Nha Đầu Và Đốc Xưởng Của Nàng

Chương 7
Đêm tuyết thật dài. Trong phòng, Tiểu Lại Tử rót nước trà cho Ngô Thận, mặt mày hớn hở nói: “Chúc mừng sư phó, Phùng Đức Hải đã bị Uyển phi giết chết. Hiện tại, ngài chính là người bên cạnh được Hoàng thượng trọng dụng nhất.”

Ngô Thận uống trà, chìm vào hồi ức.

Mấy ngày hôm trước, hắn đi gặp Uyển phi. Bày tỏ rõ ràng nguyện ý đi theo Uyển phi, trợ giúp nàng ta phò tá Tam hoàng tử.

Uyển phi nhìn hắn hồi lâu, hắn không biết nàng ta suy nghĩ cái gì.

Uyển phi nói có thể, nhưng phải đồng ý với nàng ta một điều kiện.

Ngô Thận hỏi là điều kiện gì.

Uyển phi nói không thể chạm vào Thanh Nhụy.

Hắn nói bản thân mình và Thanh Nhụy trở thành phu thê cũng chỉ là bất đắc dĩ. Cũng không có bất luận tình ý nào khác. Hơn nữa thân thể mình tàn khuyết, cũng không thể làm được gì.

Uyển phi vừa lòng. Cho nên nàng ta sai người nhân lúc hắc nguyệt phong cao đẩy người vào hồ. Cái chết đơn giản sáng tỏ lại trực tiếp.

Đây vốn là một việc khiến Ngô Thận thấy thống khoái. Nhưng là hắn lại vô cùng khó hiểu trước kia Uyển phi luôn thích tiếp cận Hoàng Thượng. Gần đây lại cáo ốm, không muốn gặp Hoàng Thượng.

Cho dù Hoàng Thượng có đi thăm nàng ta, nàng ta cũng bày ra dáng vẻ vô cùng yếu ớt. Vì sao nàng ta lại thay đổi như vậy?

“Sư phó, Uyển phi nương nương thật tốt! Mới đi tìm, lập tức giúp đỡ làm việc. Chủ tử như vậy mới đáng để đi theo.” Tiểu Lại Tử mặt mày hớn hở.

Có đáng không? Hắn chỉ cảm thấy mình rơi vào một lốc xoáy còn lớn hơn nữa. Vĩnh viễn không thể trốn thoát.

Lúc này, Thanh Nhụy tới tìm hắn.

Ngô Thận ra hiệu cho Tiểu Lại tử, Tiểu Lại Tử hiểu ý, lui xuống, thuận tiện đóng cửa lại cho hai người.

Ngô Thận đưa cho nàng một chén trà nóng.

Hai người hiện tại cũng không còn xa lạ như trước kia. Dù sao sau này hai người cũng trở thành đối thực, nếu còn tiếp tục xa lạ như vậy thì có vẻ không hợp lý.

Thanh Nhụy chúc mừng hắn, chúc mừng hắn được thăng chức. Khuôn mặt bị đông lạnh đỏ bừng, có vài phần đáng yêu.

Những nghi ngờ về sự biến hóa của Uyển phi, nháy mắt bị vứt ra sau đầu. Khóe miệng hắn cũng không nhịn được cong lên, còn cúi đầu xuống nhấp một ngụm trà.

Thanh Nhụy nhìn tới ngây người, lúc hắn cười rộ lên thật sự rất đẹp, giống như gió xuân vậy ôn nhu ấm áp.

Thanh Nhụy khách sáo xong, liền thấp thỏm nói ra ý đồ đến đây của mình: “Có thể sắp xếp để ta xuất cung được không?”

Ngô Thận nhướng mày, hỏi: “Xuất cung? Ngươi muốn làm gì?”

Thanh Nhụy nói: “Gần đây tâm tình Lục hoàng tử không tốt, ta muốn xuất cung ra ngoài mua mấy món điểm tâm hắn thích ăn.”

Ngô Thận cụp mắt, nhìn tách trà đang xoay xoay trên ngón tay mảnh khảnh của mình. . Nước trà từ từ chuyển động, tạo nên từng đợt lốc xoáy.

“Ngươi muốn đi tìm Vinh Thân Vương?” Hắn vẫn chưa nâng mắt lên. Thanh Nhụy không nhìn thấy cảm xúc của hắn.

Thanh Nhụy kinh ngạc trước suy nghĩ linh hoạt của hắn. Lại có thể đoán được nàng muốn đi tìm Vinh Thân Vương.

