Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 101: Phú nhị đại trong truyện đại nữ chủ
Tiếu Tiếu, cậu có thể lại gần tớ tí đi.” thanh âm Tần Trung suy yếu, đôi mắt xinh đẹp ướt dầm dề.

Bùi Tiếu Tiếu ngồi đầu giường, ôm Tần Trung vào ngực: “Trung Trung, có chút không thoải mái à.”

Cô bé dịu dàng vuốt mặt Tần Trung, kết quả tay lại nhớp nháp.

“Trung Trung, cậu ra nhiều mồ hôi quá.”

Tần Trung thầm nghĩ: Nóng như vầy mà không ra mồ hôi mới là lạ.

Tần Trung nói nhỏ: “Có thể là mồ hôi á.”

Bùi Tiếu Tiếu lấy khăn giấy lau cho anh, cúi đầu hôn lên trán anh: “Trung Trung, lần này tớ về được nghỉ mấy ngày, tớ sẽ chăm sóc cậu.”

Tần Trung trong lòng nở hoa, nhưng trên mặt phải nhịn lại.

Tần Trung ngẩng đầu, nửa phần tóc ướt mồ hôi dính trên sườn mặt, ánh mắt sáng ngời: “Tiếu Tiếu, cậu thật tốt.”

Anh nhìn chằm chằm Bùi Tiếu, dưới loại tình huống này, Tiếu Tiếu không hôn anh nữa, không thể nào nói nổi đi.

Kết quả Tần Trung thấy hoa mắt, Bùi Tiếu Tiếu cầm khăn giấy lau mồ hôi cho anh, nhíu mày nói: “Trung Trung, cậu ra mồ hôi quá nhiều, này quá không bình thường, chúng ta đi bệnh viện đi.”

Áo trong Tần Trung hoàn toàn bị ướt mồ hôi, trên cổ tất cả đều là nước, Bùi Tiếu Tiếu giống như bị “Lây bệnh”, cô cũng cảm thấy nóng.

“Trung Trung, nhiệt độ phòng cậu cao quá.”

Tần Trung mí mắt giật giật, nhanh chóng quyết định: “Tiếu Tiếu, bằng không tớ đi tắm rửa một chút, có led sẽ đỡ hơn, có gì cậu ra ngoài đợi tớ đi.”

“Cậu có thể không?” Bùi Tiếu Tiếu thực lo lắng, cô sợ Tần Trung té xỉu ở phòng tắm.

Tần Trung: “Có thể, yên tâm.”

Tần Trung đi tắm rửa, nhưng anh không nghĩ tới Bùi Tiếu Tiếu bởi vì lo lắng cho nên quay lại. Sau đó liền phát hiện nhiệt độ phòng trong phòng cố tình bị chỉnh cao.

Hơn nữa Tần Trung quá khoe khoang, trong phòng tắm truyền ra tiếng hát ngân ngã xen lẫn với tiếng vòi sen, mười phần khỏe mạnh, chả có tí bộ dạng suy yếu nào.

Trong lòng Bùi Tiếu Tiếu có hoài nghi, cô tìm vòng vòng trong phòng, nhưng lại không có thuốc hạ sốt, thùng rác cũng không có hộp đựng thuốc hạ sốt nào.

Vì thế cô bé chạy xuống hỏi dì.

Dì so với cô còn nghi hoặc hơn: “Trung Trung bị bệnh? Không thể nào, ban ngày còn nhìn thấy thằng nhóc kia nhảy nhót tung tăng mà.”

“Không tin con đi hỏi dì Tiêu đi, cô ấy làm một mâm tôn to đấy, Trung Trung một mình ăn một mâm á.”

Bùi Tiếu Tiếu:……

Bùi Tiếu Tiếu cười miễn cưỡng, cô cảm ơn dì, nổi giận đùng đùng lên lầu.

Tần Trung vừa tắm xong, đang muốn tăng nhiệt độ lên, kết quả Bùi Tiếu Tiếu từ bên ngoài tiến vào: “Tần Trung, cậu a a a a a”

Cô bé chạy nhanh ra ngoài, Tần Trung cúi đầu nhìn nửa người dưới của mình chỉ quấn có cái khăn tắm…

Từ từ, tớ có thể giải thích!

Tần Trung nhanh chóng thay đồ rồi chạy qua nhà họ Bùi, thẳng đến buổi tối hơn mười một giờ mới trở về.

