Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 41: Nữ phụ độc ác trong truyện phúc vận
Có Hầu phủ che chở, cửa hàng lại mở thêm cơ sở, hơn nữa vận may của Tống Thanh Thanh rất tốt, làm ăn rất chạy.

Đám Tống Khởi An căn bản không giúp được gì, bất đắc dĩ, Tôn thị cũng tạm thời dừng việc khám bệnh, chạy đến cửa hàng hỗ trợ.

Các cửa hàng xung quanh cũng tức đỏ mắt không thôi vì quá thuận lợi, quả nhiên là có chỗ dựa tốt.

Đặt chân vào kinh thành, quan trọng nhất không phải là tay nghề, tiền vốn bao nhiêu, mà là có núi dựa.

Nếu như không có núi dựa, ngàn lượng hoàng kim sớm muộn cũng bị cướp hết. Giang hồ bảo kê cùng với quan phủ hạch sách vân vân, những thứ này cũng sẽ cảm trở.

Nhất là những kẻ đến cửa, hôm nay có người ăn trong quán, xế chiều lại có người tới ăn vạ, nói đồ ăn bẩn.

Bất kể sau chuyện này có thể giải quyết hay không, nhưng trong một thời gian ngắn, nhất định sẽ làm hỏng danh tiếng của cửa hàng. Chờ đến khi lấy lại danh tiếng, lại gầy dựng một lần nữa, đập cửa hàng đi xây lại…

Vậy thì đúng là dao cùn cắt thịt mà.

Người của Tống gia và người Tần gia tạm thời không suy nghĩ nhiều như vậy, mỗi đêm lúc đếm tiền đều xúc động, kiếm tiền tốt nhất cả kinh thành này.

Bởi vì giá vốn tăng cao, cho nên ở kinh thành, giá cháo thuốc là mười văn tiền một chén.

Đây là Tần Trạch nói, mới bắt đầu đám Tam Nha vốn chỉ định bán tám văn tiền, Tần Trạch nói đổi lại một tô cho nhiều cháo hơn là được.

Nếu như là canh thuốc bổ, tùy thuộc vào những loại nguyên liệu khác nhau, giá cả thấp nhất cũng là mười tám văn tiền một bát. Một niêu sứ to bằng hai bàn tay người trưởng thành, chỉ cao bằng nửa cái thố, còn có hai lỗ tai. Các niêu đều được cửa hàng đặt làm riêng, trên đó in hai chữ thượng thư thanh nhã.

Sau đó giá cả lần lượt tăng lên, có hai mươi tám văn tiền, bốn mươi hai văn tiền, sáu mươi sáu văn tiền, tám mươi tám văn tiền, thậm chí lên đến chín mươi chín văn tiền.

Lúc Tần Trạch định giá còn định tăng thêm, nếu không phải cuối cùng Tam Nha liều mạng ngăn lại thì e rằng Tần Trạch đã viết lên chín trăm chín mươi chín văn tiền.

Gần một lượng bạc mua một bát canh thuốc bổ, điên rồi sao.

Tần Trạch mất hứng: "Ta khổ cực nấu canh, bán một trăm hai cũng được.” Những người khác nhìn hắn bằng ánh mắt chết chóc.

Mọi việc đều là bọn họ làm, Tần Trạch chỉ lấy tiền thì làm gì biết tốt xấu.

Nhưng mà Tần Trạch đều để mức giá không quá cao, Tam Nha suy nghĩ, nếu như khách chê quá đắt, bán không được thì các nàng buộc phải giảm giá.

Tuy nhiên thực tế khác xa những gì bọn họ tưởng tượng.

Thật sự có những người gọi những món canh giá cao đó, mặc dù lẩm bẩm đắt quá nhưng thậm chí còn có khách quay trở lại.

Nên đám Tam Nha chỉ đành yên lặng.

Nhưng mỗi đêm đếm tiền, mắt lại nheo lại vì vui sướng. Nếu như không sống trên đời vài thập niên rồi, Tống Tề Hà cũng không thể chống đỡ. Ông ở trong cửa hàng thuốc này cũng một năm trời, so với người năm trước, năm hết tết đến cũng kiếm được nhiều hơn.

Tống Thanh Thanh tràn đầy cảm giác thành tựu, cực kỳ hăng hái. Mỗi ngày đều nghĩ mai nhất định phải dậy sớm nấu cháo thảo dược, không còn rảnh rỗi nghĩ đến Hoắc Vũ nữa.

