Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

CHƯƠNG 86: SAU KHI BỊ ĐÁNH TRÁO THIẾU GIA THẬT BỊ DẠY HƯ (010)
Năm sau, Tần Lương trở về Tần gia, đi cùng còn có Ôn Lễ Nhân.

Ôn Lễ Nhân cùng Tần Trạch nói chuyện riêng, ở lại dùng bữa cơm trưa rồi mới rời đi.

Ôn Lễ Nhân vừa đi, Tần Trạch bèn đem số tiền mà Ôn Lễ Nhân đưa cho hắn ra.

“Hai trăm lẻ hai ngân phiếu.” Tần Trạch ấm giọng nói: “Ôn đại nhân bảo ta mở rộng thêm phòng ở. Chi tiêu thông thường không cần tiết kiệm.”

“A Lương, con đồng ý không?”

Tần Lương nhướn mí mắt: “Tùy cha.”

Tần Trạch bèn bắt đầu thuê người xây dựng thêm nhà ở, khi người khác hỏi, Tần Trạch đều nói là hưởng cái vinh dự từ A Lương.

Hiện tại trong thôn nói đến Tần Lương, đều nói đứa trẻ này trọng tình nghĩa.

“Có thể thấy được ba tuổi trông người già, cũng không hoàn toàn đúng.”

“Cũng đúng.”

Ai có thể nghĩ được rằng trước đây đứa trẻ tham lam và thủ đoạn kia giờ đã hoàn toàn thay đổi.

Phía này Tần gia xây dựng thêm phòng ốc, không bao lâu Ôn phu nhân phía bên kia lại tới, nàng ôn hòa tốt bụng, tỏ vẻ muốn giúp thôn Tiểu Thạch sửa đường.

Tần Lương không chịu trở về Ôn phủ, nhưng mà Ôn phu nhân lại nhớ con trai, đành phải đích thân tới đây. Sửa đường cũng vì cái lợi riêng của nàng ta, nhưng mà từ miệng của Ôn phu nhân nói ra, thì chỗ nào cũng là cái ơn đối với thôn Tiểu Thạch.

Tiền một khoản này lại một khoản kia được chi ra, lại xem cách chi tiêu của Ôn phủ, Tần Trạch không thể không nể phục, Ôn Lễ Nhân kiếm tiền thật giỏi.

Mà khi người ngoài nói đến, vẫn phải khen một tiếng Ôn Đại Nhân là một vị quan tốt. Khen mọi người trong Ôn gia rất tốt bụng, dân làng thôn Tiểu Thạch chính là một ví dụ.

Có thể thấy được ban ơn cũng phải thực hiện trên cơ sở mấu chốt.

Gió xuân đưa liễu, trăm hoa đua nở, Tần gia đã thay đổi rất nhiều, có điều Tần Trạch cũng không được hưởng phúc ấy.

Hắn sang làng bên cắt một đám cỏ dại lớn, ở nhà đan cỏ lại bán. Tần Lương ba người bọn họ làm cùng với Tần Trạch sau mỗi giờ học.

Tần Lương cực kỳ thành thạo, đan cỏ lại rất nhanh và tốt. Chỉ là…

“A Lương, chuồn chuồn chỉ có hai đôi cánh.” Tần Tòng Ngọc lưỡng lự nói.

Tần Lương làm chuồn chuồn, có tới ba đôi cánh.

Tần Lương: “Ta thích.”

Tần Tòng Ngọc: Rất hay, không thể phản bác nổi.

Tuy nhiên, xét đến việc đây là việc mà cha hắn muốn bán lấy tiền, Tần Lương làm vài cái chơi chơi thôi, mặt khác đều làm cho giống những con vật.

Nửa tiếng sau, Tần Tòng Ngọc lại có chút rối rắm, nhưng lần này Tần Thịnh hỏi trước: “Chú này, đuôi con chó, ờ… không phải là tròn sao.” Là một dải.

Tần Trạch đem cái đuôi chó tròn kia đan bằng cỏ đưa cho Tần Lương: “A Lương thích chứ.”

Tần Thịnh: “Phụt ——”

Tần Thịnh vội cúi đầu, Tần Tòng Ngọc mím chặt môi, sợ lộ ra nụ cười của mình.