Sao anh lại kể hết rồi X﹏X

Tần Trung quyết định hỏi ba nói một tí, kết quả phát hiện Tần Trạch cùng Trì Tố đã ra ngoài du lịch.

Tần Trung:...

Tần Trạch chân trước vừa đi, sau lưng liền có người trong công ty tìm Tần Trung, bảo anh ra quyết định.

Tần Trung một đầu đầy dấu chấm hỏi.

Hắn gọi điện thoại cho Tần Trạch, Tần Trung mới biết được ba anh đã việc đem công ty ném cho anh.

Tần Trung khóe miệng giật giật, xác định đúng là ba ruột.

Tần Trung lập tức trở nên bận rộn, Tiếu Tiếu cũng hiểu, đôi lúc còn đưa anh vài lời khuyên.

Tần Trung ngày ngày ngóng trông ba mẹ anh, ai ngờ Tần Trạch đi biển xong, rồi lại tiếp tục mang Trì Tố xuất ngoại.

Tần Trung: Quá đáng quá rồi!

Tần Trạch và Trì Tố vừa ra ngoài là đi suốt một năm.

Tần Trung và bà anh ngày ngày gọi điện hối thúc, rốt cuộc mới lôi được Tần Trạch trở về.

Lý do chính đáng, Tần Trung cùng Tiếu Tiếu muốn kết hôn.

Hệ thống chế nhạo: “Trở về dễ dàng, đi mới khó.”

Tần Trạch: “Ai nói?”

Tần Trạch và Trì Tố giúp Tần Trung và Bùi Tiếu Tiếu xử lý hôn lễ, còn giúp cho đôi vợ chồng son hưởng tuần trăng mật.

Sau khi trở về, Tần Trung hưng phấn tỏ vẻ, anh phải làm nhiếp ảnh gia.

Tần Trạch không tỏ ý kiến, buổi sáng ngày hôm sau, Tần Trung phát hiện ba mẹ anh không xuống ăn cơm, dì lên gọi cũng không ai phản ứng.

Trong lòng Tần Trung lộp bộp, anh chạy lên xem, trong phòng trống trơn, nào có Tần Trạch hay Trì Tố.

Lúc này di động Tần Trung nhận được tin nhắn: Trung Trung, ba với mẹ con đi ra ngoài du lịch rồi, việc trong nhà giao lại cho con.

Dự cảm trở thành sự thật, Tần Trung đầu váng mắt hoa, ngã lăn quay.

Thật quá đáng!!

Cũng may Tần Trạch chơi thì chơi, nhưng còn nhớ rõ nhiệm vụ, thỉnh thoảng chú ý nam nữ chính, phát hiện hai người phát triển tốt đẹp, Tần Trạch liền an tâm.

Hắn và Trì Tố cùng nhau ra ngoài chơi mấy năm, rồi về với lão nhân, giúp trông coi cháu trai cháu gái.

Lúc này đây, ông nội Tần và bà nội Tần sống đến 90 tuổi mới rời khỏi thế gian, không chịu bệnh tật đau khổ, đối tiểu bối tới nói cũng coi như là một loại an ủi.

Tần Trạch và Trì Tố cũng thọ, Trì Tố đi trước, Tần Trạch đi muộn hơn cô nửa ngày.

Bên giường bệnh, Tần Trung tuổi đã già nắm lấy tay Tần Trạch, ông nỗ lực mà cười: “Ba.”

Tần Trạch: “Ừm.”

Thanh âm già nua, mang theo một cỗ già nua.

Nước mắt Tần Trung rơi xuống, ông cúi đầu nghẹn ngào: “Ba, cảm ơn người. Cảm ơn người đã vì con làm những việc này.”

Nếu không phải ba ông lui vòng, Tần Trung không biết mình sẽ trở thành cái dạng gì.

Tần Trạch sờ sờ đầu anh, mặt mày hiền từ: “Trung Trung…”

Tần Trung cảm giác cánh tay đang dừng ở đầu hắn dần trượt xuống, trong lòng run lên: “Ba? Ba ——”



Linh hồn Tần Trạch trở lại không gian hệ thống, gấp không nổi muốn đi xem tiến độ.

100%.

Bất ngờ ập tới, Tần Trạch lại ngơ ngẩn.

Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, được như ước nguyện.”

Tần Trạch nhìn về phía khoang dinh dưỡng, nơi đó trống trơn.

Không đợi Tần Trạch hỏi, hệ thống nói trước: “Cô ấy đang đợi anh.”

Tần Trạch ánh mắt vừa động, “Tôi phải đi về.”

