Nhặt Được Một Nhúm Tóc Trong Trò Chơi

Chương 263: Tiến vào rạp xiếc
“Có huyết thanh.”

Ngay cả Phù Chu vừa vội vàng chạy ra ngoài vài bước cũng lập tức quay đầu lại, ánh mắt loé sáng nhìn chiếc thuyền nhỏ đang tiến lại trên mặt hồ.

Không thể nào không động lòng, giả dụ nếu có huyết thanh, cơ hội qua ải của bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều, ít nhất không cần lo lắng rằng chỉ bị một vết thương nhỏ cũng sẽ bị truyền nhiễm biến thành thây ma.

Nhưng xung quanh có quá nhiều thây ma, những con mới lần lượt xuất hiện trong hồ, chen chúc nhau leo về phía thuyền, còn có một số con đang tiến về phía bờ vì bọn họ.

Nếu họ không rời đi, bọn họ rất có khả năng sẽ nằm trong bụng đám thây ma!

“Thẩm Sâm!” Phù Chu hét lên.

Không có cách nào khác nữa, bọn họ chỉ có hai người, không cứu được bọn họ đâu.

Càng ngày càng có nhiều thây ma xuất hiện, ba người trên chiếc thuyền sốt sắng không ngừng dùng mái chèo và các dụng cụ khác để đập đầu lũ thây ma, cô gái ở phía trước lại lần nữa hét lên: “Cứu chúng tôi, cứu chúng tôi với...”

Con thuyền bị đẩy không ngừng tiến vào bờ, nhưng xung quanh lại có hơn hai mươi còn thây ma bao vây, nếu không có vũ khí nóng sẽ rất khó thoát thân.

Đã có vài con thây ma lắc lư người leo bên bờ, vừa đi về phía họ vừa gầm rú, Tiểu Chiêu Hoà Hoà nắm chặt ô đen của mình: “Thẩm Sâm, để em đi xuống.”

Cậu biết rằng Thẩm Sâm muốn cứu những NPC này, việc có cậu ở trên lưng sẽ hạn chế đáng kể hiệu suất của anh.

“Thẩm Sâm anh điên rồi!” Phù Chu cáu kỉnh xoa tóc; “Nếu những người chơi khác tụ tập lại thì còn có khả năng xông lên, nhưng chúng ta mẹ nó chỉ có hai người!

Thẩm Sâm nhìn mặt hồ lạnh lùng không nói gì, khi lũ thây ma càng ngày càng đến gần, anh đột nhiên lao lên dùng khảm đao chặt đầu chúng, sau đó tính toán một khoảng cách thật chuẩn rồi rút thanh khảm đao ra ngoài.

Thanh khảm đao còn dính máu đập mạnh vào thành thuyền, cô gái vừa la hét trước đó lập tức cầm dao lên, chém đám thây ma một cách điên cuồng.

Con tàu ngày càng gần, đám thây ma cũng ngày càng gần.

Phù Chu không thể không bước về phía trước hành động cùng anh, nhưng mà chỉ dựa vào tốc độ của bọn họ có thể chém được bao nhiêu tên? Đợi đến khi có càng nhiều thây ma trên hồ, chỉ dựa vào số lượng đã có thể dìm chết họ!

Tiểu Chiêu Hoà Hoà biết rằng mình không thể làm gánh nặng, nên cố gắng đứng về phía sau, trốn vào vòng an toàn.

Cho đến khi con tàu cuối cùng sắp vào đến bờ thì nó lại không thể tiến về phía trước nữa do sự ngăn cản của đám thây ma, trước mắt càng ngày càng có nhiều thây ma đang bò trên bờ, mắt Phù Chu đỏ hoe, anh ta chém loạn xạ.

Thẩm Sâm cuối cùng lên tiếng: “Dẫn bọn họ tới đây.”

“Cái gì?” Vẻ mặt của Phù Chu như thể đang nhìn một người mất trí.

