Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 97: Phú nhị đại trong truyện đại nữ chủ
Buổi sáng, thư phòng Tần gia.

Rèm cửa mở toang, ánh nắng chói chang xuyên qua cửa kính chiếu vào. Một cậu bé đang ngồi ở bàn học vò đầu bứt tai.

“Bố ơi, câu này con không biết.”

Tay ấn bàn phím của Tần Trạch dừng lại, anh nhắm mắt cam chịu số phận, khi mở ra lần nữa, âm thanh nhẹ nhàng nói: “Mang qua đây cho bố xem.”

Tần Trung lập tức chạy tới, là một câu toán học.

Tần Trạch kiên trì giảng giải câu hỏi cho cậu, sau đó yêu cầu Tần Trung làm theo. Mặc dù quá trình có sai sót nhưng kết quả cuối cùng cũng đúng.

Tần Trạch: “Không tệ, làm câu tiếp theo đi.”

Tần Trung chu miệng lên: “Bố, con đã làm nửa tiếng đồng hồ rồi.”

Tần Trạch cười suýt chút nữa thì không dừng được, nó cũng biết nó chỉ mới làm bài trong nửa giờ, thậm chí thời gian một tiết học còn chưa đủ nữa.

Tần Trạch: “Làm thêm ba câu nữa sẽ đưa con đi chơi.”

Tần Trung vừa định hoan hô, Tần Trạch từ từ bổ sung thêm: “Nhưng cần phải làm đúng.”

Tần Trung rũ vai, bất đắc dĩ quay trở lại bàn học.

Tần Trạch lại nhìn màn hình máy tính, chỉ cảm thấy bất kỳ vấn đề gì cũng không là gì so với Tần Trung.

Công việc thoải mái biết bao nhiêu.

Mười phút sau, Tần Trung cầm bài tập của cậu qua: “Ba câu toán học này đều làm đúng rồi.”

“Bố, chúng ta đi chơi thôi.”

Tần Trạch quan sát tỉ mỉ một lượt, xác nhận đã làm chính xác rồi mới rời tầm mắt khỏi trang giấy, cùng Tần Trung ra khỏi thư phòng.

Tần Trung kéo tay của Tần Trạch đi đến phòng của Trì Tố, gõ cửa.

“Ai đó?”

Tần Trung hắng giọng: “Là cháu.”

Cửa phòng mở ra, Trì Tố mặc một chiếc váy màu xanh da trời, mái tóc đen xõa xuống, dịu dàng xinh đẹp.

“Trung Trung tìm cô chơi sao?”

Tần Trung hừ một tiếng: “Cháu đã nói gọi cháu là Tần Trung. Không cần gọi thân thiết như thế.”

“Trí nhớ của cô không tốt rồi.”

Tần Trạch ôm mặt con trai xoa xoa, cười nói với Trì Tố: “Bây giờ cô có rảnh không?”

Trì Tố: “Đợi tôi một lát.”

Cô quay trở lại phòng khoảng hai phút sau đó đi ra.

Tần Trung liếc nhìn cô, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, khóe miệng lại bắt đầu giật giật.

Rõ ràng rất vui, còn cố gắng mím chặt khóe miệng.

Tần Trạch cũng lười vạch trần cậu.

Bọn họ ba người vào trong thang máy xuống tầng 3, Tần Trung cầm lấy bóng bàn đánh: “Con cảm thấy con ngày càng tiến bộ rồi.”

Tần Trạch: “Đúng vậy.”

Trì Tố vỗ nhẹ anh một cái, thấp giọng nói: “Anh đừng khen Trung Trung cho có lệ.”

Tần Trạch thừa dịp nắm lấy tay cô, cười nhạt nói: “Sao lại cho có lệ, tôi khen nó, cô xem Trung Trung không phải rất vui sao.”

Trì Tố nhìn đứa bé đang cười ngây ngô:...

Tần Trung bắt chước động tác của nhân vật trong anime, cầm cây vợt trong tay chỉ vào Tần Trạch: “Đến đi, hôm nay con muốn phân thắng bại với bố.”

“Chính nghĩa thì sẽ luôn thắng.” Cậu ưỡn ngực, như thể mình là vị cứu tinh của chính nghĩa.

Tần Trạch im lặng cầm lấy bóng bàn dạy cậu cách làm người.

Tần Trung lại thua một ván, không dám tin: “Bố, bố làm cái gì thế?”

Tần Trạch: “Bố làm cái gì?”

Tần Trung ngờ vực: “Sao đột nhiên bố lại trở nên lợi hại như thế.”

