Nhật Ký Cuộc Sống Thường Nhật Của Tiên Vương

Chương 13: Phật Nộ Nhân Liên

Toàn bộ quá trình hẹn hò yên ổn hơn rất nhiều so với những gì Vương Lệnh tưởng tượng.

Xét về tổng thể, Vương Lệnh khá hài lòng. Tiếp theo chỉ cần chờ sau khi lễ hội pháo hoa buổi tối kết thúc rồi về nhà, nhiệm vụ xem như đại công cáo thành.

Suy nghĩ của Tôn Dung vừa vặn trái ngược với Vương Lệnh…

Buổi hẹn hò này vậy mà yên ắng hơn với những gì cô dự đoán… Trời ạ! Cô khó khăn lắm mới hẹn được bạn học Vương Lệnh! Tôn Dung cảm thấy bản thân không thể từ bỏ như thế được!

Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của mình, nhìn Vương Lệnh, đồng thời trong lòng cũng như có điều suy nghĩ… Liệu có cần làm thêm chút… chuyện khác sau khi lễ hội pháo hoa buổi tối kết thúc?

Ví dụ như, tìm một nơi xa tít tắp tối mịt không người, hai người mặt đối mặt…

Tâm sự gì đó…

Mười hai giờ đêm, đêm lễ hội pháo hoa tại đài phun nước trung tâm Đại viện nhà họ Tiêu tụ tập rất nhiều trai gái.

Chen lấn, ôm ấp, quấn lấy nhau, cùng nhau ngồi trên phi kiếm cỡ to vung cẩu lương… Dùng đủ loại tư thế để ngắm pháo hoa.

Vương Lệnh và Tôn Dung tìm một vị trí tương đối im ắng, ngồi xuống cạnh nhau, vô cùng ngoan ngoãn ngồi đợi pháo hoa bắt đầu.

Bầu không khí lại lần nữa lâm vào tình trạng ngượng ngập.

Con người là một loại sinh vật rất kỳ quái, chỉ là khoảng cách một lớp cửa sổ giấy thôi mà cứ chậm chạm không chịu đâm thủng.

Tôn Dung rất xấu hổ, rõ ràng là một buổi hẹn hò lên kế hoạch vất vả lại khiến Tôn Dung cảm thấy bản thân vào giờ phút này giống như một đứa ngu ngốc, vừa có lời muốn nói ra nhưng lại nuốt vào trong

Vương Lệnh cũng rất xấu hổ, đối mặt với tình huống thế này, cách Vương Lệnh thường dùng nhất để giải quyết chính là xóa ký ức. Dùng cách này để xóa bỏ hảo cảm của người bên ngoài đối với cậu, để cậu tiếp tục cuộc sống khiêm tốn… Thiếu tiểu thư của Tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm, doanh nghiệp nằm trong top 500 thế giới… Kiểu người này đối với người đã quen thu mình như Vương Lệnh mà nói thật sự quá chói lóa.

Vương Lệnh nhìn chăm chú bầu trời đêm, trong lòng đang suy nghĩ nên tìm cơ hội thế nào để thi pháp thì đúng lúc này mí mắt phải của cậu lại giật mạnh một cái.

Việc này khiến Vương Lệnh thầm giật mình, cảnh báo tai họa? Tại sao lúc này lại có cảnh báo tai họa?

Bất kể là thế nào, bởi vì mí mắt giật khiến toàn thân Vương Lệnh đều trở nên cảnh giác!

Giờ phút này, lễ hội pháo hoa chính thức bắt đầu.

Người của gia tộc họ Tiêu đứng trên đài cao, dần dung hợp hai đốm dị hỏa tiên diễm với nhau, sau đó chậm rãi chuyển hóa thành hỏa liên, bay về phía không trung…

Hỏa liên chầm chậm bay lên trông như đèn khổng minh, cùng với đó, cánh sen rực rỡ bảy màu dần bung ra.

Đùng!

Hỏa liên nổ tung trên hư không, trong nháy mắt đêm đen bị đủ loại muôn hồng nghìn tía nhuốm lấy…

Gần như ngay lúc tất cả mọi người đang say mê chìm đắm trong cảnh tượng này.

Bỗng nhiên, ánh mắt Vương Lệnh dừng lại vào hai kẻ áo đen đang cấp tốc hướng về phía bọn họ.

Trực giác mách bảo Vương Lệnh, hai người kia nhắm vào Tôn Dung.

Hai người này bước nhanh đến sau lưng Vương Lệnh và Tôn Dung, nhưng Tôn Dung hoàn toàn không hề phát giác.

Chờ đến khi Tôn Dung cảm nhận được luồng khí lạnh bức người áp sát phía sau thì đã trễ.