“Tôi có cách.” Thẩm Sâm lại nói.

Lúc này Phù Chu chưa kịp nói gì, thì Chiêu Chiêu đã lao đến phía trước, nhìn vô số thây ma ghê rợn trước mặt nói: “Để em.”

Nói xong, cậu bèn xắn tay áo, sau đó dùng đầu nhọn của chiếc ô đen cứa vào cánh tay.

Thẩm Sâm bước tới không kịp ngăn cản, đã thấy một dòng máu đỏ tươi chảy ra, chảy dọc theo cánh tay nhỏ bé lại trắng trẻo rồi chảy xuống đất.

Thực ra Chiêu Chiêu cũng không biết nó hữu dụng như thế nào, nhưng cậu chỉ có thể nghĩ ra cách này.

Trong phút chốc, một hương thơm nồng nàn xa hoa mà con người không thể ngửi thấy bay về phía khu vực hồ nhờ làn gió lạnh, không ai nghĩ rằng mọi chuyện lại thành ra như thế này, tất cả đám thây ma ngay lập tức từ bỏ cái thuyền, ánh mắt nhìn thẳng về phía dòng máu.

Phù Chu nhìn chằm chằm vào cảnh tượng một cách kinh ngạc, trong đầu anh ta chỉ còn lại một suy nghĩ…xong rồi.

Là vấn đề về máu? Hay đó là vấn đề về máu của Chiêu Chiêu ...

Ánh mắt Thẩm Sâm tối sầm lại, không nói thêm gì trước mặt Phù Chu, thấy đám thây ma xông tới, cậu bèn lấy ả một đạo cụ có hình tròn giống như lựu đạn, ném thẳng vào đám thây ma đang tụ tập.

Phù Chu lại trợn tròn mắt, không ngờ cách của Thầm Sâm lại là thế này!

Đạo cụ giá 1000 điểm tích luỹ dùng được một lần, có thể có thể khiến 80% hành động của quỷ quái cấp thấp trong bán kính năm mươi mét tạm thời dừng lại, thời gian có hiệu lực là mười lăm giây!

Thật là vung tiền như rác!

Làm sao anh ta có thể quên được rằng, Thẩm Sâm sẽ không bao giờ mang tính mạng Chiêu Chiêu ra đùa, nếu như anh đã dám làm thì đã nắm chắc cơ hội có thể rút lui mà không tổn hại gì.

Cho dù thực sự lúc đó không thể cứu được NPC, anh cũng sẽ dẫn Chiêu Chiêu theo.

Tất cả thây ma đều dồn dập lên bờ, lúc này dưới tác dụng của đạo cụ hành động của chúng chậm hơn, chiếc thuyền cũng bị vừa hay tới bờ, ba người bên trên lập tức chạy xuống.

Vị nữ trợ lý đỡ vị tiến sĩ có mái tóc bạc phơ nhảy khỏi thuyền, khi tới lượt của nam trợ lý còn lại, thì thuyền bị rung chuyển bởi đám thây ma phía sau chưa kịp vào bờ.

Nam trợ lý không đứng yên kêu gào rơi xuống hồ, sau đó bị thây ma dần dần nhấn chìm xuống đáy.

Hai người nhìn lại, khuôn mặt tỏ vẻ đau lòng, nhưng bọn họ không có thời gian để chậm trễ, nhân lúc đám thây ma xung quanh đang di chuyển chậm rãi bèn chạy một cách điên xuồng về phía đám người đối diện.

Thẩm Sâm quấn lấy cánh tay của Tiểu Chiêu Hoà Hoà bằng mảnh quần áo, cõng cậu lên lưng rồi nhìn Phù Chu: “Chạy!”

Phù Chu vẫy tay với đám NPC cuối cùng mà anh ta khó khăn lám mới giải cứu được: “Đi theo chúng tôi!”

7, 6, 5 ...

