Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 133: Con nuôi bán yêu si tình của chưởng môn
"Đại sư tỷ, sư phụ sao còn chưa trở về?"

Quan Vi dỗ dành nói: "Sẽ sớm trở về thôi."

Bách Khanh mạnh mẽ kéo Trường Sơn đi, đại sư tỷ dù sao cũng chỉ lớn hơn bọn hắn hai tuổi, tên nhóc Trường Sơn này còn thật sự còn đem gánh nặng trong lòng đẩy qua cho tỷ.

Sư phụ rời đi lâu như vậy, sư tỷ làm sao không lo lắng.

Quan Vi nhìn bóng lưng của Bách Khanh, trong lòng ấm áp. Các sư đệ đều rất tốt.

Bỗng nhiên trên đùi nàng truyền đến cảm giác ấm ấm, Quan Vi khom lưng, ôm lấy sói con bên chân, thừa dịp những người khác không chú ý, Quan Vi nhanh chóng thơm thơm lên mũi sói con: "Trọng Ninh có phải đói bụng rồi không?"

Sói con dụi dụi làm nũng: "Muốn ăn cá nhung canh, còn muốn ăn thịt kho tàu."

"Được, sư tỷ làm cho ngươi." Khóe môi Quan Vi hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh đã kiếm lại.

Lúc nàng nấu cơm, sói con ở bên cạnh xem: "Sư tỷ ~ "

Quan Vi: "Hửm."

"Trọng Ninh sao thế?"

Sói con trở mình, lộ ra cái bụng nhỏ của mình, Quan Vi nhìn thấy động tác này thì dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm cái bụng nhỏ mềm mại của sói con.

Nhìn qua rất mềm mại khiến người ta muốn sờ xem.

Sói con mở miệng thè lưỡi: "Buổi tối tỷ muốn đi cùng giúp đệ tu hành không?"

Quan Vi không chút do dự đáp ứng: "Được."

Sói con vui vẻ, vẫy vẫy đuôi nhỏ.

Quan Vi thở ra một hơi, bình ổn cảm xúc trong lòng. Nàng chuyên tâm nấu cơm cho Trọng Ninh.

Ở xa xa ngoài phòng, Hàng Hà trầm mặc, Trúc cơ đại viên mãn tu vi thính giác rất nhạy mắt cũng tinh, hắn thật sự không cố ý muốn nghe trộm chuyện ở trong phòng bếp.

Lúc Tần Trạch rời đi, Quan Vi đảm nhiệm chức trách của Tần Trạch, mặc kệ là đối với Trọng Ninh, hay là các sư đệ khác.

Những gì nàng cố gắng, tất cả mọi người có thể nhìn thấy, dần dần, ngay cả Hàng Hà cũng thật sự ngưỡng mộ nàng.

Một bên khác, trong Minh Hoa tông.

Một vị lão già nhíu mày nói: "Ngươi nói có một tên tán tu mua đa số đồ vật của đệ tử Minh Hoa tông?"

"Đúng vậy thưa trưởng lão, còn có phương pháp luyện chế đan dược, nhưng mà đều là đồ vật thông thường."

Lão già cười lạnh một tiếng: "Chỉ sợ lại là tông môn nhỏ nào đấy lại lén học. Không cần để ý tới chúng."

"Vâng, trưởng lão."

Tần Trạch còn không biết có người chú ý tới hắn, sau đó còn miệt thị hắn.

Cảm tạ đại tông môn miệt thị hắn, giảm bớt phiền toái.

Sau khi Tần Trạch đến nơi khác, đại khái lý giải một chút cách phân bố của các thế lực trong tu chân giới, nội dung cốt truyện chính lý giải là một chuyện, Tần Trạch chính mắt thấy được lại là một chuyện khác.

Người còn sống, ai biết sẽ thay đổi thế nào.

Đoạn đường này Tần Trạch vừa đi vừa nghỉ, tận đến mùa xuân năm sau, hắn mới trở lại Phù Vân tông.

Tần Trạch mới vừa đến cửa viện, đã bị một vòng tay ôm lấy: "Sư phụ, rốt cuộc người cũng trở về rồi."

Hàng Hà cảm nhận được hơi thở quen thuộc, trong lòng mới thấy nhẹ nhõm. Nếu không phải trên đường sư phụ có hồi âm, hắn thật sự sẽ lo đến chết.

Tần Trạch xoa đầu Hàng Hà, cảm giác thiếu niên này đã cao hơn chút, hắn rất vui mừng.

"Sư phụ về..."

"Cha!" Ngay lập tức một bóng người lao vụt về phía hắn, lực va chạm lớn như vậy thế nhưng Tần Trạch vẫn thoải mái ôm lấy đối phương, không chút chao đảo.

Sói con hưng phấn vẫy đuôi, Tần Trạch nhíu mày, xem ra bé con Trọng Ninh thật sự rất vui mừng.

