Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 163: Con riêng là vũ khí hình người của tông chủ 18
Thế cục trên giang hồ đã ổn định, Tần Cử và Tần Hạt trở về Hoả Thánh Tông, cần luyện võ thì luyện võ, cần học bài thì học bài.

Sức hiểu biết của Tần Cử đối với việc luyện võ có hạn, Tần Hạt liền giúp đỡ hắn. Tần Hạt tự ti, Tần Cử làm gì cũng lôi kéo Tần Hạt.

Lúc Tần Cử làm trò trước mặt Tần Trạch kêu Tần Hạt đệ đệ, mặt mũi Tần Hạt trắng bệch, dứt khoát ngây ngốc quỳ trên mặt đất.

Tần Cử đi dìu hắn: “Ngươi làm sao thế, chúng ta vốn là cùng cha khác mẹ, là huynh đệ.”

Cả người Tần Hạt phát run, dường như không dám nhìn mặt Tần Trạch, môi hắn run rẩy rất muốn giải thích hai câu, rồi lại phát hiện giải thích như nào cũng không đúng.

Tất nhiên tông chủ sẽ cho rằng hắn lôi kéo tâm của thiếu tông chủ.

Tần Cử kéo hắn, thấy hắn không nhúc nhích, cuối cùng cũng ngồi xổm xuống theo, phát hiện mặt Tần Hạt trắng bệch như tờ giấy: “Tần Hạt? Tần Hạt ngươi không sao chứ? Ngươi đừng doạ ta.”

Tần Trạch bất đắc dĩ, cũng không biết Tần Cử ngốc thật hay giả ngốc.

Nếu hai người đối mặt chính là nguyên chủ, loại tình huống này Tần Hạt thật sự sẽ chết.

Chỉ có điều nếu thật sự là nguyên chủ cũng sẽ không có đưa Tần Hạt ra ngoài. Hai người cũng sẽ không có cảm tình, cho nên giả thiết không thể nào tồn tại.

Tần Trạch giơ tay lên, do dự trong chốc lát rồi để xuống trên vai Tần Hạt: “Đứng lên đi.”

Tần Hạt không dám tin, ngẩng đầu.

Khoé miệng Tần Trạch nhếch lên một độ cong rất nhỏ, chớp mắt là qua.

Tần Hạt bị mê hoặc đứng lên, phảng phất máu vừa rồi bị ngưng trệ lập tức hồi phục, làm cho mặt hắn bổ sung máu lập tức đỏ hồng.

Tần Cử ở bên cạnh vội nói: “Cha, Tần Hạt thật sự rất tốt, vừa hiếu thuận vừa thận trọng.”

“Hắn đặc biệt che chở con.” Tần Cử đắc ý bổ sung một câu.

Tần Hạt ấp úng. Hắn không biết phải nói gì.

Tần Trạch: “Ừm.”

Ánh mắt Tần Trạch dừng trên người Tần Hạt, không còn mang theo áp bách nữa: “Gần đây ngươi tu luyện võ công như thế nào rồi?”

Tần Hạt ôm quyền: “Hồi tông chủ, thuộc hạ dốc lòng tu luyện, không dám lơ là.”

Tần Trạch cười cười một tiếng: “Tần Cử gọi ta là cha, lại gọi ngươi đệ đệ, ngươi lại gọi ta tông chủ xưng thuộc hạ à?”

Một đoạn này ý tứ thực rõ ràng, nhưng hai người Tần Cử và Tần Hạt đều ngây ngẩn cả người. Đôi mắt Tần Cử sáng ngời, vỗ vỗ lưng Tần Hạt: “Gọi đi, mau gọi cha đi.”

Tần Hạt cũng gấp gáp, nhưng miệng mở ra lại không phát ra được âm thanh. Hắn trơ mắt nhìn người đàn ông trước mặt không còn kiên nhẫn, nhấc chân rời đi, Tần Hạt bối rối bắt lấy tay Tần Trạch, thấp giọng kêu: “Cha.”

Tần Cử ngoáy ngoáy cái lỗ tai: “Ngươi vừa mới nói cái gì.”

Tần Trạch cúi đầu nhìn về phía cánh tay, Tần Hạt lập tức thu tay lại, cười còn khó hơn cả khóc: “Tông... Tông chủ.”

Tần Trạch: “Ừm.”

Bóng dáng người đàn ông đi xa, Tần Hạt vô lực ngồi trên ghế, cực kì uể oải.

Tần Cử buồn bực muốn chết: “ Có phải ngươi ngốc hay không, cơ hội tốt như vậy mà lại bỏ lỡ.”

Ánh mắt Tần Hạt né tránh, không hé răng.

Tần Cử:...

Tần Cử xoa xoa ngực: “Quên đi, chờ lần sau đi.”