Tống Khởi An cũng báo tin về quê, chủ yếu là để con dâu hắn an lòng, nhân tiện hỏi những người thân thích với hắn có muốn lên kinh thành hay không.

Thật sự bọn họ thiếu rất nhiều người, nhất là Tam Nha còn kế hoạch mở thêm một cửa hàng thuốc nữa.

Dã tâm của Tam Nha sao lại lớn vậy chứ, Tống Khởi An kinh ngạc đến phát sợ.

Giống như bây giờ mới chỉ là khởi đầu của Tam Nha.

Vì vậy hai tháng sau, con dâu Sơn Hoa tẩu của Tống Khởi An dẫn theo con cùng lên kinh.

Bọn họ cũng chỉ kinh ngạc nửa ngày rồi sau đó bắt tay vào làm công việc của mình.

Sống ở cửa hàng thuốc nhiều năm, toàn bộ bàn ghế trong cửa hàng đều phải vô cùng sạch sẽ, thuốc bắc trên tường phải thường xuyên cập nhật xu thế để giữ vững phong cách.

Sau đó là thuốc cho chính mình, chọn dược liệu xong, cắt, hầm, có một vài loại dược liệu bởi vì dược tính và khẩu vị nên không thể trực tiếp nấu thành cháo mà phải nấu nước trước, sau đó dùng nước đó để nấu cháo.

Thời gian, lửa cũng vô cùng quan trọng, hơn nữa còn phải chú ý, không thể làm xáo trộn, nếu không thì hương vị bị thay đổi chỉ là chuyện nhỏ, còn dẫn đến việc khách hàng khó chịu.

Đối với canh thuốc bổ mà nói, thời gian cần càng lâu thì càng cần kiên nhẫn.

Những công việc này cũng vặt vãnh nhưng lại phí tâm, cho nên Tôn thị, Tống Khởi An cùng thê tử hắn đang làm. Sơn Hoa tẩu tử cùng con dâu tạm thời phụ trách rửa chén, dọn dẹp.

Tam Nha cùng Tống Thanh Thanh, Tứ Nha phụ trách lên cháo, Tần Trạch phụ trách thu tiền.

Lúc này, Tần Trạch mới vừa vừa ghi sổ sách xong thì cửa hàng có một vị khách đến. Tần Trạch miễn cưỡng nói: "Quý khách muốn dùng gì ạ?”

Không thấy ai đáp lại, Tần Trạch ngẩng đầu, phát hiện ra lại là Hoắc Vũ.

Hoắc Vũ tiều tụy đi rất nhiều, đáy mắt xanh đen, nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Thanh đang bận rộn.

Tống Thanh Thanh cảm nhận được, lúc nhìn thấy hắn rõ ràng là khẽ run lên, Tam Nha kịp thời đẩy Tống Thanh Thanh ra sau bếp.

Hoắc Vũ định chạy theo, Tần Trạch từ sau quầy kéo hắn đi: “Làm gì vậy, định xông vào sau bếp trộm à?”

“Nói cho ngươi biết, ông đây không sợ ngươi.” Cuối cùng Hoắc Vũ vẫn nhịn được, gọi một phần cháo thuốc, là Tứ Nha bưng ra cho hắn.

Hắn ngồi trong cửa hàng hồi lâu, Tần Trạch không nhịn được nữa, đuổi người đi hắn mới chịu ra về.

Sau đó Hoắc Vũ lại tới mấy lần, Tống Thanh Thanh đồng ý nói chuyện với hắn một hồi. Một tiếng sau, Tống Thanh Thanh quay trở lại khóc nức nở, ánh mắt cũng sáng tỏ.

Sau đó, Hoắc Vũ mới không có tới nữa.

Tam Nha thoáng yên tâm, lúc này nàng cũng nhận được thư hồi âm của Đại tỷ Nhị tỷ.

Đại Nha cùng Văn Du đều tốt, con gái cũng rất ngoan ngoãn.

Ngược lại là Nhị Nha bên kia đã xảy ra một vài vấn đề, bởi vì cửa hàng không đủ nhân viên, Đàm Cửu tuyển người, kết quả bị đâm sau lưng. Cũng may Nhị Nha nhẹ nhàng trấn an, nói Đàm Cửu một trận.

Sau khi Đàm Cửu đuổi người không an phận đi, chỉ còn lại một tiểu tử biết điều, đóng cửa hàng thuốc bổ lại, chỉ để lại hai cơ sở cháo thuốc.