Tần Lương trừng mắt nhìn cha mình, nhưng vẫn mang con chó đan bằng cỏ đi tới. Ngày hôm sau, Tần Lương mang theo con chuồn chuồn cỏ có ba đôi cánh cùng con chó cỏ có cái đuôi tròn, đều tặng cho Trì Tố.

Trì Tố vui mừng khôn xiết: “Cho ta à?”

“Vâng ạ.” Tần Lương cười nói: “Cha cháu bảo cháu tặng ạ.”

Đầu ngón tay của Trì Tố rụt lại cứ như bị phải bỏng, nàng tự dối lòng nói: “Cái thứ đan bằng cỏ này thật quái dị.”

Con chó có cái đuôi tròn tròn là đáng yêu nhất (  ̄▽ ̄)

Tần Lương nói lấp lửng: “Cha cháu là như vậy. Cô cô đừng ghét bỏ nhé.”

Trì Tố không nghe ra, Tần Lương có chút buồn bực.

Tần Trạch hiện tại có rất nhiều thời gian rảnh, thường xuyên giúp Trì gia đốn củi gánh nước. Những người khác, bao gồm người của Trì gia đều cho rằng Tần Trạch là vì để cảm ơn Trì Kính.

Vào giữa chiều hôm nay, Tần Trạch xách theo một giỏ rau xanh gõ vang cửa Trì gia.

Trì mẫu không lấy làm lạ: “Mau vào đi.”

“A Lương bọn họ đang chép chính tả.”

Tần Trạch gật gật đầu, hắn đem giỏ rau đưa cho trì mẫu, sau đó từ trong lòng ngực móc ra một bọc giấy dầu rồi đưa.

Trì mẫu: “Đây là?”

Tần Trạch ngập ngừng nói: “Con định làm chút kinh doanh nhỏ, mọi người nếm thử bánh hoa đậu này xem có ngon không.”

Trì mẫu mở bọc giấy dầu ra, lập tức ngây ngẩn cả người, thuận miệng nói qua hai câu, rồi tiễn Tần Trạch.

Đến tối, Trì mẫu trộm hỏi Trì Tố: “Có phải con đang thích Tần Trạch?”

Trì Tố hoảng hốt thấy rõ.

Trì mẫu trong lòng hồi hộp.

Trì Tố vuốt nhẹ tóc: “Mẹ đang nói cái gì thế?”

Trì mẫu mang bánh hoa đậu ra: “Hôm nay Tần Trạch đưa cho ta, hắn nói hắn muốn làm chút kinh doanh nhỏ.”

“Tố Tố, tại sao Tần Trạch lại làm bánh hoa đậu, lại còn giống y đúc với bánh con làm.”

Trái tim của Trì Tố bập bùng, nhìn chằm chằm vào bánh hoa đậu, một lúc sau, nàng vê một miếng và nếm thử.

Sau khi để nguội, bánh hoa đậu không còn mềm nữa, nhưng hương vị thật sự vẫn còn giống với như nàng làm.

Kỳ lạ.

Trì Tố lắc đầu: “Mẹ à, Tần Trạch không phải là do con dạy.”

Trì mẫu nửa tin nửa ngờ.

Vài ngày sau, Trì Tố lấy cớ để ra ngoài, nửa đường gọi Tần Trạch lại, “Bánh hoa đậu kia là ai dạy anh đấy.”

Tần Trạch thẹn thùng cười: “Là A Lương, nó nghe được đại khái quy trình từ chỗ cô, ta bèn làm thử.”

Tần Trạch ngước mắt lên, ánh mắt dịu dàng như nước hoàn toàn trái ngược so với vẻ ngoài của hắn: “Ta đã làm rất nhiều lần, đến khi A Lương nói ta làm trông giống với cô, ta mới dừng tay.”

Đôi tai Trì Tố nóng lên, tránh ánh mắt đi: “Tại sao chứ?”

Dứt lời, Trì Tố không đợi Tần Trạch trả lời, nàng liền vội vàng chạy đi rồi.

Tần Trạch không đuổi theo, chỉ có mỗi khi đốn củi, gánh nước cho Trì gia, là tặng theo một bó hoa tươi.

Tần Lương vô cùng kinh ngạc, Tần Tòng Ngọc nhìn ra chút điểm, chỉ sợ tình huống phát sinh chỉ có Tần Thịnh giả ngơ và Trì phụ thì nằm liệt giường.