Tần Trạch hỏi ngược lại: “Vì sao không phải là do kĩ thuật của con ngày thụt lùi chứ?”

Tần Trung: hả??

Trì Tố ho nhẹ một tiếng, thay chỗ cho Tần Trạch. Sau đó Tần Trung liền thắng được rất nhiều mà thua thì ít.

Đến trưa, Tần Trạch đưa Tần Trung đi dạo trung tâm mua sắm. Gu thẩm mỹ của tiểu tử này thật sự rất khó hình dung, chỉ có thể luyện tập nhiều thôi.

“Trung Trung, cháu không cảm thấy cái áo màu xanh thẫm này quá tối sao?” Trì Tố do dự đáp.

Tần Trung nháy mắt mấy cái: “Có sao? Cháu cảm thấy so với màu xám đẹp hơn.”

Trì Tố: ...

Trì Tố cười cười: “Vậy cái bộ màu đen này thì sao?”

Tần Trung ghét bỏ: “Quê mùa quá đi.”

Tần Trạch/ Trì Tố:...

Trì Tố im lặng, lấy điện thoại bấm vài cái: “Trung Trung, qua đây.”

Tần Trung chạy tới, giả vờ né tránh nhưng thực chất lại dựa rất sát vào người Trì Tố: “Làm sao ạ?”

Trì Tố đưa hình ảnh trong điện thoại cho cậu xem: “Đây là ai?”

Tần Trung cầm lấy điện thoại, chăm chú xem một lát, cái lông mày này, cái thân hình cao này: “Bố cháu ạ.”

Trì Tố: “Bố cháu mặc gì?”

Tần Trung cố gắng nhớ lại: “Áo khoác trắng có mũ, quần đen, giày trắng.”

Trì Tố miêu tả chính xác hơn: “Đây là một chiếc áo len có mũ trùm đầu màu trắng, quần âu màu đen, bố cháu đang đi một đôi giày thể thao màu trắng.”

Tần Trung gật đầu, biểu thị bản thân đã biết.

Trì Tố lại hỏi: “Trung Trung, vậy cháu có thích người này trang điểm không?”

“Thích ạ, đó là bố của cháu.” Tần Trung đương nhiên đáp.

Trì Tố nghẹn lại, lại hỏi: “Vậy cháu nhìn thấy bộ quần áo này thì tưởng tượng đến cái gì?”

Cô từng bước dẫn dắt: “Có phải trời xanh mây trắng, thảo nguyên mênh mông hay biển xanh không?”

Tần Trung nhìn cô đầy kinh ngạc: “Chỉ là một bộ quần áo thôi mà cô tưởng tượng nhiều như thế.”

Bên cạnh truyền đến tiếng cười của Tần Trạch.

Mí mắt Trì Tố co rút.

Tần Trạch vẫy tay với Tần Trung, cầm lấy điện thoại tìm một chút: “Trong ảnh bố mặc bộ đồ này con có thích không?”

Trong ảnh, Tần Trạch mặc một chiếc quần rộng thùng thình, chiếc áo cộc tay màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo ngắn tay màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ ngư dân.

Tần Trạch không muốn để Tần Trung từ nhỏ đã trang điểm thành như vậy, mà là muốn thay đổi cho gu thẩm mĩ của Tần Trung.

Tần Trung: “Bố muốn đi đánh cá sao?”

Trì Tố: “Ha ha ha----”

Tần Trạch nhìn qua, Trì Tố mím môi: “Hai người tiếp tục, tiếp tục đi.”

Cô quay đi, bả vai run run.

Tần Trạch: “Con đừng để ý tới cái mũ, nói về bộ quần áo đi, con có thích không?”

Tần Trung: “Cũng bình thường ạ.”

Tần Trạch sắc mặt không thay đổi: “Vậy con tự mình đi chọn quần áo đi.”

Tần Trung không hiểu: “Vốn dĩ đều là con chọn.”

Ngoài cái bộ màu xanh thẫm kia, Tần Trung còn chọn bộ màu đỏ chót với cái quần màu màu vàng.

Tần Trung nhắm mắt lại mặc niệm: Không có quần áo xấu, chỉ có người không biết chọn quần áo để mặc.

Tần Trạch nhìn chằm chằm vào cơ thể tròn trịa của Tần Trung, cần phải giảm cân rồi thiếu niên.

Con công nhiều màu tốt xấu gì cũng đẹp, cùng lắm thì nó đẹp theo một cách riêng. Nhưng con công vừa mập vừa lòe loẹt thì trông rất quê mùa.