Ỷ đang ở hình dạng thú, sói con nay đã lớn dùng chân trước nâng mặt Tần Trạch lên, "moa" một tiếng thật lớn.

Lại “moa” một cái khác.

Phụ thân hắn rời đi lâu như vậy, hắn nhớ muốn chết .

Tần Trạch ôm hắn, nắm tay Hàng Hà dẫn vào trong sân.

Trong nhà chính, Tần Trạch lấy ra một đống đồ vật, trong đó dễ thấy nhất là mấy thanh kiếm.

Cuối cùng Tần Trạch nghịch đến mấy cái bảo kiếm trung phẩm, hắn tiêu linh thạch mời luyện khí sư gia công lại, sắc bén vô cùng.

Nhiêu đây thanh kiếm đã tiêu hết hai phần năm túi tiền Tần Trạch, cũng là chuyện đương nhiên.

Tần Trạch nói: "Mấy thanh kiếm này phẩm chất đều như nào. Chỉ là có kiếm thân hẹp một chút, có kiếm rộng một ít, có ngắn có dài, các con bốc thăm quyết định hoặc là bàn bạc với nhau."

Mấy đứa đồ đệ liếc nhau: "Bốc thăm đi."

Nếu như là bàn bạc với nhau, khó tránh khỏi về sau phát sinh chuyện gì sẽ không hài lòng nghĩ về ngày hôm nay.

Chắc chắn lòng sẽ bị tổn thương.

Mười lăm phút sau, các đồ đệ nhanh chóng giải quyết gọn lẹ vấn đề sở hữu kiếm.

Tần Trạch không nói chuyện đem kiếm luyện thành bản mạng linh khí của bọn họ, bây giờ bọn chúng còn quá nhỏ, nhất định sẽ nghe theo Tần Trạch. Đợi sau này các đồ đệ trưởng thành, có thể tự quyết định luyện hóa vũ khí này hay chọn một cái khác.

Mấy đứa đồ đệ đem bảo kiếm sư phụ tặng cất vào, sau đó Tần Trạch lại lấy ra một đống vũ khí, rõ ràng còn rất nhiều lần, có kiếm, có đao, còn có mộc thương,...

Tần Trạch cười nói: "Sau này sư phụ cho các con vài chiêu."

Đệ tử đại tông môn nhiều, sử dụng vũ khí cũng nhiều, sư huynh đệ cùng nhau trao dồi, có thể nhận được rất nhiều kiến thức tốt và cùng tiến bộ.

Thiên hạ không phải chỉ có kiếm sĩ .

Nhưng Phù Vân tông quá nhỏ, chỉ có thể để sư phụ hắn đây và chưởng môn làm nhiều việc hơn.

Sau đó là các loại linh thực, linh thú, mấy quyển sách nhỏ, loạn thất bát tao, loè loẹt.

Trên bàn đã dọn dẹp được một đám, sau đó lại bị đổ đầy.

Cuối cùng, Tần Trạch cầm ra thứ quan trọng nhất - Lưu ảnh thạch.

Hắn rót linh lực vào, Lưu ảnh thạch đem hình ảnh chiếu trong không trung, không khí rộng rãi nơi thềm đá Minh Hoa tông đều xuất hiện ngay trước mắt.

Dưới chân núi, nhìn thềm đá không dính lấy một hạt bụi, cao ngất trong mây, nguy nga hùng vĩ giống như không hề có điểm cuối cùng..

Chỉ vừa xem qua đã khiến mấy đứa nhỏ kinh ngạc.

Tần Trạch rủ mắt xuống, phương pháp cắt nối biên tập giản lược bằng tay.

Ánh mắt chậm rãi chuyển dần lên, không biết qua bao lâu, rốt cuộc đã nhìn thấy một tấm biển đề Minh Hoa tông.

Khí thế hùng hồn ẩn chứa trong ba từ lớn được Lưu ảnh thạch hiện rõ cho mấy đứa nhỏ.

Mọi người bị dọa sợ, ánh mắt chuyển dời, hình ảnh thành lớn dưới chân núi Minh Hoa tông, thật to lớn thật phồn hoa.

Bọn nhỏ cho rằng thành Tuyên Vân đã khá lớn, nhưng so sánh với thành trì trước mắt thì hoàn toàn chẳng so vào đâu.

Ánh mắt tới gần mặt đất, mặc tu sĩ mặc quần áo tông môn Minh Hoa Tông xuất hiện, giống như phim điện ảnh quay chậm chuyển dần đến một cái sạp, đồng thời vang lên môn quy của Minh Hoa tông.

Mấy đứa đồ đệ há to miệng.

Người vượt quá tam linh căn 【 tứ linh căn, ngũ linh căn 】 sẽ không thu nhận nhận

Người quá mười lăm tuổi, không thu nhận.