Hệ thống: “Có thể.”

Hệ thống: “Ký chủ có phải không dứt được tình cảm của thế giới cũ không.”

Tần Trạch do dự, nhưng một lát sau, anh trầm giọng nói: “Đúng vậy.”

Anh là Tần Trạch, không phải sắm vai bất luận kẻ nào, anh có người thân của mình, có người yêu, về sau còn có con nữa.

Những điều Tần Trạch muốn ập tới, anh không muốn trở về.

Hệ thống: “Trước tiên phải xóa bỏ tình cảm của thế giới trước 1%… 36%… 52%… 89%… 100%.”

Hệ thống: “Ký chủ muốn trở về thế giới cũ?”

Tần Trạch: “Đúng vậy.”

Hệ thống: “Ký chủ muốn giải trừ trói định với hệ thống?”

Tần Trạch chần chờ, thật lâu sau, anh nhắm mắt lại: “Đúng vậy.”

Dứt lời, Tần Trạch chỉ cảm thấy một trận choáng váng, khi có lại ý thức, Tần Trạch phát hiện anh đang nằm ở tư thế bò.

Tần Trạch chậm rãi ngồi dậy, đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thấy cô gái đang hôn mê ở gốc trong.

Dung nhan quen thuộc, so với trong trí nhớ Tần Trạch còn tái nhợt yếu ớt, thì giờ phút này cô gái lại có sắc mặt hồng nhuận.

“Tố Tố…”

Tần Trạch vươn tay, đầu ngón tay hơi hơi run.

Anh muốn chạm vào mặt cô, lúc này lông mi Trì Tố rung động, ánh sáng ngoài cửa sổ lọt vào. Đối mặt với tia sáng, người đang ngủ say cuối cùng mở mắt.

Trong nháy mắt kia, Tần Trạch cơ hồ muốn rơi lệ.

“Tố Tố.”

Trì Tố cố sức cười: “A Trạch.”

Trì Tố hết bệnh quả thực là kỳ tích, bệnh viện muốn giữ Trì Tố lại để nghiên cứu, nhưng Tần Trạch đều từ chối.

Chủ của tập đoàn Tần thị cũng không phải quả hồng mềm.

Hai nhà Tần Trì có quan hệ bạn bè, Tần Trạch và Trì Tố là thanh mai trúc mã, sau khi lớn lên hai người thuận lý thành chương kết hôn.

Nếu không phải Trì Tố bệnh, nếu không phải vì cứu Trì Tố, Tần Trạch cũng sẽ không đáp ứng cùng hệ thống xuyên qua mấy tiểu thế giới.

Những thứ đã từng trải qua…

Tần Trạch bình tĩnh đè ở đáy lòng.

Trì Tố chuyển biến tốt đẹp đã mang lại ánh sáng cho cha mẹ nhà họ Trì. Trì Tố không nhớ chuyện xuyên qua tiểu thế giới, thời điểmTần Trạch hỏi, Trì Tố chỉ nói cô có một giấc mơ thật dài.

Tần Trạch liền không hỏi.

Hắn tiếp tục tiếp nhận việc công ty, nhưng Tần Trạch cũng chậm rãi uỷ quyền, đem việc trong công ty chia ra.

Công tác vĩnh viễn làm không xong, nhưng là người sẽ già, chết đi.

Tần Trạch muốn giành thời gian để chăm sóc gia đình.

Hiện tại anh không có nhiệm vụ, hết thảy đều từ tận đáy lòng.

Dưới ngân hà lộng lẫy, hai người nam nữ trẻ tuổi thả từng bước chậm rãi

Trì Tố một thân váy dài màu vàng cam, tóc nửa búi, ôn nhu cực kỳ.

Tần Trạch gắt gao nắm tay cô, sau đó lén lút, lén lút tách ngón tay Trì Tố ra, mười ngón tay Tần Trạch đan tay cô cô.

Trì Tố nhìn qua, Tần Trạch không thèm chớp mắt nhìn phía trước.

Trì Tố cúi đầu nhịn cười, gió đêm vén mái tóc cô, mặt mày nhợt nhạt, mềm mại như nụ xanh đầu xuân nở rộ.

Bỗng nhiên, Trì Tố cảm giác người kế bên dừng lại, nàng vừa nhấc mắt, bỗng thình lình nhận được ánh mắt của Tần Trạch.

Đôi mắt Tần Trạch là màu đen, rất sáng rất trong suốt, giống như viên ngọc đen được đánh bóng đẹp đẽ nhất trên thế giới, càng giống bầu trời đầy sao rực rỡ trên đầu họ.

