Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 67: Sau khi bị đánh tráo thiếu gia thật bị dạy hư
Gió thu xào xạc.

Một đứa ăn mày rúc trong góc tường. Đùi phải của hắn gấp khúc mất tự nhiên. Cả ngày trôi qua nhưng trước mặt hắn vẫn không có gì cả.

Cẩu Thặng đã quan sát hắn vài ngày, nhìn thấy vậy thì thở dài.

Hắn bước qua nói với tên ăn mày nọ: "Này, ngươi cứ như vậy không được đâu, nếu không mở miệng thì sẽ không xin được cơm đâu."

Tên ăn mày không có phản ứng gì.

Cẩu Thặng hoài nghi, không phải đã chết rồi chứ. Hắn đưa nửa cái bánh bao trong ngực mình qua, người vừa mới nãy vốn không có chút động tĩnh gì lập tức bật dậy đoạt lấy bánh bao để ăn.

Cẩu Thặng tức giận chửi ầm lên. Nhưng tên ăn mày lại tiếp tục giả chết.

Cẩu Thặng dùng gậy trúc đẩy đẩy cái chân què của tên ăn mày, vừa định châm biếm vài câu. Ngay lập tức, Cẩu Thặng nghe được một tiếng kêu giống như tiếng chó hoang.

Hắn lùi về sau hai bước theo bản năng, may mắn tránh được đòn công kích của tên ăn mày.

Cẩu Thặng rất tức giận: "Này, ngươi có lương tâm không vậy, ta mới cho ngươi đồ ăn đấy."

Hai chữ 'lương tâm' làm tên ăn mày khựng lại, hắn rụt tay lại, bỗng nhiên trở nên yếu ớt.

Cẩu Thẳng không biết vì sao lại thấy trong lòng hơi hụt hẫng. Đầu hắn nóng lên rồi đưa ra quyết định.

"Này, ngươi đi theo ta đi."

Tên ăn mày im lặng, Cẩu Thặng xem như hắn đã đồng ý rồi.

Cẩu Thặng ngồi xuống bên cạnh tên ăn mày: "Nhìn ngươi có vẻ vẫn còn nhỏ, ngươi bao lớn rồi. Ta mười tuổi. Sau này ngươi gọi ta là đại ca, biết không?"

Tên ăn mày vẫn không hé răng.

Nhưng kể từ ngày hôm đó, Cẩu Thặng đi đâu cũng mang theo tên ăn mày. Sau đó hắn mới biết được tên ăn mày này cũng có tên.

"A Lương, lương trong 'lương dân'?"

Tên ăn mày lắc đầu: "Lương trong 'cao lương'."

Cẩu Thặng vò đầu: "Ta nghe người ta nói, cao lương là thứ người dân phương bắc thường ăn, A Lương ngươi là từ phía bắc đến à?"

A Lương không trả lời.

Cậu Thặng thấy vậy cũng không lạ gì. Sau một thời gian quen biết, Cẩu Thặng phát hiện ra tên tiểu đệ này không thích nói chuyện, nhưng lại là một đứa nhỏ rất hung hãn.

Có một lần bọn họ đi ăn xin. Hôm đó xin được nhiều nên bị đám ăn mày khác ghen ghét.

Lúc ấy Cẩu Thặng nghĩ mình xem như xong rồi, không những không giữ nổi chén cơm mà còn bị người ta đánh.

Nhưng ai ngờ được, bỗng nhiên tên A Lương gầy gò này lao ra. Tên tiểu tử đó nói ngốc thì không ngốc nhưng nói thông minh cũng không đúng.

A Lương chỉ đánh được một tên, vừa đánh vừa cắn vừa cào. Những tên khác đánh lại A Lương nhưng dường như hắn không biết đau. Cuối cùng A Lương cắn một cái thật mạnh lên mặt tên ăn mày kia làm máu chảy đầm đìa. Đối phương sợ hãi bỏ chạy mất.