Vì thế buổi tối vừa đúng chín giờ Tần Trạch đã bắt Tần Trung đi ngủ.

Sáu giờ ba mươi sáng, Tần Trung liền bị Tần Trạch lôi dậy chạy bộ. Tần Trung có kêu hay kháng nghị thế nào cũng đều không có hiệu quả.

Chỉ có buổi sáng mỗi ngày nhìn thấy bánh bao, Tần Trung mới coi như được an ủi phần nào. Nhưng sang ngày hôm sau có chút thay đổi mới.

Tần Trung trộm liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh, lại vội vàng thu lại tầm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

Bạn nữ mặc bộ đồ đồng phục màu hồng phấn, cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, vừa dễ thương vừa xinh đẹp.

Cô ấy là cháu gái của ông Bùi, Bùi Tiếu Tiếu. Đồng thời cũng là fan hâm mộ của Tần Trạch, đến giờ vẫn chưa thoát fan.

Bùi Tiếu Tiếu vốn dĩ cùng mẹ ra ngoài du lịch, thông qua video, ông Bùi đã lấy ra bức ảnh có chữ ký của Tần Trạch, không lâu sau Bùi Tiếu Tiếu đã quay trở về.

Ông cụ trong lòng cười thầm, là do ông nhớ đứa cháu này quá thôi.

Bùi Tiếu Tiếu nhìn Tần Trạch ở khoảng cách gần, mắt sáng lấp lánh, anh là người thật, còn không đeo khẩu trang.

Bùi Tiếu Tiếu nhìn rất chăm chú, không chú ý dưới chân, cả cơ thể liền ngã sang một bên. Bùi Tiếu Tiếu sợ hãi nhắm mắt lại, sau đó cơn đau như mong đợi không đến, cô bé lại nghe thấy tiếng kêu trước tiên.

Dưới thân mềm mềm, không phải mặt đất, Bùi Tiếu Tiếu mở mắt ra phát hiện Tần Trung đã làm đệm thịt cho cô.

“Trung Trung, cậu không sao chứ?” Cô bé vội vã đỡ Tần Trung đứng dậy, lại phát hiện cánh tay của Tần Trung bị chảy máu.

“Trung Trung, cậu chảy máu rồi!”

Tần Trung muốn khóc, nhưng nhìn thấy Bùi Tiếu Tiếu lại nhịn xuống: “Không sao, tớ là nam tử hán.”

Tần Trạch nhẹ nhàng đáp: “Tiếu Tiếu, hôm nay qua đây chạy bộ, bây giờ chú đưa Trung Trung về xử lý viết thương.”

“Anh ơi, ở đây cách nhà em rất gần.” Bùi Tiếu Tiếu đề xuất: “Mọi người đến nhà của em đi.”

“Gâu gâu---” Tiểu Thái Địch cũng gọi theo.

Tần Trạch tạm thời không chỉnh sửa lại cách xưng hô của Tiếu Tiếu, đưa Tần Trung đến Bùi gia.

Ông Bùi và bà Bùi đều kinh ngạc: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Bùi Tiếu Tiếu đứng kế bên cầm hộp y tế, vừa kể tóm tắt lại câu chuyện. Tuy tuổi cô bé còn nhỏ nhưng tay chân rất nhanh nhẹn giúp Tần Trung xử lý vết thương, bôi thuốc lên sau đó thổi thổi: “Trung Trung, không còn đau nữa rồi, cái đau bị thổi bay rồi.”

Tần Trung cảm thấy vết thương lành lạnh, thật sự không còn đau như lúc nãy nữa.

Trì Tố khen ngợi: “Tiếu Tiếu thật lợi hại.”

Ông Bối, bà Bối và Hữu Vinh Yên: “Tiếu Tiếu chúng tôi luyện múa ba lê, có lúc bị thương phải tự mình xử lý.”

Hai người vốn khen cháu gái tự lập, nhưng cuối cùng càng nói lại càng cảm thấy đau lòng.

Tần Trạch khen ngợi: “Khó trách dáng người của Tiếu Tiếu lại đẹp như thế.”

Được Tần Trạch khen ngợi, mặt Tiếu Tiếu lập tức đỏ lên: “Dáng người của anh càng đẹp hơn.”

Mọi người: ...

Tần Trạch dở khóc dở cười: “Tiếu Tiếu, cháu bằng tuổi với Trung Trung, cháu nên gọi chú là chú.”

Bùi Tiếu Tiếu đan tay vào nhau không nói gì.

Trì Tố đứng ra: “Trung Trung cũng đã bôi thuốc xong rồi, chúng ta về thôi.”

