Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 161: Con riêng là vũ khí hình người của tông chủ 16
Chưởng quầy đang ngủ gật, bỗng bên ngoài có tiếng huyên náo ồn ào, chưởng quầy không vui quát lớn: “Xảy ra chuyện gì?”

“Không hay rồi không hay rồi chưởng quầy.” Tiểu nhị hớt hải chạy vào, lại bị chưởng quầy đá một phát ngã nhào xuống đất.

“Hay cho tên điêu nô nhà ngươi, dám nguyền rủa lão phu.”

Tiểu nhị nhịn đau, vội vàng nói: “Chưởng quầy, đám dân thường đó đã xông vào đây.”

Chưởng quầy: “Cái gì?”

Ông ta cười lạnh: “Tửu lâu này của chúng ta chính là chỗ cao cấp, không có mấy chục lượng bạc không vào được.”

“Không có tiền lão tử cũng xông vào!” Chợt một đại hán tiếp lời, hắn giơ cái quốc lên cao, dưới ánh mắt không thể tin của chưởng quầy, vung cái đập vỡ bình hoa.

Chưởng quầy ngây người một lúc lâu, sau đó dựng râu trừng mắt: “Các ngươi làm gì vậy!”

“Có tin lão phu báo quan hay không.”

Động tác của người tráng hán phía sau dừng lại, tráng hán cười nhạo: “Các ngươi mua chuộc quan phủ, báo quan hay không báo quan có gì khác nhau.”

“Quan phủ không giúp chúng ta, chúng ta đành phải dựa vào chính mình.”

Rốt cuộc chưởng quầy cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi: “Các vị đây gặp chuyện gì, sao lại nóng giận như vậy?”

Tráng hán tay cầm cái cuốc, lời lẽ chính đáng: “Đâu chỉ có tức giận, chúng ta là trần trụi bắt gian kiện tụng mạng người.”

“Các huynh đệ đừng nói nhảm nữa, đập phá hết đi.”

Những người vừa rồi còn an tĩnh lập tức vung vũ khí trong tay lên phá nát hết những đồ vật trong tửu lâu, tráng hán dẫn đầu bước lên lầu.

Mí mắt chưởng quầy giật giật: “ Chờ đã.”

Ông ta tiến lên ngăn tráng hán lại, nhưng sức mạnh của tráng hán và ông ta có sự khác biệt, hai người nhắm mắt làm như trở bàn tay, chưởng quầy còn tưởng rằng mình thật sự có thể ngăn họ lại một lúc, ai ngờ khi hai người tới lầu hai rồi, tráng hán nhìn ông ta mỉm cười.

Không biết tại sao, lông tơ trên người chưởng quầy dựng ngược cả lên, ông ta theo bản năng muốn bỏ chạy, đáng tiếc đã muộn.

Trong nháy mắt cảm giác thân thể mất trọng lượng truyền đến, ông ta còn chưa kịp phát ra tiếng kêu sợ hãi, đã nghe thấy tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt, sau đó là cơn đau dữ dội từ tứ chi quét qua khắp người.

Hai chân ông có cảm giác đau quỷ dị khi thì đau khi thì không cảm giác, chưởng quầy cử động cổ, cuối cùng phát ra một tiếng kêu rên.

Những người khác lui ra theo bản năng, để lại khoảng trống xung quanh chưởng quầy.

“… Ca, ca, người bị quăng ngã làm sao bây giờ?”

Tráng hán không để bụng: “Quăng ngã thì quăng ngã, sau này chúng ta còn muốn tìm người đền mạng, lúc này mới đến chỗ nào.”

Dứt lời, hắn không thèm liếc nhìn chưởng quầy thêm cái nào, vọt vào sương phòng trên lầu hai.

Tửu lầu này làm buôn bán xác thịt, tủ đầu giường trong sương phòng có không ít “Vũ khí sắc bén”, vừa nhìn qua đã khiến người ta da đầu tê dại, thậm chí có cái còn dính vết máu màu nâu sẫm.