Thanh Nhụy xoa xoa đùi: “Lần này Tĩnh tần nương nương xảy ra chuyện hơn phân nửa không thoát được liên hệ với Vinh Thân Vương.

Nếu Vinh Thân Vương muốn chứng minh mình trong sạch, hắn không được để Tĩnh tần xảy ra chuyện, nếu không sau này hắn cũng không thoát khỏi nghi ngờ.”

“Ta khuyên ngươi đừng nên có loại tâm tư này.

Vinh Thân Vương có để ý tới chuyện này không, chắc chắn không lớn như ngươi tưởng tượng.”

Đây là không có ý muốn giúp đỡ?

Đúng vậy, hai người không quá thân quen, chuyện thành thân cũng chỉ là giả. Gần đây đã được hắn giúp đỡ nhiều như vậy, là do chính bản thân mình không biết tự lượng sức.

Thời gian trôi qua quá nhanh, đảo mắt liền đến gia yến Trung thu.

Trong khoảng thời gian này, hoàng thượng thấy Lục hoàng tử vì chuyện của Tĩnh tần mà suy sụp, cũng từng quan tâm mấy lần. Dù sao cũng là máu thịt của mình, dù không thích thế nào, nhưng rốt cuộc cũng là máu mủ tình thâm.

Nhưng mà, mỗi lần đến Vương Du đều sẽ nháo với Hoàng Thượng đến mức rời đi không vui.

Thanh Nhụy Vương Du ngày càng gầy yếu, tính tình cũng trở nên cọc cằn, không nhịn được an ủi, ngay cả ánh mắt hay lời nói dư thừa cũng không nhìn đến nàng.

Có đôi khi, Thanh Nhụy thật sự muốn ấn đầu hắn xuống nước, dìm chết cho xong. Cứ tra tấn bản thân mình như vậy, muốn chết lại không chết. Hắn khó chịu. Người nhìn thấy hắn lại càng khó chịu hơn.

Trong yến hội vô cùng náo nhiệt. Các hoàng tử cùng các đại thần lần lượt dâng quà tặng lên cho hoàng đế. Hoàng đế vui vẻ ra mặt. Nhìn thấy Vương Du ở bên cạnh trầm mặc không hé răng một nửa, trong nháy mắt lại đỏ bừng mặt.

Yến hội tiến hành được một nửa, rốt cuộc Thanh Nhụy cũng nhìn thấy Vinh Thân Vương trong truyền thuyết. Vinh Thân Vương so với Hoàng đế đã qua bốn mươi chỉ kém hơn vài tuổi, nhưng nhìn qua lại trẻ tuổi hơn Hoàng Thượng rất nhiều. Hơn nữa phong lưu phóng khoáng dáng vẻ công tử nhẹ nhàng, vô cùng thu hút.

Thanh Nhụy nghĩ nếu nàng là Tĩnh tần nàng cũng chọn Vinh Thân Vương.

Vinh Thân Vương tiến lên, hành lễ với Hoàng thượng: “Hoàng huynh, hôm nay thật sự vô cùng vui vẻ. Hoàng đệ ở đây muốn thổi một khúc tặng hoàng huynh.”

Người bên cạnh đều nói, tiếng tiêu của Vinh Thân Vương là đệ nhất ở kinh thành.

Chỉ là còn tuyệt vời hơn là năm đó khi Hoàng Hậu nương nương mới tiến cung cùng múa một điệu.

Hai người một tiêu một vũ, đó mới là cảnh đẹp thiên cổ khó thấy.

Uyển phi đi ra nói muốn mời Hoàng Hậu nương nương và Vinh Thân Vương cùng nhau tấu một khúc.

Thanh Nhụy có thể nhìn thấy gân xanh trên người Hoàng hậu không ngừng nổi lên, nhưng không thể không làm bộ tươi cười ôn nhu rộng lượng.

Bà ta nói mình thân là nhất quốc chi mẫu, hiện tại thật sự không thích hợp làm vậy.

Nhưng hoàng đế từ trước đến nay không câu nệ tiểu tiết. Hơn nữa ngày thường vẫn luôn bị Hoàng hậu áp chế. Hiện giờ, bây giờ nhìn thấy Hoàng hậu xấu hổ ông ta cũng vô cùng vui vẻ.

Hai người phối hợp thật sự là nhất tuyệt, tiếng tiêu tuyệt đẹp, dáng múa diễm lệ, phảng phất như toàn bộ hội trường cũng chỉ có hai người bọn họ.

Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử vẫn luôn thảo luận, bọn họ thoạt nhìn thật giống một đôi tình nhân. Chọc cho Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử trợn mắt tức giận.

Mối quan hệ giữa tiểu hài tử cũng vì vậy mà khó chịu với nhau, chỉ mới có bao nhiêu tuổi cơ chứ. Con cháu trong hoàng thất, thật đúng là đều không bình thường.

Mà Vương Du bởi vì mẫu thân thất thế chịu cảnh cấm túc, căn bản không ai để ý đến hắn, hoàn toàn xem hắn là không khí.

Yến hội kết thúc, Thanh Nhụy kêu Lục hoàng tử tự mình trở về.

Bản thân mình trộm đi theo sau lưng Vinh Thân Vương.

Đi đến bên hồ, Vinh Thân Vương dừng bước chân nói: “Ra đi.”

Trong lòng Thanh Nhụy biết đang nói đến mình. Nàng liền từ sau thân cây đi ra, hiện thân, hành lễ nói: “Nô tỳ Thanh Nhụy, tham kiến Vinh Thân Vương.”

Vinh Thân Vương đánh giá từ trên xuống dưới, chỉ là một cung nữ. Theo dõi thân vương, thật đúng là chút can đảm.

Hắn thẳng vào chủ đề: “Lén lút, đi theo bổn vương rốt cuộc vì chuyện gì?”

Hôm nay, hắn hơi say. Tửu lượng của hắn vốn rất tốt, chỉ tiếc rượu không say nhưng người tự say.

Thanh Nhụy quỳ xuống tới, khẩn cầu nói: “Vương gia! Tĩnh tần nương nương, bởi vì ngài mà bị cấm túc. Thỉnh ngài cứu Tĩnh tần nương nương!”

Vinh Thân Vương hơi ngẩn ra, sau đó mím môi nói: “Bởi vì bổn vương?” Hắn nhìn cây sáo trong tay mình, ngón tay chuyển động, vân gỗ sơn mài dưới ánh trăng phản chiếu ánh sáng mờ ảo. Đáng tiếc nơi vốn dĩ có màu nâu sẫm lại tối đến mức người ta không thể nhìn rõ, dưới lớp sơn đến tột cùng đang ẩn chứa thứ gì: "Không phải vì bổn vương, bổn vương không bao giờ nhúng tay vào chuyện hậu cung."

Vinh Thân Vương quay đầu, muốn đi.

Thanh Nhụy vội la lên: “Vương gia không muốn hỏi đến, hay là sợ hỏi đến, thất vọng buồn lòng! Thương tâm!”

Vinh Thân Vương quay đầu, kinh ngạc nhìn Thanh Nhụy.

Thanh Nhụy biết hiện giờ không đâm thủng tầng cửa sổ này sẽ không thể khiến người đang giả bộ ngủ này tỉnh lại được.

Nàng nuốt nước miếng nói: “Vương gia! Có tình với ngài không phải Tĩnh tần mà là Hoàng Hậu.”

Vương Thân Vương che ánh sáng, ẩn giấu ở trong bóng tối, khiến cho người khác không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Thanh Nhụy không dám chắc chắn. Nhưng nàng không quản được nhiều như vậy, vì Vương Du, nàng đánh cược một lần.

Nàng tiếp tục nói: “Vương gia, lời đồn Hoàng Hậu nương nương cùng thái giám có tư tình bị truyền ra ngoài! Hoàng Hậu nương nương lại vì muốn chứng minh bản thân mình trong sạch, đối phó với Tĩnh tần liền lan truyền tin đồn ngài và Tĩnh tần tư thông với nhau

Hoàng Hậu nương nương làm như vậy, chính là sợ về sau chuyện của các ngươi nếu lan truyền ra ngoài sẽ liên lụy đến mình.

Cho nên, nàng mới tiên hạ thủ vi cường!”

Mũi Vinh Thân Vương hơi chua: “Tất cả đều chỉ là suy đoán của ngươi, ngươi có chứng cứ không? Đừng có ở chỗ này bôi nhọ bổn vương.”

“Nô tỳ đúng là không có chứng cứ, chỉ là vừa rồi Vương gia thổi tiêu, Hoàng Hậu khởi vũ, khi các ngươi nhìn đối phương, trong mắt liền lộ ra tình ý không phải là giả! Người sáng suốt đều có thể nhìn ra.

Chân tình không lừa được người, Vương gia.”