Đương nhiên A Lương cũng không khá hơn bao nhiêu. Cẩu Thặng cõng A Lương đến một nơi khuất gió, chia hơn một nửa đồ ăn cho A Lương rồi ôm chặt hắn.

Bọn họ không có tiền, khi bị thương cũng chỉ có thể cố gắng kiên cường. Cũng may A Lương chịu đựng được.

Cẩu Thặng nói với hắn: "Ngươi bảo vệ ta như vậy, sau này chúng ta chính là huynh đệ ruột."

Cẩu Thặng không được ăn học, không có người thân. Trong lòng hắn, huynh đệ ruột chính là mối quan hệ thân thiết nhất.

Cẩu Thẳng dạy A lương nên nói chuyện thế nào để có thể xin được nhiều tiền và thức ăn hơn.

Bọn họ không có chỗ ở. Bình thường đi ăn xin đến nơi nào thì xem như ở đó. Nhưng sự thật không phải như vậy. Ăn mày cũng phân chia địa bàn kiếm cơm rõ ràng.

Cẩu Thặng và A Lương ăn xin ở khu ngoại thành phía Đông Nam kinh thành. Nếu bọn họ vượt qua ranh giới này thì sẽ bị ăn mày của địa bàn khác đánh.

Cẩu Thẳng chống gậy trúc, nói với A Lương: "Ngày mai là trung thu rồi, những người giàu có sẽ rất hào phóng. Chúng ta có thể được ăn no một bữa."

Đang nói chuyện thì có một chiếc xe ngựa từ từ chạy đến. Cẩu Thặng rất có kinh nghiệm, xe ngựa mà chạy chậm trên phố thì chủ nhân ngồi trên xe chắc chắn là người tốt.

Cẩu Thặng nhanh tay kéo A Lương chạy lên, vô cùng đáng thương mà nói: "Quý nhân thiện tâm, cho con đồ ăn với."

"Cầu xin ngài, quý nhân, đã hai ngày rồi chúng con chưa được ăn gì."

Xa phu chán ghét xua đuổi bọn họ.

Lúc này có một bàn tay vén màn xe lên, lộ ra một gương mặt hiền từ.

Xa phu giật mình nói: "Lão phu nhân."

Ôn lão phu nhân vừa liếc mắt đã nhìn thấy A Lương, không biết vì sao lại thấy đau xót trong lòng.

Cẩu Thặng vẫn còn đang kể khổ.

Ôn lão phu nhân quay lại trong xe, rồi sau đó có một nam hài bưng hai đĩa điểm tâm từ trên xe ngựa xuống. Cẩu Thặng biết điều kéo tay A Lương lui về phía sau. Nam hài chia điểm tâm cho hai bọn họ, không hề tỏvẻ khinh thường hay ghét bỏ.

Sau đó Ôn lão phu nhân cũng xuống xe ngựa, trong tay bà còn cầm theo hai chén trà nóng, bà bảo cháu trai đưa một chén cho Cẩu Thặng, một chén còn lại, bà tự mình đưa cho A Lương.

Bà cười dịu dàng: "Ăn điểm tâm dễ mắc nghẹn, uống thêm chút trà nóng sẽ tốt hơn."

A Lương hơi sợ, hắn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ôn lão phu nhân, sau đó sợ hãi lùi về phía sau.

Thời gian vừa qua hắn gặp rất nhiều người độc ác nên bây giờ bất thình lình được người ta đối xử tốt, A Lương cảm thấy không được chân thật.

Hắn nghi ngờ có âm mưu gì đó.

Lúc này, Ôn lão phu nhân nhìn quần áo rách nát trên người A Lương, không biết vì sao lại thấy lòng càng chua xót hơn.

Ôn lão phu nhân là một người thiện tâm. Mấy năm nay đã từng giúp đỡ không ít người, nhưng chưa từng có tên ăn mày nào làm bà cảm thấy đau lòng đến như vậy.

Sau khi bà định thần lại thì đã cởi áo choàng trên người xuống rồi khoác lên người A Lương.