Trì Tố thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Tần Trạch nói: “Anh chỉ muốn nhìn em một chút.” thanh âm Tần Trạch thanh thanh nhuận nhuận, như nước trong khe suối đá xanh, bị gió đên bao bọc, thổi vào tai Trì Tố.

Anh nói: “Tố Tố, anh rất muốn vĩnh viễn nhìn em như vậy. Nếu giờ phút này có thể thành vĩnh hằng, thì tốt biết bao.”

Tần Trạch một thân áo trắng quần dài đơn giản, càng làm tôn thêm vẻ thanh tú của anh, Trì Tố bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, khuôn mặt trắng nõn bất tri giác ửng đỏ. Trì Tố rũ lông mi, trộm quay mặt đi.

Cô nhìn chằm chằm hoa dại đang bị gió thổi dưới chân, “Em không có cách nào… làm giây phút này vĩnh hằng. Nhưng mà”

Cô một lần nữa ngước mắt, nhìn thẳng vào trong mắt Tần Trạch: “Chỉ cần em tồn tại, như vậy giây phút mà chúng ta ở chung đều sẽ khắc sâu trong đầu, vĩnh viễn không biến mất. ”

Tần Trạch ôm cô, cúi người hôn. Cỏ dại uốn mình, gió thổi qua, càng làm tâm động.

Thật lâu sau, Tần Trạch mới chậm rãi tách ra, Trì Tố nhẹ giọng nói: “Không phải muốn tản bộ sao, đi thôi.”

Trì Tố đi ở phía trước, Tần Trạch lạcbước nửa bước sau cô, hai người ngón tay đan nhau, nắm chặt đến gắt gao.

“Tố Tố.”

“Vâng.”

“Tố Tố.”

“Em đây.”

“Anh yêu em.”

Tay nắm càng chặt, một lúc sau, phía trước mới truyền đến giọng nữ dịu dàng: “Em cũng vậy.”

Tần Trạch sung sướng cười nhỏ, Trì Tố cảm giác quen tai, lại nghĩ không ra.

Đêm đã khuya, hai người về nhà.

Tần Trạch cùng Trì Tố dọn ra ngoài, chọn một ngôi nhà một phòng ngủ một phòng khách thật ấm áp, Tần Trạch đổi một gian phòng khác làm thành thư phòng, biến căn phòng thành nơi làm việc.

Tần Trạch từ trong phòng bếp cầm xoài và nho, anh đơn giản xử lý rồi đưa đến bàn trà, hỏi Trì Tố đang xem ti vi muốn ăn gì.

Trì Tố cầm lấy nĩa nhỏ cắm vào xoài rồi đưa lên miệng anh. Tần Trạch thuận thế ngồi xuống, há mồm ăn.

“Ngọt quá.”

Trì Tố cũng nếm thử, theo sau lại ăn một quả nho, cô cong mi cười, “Em đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”

Trì Tố và Tần Trạch lần đầu tiên gặp mặt lúc một tuổi rưỡi, Trì Tố nho nhỏ ngồi ở trên đệm mềm, trong tay còn bóp một quả nho, Tiểu Tần chọn bò qua bảo muốn ăn.

Hai đứa trẻ vìquả nho, mày đẩy tao áp màuu, oa oa mà khóc, vẫn là mấy người lớn nghe được thanh âm chạy tới, mới đem hai người tách ra.

Cố tình hai đứa nhỏ kia vì một quả nho mà giằng co, cuối cùng là ba Trì cầm dao, chia quả cho thành hai nữa, hai đứa trẻ Tiểu Tần và Tiểu Tố mỗi người một nửa, việc này mới rõ ràng.

Lúc sau, Tần Trạch và Trì Tố ăn trái cây đều là mỗi người một nửa.

Tần Trạch cười khanh khách nói: “Không giành của Tố Tố, quả nho đều đưa Tố Tố ăn.”

Trì Tố bị chọc cười ra tiếng.

Hai người nhìn TV, Trì Tố chậm rãi dựa vào trong lòng ngực Tần Trạch, ngẫu nhiên sẽ trò chuyện vài câu.

Phần lớn thời điểm Trì Tố sẽ an tĩnh, nhưng hai người ở chung lại không xấu hổ.

Tần Trạch ôm lấy cô, hôn trán cô, cả người đều thả lỏng, chỉ cảm thấy yên tĩnh lại hạnh phúc.

Chương kế tiếp