Tiếu Tiếu vội đáp: “Mọi người đều đã tới đây rồi thì cùng nhau ăn sáng đi.”

Tần Trung cũng không động đậy.

Trì Tố và Tần Trạch làm gì có chuyện không nhìn ra, tên tiểu tử này thích tiểu cô nương kia rồi.

Sau này Tần Trung rất hay chạy đến Bùi gia chơi, có khi Tần Trung còn mời Tiếu Tiếu đến Tần gia chơi.

Hai người ở tầng ba chơi game, Bùi Tiếu Tiếu hỏi: “ Trung Trung, anh ấy thật sự rời khỏi giới giải trí rồi sao?”

Tần Trung: “Anh nào?”

Bùi Tiếu Tiếu cong môi: “Bố của cậu.”

Bùi Tiếu Tiếu lần đầu tiên thích một nam minh tinh, gặp phải trường hợp này có chút thương tâm, còn để lại cái bóng rất lớn.

Tần Trung khẽ lẩm bẩm: “Đúng rồi, bố tớ sau này mở công ty.”

Bùi Tiếu Tiếu mất mát: “huhu.”

Tần Trung lặng lẽ tiến lại gần một chút: “Bố tớ đã ba mươi tuổi rồi, già rồi, cậu đừng thích chú ấy nữa. Cậu nhìn tớ trẻ hơn bao nhiêu nè.”

Bùi Tiếu Tiếu không vui: “Anh… chú Tần không già, chú ấy vừa cao vừa đẹp trai, nhìn qua căn bản đoán không ra tuổi.”

“Vậy tớ sau này lớn lên cũng sẽ đẹp trai, cao to.” Tần Trung sờ mặt mình: “Tớ là do bố tớ sinh ra, tớ cũng rất đẹp trai.”

Bùi Tiếu Tiếu sờ sờ thịt trên mặt cậu, cười khúc khích nói: “Trung Trung, cậu rất đáng yêu nha.”

Cậu, rất, đáng, yêu.

Năm ấy Tần Trung mười tuổi, trực giác đã cảm nhận được ý nghĩa của sự dễ thương.

Buổi tối khi ăn cơm, cậu đều chỉ ăn một nửa.

Tần Trạch kinh ngạc: “Sao lại không ăn thế, có phải không thoải mái chỗ nào không?”

Miệng Tần Trung vểnh lên: “Con muốn giảm cân.”

“Con muốn đẹp trai hơn bố.”

Tần Trạch: ??

Qua một giờ sau, Tần Trạch về phòng tâm sự cùng với Tần Trung, dựa theo lời kể của Tần Trung, Tần Trạch cũng đại khái hiểu được vấn đề.

“Giảm cân không thể vội vàng, phải từ từ. Bố có kinh nghiệm, để bố dạy con.”

Tần Trung không tin: “Bố gầy như thế sao có thể béo được?”

“Đương nhiên có thể rồi.” Tần Trạch kể cho Tần Trung nghe chuyện đi diễn trước kia.

Là một diễn viên giỏi đương nhiên phải thích ứng với vai diễn, muốn bạn béo phải béo, muốn bạn gầy phải gầy.

Tần Trung không hiểu: “Như vậy không phải là dày vò người khác sao.”

Tần Trạch xoa xoa đầu cậu: “Về sau con sẽ hiểu thôi.”

Anh nói sang chuyện khác: “Bố nghe ông Bùi nói Tiếu Tiếu không chỉ học múa ba lê, mà còn biết trượt băng, vẽ tranh, hát cũng rất hay, còn từng làm người dẫn chương trình nhỏ tuổi của trường nữa. Hơn nữa thành thích vượt trội, thường xuyên nằm trong top 10 của lớp.

Tần Trung há to miệng: “Bạn ấy không thấy mệt sao ạ?”

Tần Trạch: “Ông Bùi nói Tiếu Tiếu rất thích những thứ này, mà nghe nói Tiếu Tiếu chơi game cũng rất giỏi.”

Tần Trung gật đầu: “Tiếu Tiếu chơi game giỏi hơn con.” Bọn họ đã từng chơi game chung.

Tần Trạch dẫn dắt từng bước: “Tiếu Tiếu là bạn nhỏ ưu tú như vậy, nếu như con thật sự thích Tiếu Tiếu thì cần phải trở nên ưu tú, biết không hả?”

Tần Trung đỏ mặt, quay lưng đi không nói gì.

Bố cậu thật là..., bọn họ mới 10 tuổi, sao lại nói đến chuyện thích nhau làm gì chứ.

Chương kế tiếp