Vinh Thân Vương đột nhiên vọt tới trước mặt Thanh Nhụy đang quỳ, bóp cổ Thanh Nhụy, hung ác nói: “Ngươi cũng biết, biết chuyện này. Sẽ phải chết!”

Thanh Nhụy đau đớn, hô hấp có chút khó khăn. Nàng không sợ gì cả, nói: “Vương gia, ngài muốn giết nô tỳ, chính là vì muốn bảo vệ an toàn cho Hoàng hậu nương nương.

Chỉ là nô tỳ cảm thấy buồn lòng thất vọng thay cho ngài, ngài suy nghĩ cho Hoàng hậu nương nương nhiều như vậy, nhưng Hoàng Hậu nương nương vì muốn bảo toàn chính mình, hoàn toàn không màng tới an nguy của ngài, muốn cột chung ngài với Tĩnh tần vào nhau.

Vương gia, tình cảm của người như vậy! Có đáng giá không?”

Cách đó không xa, Ngô Thận trốn sau thân cây, siết chặt nắm tay, chân cũng không tự giác đi về phía trước một bước.

Đột nhiên, hắn buông lỏng tay. Đôi mắt đỏ tươi của hắn liền hiện lên vẻ thống khổ.

Thanh Nhụy che cổ lại, một tay chống trên mặt đất mở lớn miệng hô hấp.

Ngô Thận nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục trốn tránh.

Vinh Thân Vương nghe được động tĩnh, không làm gì cả.

“Vương gia, ngài hận đúng không, nữ nhân vô tình vô nghĩa như vậy vốn không xứng được ngài thích.” Thanh Nhụy che cổ gian nan nói.

Hai tay Vinh Thân Vương khẽ run, hắn chợt cười lạnh: “Ngươi sẽ không cho rằng, nói những lời này có thể khiến bổn vương cứu chủ tử Tĩnh tần của ngươi hay sao?”

Thanh Nhụy không hiểu Vinh Thân Vương. Nhưng nàng có thể cảm nhận được từ màn biểu diễn vừa rồi, loại không khí kỳ lạ đó có thể nhìn thấy tình ý của Vinh Thân Vương đối với Hoàng Hậu——vừa sâu sắc nhưng còn mang theo cả hận ý.

Bằng không vừa rồi Uyển phi đề nghị để hai người bọn họ cùng biểu diễn, vì sao hắn không ngăn cản? Hắn chẳng lẽ không lo lắng chuyện này sẽ làm hoàng thượng nghi kỵ với hoàng hậu sao?

Không! Hắn đương nhiên không lo lắng. Thậm chí nàng còn nghi ngờ hắn cố ý làm vậy. Hắn muốn cho Hoàng Thượng biết, hắn mới là người thích hợp nhất với Hoàng Hậu.

Nàng nói: “Vương gia, ngài không không cam lòng đúng không? Nếu là ta là ngài, ta sẽ tìm mọi cách có được Hoàng Hậu.”

Biểu tình mang theo thống khổ hận ý của Vinh Thân Vương, đã cho Thanh Nhụy đáp án. Nàng nói trúng rồi tâm sự của hắn! Nàng đoán trúng tâm tư của hắn!

Nàng đứng lên, đi đến trước mặt Vinh Thân Vương, thì thầm nói: “Vương gia, đoạt lại tất cả những thứ vốn thuộc về ngài, để Hoàng Hậu thần phục dưới chân ngài, để nàng hối hận, để nàng giống như một người ăn xin bò dưới chân ngài, xin ngài tha thứ!”

Dưới giọng nói mê hoặc của nàng, Vinh Thân Vương có chút hoảng hốt.

"Vương gia, ngài cần phải cho Hoàng Thượng biết, chuyện của Hoàng Hậu với ngài, lúc đó Hoàng Hậu sẽ bị đối xử lạnh nhạt, nàng sẽ thất bại, sẽ thương tâm, chỉ có khi nàng không thoải mái, mới nghĩ đến sự ân cần chu đáo của ngài. Khi đó, ngài muốn đối phó với nàng như thế nào, liền có thể làmngay!" Thanh Nhụy suy nghĩ những lời nàng nói, chỉ cần Vinh Thân vương cùng hoàng hậu bại lộ trước mặt mọi người, Tĩnh tần có thể thoát được tội danh. Đây cũng là cách duy nhất nàng có thể nghĩ ra lúc này.

Vinh Thân Vương cười nhìn chằm chằm vào Thanh Nhụy.

Nha đầu này đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào, hắn hỏi: “Vì sao, ngươi phải trăm phương ngàn kế cứu Tĩnh tần như vậy.”