Hắn cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, mặc dù kiếm được ít hơn nhưng thê tử trượng phu son vui vẻ.

Tam Nha thấy vậy thở phào, trước kia nàng luôn lo lắng trượng phu của Nhị tỷ không an phận, sợ xảy ra chuyện gì. Bây giờ đến xem, xem ra trượng phu của Nhị tỷ nàng rất ổn định.

Nhị tỷ không cầu giàu sang, nhất định có thể cùng trượng phu sống tốt.

Nàng đem tin tức tốt này nói cho cha nàng và Tứ Nha nghe.

Tần Trạch chê không dứt lời: "Nhị nhi quá hư."

Tam Nha nheo mắt: "Cha, buông lời lưu tình.”

Tần Trạch: "Hừ."

Cuối cùng cũng không nói nữa.

Bên kia ở dưới quê yên bình, kinh thành bên này, hai nhà Tần Tống một lòng làm ăn.

Lá xanh rụng, chớp mắt đã đến cuối năm, cửa hàng làm ăn càng ngày càng tốt. Một ngày đầu năm, Tống Thanh Thanh cùng Tam Nha phát lì xì cho mọi người.

Sơn Hoa tẩu tử rất vui vẻ.

Kết quả năm sau, Tứ Nha không biết từ đâu nhặt về một đứa trẻ ăn xin.

Đứa bé ăn xin này từ phương Bắc đến, trên đường tuyết rơi nhiều, nhà gặp biến cố, hắn theo cha lên kinh ăn xin nhưng ngoài trời rất lạnh, cha hắn không chịu được mà ra đi.

Nếu như không phải là Tứ Nha chú ý tới góc tường hắn nằm, có thể hắn cũng sớm chết cóng rồi.

Tứ Nha khẩn cầu người nhà giữ hắn lại nhưng không phải có ý gì mà chỉ là không đành lòng nhìn người khác qua đời.

Tam Nha nhìn cha nàng.

Tần Trạch nhìn đi nhìn lại đứa bé ăn xin: “Được rồi, giữ lại làm chân chạy vặt.”

Kết quả cái chân chạy vặt này lại khiến Tần Trạch tức sôi máu.”

Tứ Nha thích ăn, chân chạy vặt này lại rất có thiên phú trong việc bếp núc, còn đặc biệt thích đút cho Tứ Nha ăn.

Tần Trạch cố ý nói chuyện kén rể, "chân chạy vặt" không ngừng cuống cuồng ghi danh, giống như chờ Tần Trạch nói câu này lâu lắm rồi.

Tần Trạch: Càng tức.

Vừa là hai tình tương duyệt, vừa là "chân chạy vặt" ở rể Tần gia, Tần Trạch rất nhanh đã quyết định hôn sự cho hai người.

Hắn cùng Tống gia được nước: "Nhìn đi, bây giờ ta có ba người con trai rồi.”

Sau đó rồi nói với Tam Nha: "Con cũng nhanh chân lên đi.”

Tam Nha trợn tròn mắt. Không bao lâu, tin tức nàng lập nữ hộ.

Người của Tống gia đều bị dọa sợ.

"Sao, sao lại lập nữ hộ vậy.” Tôn thị vừa vội vừa lo lắng.

Yêu cầu của việc lập nữ hộ là vô phu vô tử.

Chuyện này ở quê của Tam Nha mới có thể làm, nàng thông qua Tống Thanh Thanh tìm Hoắc gia giúp một tay. Nàng nói nàng bị bệnh, không sinh con được, cho nên muốn lập nữ hộ.

Lập nữ hộ, nàng vào thương hội. Nhưng Đại tỷ và Nhị tỷ của nàng không có hộ khẩu ở đây, cho nên Đại Nha Nhị Nha Tứ Nha vẫn là nông hộ.

Tam Nha lập tức nói ra ý mình, nàng kéo tay Tôn thị, dịu dàng nói: “Bác gái, bác không cần lo lắng cho cháu, cháu rất tốt.”

Hốc mắt Tôn thị đỏ ứng, quay mặt qua chỗ khác.

Tần Trạch vừ gặm táo vừa hỏi: “Tam Nha, con vào thương hội thì có thể kiếm nhiều tiền hơn sao?”

“Con muốn ăn ngon, mặc đẹp, đi xe ngựa lớn.”

Người của Tống gia không dám tin trợn mắt nhìn Tần Trạch. Vào lúc này, sao Tần Trạch có thể nói ra những lời này.