Thời gian trôi qua từng chút một, bọn họ cố gắng chạy hết sức về phía rạp xiếc. - Đọc truyện tốt trên App TYT

Nữ trợ lý và vị tiến sĩ chạy ở phía sau, bóng người lướt nhanh qua mấy con thây ma đang lang thang nhàn nhã, đám thây ma sững sờ, duỗi tay chạy từng bước theo họ.

Cuối cùng có thể nhìn thấy mái vòm cao màu đỏ của rạp xiếc, tuy nhìn bề ngoài giống như một cái lều, nhưng chỉ là bởi vì muốn tạo bầu không khí, bên trong thực chất đây là một tòa nhà bê tông cốt thép kiên cố.

Vài người chơi mặc áo đen vừa mới tới đây không lâu, mãi mới thu dọn xong đồ rồi ra đứng ở lầu hai kiểm tra tình hình bên ngoài, liền thấy một vài điểm đen xông tới đây, theo sau là một đám thây ma.

“Trời! Đó là cái gì!”

Một người chơi nam kinh hãi đặt chiếc ống nhòm trên tay xuống, không kìm được mà chửi thề: “Toàn là thây ma! Bọn họ điên rồi?! Gọi từ đâu tới vậy!”

Người bạn đồng hành bên cạnh vội vàng lấy ống nhòm xem xét, rồi cũng nhíu mày.

Hai người mặc đồ đen phía trước chắc chắn là người chơi, chẳng qua phía sau lại có hai người, trông có vẻ là NPC.

Trong trường hợp này, cho dù rạp xiếc có đủ mạnh để không thể phá vỡ trong một thời gian, nhưng bị bọn thây ma vây quanh thì họ cũng sẽ khó lòng đi sang nơi khác.

Mấy người chơi nghĩ như thế, nên đã tụ tập lại với nhau để thảo luận, họ muốn dọa để hai người đi nơi khác.

Phù Chu cũng biết căn cứ vào tình hình hiện tại của bọn họ, nếu như trong rạp xiếc đã có người chơi khác thì bọn họ nhất định sẽ không cho bọn họ vào, vì vậy khi sắp tới cửa, anh ta đã hét lên: “Còn ai không? Chúng ta có manh mối!”

Bốn người chơi bên trong đã xuống dưới lầu một rồi, nghe vậy liền đưa mắt nhìn nhau, có mở cánh cửa này hay không?

Cuối cùng, người chơi nữ đứng giữa trông có vẻ thận trọng bèn trầm ngâm suy nghĩ nói: “Cho họ vào đi”.

Ba người chơi nam gật đầu đồng ý: “Được.”

Vì vậy, khi Thẩm Sâm và những người khác chạy đến cửa rạp xiếc, họ liền thấy cánh cửa rất dày và đáng tin cậy được mở ra một ít vì họ.

Một người chơi nam mũm mĩm vẫy tay chào họ: “Vào đi!”

Hai người không nói nhiều, nhanh chóng chen vào trong rạp xiếc, theo sau là hai NPC.

Sau khi có họ đi vào, những người bên trong vội vàng đóng cửa rạp xiếc, trước tiên là đóng chốt sắt, sau đó đẩy vài băng ghế có khán giả ngồi lên để chặn cửa, Phù Chu thì sứng sờ.

Chiếc ghế dài nặng bằng gỗ một lần có thể ngồi được hơn chục người cùng một lúc, còn người chơi có vẻ hơi bụ bẫm kia lại có thể kéo nó bằng một tay! Đúng là thần lực trời sinh!

“Xin chào, tôi là Phương Nhan.” Người chơi nữ quyết định cho hai người vào lúc trước, lúc này mới phát hiện một trong hai người đang cõng theo một đứa trẻ con, trông tầm bảy tám tuổi, vậy mà lại mặc đồ của người chơi!

Tiểu Chiêu Hoà Hoà dùng lực ấn chặt vào vết thương, sau đó hạ ông tay áo có đệm bông dày cộp của mình xuống, mùi trong rạp xiếc vốn đã rất phức tạp, với khứu giác của con người không thể ngửi thấy được mùi máu tanh trên người cậu.