Trì mẫu trước kia cảm thấy Tần Trạch là một người tốt, sau khi phát hiện Tần Trạch có ý đồ với con gái mình, Trì mẫu bèn thành ra bất mãn.

Trì Kính thì ngược lại không ác cảm như thế, chỉ hỏi Trì Tố nghĩ như thế nào.

Trì Tố không nói gì.

Xuân hạ thay nhau đổi, những quả anh đào đỏ tươi chín rồi.

Tần Trạch cõng theo một đống củi lớn trên lưng bỏ trong một cái giỏ, gõ vang cửa Trì gia.

Trì mẫu mở cửa, bà cũng phải trả tiền như cũ, rồi bị Tần Trạch chặn lại.

Cuối cùng, Tần Trạch từ trong sọt lấy ra một rổ anh đào tươi ngon.

“Con thấy nó ở trên núi, bèn hái đem tới đây. Mọi người hãy nếm xem.”

Đằng sau truyền đến một giọng đầy sự trêu trọc: “Thôn Tiểu Thạch bốn phía đều không có rừng cây, anh tìm được từ rừng cây nào.”

Trì mẫu nghe thấy con gái nói, cũng phản ứng lại: “Cái này là ngươi dùng tiền mua rồi.”

Tần Trạch:……

Tần Trạch nhạt giọng nói: “Không thể qua mắt được bà.”

Trì Tố khẽ hừ, rồi vào phòng bếp. Trì mẫu tưởng con gái khẳng định là cự tuyệt, bà không nỡ níu Tố Tố lại.

“Tần Trạch, ngươi đem anh đào về đi” giọng nói đột nhiên dừng lại.

Trì Tố thì ra là múc một bát nước, sau đó đem mấy quả anh đào, mang đi rửa sạch rồi ăn.

“Ngọt thật đấy.” Trì Tố nhận xét.

Trì mẫu:……

Trì Tố: “Chờ khi ba đứa trẻ nghỉ ngơi, rồi bảo bọn chúng ăn cùng.”

Tần Trạch cũng cười: “Như nay anh đào được bán ở chợ, ngày mai ta tìm một ít mang tới.”

Nói xong, hắn dứt khoát rời đi.

Trì Tố mang một quả anh đào đỏ nhất, to nhất đưa đến miệng mẹ: “Thực sự rất ngọt, mẹ nếm thử đi.”

Trì mẫu giận dỗi ăn, nước quả anh đào ngọt lịm bùng nổ, theo cổ họng xuống an ủi cõi lòng.

Trì mẫu nhìn đống củi trong sân, lại nhìn xem nước tràn đầy trong lu, muốn nói nhưng lại thôi, thôi không nói nhưng lại muốn nói, cuối cùng Trì mẫu quay người trở về phòng.

Buổi sáng hôm sau, Tần Trạch đã bán xong bánh hoa đậu, nói với hệ thống: “Làm phiền giúp ta nhìn xem hôm nay, nơi nào bán anh đào lớn nhất, ngọt nhất.”

Hệ thống: Ta được dùng như thế này ư?

Hệ thống chán nản, “Phía Tây Bắc, 138 bước, rẽ trái 56 bước, đi thẳng hai trăm bước……”

Đi theo hệ thống chỉ thị, Tần Trạch đụng phải một người nông dân vừa mới vào thành bán anh đào.

Những quả anh đào kia rất đỏ và tươi, vừa to lại tròn căng.

Vị nông dân vừa hô lên: “Này người anh em, mua anh đào không, anh đào của nhà ta.”

Tần Trạch: “Ta muốn lấy hết.”

Nhà nông:??!

Nhà nông còn đưa cả nửa cái giỏ cũ kia đưa cho Tần Trạch.

Hệ thống nói lời châm chọc: “Vất vả nửa ngày buôn bán, tiền kiếm được cũng chỉ là mấy cân anh đào này.”

Tần Trạch cười nói: “Đáng giá.”

Vị anh đào ngọt ngọt, rất ít có ai mà không thích chúng.

Ngoài tặng cho Trì gia, nhà hắn còn có ba đứa trẻ.

Sài Trường Bình và gia đình trưởng thôn, cũng được tặng một vài thứ. Trong cuộc sống của thôn Tiểu Thạch, nhân tình lui tới cũng cần phải có nó.