Chính là đệ đệ của mình, không giúp hắn thì giúp ai.

Buổi tối Tần Hạt nhớ đến tình cảnh ban ngày, trằn trọc khó ngủ, giống như Tần Cử nói, cơ hội tốt như vậy hắn còn không bắt lấy.

Về phần lần sau...

Còn có lần sau không?

Trong lòng Tần Hạt không chắc chắn.

Lăn qua lăn lại, mí mắt Tần Hạt đánh nhau, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Người đàn ông ngồi xuống bên giường, Tần Trạch giơ tay phủ lên trên trán thiếu niên, đồ án chuồn chuồn rõ ràng chớp tắt.

Tần Hạt cảm giác chính mình rơi vào bên trong bông mềm mại, vừa ấm áp vừa thoải mái. Bỗng nhiên hắn còn cảm giác được một cỗ ngọt ngào theo bản năng mím môi.

Tần Trạch cười nói: “Ta nói hắn ngủ rồi cũng có thể ăn.”

Trì Tố:…

Trì Tố thở dài: “Đứa nhỏ này thật khiến cho người ta đau, khi nào ngươi mới có thể đối xử với hắn tốt một chút.”

Tần Trạch: “Cần có quá trình đi.”

Ban ngày hắn chờ Tần Hạt một tiếng “Cha”, nhưng Tần Hạt chính là gọi không ra tiếng, không phải chứng minh điều này sao.

Trì Tố nói thầm: “Không phải Tần Hạt nhỏ giọng gọi ngươi rồi sao.”

Tần Trạch xoa xoa đầu tóc thiếu niên: “Không nghĩ muốn hắn quá chặt. Bằng không hắn sẽ không có cảm giác chân thật.”

Nguyên chủ đã thu thập Tần Hạt nhiều năm, không phải mấy tháng mà Tần Trạch đã có thể dỗ người trở về.

Tần Trạch mỉm cười: “Hiện tại bệnh kín trên người hắn đều khỏi, cũng coi như là thành công gần nửa.” Thân ảnh rời khỏi phòng, chỉ để lại mùi thơm nhạt dễ ngửi.

Ngày tiếp, sau khi Tần Hạt tỉnh lại cảm giác cả người thoải mái. Có người hầu bưng đến nước ấm, hầu hạ hắn rửa mặt, sau đó Tần Hạt muôn đi đọc sách, học tập đánh cờ vẽ tranh vân vân.

Mà lúc này, Tần Cử đang luyện tập công pháp. Dù sao hắn cũng là người luyện võ, hơn nữa Tần Trạch chữa trị cho hắn, tay gãy của Tần Cử rất nhanh đã khỏi hết.

Bây giờ Tần Hạt đang ở trong viện bên cạnh Tần Cử, hai người cách nhau rất gần.

Lúc buổi chiều Tần Hạt đi tìm Tần Cử, hai người cùng nhau luyện võ. Nhưng mà thấy vù nói là đối luyện, không bằng nói là Tần Hạt đang đơn phương cho Tần Cử ra chiêu.

Ngay cả Võ sư phó cũng không có kiên nhẫn với Tần Cử, Tần Hạt lại trước sau như một.

“Thiếu tông chủ, vừa rồi tốc độ ra quyền của người có hơi chậm.”

Tần Cử trừng mắt liếc nhìn Tần Hạt một cái: “Ngươi vừa gọi ta là gì?”

Tần Hạt:...

Tần Hạt: “Ca.”

Tần Cử vừa lòng, dưới tay ra quyền, rốt cuộc cũng đạt đến tốc độ trong miệng Tần Hạt.

Một ngày tập luyện xong, Tần Cử mệt mỏi giống như chó chết, Tần Hạt đỡ hắn đỡ về phòng, rửa mặt cho hắn.

Tần Cử ngượng ngùng: “Đừng mà, để cho hạ nhân tới làm là được.” “Không sao.” Tần Hạt khăng khăng muốn chăm sóc hắn, Tần Cử khuyên không được nên chỉ có thể hưởng thụ theo.

Không thể không nói Tần Hạt thực sự là một bộ dáng chăm sóc người, rửa mặt xong rồi, Tần Hạt còn xoá bóp lung lay gân cốt cho hắn.

“Đúng đúng, chỗ bả vai đó, lực tay nặng thêm một chút.” Tần Cử híp mắt, thật sự thích ý.

Tần Cử đối với người đệ đệ này không cấm được rất thích.

Tần Hạt hạ mắt xuống, nếu lúc trước khi hắn hầu hạ tông chủ cũng thuần thục như vậy thì tốt rồi.

Cuộc sống yên bình, ngoại trừ Tần Hạt có chút điểm rối rắm, hắn muốn nhìn thấy Tần Trạch muốn gọi một tiếng cha, mỗi lần vừa có ý nghĩ lại sợ hãi.