Tam Nha cười một tiếng: "Cha, con sẽ cố gắng hết sức.”

Tần Trạch lập tức cao hứng, tiến tới ôm Tam Nha, cười hì hì nói: "Tần Trạch ta tuyên bố, con chính là đứa con trai thứ ba của ta.”

"Ngoan quá. "

Những người khác: . . .

So với việc lập nữ hộ, vào thương hội, việc mà Tam Nha làm còn to gan hơn là nàng mở một lúc năm cửa hàng thuốc. Suốt ba năm tích góp, sau khi nàng thương lượng với Tống Thanh Thanh, hai người lại hợp tác lần nữa, dùng Tần Trạch làm ngụy trang để xây dựng một thương đội, gọi là Thương đội Thanh Nhã. Đám người này phần lớn đều là dân tị nạn, trước kia đa phần là Tần Trạch ra mặt cứu trợ, mặc dù ở trong mắt hắn, những người này đều là giang hồ chơi với nhau.

Sau khi đám người này trải qua một cuộc huấn luyện ngắn, Tam Nha dẫn bọn họ theo thương đội lớn đến phía Bắc thu thập dược liệu.

Đến khi Tôn thị biết, suýt chút nữa sợ đến nỗi ngất đi.

Tam Nha gan lớn, bà đã biết rồi nhưng không ngờ lá gan của Thanh Thanh cũng lớn vậy.

Hai nha đầu này cũng lắm mới hai mươi tuổi.

Tống Khởi An khuyên nhủ: "Chú Tần Trạch cũng đi theo, sẽ không có chuyện đâu." Chắc chắn là vậy.

Đến khi Thanh Thanh trở lại, hắn đã trở thành người huấn luyện.

Kiến thức ba năm ở kinh thành khiến Tam Nha cảm thấy việc mở cửa hàng thuốc tiền kiếm quá chậm, hơn nữa còn rườm rà tốn công.

Nàng cảm thấy thu thập dược liệu vẫn tốt hơn.

Tống Thanh Thanh trước kia luôn bị mọi người coi thường, trong lòng cũng như lửa đốt. Chẳng qua tính tình nàng ta ôn hòa, không biểu hiện ra ngoài, nhưng nàng vẫn luôn muốn làm một vài chuyện.

Trên đường, đám Tam Nha gặp bầy sói, lúc cùng đội thương tản mát lại gặp sơn tặc, thay đổi thời tiết, vốn dĩ là rất xui xẻo nhưng thần kì là mặc dù chật vật nhưng bọn họ vẫn thoát hiểm thành công.

Tống Thanh Thanh đúng là cô bé may mắn.

Sau sự thổi phồng của Tam Nha, Tống Thanh Thanh lập tức trở thành phúc tinh của thương đội Thanh Nhã này.

Tống Thanh Thanh bị buộc hưởng thụ đãi ngộ của thương kim thế gia.

Cả người nàng đều cảm thấy không tự nhiên: “Tam tỷ, tỷ bảo mọi người đừng như vậy nữa.”

Tam Nha nhéo mặt cô một cái: “Không sao đâu, muội thật sự là có danh quy, sợ cái gì chứ.”

Một thương đội cũng cần có tín ngưỡng và sức mạnh đoàn kết, nếu không không thể đi xa.

Bọn họ bình an đến Bắc Cương, không có nghĩa là có thể yên tâm. Thời điểm thu thập dược liệu với chỉ là khảo nghiệm.

Không ít thương đội cũng bị chôn vùi ở nơi đây.

Tam Nha rất may mắn bởi vì ngoại trừ Tống Thanh Thanh ra nàng còn có một người cha luôn đáng tin, bất thình lình nói một câu cũng khiến Tam Nha tránh được một cái hố.

Mặc dù tổn thất không lớn, nhưng có thể không có tổn thất mới là tốt nhất.

Trên đường trở về, bọn họ đi theo thương đội lớn, không may gặp lại giặc cướp.

Lần này đi xa, đám người Tam Nha bọn họ rất khổ cực, cũng hao tổn hết mấy tháng trời nhưng thu hoạch cũng rất lớn.

Một lần, Tống Thanh Thanh cùng Tam Nha kiếm được lợi nhuận gấp mười lần.

Lúc còn trẻ, Tam Nha cảm thấy tầm nhìn của mình quá hạn hẹp.

Chương kế tiếp