Thanh Nhụy trả lời, là vì Lục hoàng tử.

Vinh Thân Vương có chút kinh ngạc, cũng không nói thêm nữa gì, kêu nàng đi đi, mình sẽ suy xét suy xét.

Không nhận được lời đồng ý chắc chắn, Thanh Nhụy mang theo tâm tình thấp thỏm rời đi.

Vinh Thân Vương lại gọi Ngô Thận đang nấp trong tối ra ngoài.

Ngô Thận hành lễ.

Vinh Thân Vương nói: “Những lời vừa rồi, ngươi đều nghe được?”

Ngô Thận nói: “Đúng vậy.”

“Đó chính là đối thức của người, nàng n không màng nguy hiểm tính mạng của mình, cũng muốn nguyện trung thành với Lục hoàng tử, ngươi có suy nghĩ gì?”

Ngô Thận nói: “Chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Căn bản không có bất luận suy nghĩ gì.”

Vinh Thân Vương cảm thấy buồn cười.

Lúc hắn vừa mới muốn giết Thanh Nhụy, Ngô Thận cũng không có bình tĩnh như vậy.

“Bổn vương chỉ muốn nhắc nhở ngươi, nha đầu này căn bản không chung một con đường với ngươi. Nàng một lòng nguyện trung thành với Lục hoàng tử. Mà ngươi, có một ngày sẽ vì mục đích của chính mình trở thành kẻ thù với nàng.”

Ngô Thận có chút hoảng hốt, đúng vậy, vốn dĩ bọn họ đi hai con đường khác nhau.

Vinh Thân Vương lại nói: “Thu hồi tâm tư của ngươi. Nếu tới thời điểm cuối cùng, có lẽ chính ngươi sẽ tự tay giết nàng.”

Ngô Thận chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, hắn tự nhận mình không có tình cảm nam nữ với Thanh Nhụy, chỉ là hắn không muốn ban tay mình lại nhiễm thêm máu của người vô tội.

Chỉ tiếc, để đi lên hôm nay vị trí này, sau lưng hắn đã có vô số oan hồn.

Hắn cúi đầu nói: “Vương gia, chỉ cần ngài nói gì, nô tài nhất định sẽ hoàn thành, sống chết nguyện trung thành.” Đây là nguyên văn lời nói lúc trước khi Vinh Thân Vương cứu hắn.

Vinh Thân Vương cười lạnh, đương nhiên không quá tin tưởng hắn: “Người làm đại sự, không cho phép bản thân mình có uy hiếp.

Những thứ như nữ nhân này······ có thì tốt, nhưng khi ngươi phát hiện nàng dần dần lớn mạnh, thậm chí có tâm tư khác, ngươi nên rõ ràng, nàng đáng chết ······” Hắn không biết đang nhắc nhở Ngô Thận, hay là nhắc nhở bản thân mình.

Lúc trước, tiên hoàng vì muốn tránh cảnh trang giành ngôi vị. Vẫn luôn không lập Thái Tử.

Mà đương kim Thánh Thượng, bởi vì mẫu phi gia tộc thế lực to lớn, tiếng nói rất lớn.

Kỳ thật mọi người không biết, tiên đế hướng vào hắn. Còn muốn để hắn hành thân với một danh gia vọng tộc có quyền có thế giúp hắn củng cố địa vị.

Nhưng hắn cự tuyệt.

Bởi vì lúc Hoàng Hậu tư định chung thân với hắn đã nói với hắn, nàng hy vọng nhất sinh nhất thế nhất song nhân.

Khi đó, Hoàng Thượng mới vừa đăng cơ, họa trong giặc ngoài.

Hắn vì Đại Chu, càng vì lê dân bá tánh, dứt khoát mặc áo giáp, bảo vệ biên cương Đại Chu.

Lúc hắn đi, hắn nói với Hoàng hậu nhất định phải đợi hắn

Ở chiến trường, có rất nhiều lần hắn suýt chết. Mang theo hứa hẹn với Hoàng Hậu, hắn đều cố gắng đứng dậy.

Buồn cười chính là đợi đến lúc hắn trở về, Hoàng Hậu đã gả cho đương kim thánh thượng.

Mà gia tộc bọn họ, cũng gà chó lên trời. Tất cả đều đạt được địa vị quyền thế to lớn.

Chuyện càng khiến cho hắn đau đớn hơn chính là Hoàng Hậu xúi giục hoàng đế bắt hắn giao ra binh quyền.