Không biết có bao nhiêu nữ tử đã bị ép bức ở đây.

Tráng hán thô bạo, đặt đồ vật lại chỗ cũ, sau đó kêu những người tới sau đi tìm tài vật. Bỏ qua những thứ không thể nhìn thấy ánh sáng.

Sau khi cướp sạch không còn gì, tráng hán quang minh chính đại tưới dầu, đổ rượu sau đó thả một mồi lửa thiêu rụi tửu lâu.

Những dụng cụ xấu xa đó cũng bị thiêu cháy trong ngọn lửa lớn.

Người của Lan Võ Môn và người nha môn muốn tới ứng cứu, kết quả trên đường bị người Hỏa Thánh Tông mai phục.

Nếu Lan Võ Môn không làm nhân sự, Hỏa Thánh Tông sẽ thay trời hành đạo.

Sản nghiệp của Lan Võ Môn bị tổn thất lớn, tông chủ Lan Võ Môn một bên gửi thư xin ứng cứu triều đình, một bên chiêu mộ người bên ngoài về.

Khi Tần Cử đối mặt với hoa khôi, trong lòng không có một tia gợn sóng. Vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, nhưng bên trong lại là một trái tim thối đến chảy mủ, ai mà không thấy ghê tởm.

Hoa khôi vẫn nghĩ về điều đó, trong lòng Tần Cử thấy phiền, không cẩn thận để lộ cảm xúc thật, sau đó khung cảnh hỗn loạn một hồi.

Hoa khôi ghét Tần Cử, nhờ người khác yểm trợ cho nàng ta, nàng ta trộm ám toán Tần Cử, nhưng bị Tần Hạt hóa giải được.

Lan Võ Môn phái ra năm vị đường chủ, người nào cũng thân thủ bất phàm. Bởi vì tuổi tác và sự trải đời, kinh nghiệm chiến đấu không thể khinh thường.

Tần Cử đánh nhau với một vị đường chủ hơn nửa khắc, thiếu chút nữa bị người ta đánh cho tàn phế.

Trái lại Tần Hạt đã giết được một đường chủ của đối phương, lại làm một trọng thương một người khác.

Tần Cử: Đều là người, nhưng chênh lệch thật lớn.

Sắc mặt Tần Cử cứng đờ, sau đó mí mắt giật giật, một đạo kình phong đánh thẳng vào hắn.

Tần Cử: Xong rồi!

“Phốc ——”

Sau gáy Tần Cử có chút nóng, hắn theo bản năng sờ một cái, sau khi nhìn rõ sau thì bị doạ sợ.

Hắn vội vàng quay đầu lại, tên đường chủ tập kích hắn chết không nhắm mắt, thay vào đó là bóng lưng thẳng tắp của Tần Hạt.

Là Tần Hạt cứu hắn.

Trong lòng Tần Cử cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng khóe miệng lại cong lên: “Đa tạ.”

“Vèo vèo ——” lại có hai cái ngân châm phóng tới, Tần Cử chật vật né tránh.

Theo sát lại có hai cái phi tiêu, Tần Cử tại chỗ lăn đi, sau đó gấp tay lại.

“Tần Hạt, Tần Hạt tay của ta…”

Tần Hạt thu hồi kiếm hoa, đánh nguyên ám khí trở về, nhân cơ hội đỡ Tần Cử dậy.

Hắn còn chưa kịp hỏi, đối phương lại tập kích. Tần Hạt một tay ôm Tần Cử, một cái tay khác so chiêu với hai vị đường chủ Lan Võ Môn, võ công cao cường khiến người ta kinh ngạc cảm thán.

Tần Cử gần như trố mắt.

Đáng tiếc song quyền khó địch bốn tay, huống chi đơn quyền. Ý thức được hoa khôi đánh lén từ phía sau, Tần Hạt không tránh được, chỉ có thể dùng thân thể bảo vệ Tần Cử.

Giữa môi răng hắn phát ra một tiếng kêu rên, Tần Cử hai mắt đỏ lên: “Tần Hạt? Ngươi sao rồi? Ai ai cần ngươi đỡ cho ta.”