Vào lúc hoàng hôn, khi bọn Tần Lương trở về nhà, thì họ nhìn thấy những quả anh đào ngon ngọt đang được ngâm trong nước giếng.

Tần Trạch: “Nước ấm ở trong sân đấy, dùng nước đó mà tắm rửa.”

Động tác của Tần Lương rất nhanh, sau khi tắm rửa bèn đem quả anh đào đi phòng chính, khoảng cách một đoạn ngắn như vậy, trong miệng hắn đã ngậm vào hai ba quả.

“Cha, anh đào ngọt quá.” Hầu như không có trái hư.

Tần Tòng Ngọc cũng có chút ngạc nhiên, anh đào ngon như vậy, chỉ có thể được cung cấp bởi những gia đình giàu có trả giá cao.

Tần Trạch: “Con mắt của cha tốt thật đấy.”

Sau đó đưa một quả anh đào đến bên miệng, Tần Trạch há miệng ra ăn: “A Lương ngoan.”

Tần Tòng Ngọc ăn anh đào, tự hỏi liệu mình có nên đưa cho cha mình ăn một quả không.

Nhưng thật là xấu hổ. Lại chẳng phải là đứa trẻ con.

Bọn họ đang thưởng thức bữa ăn, thì có tiếng gõ cửa, Tần Lương không chút nghĩ ngợi nói: “Tần Tòng Ngọc, ngươi đi mở cửa đi.”

“Ừ.”

Tần Tòng Ngọc mở cửa ra, phát hiện là Sài Trường Bình.

“Tòng Ngọc à, chiều nay nhà ta đã làm bánh đường nâu, mang cho mọi người nếm thử.” Sài Trường Bình đem giỏ đưa cho Tần Tòng Ngọc rồi quay người rời đi.

Tần Tòng Ngọc im lặng đóng cửa lại, cầm theo một giỏ bánh đường nâu mang vào phòng chính.

Bánh đường nâu tổng cộng có tám cái. Sài gia thật sự có suy xét đến tình hình của Tần gia.

Tần chọn đưa ra quyết định: “Buổi tối ăn cháo kèm với bánh, có ý kiến gì không?”

Tần Thịnh trước nay đều không ý kiến.

Tần Tòng Ngọc thì không quan trọng.

Tần Lương nói: “Thêm vào trứng chiên.”

Tần Trạch hiếm lạ xoa lấy đầu hắn: “Được.”

Bánh đường nâu được hâm nóng lại một chút, đường nâu tan chảy, ba đứa trẻ bị phỏng thổi xuýt xoa, nhưng lại không nỡ buông xuống.

Sau khi ăn xong, gia đình chơi đánh bạc ở trong phòng lớn.

Theo như lời của Tần Trạch mà nói, có một vài thứ khi đã nhận thức được, thì sẽ không bị nghiện nữa. Thà hơi hơi còn hơn chặn lại.

Tần Lương, Tần Thịnh, Tần Tòng Ngọc ba người ngay từ lúc đầu: Thế này là không tốt đâu —— sách thánh hiền không có giảng thế này—— bỏ đi, hãy theo số đông —— dường như vẫn được —— đánh cược nhỏ thì vui

Chỉ là so với mấy ngày trước có thắng có thua, đêm nay ba đứa nhỏ đều thua.

Tần Lương không phải là con ruột, sau một lần thua nữa, Tần Lương đã đè tay cha hắn lại.

Sau đó, Tần Lương cầm cốc xúc xắc và xúc xắc qua với vẻ mặt không tốt.

Cốc xúc xắc không có vấn đề gì, nhưng xúc xắc thì luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Sau khi trải qua lần mò, Tần Lương hét lên: “Trọng lượng không giống nhau.”

“Cha, người chơi ăn gian.”

Tần Trạch làm biếng nói: “Ái chà bị phát hiện rồi.”

Tần Lương không thể tin được: “Bọn con đều là trẻ con, cha còn lừa gạt bọn con!”

Tần Trạch tặc lưỡi: “Sao lại là lừa được.”

“Chỉ là chỉ đùa một chút thôi.”

Ba đứa trẻ trừng mắt lườm hắn, không chơi nữa, và đi ngủ sau khi tắm rửa.