Như này thì coi như xong, hắn còn cố ý vô tình tránh cho hai người gặp mặt.

Nhưng mà…

Ở trong viện Tần Trạch cảm nhận được một tầm mắt rất yếu, nếu như là người luyện võ khác chắc chắn không phát hiện ra, nhưng Tần Trạch thật sự rất nhạy bén.

“Tần Hạt đang nhìn lén ngươi đấy.”

Tần Trạch thở dài: “Hắn như vậy ta thật sự sẽ ảo giác là con vật nhỏ nào đó.”

Rõ ràng muốn đến gần người, nhưng lại trốn tránh, sau lại nhìn lén.

Tần Trạch đành phải làm bộ như không biết, tuyết mùa đông rơi xuống, hương vị tết càng ngày càng đậm.

Tần Cử rốt cuộc cũng được nghỉ, lôi kéo tay Tần Hạt ra ngoài dạo phố.

Hắn nhìn thấy một nam tử một thân màu đen bên cạnh mình: “Ta nói ngươi không có quần áo khác để mặc sao?”

Toàn bộ mùa đông, Tần Hạt mặc đi mặc lại có vài bộ quần áo.

Tần Hạt: “Có. Hôm nay ta không mặc giống như hai ngày trước.”

Tần Cử:…

Quên đi, hắn phí miệng lưỡi làm gì.

Tần Cử trực tiếp mang Tần Hạt đến tiệm may quần áo, đừng nói, Tần Cử luyện võ không được, phương diện khác cũng không tồi, ánh mắt hắn chọn quần áo cũng rất tốt.

Hắn chọn một bộ trường bào màu lam để cho Tần Hạt đi thay, Tần Hạt không lay chuyển được hắn, đành phải đồng ý.

Trước gương đồng, thiếu niên xen vào cùng với thanh niên nam tử thân cao chân dài, khí chất lạnh lùng như một thanh bảo kiếm, cho dù không có vỏ cũng có thể dò xét mũi nhọn của hắn.

Trước kia Tần Cử còn có thể nói linh tinh, hiện tại chỉ cảm thấy đệ đệ của hắn thật anh tuấn.

Tần Cử: “Được, liền bộ này đi.”

Tần Hạt nhẹ nhàng thở ra, nghĩ rằng mua xong rồi.

Ai ngờ Tần Cử lại đưa cho hắn một bộ trang phục: “Thử cái màu than chì này xem.” Tần Hạt nháy mắt mấy cái, mờ mịt lại mê hoặc: “Đã có một bộ rồi.”

Tần Cử ngiêng đầu cười: “Ta có nói chỉ mua có một bộ sao?”

Tần Hạt:… Ừm, hình như là không có.

Ở dưới sự thúc giục của Tần Cử, Tần Hạt đành phải đi đổi, sau đó lại đi dổi, thẳng đến khi rốt cuộc Tần Cử vừa lòng mới kêu dừng.

Mà quần áo Tần Hạt đã mua năm bộ, chưởng quầy cười híp mắt, đóng gói lưu loát, còn để cho tiểu nhị tự mình đưa đến tận cửa.

Tần Hạt nói cho hắn địa chỉ.

Trong lòng chưởng quầy cả kinh: “Mắt của lão hủ vụng về, cũng không biết hai vị thiếu hiệp là người của Hoả Thánh Tông.”

Tần Cử khoát tay, ý bảo không có việc gì.

Chưởng quầy giảm cho bọn hắn hai mươi phần trăm, Tần Hạt yên lặng lấy ra túi tiền của mình, bị Tần Cử ngăn lại: “Cái túi tiền đó của ngươi có thể mua cái gì.”

Trước kia Tần Hạt không có tiền, ăn uống đơn sơ, sau đó Tần Hạt lại bị điều đến phía bên ngoài, không biết khi nào thì có bạc, hắn cũng ít dùng, cho nên đặt ở túi tiền tích cóp.

Hiện tại ước chừng có mười hai mười ba lượng bạc, miễn cưỡng cùng đủ mua một bộ quần áo.

Trên mặt hắn hiện chút hoảng sợ, nhỏ giọng nói: “Rất đắt.”

Tần Cử lườm hắn một cái: “Lại không cần ngươi bỏ tiền ra.” Tần Cử cũng không hiểu được cha hắn sao lại đối đãi với Tần Hạt như thế, chỉ có lượng công việc mỗi ngày của Tần Hạt, những người khác trong tông môn đều như thế mỗi tháng đều có một trăm lượng bạc.

Tần Hạt tích cóp gần một năm, trong túi mới có hơn mười lượng.

Bình thường ăn cái gì cũng vậy, nếu không phải hắn lôi kéo Tần Hạt cùng nhau ăn, tiểu tử này lại bánh mì cùng với nước cũng có thể qua bữa.