Nam hài thấy vậy nên nhân lúc đưa tay sửa sang lại áo choàng cho A Lương, hắn lén để thêm một chút bạc vào áo choàng.

Sau khi nam hài đỡ Ôn lão phu nhân lên xe ngựa rồi, Cẩu Thặng vô cùng cảm kích quỳ xuống tạ ơn. A Lương thì vẫn đứng đó ngây ngốc.

Cẩu Thặng sốt ruột: "A Lương, A Lương mau quỳ xuống đi."

Ôn lão phu nhân và nam hài nọ cũng nghe được lời của Cẩu Thặng nên xua tay: "Không cần đâu, mau ăn đi."

Xe ngựa từ từ chạy đi, Ôn lão phu nhân không nhịn được đỏ mắt.

Nam hài khẩn trương hỏi: "Nãi nãi?"

Ôn lão phu nhân xua tay: "Ta không sao, chỉ là ta cảm thấy đứa nhỏ tên A Lương kia đáng thương quá."

Vừa nói xong, nước mắt Ôn lão phu nhân đã rơi xuống.

Ôn Từ Ngọc nói: "Nãi nãi, hay là chúng ta mang A Lương về đi."

Ôn lão phu nhân lập tức động lòng, đúng lúc Từ Ngọc đang thiếu một thư đồng.

Nhưng khi xe ngựa quay trở lại thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng hai đứa ăn mày khi nãy nữa.

Ôn lão phu nhân cảm thấy vô cùng hiu quạnh.

Cẩu Thặng và A Lương trốn trong một con ngõ, vui mừng sắp điên: "Hôm nay thật sự gặp được Bồ Tát sống rồi."

Cẩu Thặng vội ăn những món điểm tâm thơm ngon: "Lần đầu tiên trong đời ta được ăn ngon đến vậy."

A Lương cũng rất vui vẻ, hiếm khi nở nụ cười. Nhưng rất nhanh chóng mím môi lại.

Chờ sau khi ăn no, Cẩu Thặng nói: "Lát nữa ta đem bán cái đĩa và cái chén này, ngày mai chúng ta lại có cơm ăn."

A Lương không có ý kiến gì.

Hắn sờ lên ngực. Nơi đó có một thỏi bạc vụn, là của vị tiểu thiếu gia kia lén cho hắn.

Tiểu thiếu ăn mặc áo tơ lụa màu xanh nhạt, tóc búi chỉnh tề. Cả người trắng nõn sạch sẽ, bừng sáng.

Khi ở khoảng cách gần, A Lương còn ngửi được mùi hương trên người tiểu thiếu gia. Không nồng mà chỉ nhàn nhạt, rất dễ ngửi. Khi tiểu thiếu gia lên xe ngựa, ngọc bội bên hông phát sáng ra ánh sáng ôn nhuận. Ngay cả đế giày cũng rất sạch sẽ.

Thì ra công tử của gia đình giàu có là thế này sao.

Hai ngày nay, A Lương và Cẩu Thặng đều được ăn no. A Lương đứa bạc vụn cho Cẩu Thặng. Hôm Tết Trung Thu, Cẩu Thặng cầm bạc vụn đi mua đồ ăn nhưng lại bị người ta nghi ngờ hắn ăn trộm tiền.

"Ai cũng biết, tiền để cho ăn mày đều là tiền xu, làm gì có ai lại cho bạc vụn."

"Nói, các ngươi trộm từ đâu ra."

Đối diện với sự lên án của mọi người, Cẩu Thặng không biết nên chối cãi thế nào. A Lương cũng không nói một lời, nhưng mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào cái bánh nướng của chủ tiệm, từ từ, gương mặt của chủ tiệm bánh nướng trở nên trùng khớp với gương mặt chủ tiệm bánh bao lúc trước.

A Lương khom người, chuẩn bị nhào lên thì bị một giọng nói trong trẻo đánh gãy.

"Chủ tiệm, ông nói vậy không có đạo lý." Tần Trạch cao to nên rất dễ chen vào đám đông, bàn tay to của hắn đặt trên lưng A Lương, im lặng trấn an.