Hoa khôi muốn nhân cơ hội bổ thêm một đao, nhưng khi nàng ta vừa tiến lên một bước thì phát ra tiếng rên, trước ngực đau nhói.

Nàng ta cúi đầu nhìn xuống, trước ngực đã bị một thanh trường đao đâm vào.

Hoa khôi phun ra một búng máu, không cam lòng mà ngã xuống.

Hai vị đường chủ vừa kinh sợ vừa giận, đối với Tần Hạt đang bị thương ra tay càng thêm tàn nhẫn: “Giết chết thiếu niên hắn đang che chở.”

Tần Trạch bĩu môi, búng tay một cái, một viên đá xuyên thủng đầu gối một vị đường chủ.

“A a a a ——”

Thừa dịp đối phương đau đớn cực độ, Tần Hạt trở tay một chưởng chụp xuống đầu đối phương, tên đó lập tức mất mạng.

Tần Hạt nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, không tới mười chiêu đã đánh gục một người khác.

Tần Cử vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Tần Hạt, ngươi thật là lợi hại.”

Thân hình Tần Hạt lảo đảo, lung lay sắp đổ. Tần Cử chạy nhanh tới đỡ lấy hắn: “Tần Hạt, Tần Hạt!”

Tần Hạt lạnh lùng nói: “Thiếu tông chủ, còn có một tên.”

Tần Cử vẫn đang nhìn xung quanh, Tần Hạt đã vung kiếm trong tay, tên đường chủ cuối cùng cũng mất mạng.

Tần Hạt không nhịn được nữa phun ra một búng máu, lúc này Tần Cử mới nhìn thấy vết thương trên vai trái của Tần Hạt, cả kinh nói: “Vết thương có độc.”

Bọn họ đã giết hết chủ lực của Lan Võ Môn, Tần Cử mang theo Tần Hạt lui ra, chuyện còn lại giao cho những người khác.

"Tần Hạt ngươi đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi.” Hắn cõng thiếu niên rời đi, Tần Trạch nhướng mày, đổi chỗ theo.

Tần Cử một đường cõng người trở về điểm dừng chân: “Người đâu, mau kêu gọi đại phu. Đệ đệ ta trúng độc.”

Bọn thuộc hạ:??!

Tần Cử cũng không quan tâm được nhiều như vậy, hắn đưa Tần Hạt nằm lên giường, lột quần áo, nhìn bóng lưng đen sạm của đối phương…

“Đại phu sao còn chưa tới.”

Tần Cử sốt ruột đi đi lại lại, mới qua một lúc, môi Tần Hạt đã thâm lại.

Tần Cử khẽ cắn môi: “Ta không muốn nợ ngươi.”

Dứt lời, hắn cúi người giúp thiếu niên hút máu độc trên vai ra.

Một con chuồn chuồn từ ngoài cửa sổ bay vào, lại bay ra, dừng ở trên đầu ngón tay nam nhân: “Ngươi đoán trước rồi?”

Tần Trạch cười: “Cũng không chênh lệch lắm.”

Muốn đả động Tần Cử, cái này chẳng qua chỉ là chất xúc tác thôi. Quan trọng nhất vẫn là mấy ngày tới Tần Cử và Tần Hạt sẽ ở chung.

Tần Hạt ổn trọng, rộng lượng, đáng tin cậy, gần như là người Tần Cử muốn trở thành nhất. Loại này làm không tốt sẽ sinh ghen ghét. Nhưng Tần Hạt hết lần này tới lần khác lại là tiểu đáng thương.

Tần Hạt mạnh mẽ lại nhỏ yếu loại cảm giác mâu thuẫn này, còn đối xử với Tần Cử rất tốt, trực tiếp ăn tươi nuốt sống Tần Cử.

Tần Cử nhìn thấy miệng vết thương trên vai Tần Hạt đã khôi phục lại màu sắc bình thường, mới nhẹ nhàng thở ra: "Tiểu tử thúi, vẫn là để ca băng bó cho ngươi.”