Tần Cử thanh toán tiền, mang theo Tần Hạt rời đi, trên đường bọn họ đi qua một người bán hàng rong nhỏ, Tần Cử phát hiện ngăn Tần Hạt lại.

Tần Cử cười nói: “Như thế nào, muốn ăn hạt dẻ rang không.”

Tần Hạt nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn ít khi biểu lộ ra nguyện vọng chính mình, Tần Cử hơi kinh ngạc.

Tần Hạt nhỏ giọng nói: “Ca, ngươi có ăn không?”

Cặp mắt kia sáng lấp lánh, còn hàm chứa chờ mong. Tần Cử không nghi ngờ, nếu là hắn nói hắn không ăn, Tần Hạt khẳng định cũng không ăn.

Tần Cử: “Được.”

Tần Hạt nhợt nhạt cười rộ lên, cầm bạc vụn mua hai phần hạt dẻ. Tần Hạt cũng không phải người đá, khi hắn còn bé, còn đi theo nương hắn. Có một đợt mùa đông lớn, nương hắn chậm chạp không về nhà, hắn chạy ra ngoài tìm kiếm, kết quả đói đến ngã trên mặt đất. May mắn có một lão bá bá nâng hắn dậy, cho hắn một nắm hạt dẻ nhỏ, nóng hầm hập, vừa thơm vừa ngọt.

Tần Hạt vẫn nhớ kĩ. Mùa đông, ngoại trừ đói khát rét lạnh và xương cốt đau nhức vô biên, còn có hạt dẻ mềm mại.

Hạt dẻ rang nóng phỏng tay, nhưng Tần Hạt lại không có cảm giác, ngón tay thoáng dùng sức, nhân hạt dẻ đã lộ ra, hắn bỏ vào trong miệng, có chút ngọt có chút thơm, mềm mềm như xôi nếp.

Ăn rất ngon.

Vẻ mặt bình thường luôn căng thẳng cũng đều giãn ra, mặt mày có chút ý cười nhu hoà.

Tần Cử tuỳ tiện, vô tình thoáng nhìn thấy một màn này, xem nhẹ cảm thấy cổ họng bị nghẹn một chút.

Hắn cười cười: “Ngươi thích hạt dẻ rang như vậy sao?”

Không đợi Tần Hạt trả lời, Tần Cử nói: “Như vậy mỗi ngày chúng ta đều ăn, cho ngươi ăn đủ.”

“Không cần.” Tần Hạt ngượng ngùng, nhút nhát giống như đứa nhỏ: “Ta đã lớn.”

Tần Cử nói lầm bầm: “Ngươi còn chưa có thành hôn sinh con, nào tính là người lớn.”

Bọn họ ở bên ngoài đi dạo một ngày, đến khi bầu trời tối đen mới trở về.

Bọn họ vừa mới vào đến nhà, quản sự đã chào đón: “Thiếu tông chủ, tông chủ cho mời.”

Tần Hạt theo bản năng muốn rời đi, quản gia lại nói trước: “Tông chủ cũng cho gọi cả nhị công tử.” Nhị công tử là Tần Cử cho người xưng hô như vậy, Tần Trạch không ngăn cản, người trong tông cũng từ từ gọi như vậy.

Chỉ có Tần Hạt không thích ứng được.

Hắn cúi đầu, cái lỗ tai đỏ bừng lên. Ngập ngừng không biết nên nói như thế nào.

Tần Cử thoải mái đi phía trước, Tần Hạt đi theo sau.

Ở chính viện, Tần Trạch ở phòng khách đọc sách, gặp hai người đến đây thì mang theo người đi đến nhà ăn, bọn người hầu bắt đầu bưng đồ ăn lên.

Tần Trạch ngồi ở chủ vị, Tần Cử ngồi phía tay trái, Tần Hạt ngồi phía tay phải hắn.

Tần Cử hoa chân múa tay vui sướng kể chuyện hôm nay ở bên ngoài làm những gì, Tần Trạch thỉnh thoảng cũng trả lời một tiếng. Không khí giữa hai cha con ấm áp, hào thuận, vui vẻ.

Tần Hạt ở một bên nhìn thấy, cúi đầu che khuất hâm mộ trong mắt. Hắn gắp một đũa rau xanh trước mặt, chậm rì rì nhai.

Bỗng nhiên, một khối thịt vịt được đưa tới trong bát hắn, Tần Hạt quay đầu nhìn về phía Tần Cử: “Cám ơn…” Ca

Nói được một nửa, Tần Hạt mới ý thức được người gắp thịt cho hắn là Tần Trạch.

Tần Hạt kinh ngạc suýt cắn vào đầu lưỡi, thế cho nên mơ hồ nói không rõ: “Cảm ơn tông chủ!”

Chương kế tiếp