"Các ngươi nhìn áo choàng trên người tên ăn mày này, chất liệu rất tốt, chắc chắn là người nhà giàu nào đó cho hắn. Đối phương có thể cho áo choàng, vì sao không thể cho bạc vụn được."

Sắc mặt chủ tiệm bánh nướng không tốt lắm: "Không chừng áo choàng cũng là trộm được."

Tần Trạch nhướng mày: "Ai mà không đi trộm đồ đáng giá lại đi trộm áo choàng, còn nghênh ngang mặc ra đường."

Tần Trạch lắc đầu: "Ông chủ đây chính là đang xem thường ăn mày, muốn cướp bạc của người ta." Tần Trạch nghiêng đầu hỏi: "Vừa nãy có phải lời nói của chủ tiệm là đang mơ hồ ám chỉ mấy đứa ăn mày này trộm đồ của ông không?"

Người vây xem vừa nghĩ đã cảm thấy đúng.

Có người quen biết chủ tiệm bánh nướng, nói với vẻ không tán đồng: "Lão Tiền, ông làm vậy không phúc hậu đâu."

Tần Trạch thêm mắm dặm muối: "Làm người còn như vậy, thì bánh nướng này của ông.. Chậc chậc.."

Mặt Tiền lão bản tái cả lên: "Ngươi.. Cái này..."

Đối diện với Tần Trạch to con, hắn có hơi sợ hãi. Hắn có thể dễ dàng khi dễ mấy đứa nhỏ, nhưng đối với người trưởng thành, đặc biệt là người lớn lên cường tráng như vậy thì hắn không dám.

Tần Trạch chìa tay: "Bạc đâu?"

Tiền lão bản đuối lý đành phải trả lại. Tần Trạch lấy bạc đưa cho A Lương nhưng tiểu tử đó đột nhiên bỏ chạy.

Cẩu Thặng trợn tròn mắt: "A Lương, A Lương từ từ đã."

A Lương vẫn làm ngơ nhưng vì đùi hắn bị thương, mà Tần Trạch thì cao lớn chân dài nên chỉ đi nhanh mấy bước đã bắt được hắn.

"Buông ra, buông ta ra…"

Một tay Tần Trạch ôm hắn lại, một tay khác vén tóc hắn qua một bên.

Tuy rằng vừa gầy vừa đen, lại còn có thương tích khắp người nhưng về cơ bản gương mặt không có gì thay đổi.

“Tần Lương.” Tần Trạch nhíu mày: “Đúng là con.”

A Lương như một con ốc sên bị lột xác, vừa thấy thẹn vừa phẫn hận, tuyệt vọng đan xen nhau. Nếu hỏi A Lương không muốn đụng phải ai nhất thì đó chính là Tần Trạch.

Thà rằng bây giờ hắn chết đi cũng không muốn gặp Tần Trạch.

A Lương giãy giụa muốn chạy trốn, nhưng không thể thắng được sức lực của người đàn ông to lớn kia. Hắn không có cách nào nên đành cắn lên cánh tay Tần Trạch, khiến máu tươi chảy ra đầm đìa.

Tần Trạch kêu lên một tiếng nhưng vẫn không buông tay. Một tay khác của hắn vỗ nhẹ lên lưng và gáy của A Lương, rõ ràng có ý muốn trấn an.

Cẩu Thặng lắp bắp hỏi: "Ngươi, ngươi quen biết A Lương?"

Người đàn ông nọ rất cao, rất cường tráng. Cẩu Thặng có hơi sợ.

Tần Trạch gật đầu: "Nó là nhi tử của ta."

A Lương trừng to mắt, lập tức mở miệng nói to: "Không không, ta không phải nhi tử của ông, nữ nhân Đào Nguyệt kia lén lút với nam nhân bên ngoài, sinh ra đứa con hoang là ta."

Nhiều ngày xa cách, những lời này được thốt ra từ miệng của Tần Lương làm cho Tần Trạch bỗng nhiên hơi hối hận.

