Nhập Hí Quá Sâu

Chương 14
"Anh phải biết rằng, tôi bây giờ, có thể là đã dùng hết dũng khí của cả đời."

Chương 14

Vẻ mặt Dương Cửu Lang đắc ý: "Thế nào? Còn dám so với anh à? Cái tên yêu đương còn không có như cậu mà đòi so với người đã đăng ký kết hôn hả? Cậu nói xem cậu thắng hay thua?

Trương Vân Lôi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Cửu Lang, anh cũng từ từ thu hồi nụ cười.

Trương Vân Lôi vẫn là người đơn giản như vậy, thứ cậu muốn, cậu sẽ nói thẳng với anh, tuy rằng trong lòng cậu lúc này đã khống chế bản thân mình ngàn vạn lần, nhưng vẫn không khống chế nổi.

Cậu ngẩng đầu hôn lên môi Dương Cửu Lang một cái, vụng về thoả thích mút lấy môi anh, đầu lưỡi lại ngập ngừng ma sát muốn cạy mở hàm răng của anh, có lẽ là lo lắng hay là ngây ngô quá mức, hoặc giả là Trương Vân Lôi muốn có được Dương Cửu Lang nhưng lại không hề có kinh nghiệm nào, tất cả tạo thành một lần xúc động vô cùng ngây ngô.

Đối với Trương Vân Lôi đột nhiên cuồng nhiệt như vậy, Dương Cửu Lang từ từ thả hai tay cậu ra, mà hai tay của mình thì cứ dừng giữa không trung không biết làm thế nào, ôm cậu không được, không ôm cũng không được, anh liền đè lên người cậu không động đậy. Hoặc nói cách khác đúng hơn, Trương Vân Lôi đã ôm lấy anh thật chặt.

Dương Cửu Lang không ngốc, cũng chẳng phải tên đần, chẳng lẽ cái gì anh cũng không hiểu sao? Trương Vân Lôi nhìn ánh mắt anh, hôn anh, đã là biểu hiện rất dũng cảm của đứa con trai hay ngượng ngùng này rồi. Có điều, Dương Cửu Lang không vượt qua được rào cản 'mình đã kết hôn rồi', có gia đình rồi, hiện giờ bất kể là làm gì cũng là một loại tổn thương đối với Trương Vân Lôi. Bản thân anh bảo vệ cậu như vậy, làm sao cam lòng khiến cậu vì anh mà bị tổn thương.

Có thể chính anh cũng biết, tình cảm của anh đối với Trương Vân Lôi không đơn giản như thế mà nói rõ được. Lúc này anh thật sự muốn tát mình một bạt tai, không chỉ biến thành tra nam, lại còn khiến Trương Vân Lôi rơi vào vòng xoáy không cách nào thoát ra được. Nếu như anh cũng nhảy vào đó, thì thật sự không thể vãn hồi.

Trương Vân Lôi đã mất đi nửa lý trí, nửa trên để trần, hai tay ôm chặt Dương Cửu Lang không ngừng hôn anh.

Kỳ thật, sao cậu lại không mong muốn Dương Cửu Lang một lần điên cuồng chủ động... Sao lại không chờ đợi Dương Cửu Lang một lần làm càn... Chỉ là cậu đã từng đánh mất, nên cậu hiểu được cách nắm bắt hơn so với người thường mà thôi.

Dương Cửu Lang nắm lấy vai cậu, nhẹ nhàng đẩy ra. Nhìn Trương Vân Lôi kiềm chế thở dốc, bờ môi ửng đỏ cùng với yết hầu di động, rồi đến lồng ngực trắng mịn, xương quai xanh xinh đẹp, thân hình thon dài hiện ra tuyệt đẹp trước mắt Dương Cửu Lang.

Dương Cửu Lang nhắm hai mắt trầm giọng nói: "Cậu biết cậu đang làm gì không?"

"Biết."

"Vậy cậu biết anh không thể động vào cậu." Âm thanh của anh dịu dàng vô cùng.

Trương Vân Lôi nhíu mày: "Tại sao?"

"Bởi vì anh không có cách nào chịu trách nhiệm với cậu."

"Nếu tôi không cần anh chịu trách nhiệm thì sao? Chuyện hôm nay anh không nói tôi không nói thì sẽ không có ai biết, còn nếu như anh... phản cảm việc tiếp xúc thân thể với tôi, hoặc là, tôi căn bản không thể khơi dậy dục vọng của anh..."

Dương Cửu Lang vội vàng lắc đầu: "Không phải, căn bản là cậu không nên vì anh mà làm thấp đi thân phận của bản thân cậu, hiểu không?"