Một tên áo đen trong số đó vươn tay ra, đặt lên bả vai Tôn Dung, người còn lại thì nhanh lẹ đặt nòng súng lạnh như băng vào sau lưng Vương Lệnh.

“Các người là ai, muốn làm gì?” Tôn Dung khẽ giật mình, nhưng chung quy phản ứng vẫn bình tĩnh hơn rất nhiều so với Vương Lệnh nghĩ.

Vương Lệnh khoan thai cau mày, đến cùng vẫn là người nối nghiệp tương lai mà Tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm bồi dưỡng nên, Tôn Dung không hề rối loạn trước tình huống nguy cấp.

Giọng nói của tên áo đen rất trầm: “Chúng tôi cũng không muốn tổn thương đến tiểu thư Tôn Dung và… bạn trai của tiểu thư Tôn Dung? Chẳng qua hy vọng tiểu thư Tôn Dung đừng nên phản kháng, ngoan ngoãn đi với bọn tôi một chuyến, nếu không tôi cũng không thể cam đoan cây súng này có cướp cò hay không.”

Trên trán Tôn Dung rịn ra mồ hôi lạnh.

Cô hiểu rất rõ đạn trong cây súng này đều là đạn được tăng cường linh lực, có thể bắn xuyên xác thịt của tu sĩ Trúc Cơ kỳ dễ như trở bàn tay. Tôn Dung từng được tập đoàn huấn luyện và dạy dỗ một cách chuyên nghiệp, biết phản ứng thế nào trước tình huống khẩn cấp bất ngờ xảy ra này.

Cô cắn răng: “Cậu ấy chỉ là bạn học của tôi, không phải bạn trai tôi! Các người có chuyện gì có thể nhắm vào tôi. Tôi đi với các người là được chứ gì? Xin hãy thả bạn học Vương Lệnh ra.”

Chỉ từ lực trên tay hai tên áo đen, Tôn Dung đã đoán được thực lực của hai người họ đều là cao thủ Kim Đan kỳ, đồng thời đánh giá thân thủ chắc hẳn là sát thủ có cấp bậc hàng đầu, gần như không có bất kỳ khả năng đào thoát từ trong tay bọn họ.

“Các người là người của Ảnh Lưu?”

Gần như chỉ cần liếc mắt một cái Tôn Dung đã nhận ra huy hiệu trên quần áo của tên áo đen.

Ảnh Lưu là tổ chức sát thủ nổi tiếng trên toàn nước Hoa Tu, thường xuyên tiếp nhận nhiệm vụ bắt cóc tống tiền, ám sát, đạo đức nghề nghiệp nổi tiếng trong giới, sát thủ được phái đi dù chết cũng không bán đứng cố chủ. Đồng thời, người có thể thuê Ảnh Lưu tới đối phó cô, vậy thế lực của cố chủ tối thiểu sẽ không yếu hơn Tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm!

Tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm đều từng gây thù hằn cả trong lẫn ngoài nước, nhưng rốt cuộc là ai muốn gây bất lợi cho cô? Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc để suy nghĩ những chuyện này.

Tôn Dung cảm thấy cách tốt nhất hiện giờ chính là giảm bớt số lượng con tin, cuối cùng mới nghĩ cách mật báo cho bên ngoài.

Mà bạn học Vương Lệnh cũng cùng chung suy nghĩ với Tôn Dung…

Đây đúng thật là cách giải quyết khẩn cấp bình thường.

Nhưng hiển nhiên hai tên áo đen đã chuẩn bị từ sớm, vô cùng giảo hoạt.

Chỉ thấy một người lấy ra một viên thuốc màu đen từ trong túi quần: “Đây là viên thuốc ngủ, sau khi nuốt vào sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chỉ cần bạn học của cô chịu nuốt nó vào người, chúng tôi thả cậu ta ra cũng được.” Tình huống thế này chính là phòng hờ Vương Lệnh vừa ra bên ngoài sẽ mật báo.

Bây giờ nhiều người phức tạp, nói thật ra Vương Lệnh cũng không muốn tự mình động thủ, nuốt xuống viên thuốc mà tên áo đen đưa rồi giả vờ hôn mê, sau đó thuấn di đến Tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm mật báo giống như suy nghĩ của Tôn Dung, đây cũng là biện pháp không gây chú ý nhất.

“Cũng được… Bây giờ chắc có thể thừa cơ hội này, kết thúc trò chơi đến thăm nhà nhàm chán này.” Vương Lệnh thầm nghĩ.