Người sinh ra vốn đã yếu ớt, không thu nhận.

Người học không thông đạo lý, không thu nhận.

Kẻ không phải người, không thu nhận.

Không...

Các đồ đệ trợn mắt há hốc mồm, điều kiện Minh Hoa tông hóa ra khắc nghiệt như vậy

Âm thanh kia vẫn còn đang tiếp tục.

Kẻ phạm môn quy, phế tu vi, trục xuất khỏi tông môn.

Kẻ tâm sinh hẹp hòi mà đả thương đồng môn, phạt 100 roi, cấm túc một năm. Nếu tình huống nghiêm trọng, phạt 300 roi, cấm túc 10 năm.

Kẻ bất kính bề trên...

Nghe một tội danh lại một cách xử phạt, mọi người đều cảm thấy đau đầu.

Nói thật, Minh Hoa tông quy định này kia cũng không có vấn đề gì, chỉ là cụ thể hoá đến mỗi một chút, biến thành một đống lớn khiến người khác sởn tóc gáy.

Trong đó tâm tư như một, muốn đệ tử yêu tông môn, yêu đồng môn, vì tông môn không màng sống chết. Đương nhiên tông môn đều sẽ hết sức bồi dưỡng đệ tử, che chở đệ tử, tông môn và đệ tử hỗ trợ lẫn nhau.

Nhưng nội quy tông môn là thứ vô tri, còn người là vật sống, sẽ luôn có người tìm ra chỗ trống trong quy định tông môn để lách luật.

Thanh âm dịu dàng của Tần Trạch đột nhiên truyền đến, khiến tất cả mọi người được đến giải thoát.

Bọn họ vừa mới xem qua Minh Hoa tông, xem quy định ở đấy nháy mắt biến thành xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

Bọn họ bắt đầu xem sư phụ mua thứ gì, lý giải "Giá cả" của giới tu chân.

Lưu ảnh thạch chiếu rất nhiều, bọn họ nhìn người cùng sư phụ trò chuyện, lui tới, mặc dù là sư phụ lấy lòng người khác, cũng không thấy thế yếu, gặp được đầu cơ , sư phụ cũng sẽ cùng người chuyện trò vui vẻ, tươi sống cực kì .

Bọn họ bất tri bất giác xem đến đêm khuya, đến khi Tần Trạch qua kêu tạm ngừng, bọn chúng mới dừng lại, trở về ngủ.

Nhưng mà đêm nay, bọn hắn cũng ngủ không nổi.

Lý do vì thế giới bên ngoài núi Phù Vân, thành Tuyên Vân.

Kiếm tông, Đạo Tông, Phật Tông, Ma tộc, Ma tu, Yêu tộc, còn có đại hội thí luyện giữa các môn phái, bí cảnh,...

Nhiều lắm, cái đầu nhỏ của bọn hắn cũng không thể nhanh chóng tiếp thu được nhiêu đó thứ.

Đây là Tần Trạch muốn cho mấy đứa nhỏ khắc sâu ấn tượng, vĩnh viễn đối thế giới bên ngoài từ tò mò trở nên kinh sợ.

Trên trời còn có trời, trên người vẫn còn người hơn.

Tần Trạch không muốn nuôi ra loại người ếch ngồi đáy giếng.

...

Mặt trời mọc mặt trời lặn, bốn mùa thay đổi.

Một tán cây táo tàu tươi tốt, lão phụ nhân ngồi khâu vài cái khâu đế giày, yên tĩnh mà đẹp đẽ.

Bỗng nhiên, mấy con con khi con từ ngoại viện chạy tới, vây quanh lão phụ nhân luôn miệng gọi.

Chúng nó không ngang ngược vô lễ, ngược lại ngoan ngoãn hiểu chuyện ngồi ở bên cạnh lão phụ nhân, chờ mong nhìn bà.

Mười lăm năm đi qua, Nguyên bà bà hai tóc mai sinh tóc bạc, bất quá tinh thần quắc thước, nàng buông xuống đế giày, nhanh chóng hướng đi phòng bếp.

Một lúc sau, Nguyên bà bà xách giỏ thức ăn đi ra. Mấy con khỉ nhỏ vui mừng, vây quanh Nguyên bà bà.

Nguyên bà bà vui tươi hớn hở cười: "Không vội không vội, tất cả đều có."

Nàng lấy nắm bánh gạo ra, "Đây là cho Mao Mao ."

"Miếng này cho Phúc Phúc."

"Miếng này cho Vượng Vượng."

"Miếng này…."

Đám khỉ con chậm rãi ăn bánh gạo, cực kì ngoan ngoãn

"Chúng nó lại tới nữa a." Từ nhà chính, một nam nhân cao gầy bước ra, búi tóc đuôi ngựa sau đầu được cột cao, khoác lên mình trang phục màu bầu trời, sáng lạn tựa như ánh dương.

Chương kế tiếp