Cẩu Thặng: !!!

A Lương dùng sức đẩy Tần Trạch ra, dự định chỉ cần vừa chạm đất thì sẽ chạy đi ngay nhưng khi hắn rơi xuống đất lại đụng phải chân phải, đau thấu trời. Hắn rên lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.

Cẩu Thặng vô cùng sốt ruột: "A Lương, A Lương."

Tần Trạch bế đứa nhỏ lên rồi đi. Cẩu Thặng muốn ngăn lại nhưng không dám, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: "Ngươi, ngươi muốn đưa A Lương đi đâu?"

Tần Trạch nói ngắn gọn: "Về nhà."

Cẩu Thặng: “Hả?”

Cẩu Thặng nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn thấy lo lắng cho "huynh đệ ruột" của mình, nên cắn môi đi theo sau.

Cùng lắm thì hắn và người huynh đệ này cùng nhau chết thôi.

Người trong thôn còn đang tưng bừng đón tết ở nhà nên trong thôn có hơi vắng vẻ. Tần Trạch ôm Tần Lương, theo sau hắn là đại phu hắn thỉnh được trên đường về. Tiếp đó là Cẩu Thặng cũng đang đi theo.

Cẩu Thặng nhìn cửa viện mở rộng, lòng hơi chua xót nhưng vẫn bước vào.

Tần trạch để Tần Lương trên giường ở nhà chính. Đều là đàn ông nên Tần Trạch tự nhiên cởi áo choàng bên ngoài của Tần Lương ra, sau đó cởi luôn quần áo, giày dép dơ bẩn của Tần Lương rồi đắp chăn cho hắn.

"Đại phu, phiền ngài xem bệnh cho nó. Ta đi nấu ít nước ấm."

Trên người Tần Lương rất bẩn.

Đại phu gật đầu, chờ sau khi Tần Trạch bưng nước ấm đến thì mới nói rõ với hắn, do thân thể Tần Lương thiếu hụt dinh dưỡng, còn bị nội thương bên trong. Thân thể vốn dĩ không khỏe lại bị tức giận công tâm nên mới ngất xỉu.

Tần Trạch trầm mặc.

Dùng khăn nóng lau rửa thân thể cho Tần Lương, Tần Trạch nhìn thấy dấu răng chó trên chân trái Tần Lương và cả đùi phải khập khiễng bất thường.

Tần Trạch hỏi: "Bây giờ bẻ gãy đùi phải rồi nối lại lần nữa thì có khỏi được không?"

Đại phu thở dài: "Đầu tiên phải điều dưỡng thân thể thật tốt mới được."

Tần Trạch đã hiểu rõ. Đợi đại phu viết đơn thuốc xong, Tần Trạch trả tiền rồi tiễn đại phu đi. Định lát nữa sẽ nhờ Sài Trường Bình cầm đơn thuốc đi bốc thuốc giúp hắn.

Đầu tóc Tần Lương vừa dơ vừa rối tung, còn có cả rận nữa. Tần Trạch cẩn thận kéo Tần Lương, để đầu hắn thò ra ngoài mép giường sau đó Tần Trạch cầm lược chải tóc cho Tần Lương, buộc lại gọn gàng rồi dùng kéo cắt bớt tóc hắn.

Sau đó, Tần Trạch gội tóc của Tần Lương bằng nước nóng rồi dùng khăn lông lau sạch.

Cẩu Thặng buồn tẻ đứng ngoài cửa nhà chính. Tần Trạch chẳng những không làm hại gì A Lương mà còn tìm đại phu cho hắn, sau đó còn tắm rửa cho hắn.

Cẩu Thặng không thể hiểu nổi.

Tần Trạch bỏ tóc bẩn vừa cắt xong của Tần Lương vào một cái ki, đem vào phòng bếp rồi đốt nó trong bếp lò. Tiếp theo, Tần Trạch vo gạo nấu cháo.

Cẩu Thặng đi theo, nói lắp: "Chuyện này..."