Nhưng khi nằm ở trên giường, ba đứa trẻ từ từ hồi tưởng lại.

Đánh cược nhưng không phải là đánh cược, là gian lận.

Từ nay về sau, Tần Trạch mỗi ngày đều mang anh đào trở về, thỉnh thoảng còn có dâu tằm, quả sơn trà.

Khi Tần Lương trở về Ôn phủ, thì mang theo một giỏ quả sơn trà vàng óng cùng với bánh hoa đậu do Tần Trạch làm.

Ôn lão phu nhân rất thích, cứ nắm tay A Lương và nói chuyện.

Tần Lương đích thân bóc một quả sơn trà đưa cho Ôn phu nhân: “Mẫu thân cũng nếm thử đi.”

Ôn phu nhân cười khanh khách nhạn lấy.

Tần Lương ở lại Ôn phủ sáu đến bảy ngày, Ôn Lễ Nhân sẽ sớm về lại phủ, ngoại trừ quan tâm đến tình hình hiện tại của mẹ con, còn dạy cho bọn họ học tập.

Ôn phu nhân đang có tâm trạng rất tốt, điều này được thể hiện ở mọi khía cạnh..

Đào Nguyệt quỳ trên mặt đất, mang tới một cái chậu lớn giặt sạch quần áo cho người hầu, nàng thở hổn hển, nghĩ rằng chờ lát nữa còn phải giặt một đống quần áo bẩn lớn, bèn tuyệt vọng.

Để chà đạp nàng, ngoại trừ quần áo người hầu của Ôn phủ ra, còn để cho nàng phải giặt quần áo của bọn ăn xin bên ngoài.

Ở cửa sau Ôn phủ đang phát cháo, không chỉ cho đồ ăn cho bọn ăn xin, mà giúp bọn họ giặt quần áo bẩn.

Vậy ai sẽ giặt? Ngoại trừ Đào Nguyệt ra còn có ai.

Trong khi Đào Nguyệt đang thở hổn hển, một roi quất vào người nàng: “Tiện nhân, hôm nay là quá hời cho ngươi. Cút về phòng chứa củi đi.”

Đào Nguyệt ngây ra trong chốc lát, sau mới phản ứng lại là nàng đã có thể nghỉ ngơi.

Đào Nguyệt vội vàng đứng dậy, nhưng chân lại không còn chút sức, rồi lại ngã xuống đất.

Bà quản giám nàng ta chế diễu nói: “Đi không nổi, thì bò mà về.”

Đào Nguyệt cúi đầu và im lặng.

Bà ta cười nhạt: “Mười lăm phút sau sẽ có người mang cơm đến phòng chứa củi, ngươi nếu như không có mặt, chắc là sẽ không được ăn.”

Đào Nguyệt lập tức luống cuống, bất chấp sự sỉ nhục, tay chân cùng bò về phía phòng chất củi, những nha hoàn, sai vặt trên đường đi ngang qua đều chỉ chỉ trỏ trỏ nàng, và cười nhạo.

Cái thứ chó gì thế này, cái thứ chó má

Đào Nguyệt nước mắt ôm hận chảy ra, nhưng lại không còn lựa chọn nào khác, ngoài việc bò về nhà giữa sự chế giễu.

Lúc này, khi người đưa cơm sắp đi, Đào Nguyệt vội vàng ôm lấy chân đối phương, và rên rỉ.

“Cái thứ đen đủi, đừng chạm vào ta” đối phương dùng chân đá Đào Nguyệt văng ra, Đào Nguyệt lại đến ôm.

Không thể để đối phương đi, nếu không hôm nay nàng sẽ lại đói mất.

Người đưa cơm không còn cách nào khác, đành phải mang chiếc bánh màn thầu nguội lạnh trong hộp đồ ăn cũ ném xuống đất: “Ăn ăn ăn, ăn chết ngươi đi.”

Đối phương vẫn chưa hả giận, một chân dẫm lên chiếc bánh màn thầu nguội lạnh, lưu lại rõ ràng dấu chân rồi mới rời đi. Đào Nguyệt bất chấp dù có nhiều dấu chân như nào, vội vàng nhặt chiếc bánh màn thầu lên và nhét nó vào miệng.

“Ui ui… ui ——”

Chương kế tiếp