Hắn vì nàng làm nhiều như vậy. Từ bỏ nhiều như vậy. Hiện giờ, lại chỉ có thể làm một Vương gia nhàn rỗi! Nói hắn sao có thể không hận!

Bắt đầu từ khi đó, Vinh Thân Vương liền bắt đầu trù tính. Một ngày nào đó, hắn sẽ đoạt lại tất cả những thứ vốn thuộc về hắn.

Hiện giờ, hắn có thể sai khiến một như nhân tài Ngô Thận dều dựa vào ổ chức bí mật hắn đã âm thầm ẩn giấu.

Hắn nhìn cảnh nhà bọn họ tan nát diệt môn, nhặt được người này từ trong đôi mắt đó hắn thấy được chữ hận.

Mà người Ngô Thận hận, chính là đề đốc Đông Xưởng hiện tại, Uông Thành.

Uông Thành đi ngược với đại nghiệp của mình, thật sự là một đối thủ khó giải quyết.

Cho nên, hắn quyết định, lợi dụng Ngô Thận, chống lại Uông Thành.

Hiện giờ đã qua năm năm, người này đã trở thành nhất đẳng thái giám. Tin tưởng không bao lâu nữa. Hắn có thể tiến vào Đông Xưởng, chính thức so chiêu với Uông Thành.

Ngô Thận hỏi: “Vương gia, ngài thật sự muốn cứu Tĩnh tần sao?”

Lúc hắn được Vinh Thân Vương cứu, hắn chỉ mới sáu tuối. Hắn ở trong căn cứ bí mật kia, bị huấn luyện thành một sát thủ.

Vì có thể trở thành nhân tài đứng đầu nơi đó, hắn đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến. Đây cũng nguyên do những vết trên người hắn.

Hơn nữa vì có thể khống chế những sát thủ này, Vinh Thân Vương còn cho bọn hắn uống một loại độc dược đặc biệt

Mỗi lần đến độc phát  toàn thân sẽ khó chịu như kiến ​​cắn, mỗi tháng uống thuốc giải mới có thể sống sót.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao cho đến tận bây giờ, hắn dù có trở thành hồng nhân bên cạnh hoàng đế cũng không dám trái lời Vinh Thân Vương.

Huống chi, Vinh Thân Vương đã hứa hắn, chỉ cần đến thời cơ chính xác sẽ điều động cơ sở bí mật, giúp hắn giải quyết Uông Thành.

Có thể giết chết Uông Thành, là nguyện lớn nhất vọng đời này của hắn. Hắn sao có thể không nghe.

“Bổn vương sao lại bởi vì mấy lời của một nô tỳ liền thay đổi tâm ý.” Vinh Thân Vương dùng tay trái cầm sáo gõ gõ vào lòng bàn tay phải, chậm rãi nói: "Ngươi cảm thấy thế nào? Bổn vương có ý định gì?"

Vinh Thân Vương nhìn hắn, mang theo vài phần ánh mắt ngươi phải hiểu, Ngô Thận nói: “Tĩnh tần đã chết, Lục hoàng tử ý chí không kiên định, hoàng tử thật sự quá nhiều, thêm một người suy sút vẫn có lợi cho ngài. Huống chi, như vậy càng có thể kinh sợ Hoàng Hậu, không nên động có tâm tư nếu không tự nhận lấy hậu quả.”

Vinh Thân Vương gật đầu tỏ vẻ vừa lòng, Ngô Thận là người hắn nhìn trúng, bởi vì người này luôn rất thông tuệ, hắn nói: “Được, vậy ngươi thay ta đi làm đi.”

Ngô Thận lĩnh mệnh đi rồi.

Vinh Thân Vương nhìn bóng dáng hắn cảm thán nói, thật đúng là một người kỳ lạ.

Hắn bồi dưỡng vô số sát thủ, phần lớn bề ngoài của bọn họ đều vô cùng lạnh lùng mặt không biểu cảm, toàn thân tản ra sát ý.

Chính là Ngô Thận không như vậy, từ trên người hắn căn bản không cảm nhận được sát khí.

Vinh Thân Vương vĩnh viễn sẽ không hiểu được, bởi vì khi Ngô Thận còn nhỏ, phụ thân hắn đã từng dạy hắn đạo lý làm người, đại nghĩa trong lòng.

Ngô Thận mãi mãi không học được tính cách lạnh lùng đằng đằng sát khí. Thứ duy nhất hắn học được, là khống chế cảm xúc của mình không lộ ra ngoài mà thôi.
Chương kế tiếp