Tần Trạch nhìn về phía Cẩu Thặng làm hắn bỗng chốc nghẹn lời. Tần Trạch vẫy vẫy tay với hắn, ánh mắt của người đàn ông nọ quá đỗi dịu dàng, Cẩu Thặng bước đến theo bản năng. Hắn cực kỳ thận trọng.

Tần Trạch đang nhóm lửa, ánh lửa màu cam chiếu sáng gương mặt hắn, hắn nói: "Nó tên là Tần Lương, trước đây là nhi tử của ta."

Cẩu Thặng lắng nghe.

Tần Trạch: “Sau này ta phát hiện nó không phải con ruột của mình, ta rất tức giận nên đã đuổi nương của nó và nó đi."

Cẩu Thặng có thể hiểu được.

Tần Trạch châm thêm lửa: "Ta…"

"Nương của nó đâu?" Tần Trạch hỏi lại.

Cẩu Thặng lắc đầu: "Không biết, khi ta gặp A Lương thì nó đã là ăn mày rồi." A Lương cũng chưa từng nhắc đến.

Sau đó Tần Trạch không nói gì nữa. Chờ khi cháo được nấu xong, mùi hương lan tỏa bay khắp nơi làm bụng Cẩu Thặng kêu lên réo rắt. Tần Trạch múc cho hắn một chén, Cẩu Thẳng do dự không dám ăn.

Tần Trạch thở dài: "Ăn đi."

Lúc này Cẩu Thặng mới dám ăn từng chút một. Tần Trạch còn cho hắn một cái trứng gà chiên, sau đó kêu Cẩu Thặng đi tắm rửa.

Cẩu Thặng vô cùng cảm động. Chờ tắm rửa sạch sẽ xong, Tần Trạch đưa cho hắn một bộ quần áo rất rộng, là đồ của Tần Trạch.

"Con mặc tạm đi."

Cẩu Thặng liên tục nói lời cảm ơn. Từ khi hắn hiểu chuyện đến giờ, đây là lần đầu tiên được ăn mặc sạch sẽ đến vậy, bụng cũng no nê.

Đây là nhà sao?

Đột nhiên Cẩu Thặng cảm thấy rất hâm mộ A Lương, cho dù không phải con ruột nhưng Tần Trạch vẫn sằn lòng đối xử tốt với A Lương. Không giống như hắn, qua ngày hôm nay, hắn vẫn là tên ăn mày Cẩu Thặng như cũ.

Đến hoàng hôn thì A Lương tỉnh dậy, trên người rất ấm áp, chóp mũi thoảng mùi bồ kết nhàn nhạt.

Mình đang nằm mơ sao, A Lương thầm nghĩ.

"Ngươi tỉnh rồi." Cẩu Thặng vui mừng nói.

A Lương chớp mắt rồi lại chớp mắt. Lọt vào tầm mắt hắn là căn nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ. Hắn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì người đàn ông quen thuộc kia đã bước vào, tay bưng thêm một chén cháo. A Lương nhanh chóng kích động, hắn lại muốn chạy đi nhưng cuối cùng phát hiện trên người mình không mặc quần áo.

Tần Trạch thừa dịp hắn đang ngớ ra, vội vàng chế trụ hắn rồi ôm vào ngực: "Đừng làm loạn, trên người con còn bị thương."

A Lương cảm nhận được độ ấm như lửa đốt sau lưng, hắn giãy giụa như điên: "Ông lại muốn làm gì nữa."

"Ta không hề trở về thôn Tiểu Thạch, ta không hề xuất hiện trước mặt ông."

"Đồ con hoang này đã chạy khuất mắt ông rồi."

"Được rồi, Tần Lương." Tần Trạch không thể không buông chén cháo xuống, hai tay dùng hết sức lực mới có thể ôm lấy hắn.

"Tần Lương, hãy nghe ta nói, bình tĩnh chút đi." Tần Trạch nói nhẹ nhàng: "Ta hối hận rồi, con của ta, cha rất hối hận."