Dương Cửu Lang ơi là Dương Cửu Lang, chung quy vẫn là suy nghĩ cho giác nhi của anh. Anh còn không hiểu cậu sao? Một người hiếu thắng đến nhường nào, vậy mà lại có thể buông bỏ tư thái, bỏ qua thân phận thậm chí quan trọng nhất là mặt mũi của mình, chỉ để cùng mình có được một đêm kích tình. Dương Cửu Lang lắc đầu cảm thán: Dương Cửu Lang anh đời này có tài đức gì, rốt cục đời này anh là đang tu luyện tích phúc hay là đang độ kiếp...

Dương Cửu Lang chống người dậy, quỳ một chân trên thảm nhìn cậu, Trương Vân Lôi suy nghĩ giây lát rồi cũng ngồi dậy.

"Tôi không hạ thấp bản thân, ngược lại càng thấy mình cao thượng vĩ đại, Cửu Lang, anh có hiểu không? Cảm giác hạnh phúc khi được ở cùng người mình thích, anh sẽ phát hiện ra mặt mũi thân phận gì cũng không sánh bằng lực hấp dẫn được trở thành tình nhân của anh. Anh có thể nói tôi khờ, cũng có thể cho là tôi điên rồi, chẳng qua là tôi thật sự không muốn giấu đi tâm ý của mình nữa. Anh phải biết rằng, tôi bây giờ, có thể là đã dùng hết dũng khí của cả đời." Trương Vân Lôi cúi đầu, hai tay ôm lấy vai mình.

Chuyện này hai người đều hiểu, thiên thời địa lợi nhân hoà, chỉ có điều sai thời điểm, rào cản giữa bọn họ càng lớn hơn. Khỏi phải nói, nếu như Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang biết nhau sớm hơn vài năm thì sao? Tình cảm hai người thăng hoa cũng là ngoài ý muốn của Trương Vân Lôi. Hai người ngày càng hiểu nhau, nâng đỡ cho nhau. Nhưng mà Cửu Lang kết hôn rồi, tuy rằng thiếu một hôn lễ, nhưng cũng có khác gì lắm đâu, chỉ trùng hợp là, trở ngại khiến Dương Cửu Lang không thể hoàn thành hôn lễ chính là Trương Vân Lôi cậu.

Liệu rằng có một ngày nào đó bọn họ không thể vượt qua được, Dương Cửu Lang nhìn lại lúc trước có hối hận rằng khi đó mình đã bỏ lại Trương Vân Lôi không? Hoặc là lúc bọn họ không thể vượt qua được lại may mắn gặp phải Trương Vân Lôi đang chờ đợi đây?

Trương Vân Lôi run rẩy, Dương Cửu Lang nhìn cậu, ôm cậu vào lòng, vỗ về lưng cậu, Trương Vân Lôi cũng ôm chặt lấy anh.

Trương Vân Lôi hướng về phía lỗ tai anh nhẹ nhàng nói: "Cửu Lang, muốn tôi đi."

Toàn thân Dương Cửu Lang run lên, không nói tiếp nữa, anh đẩy cậu ra rồi hung hăng cắn lên xương quai xanh cậu một cái. Cảm giác đau đớn đột ngột làm cậu cau mày, đến khi anh thả ra trên xương quai xanh xinh đẹp của cậu đã có một vết ô mai hồng hồng, ai bảo cậu trắng quá làm chi.

Dương Cửu Lang đứng dậy, lúc quay về trên tay đã cầm điện thoại và chìa khoá xe, đưa lưng về phía cậu mà nói: "Giác nhi, xin lỗi, tha thứ cho anh không có can đảm." Nói xong cất bước đi ra ngoài.

Trương Vân Lôi nghe tiếng cửa đóng sầm, nghĩ ngợi một chút rồi thu một chân lên ghế, hai tay ôm vai tựa lên đùi rồi vùi đầu vào đó. Nước mắt cứ rơi từng giọt từng giọt, miệng còn lẩm bẩm một câu: "Tên khốn, thế này làm sao mai tôi ra ngoài được."

Dương Cửu Lang không lái xe về nhà mà cứ ngồi trong xe như thế mà nhìn đèn phòng ngủ của Trương Vân Lôi vụt tắt. Quả thật anh rất nhát gan, thế nhưng anh chạy đi là vì hoang mang nhiều hơn. Chuyện sinh lý của đàn ông không phải nói kiềm chế là kiềm chế được, chịu trách nhiệm không được thì không nên đến gần, anh không muốn tổn thương Trương Vân Lôi, cũng không muốn mất cậu.

Chuyện này không liên quan đến lòng tham, mà là anh không có cách nào so sánh được vấn đề nào cả. Hai người, một người quen biết 10 năm, một người cùng nhau đi qua sinh tử. Dương Cửu Lang đã không thể phân biệt được ý nghĩa của hai người kia đối với mình, nên anh quyết định, bản thân đã kết hôn rồi, thì không được làm tổn thương người con gái ấy. Về Trương Văn Lôi, vẫn cứ nên tránh xa cậu một chút.

Anhtin giác nhi của anh vẫn luôn kiên cường!
Chương kế tiếp