Thẩm Sâm đặt đứa nhỏ xuống, chủ động giới thiệu: “Thẩm Sâm, đây là em trai tôi Thẩm Chiêu.”

Tuổi còn nhỏ như thế đã bước vào thế giới trò chơi tàn khốc, hơn nữa còn vào phó bản cấp SSS, Phương Nhan không hề khinh thường họ vì đã mang theo một chai nhiên liệu, mà lại cảm thấy thương hại và có chút tán thưởng.

“Xin chào, tôi là Phù Chu.” Anh ta đưa tay ra bắt tay một vài người, rất có chừng có mực.

Sau đó, ba người chơi cũng tự giới thiệu mình, lần lượt là Đại Phúc, A Vĩ còn có Đại Vu mũm mĩm.

Sau đó Phương Nhan nhìn hai NPC đang đứng sững sờ, thay vì hỏi những câu hỏi về những chuyện nguy hiểm mà họ gặp phải trước đó, cô ấy nhìn vị tiến sĩ tóc hoa râm nói nhẹ nhàng: “Cô đã bị cắn.”

Tuy tóc vị tiến sĩ đã bạc, nhưng vẫn khí chất ngời ngời, dù có trông nhếch nhác vì chạy trốn, nhưng gương mặt vẫn bình thản sau sóng gió.

Mọi người nghe xong đều nhìn về phía cô ta, quả nhiên thấy một bên bắp chân của cô ta bê bết máu, ánh mắt Thẩm Sâm trở nên lạnh lẽo, có lẽ là bị thương lúc ở trên thuyền.

Nữ trợ lý dường như không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra, vết thương đã bắt đầu chuyển sang màu đen.

Khoé mắt nữ trợ lý dần ướt đẫm. Cô ta che mặt nghẹn ngào: “Xin lỗi, là do tôi không bảo vệ người cho tốt…”

Tiến sĩ không hề tỏ ra sợ hãi hoặc có vẻ gì là hoảng sợ, chỉ mỉm cười rồi sờ vào đỉnh đầu nữ trợ lý: “Tôi không trách cô.”

Dù hai NPC có tình sâu nghĩa trọng tới đâu, vì một trong hai người đã bị cắn, bọn họ cũng không thể để lại một mối nguy hiểm tiềm tàng ở đây.

Nữ trợ lý nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng đứng dậy giang hai tay chặn trước mặt tiến sĩ, nhìn đám người áo đen nói: “Đừng, đừng đuổi chúng tôi ra ngoài! Phải bị thây ma cắn hai mươi tư tiếng đồng hồ mới biến thành thây ma, còn có cơ hội! “

“Còn cơ hội gì nữa?” A Vĩ tỏ vẻ khó hiểu: “Chẳng lẽ chúng tôi phải chỉ đợi đến khi bà ta biến thành thây ma rồi cắn chúng ta sao?

“Không đâu!”

Nữ trợ lý lớn tiếng nói: “Tiến sĩ biết huyết thanh ở đâu!”

“Chỉ cần tiêm huyết thanh trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ, sẽ không trở thành thây ma!”

Sau khi cô ta nói xong, ánh mắt của bốn người chơi có chút thay đổi.

Không ai nhắc tới chuyện bị cắn nữa, khi màn đêm đến gần, hàng chục thây ma vây quanh bên ngoài hú hét dữ dội, nhưng bên trong lại im lặng.

Một lúc lâu, Phương Nhan nhìn bọn họ nói: “Đây chính manh mối mà các cậu nói tới sao?”

Thẩm Sâm nói: “Một trong số đó.”

Phương Nhan vươn tay: “Hợp tác vui vẻ.”

Thẩm Sâm: “Hợp tác vui vẻ.”


App TYT & Ý Hiên Các team

Chương kế tiếp