A Lương hét to lên như điên loạn: "Ta không có cha, ông không phải cha ta, ta là đứa con hoang, ta không có cha, ta không có…"

Tay chân hắn đều bị giữ lấy, chỉ có thể khàn giọng kêu lên mới có thể giải tỏa bớt phần nào.

Vì sao lại hối hận, vì sao muốn đưa hắn về.

Trước đây đuổi hắn đi dứt khoát tuyệt tình đến vậy mà?

A Lương biết trước đây hắn không ngoan. Hắn không tôn trọng cha mình, cũng không quan tâm tới cha. Nên sau này bị Tần Trạch đuổi đi, A Lương cũng chấp nhận.

A Lương hận Đào Nguyệt, hận con người trong xã hội xem thường hắn, hận bản thân mình, nhưng A Lương chưa từng hận Tần Trạch, cũng không hề hận bất cứ người nào ở thôn Tiểu Thạch.

Bởi vì A Lương biết tất cả là do sai lầm của hắn, hắn xứng đáng bị như vậy.

Chỉ là giờ đây Tần Trạch nói với hắn hai từ 'hối hận', làm cho A Lương gần như sụp đổ.

Vì Tần Trạch thấy hắn đáng thương nên mới thương hại hắn?

Hắn không cần!!

Cẩu Thặng ngơ ngác đứng nhìn, không biết nên làm thế nào.

Tàn Trạch lấy chăn bọc Tần Lương lại, vỗ nhẹ từng cái lên lưng hắn như dỗ dành.

A Lương mệt mỏi vì khóc, cảm xúc thay đổi liên tục, đầu óc trống rỗng.

Mãi đến khi Tần Trạch đút cháo cho hắn, hắn liều mạng quay mặt đi chỗ khác làm cháo đổ hết lên giường.

Cẩu Thặng sợ Tần Trạch sẽ tức giận. Nhưng mà Tần Trạch chỉ im lặng dọn dẹp.

Khi Tần Trạch đi vào bếp, A Lương lợi dụng sơ hở, mặc bừa một bộ quần áo, kêu Cẩu Thặng rồi cùng nhau chạy khỏi Tần gia, đi khỏi thôn Tiểu Thạch.

Gió đêm rất lạnh, nhưng A Lương không cảm nhận được. Trước đây vào lần đầu tiên hắn bị đuổi khỏi thôn Tiểu Thạch, đêm hôm đó cũng giống như thế này.

Gió lạnh thổi vào da thịt. Khi ấy hắn hoang mang, lúng túng cũng vẫn trông đợi vào một tia may mắn rằng 'cha' chỉ đang tức giận nhất thời, sau này sẽ nhanh chóng tìm hắn và nương về.

Nhưng mà 'cha' không phải cha ruột, nương thì ngược đãi hắn, lại còn muốn giết hắn.

Từ mặt đất rơi xuống vực sâu, có lẽ là như thế.

Hắn quyết định ở lại vực sâu, A Lương đã nghĩ vậy.

A Lương bước đi rất nhanh, dường như muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, ánh mắt kiên định, trong lòng ngưng trọng.

Vốn dĩ Cẩu Thặng định khuyên nhủ hắn, trên đời làm gì có nơi nào tốt hơn ở nhà, mau nhận sai rồi quay về đi.

Nhưng Cẩu Thặng nghĩ tới lúc nãy khi trong nhà chính Tần Gia, A Lương khóc lóc thảm thiết. Ngày thường, người anh em này của hắn cho dù có bị đánh chết cũng không hề khóc.

Lúc nãy hắn khóc lóc thê thảm, tuyệt vọng đến vậy làm cho Cẩu Thặng thật sự không dám nói lời khuyên nhủ nào.

Nói cho cùng thì, chó hoang không yên ổn như chó nhà, đói bụng thì được ăn, trời mưa cũng có chỗ trú. Nhưng chó hoang không phải lo lắng sẽ có ngày bị đuổi đi, bởi vì không có nhà nên nơi nào cũng là nhà.

Chương kế tiếp