Tần Cử bắt đầu thấy đầu óc choáng váng, cũng ngã lăn ra. Chờ đến khi đại phu tới, thì phát hiện có hai kẻ đang bị thương, mà thương thế Tần Cử bị thương nặng hơn.

Vết thương này không phải độc tố tích tụ trong cơ thể Tần Cử, mà là tay phải Tần Trạch sưng thành cái móng heo.

Trước đó hắn bị ngã gãy tay, không được cứu chữa kịp thời, sau đó còn gắng sức chống đỡ một hơi đưa Tần Hạt trở về, tay không phế luôn là tốt lắm rồi.

Nhưng Tần Cử không nghĩ tới, mới ngủ một giấc mà sau khi tỉnh dậy mọi việc đã được xử lý xong.

Đường chủ Hỏa Thánh Tông cười nói: “Tông chủ tự mình dẫn người tới thu thập tàn cục.”

Phía sau liên lụy đến triều đình và những tông môn khác, Tần Cử và Tần Hạt không giải quyết được, chỉ có thể để Tần Trạch xuất mã.

Cũng không biết Tần Trạch nói như thế nào với thế lực hai bên, Lan Võ Môn không còn, còn lại tù binh bị phế võ công giao cho triều đình, sung quân biên cương. Giang Đông phái thế lực quan phủ mới lại đây.

Mặt khác tông môn đối với việc này cũng không phê bình.

Tần Cử không nhịn được tò mò, một bên ăn cháo cá Tần Hạt đút cho, một bên truy vấn.

Tần Trạch cười cười: “Còn có thể vì cái gì, chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi.”

Hoàng đế lo lắng giang hồ phát triển, mới làm ra chuyện như vậy. Tần Trạch bảo đảm sẽ không phát sinh loại chuyện này, đối phương không tin còn hùng hổ doạ người.

Sắc mặt Tần Trạch trầm xuống, nhàn nhạt nói: Nếu không tin, vậy giờ chúng ta khai chiến đi.

Sau đó, không còn có sau đó nữa. Tất cả mọi người có thể nghe hiểu tiếng người.

Tần Cử chớp chớp đôi mắt: “Chỉ đơn giản như vậy?”

Tần Trạch: “Nếu Hỏa Thánh Tông chỉ có tám mươi người, sau khi bản toạ nói xong lời này, cũng không còn có Hỏa Thánh Tông.”

Tần Cử cái hiểu cái không.

Còn Tần Hạt suy tư gì đó.

Đút xong cho Tần Cử, Tần Hạt buông chén, trịnh trọng thi lễ với Tần Trạch: “Đa tạ tông chủ cứu mạng.”

Tần Trạch kéo dài giai điệu: “Ồ?”

Tần Hạt rũ mắt: “Nếu không có tông chủ ra tay, chỉ sợ ta đã chết dưới tay hoa khôi.”

Lời này có chút khoa trương, nếu không có Tần Trạch ra tay giết hoa khôi, Tần Hạt cũng sẽ không chết, nhưng chắc chắn sẽ bị thương nặng.

Tần Trạch: “Ừm, lần sau cẩn thận.”

Tần Cử nhìn quanh, đột nhiên có chút chua xót, nhưng lại không biết chua xót vì ai.

“Cái kia…” Tần Cử lên tiếng. Tần Trạch và Tần Hạt nhìn sang, Tần Cử yếu ớt nói: “Tần Hạt, ta cõng ngươi về.”

Tần Hạt ôm quyền quỳ một gối: “Thuộc hạ đa tạ ân cứu mạng của thiếu tông chủ.”

“Ai ai ai, ngươi mau đứng lên.” Tần Cử kéo hắn, kết quả quên mất tay mình đang bị đau, ngao ngao kêu lên, Tần Hạt xoa thuốc cho hắn.

Tần Trạch rời đi lúc nào, bọn họ đều không hay.

Chương kế tiếp