Chẳng qua, ngay khi đưa tay nhận lấy viên thuốc, Vương Lệnh nghe thấy rõ mồn một suy nghĩ trong lòng của Tôn Dung vào giờ phút này: “Tốt quá rồi, chỉ cần bạn Vương Lệnh không sao là tốt rồi… Chỉ cần, chỉ cần bạn Vương Lệnh có thể chạy được!”

“...”

Giờ khắc này, Vương Lệnh ngạc nhiên trừng to mắt.

Bầu không khí lâm vào tĩnh mịch, Vương Lệnh cúi đầu, trong lễ hội pháo hoa hỗn loạn như thế, Vương Lệnh cảm thấy ngũ giác của bản thân đang phóng đại đến vô hạn, rõ rệt đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở sợ hãi của Tôn Dung.

Dẫu đã từng trải qua huấn luyện như thế nào của tập đoàn, cuối cùng cô gái này cũng chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi…

“...”

Vương Lệnh sa sầm mặt, không nói một lời.

Kế tiếp.

Hai tên áo đen trơ mắt nhìn Vương Lệnh bóp nát viên thuốc thành bột…

Mẹ nó! Tên áo đen tức tới độ sắp không đứng vững: Đây là đang công khai khiêu khích bọn họ đấy à? Một thằng học sinh cấp ba mười sáu tuổi mà thôi, lên mặt cái rắm! Cho rằng bản thân là Nguyên Anh hay là Hóa Thần?

Vương Lệnh đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào hai tên áo đen.

Ngay khi tên áo đen chuẩn bị bóp cò, Vương Lệnh cũng đồng thời hành động.

Tay của cậu giống như điện xà, tốc độ nhanh đến mức mắt của mọi người đều không thể đuổi kịp, nhanh chóng cướp được súng về trong tay.

Cảm giác cũng không tệ lắm…

Vương Lệnh thầm nói, biểu cảm khá lãnh đạm, giống như đang thưởng thức một món đồ chơi của trẻ con.

Chỉ dựa vào con hàng này, muốn bắn xuyên thánh thể của cậu, không khỏi ngây thơ quá.

“Mày…”

Hai tên sát thủ Ảnh Lưu hoàn toàn không kịp phản ứng.

Tiếng lạch tạch giòn tan vang lên bên tai!

Hai người nọ kinh ngạc, con ngươi cũng đột nhiên co rút lại!

Cảnh tượng trước mắt đây, bọn họ nhìn thấy mà mồ hôi chảy đầm đìa!

Khẩu súng kia, vậy mà vỡ nát trong lòng bàn tay Vương Lệnh!

Nương theo con gió thoảng lướt qua, biến thành bột mịn phiêu tán trong không trung…

“Mẹ nó…” Hai tên áo đen mở to hai mắt nhìn chòng chọc, đây con mẹ nó là súng được chế tạo từ cửu thiên huyền thiết đấy!

Tôn Dung cũng ngây người, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bạn học Vương Lệnh chỉ là Trúc Cơ thôi mà, sao lại… mạnh như thế?

“Rốt cuộc các hạ là ai?” Hai tên sát thủ Ảnh Lưu đều lộ vẻ mặt hoảng hốt.

Bọn họ muốn đi nhưng cơ thể bị một cỗ linh áp cường đại chèn ép, toàn thân đều bị chế ngự, thế mà hoàn toàn không thể động đậy!

Vương Lệnh khoan thoai phủi bụi trên quần, cậu ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn sang hai người họ.

Chỉ một ánh mắt bình thường đã khiến cơ thể hai tên sát thủ run lẩy bẩy.

“Cậu… Rốt cuộc cậu là ai?”

Một học sinh cấp ba mười sáu tuổi, khí tức tỏa ra từ trên người lại cường đại hơn nghìn vạn lần so với bất kỳ người nào mà bọn họ từng ám sát lấy mạng.

Dường như bọn họ trông thấy một Ma thần cao to vạn thước, một luồng hơi thở tử vong lập tức chế trụ đầu của bọn họ.

Vương Lệnh chưa từng lên tiếng, một tay vươn ra túm đầu của một người.

Dù sao, hai người kia chết cũng sẽ không bán đứng cố chủ mà nhỉ?

“Mày muốn làm gì?”

“Không có gì, tiễn các người lên đường thôi.” Vương Lệnh thầm đáp lời. Một tay nhấc một người, nhẹ nhàng cứ như đang túm hai con gà con.

Cậu bắt chước động tác tay của tộc nhân họ Tiêu trên đài cao, trong chớp mắt đã biến hai người kia thành những hạt tròn giống hạt pixel, sau đó chậm rãi đính lại thành vật tròn. Nhất cổ tác khí, hóa thành một vệt sáng, phóng lên bầu trời đêm đẹp đẽ nhất trên mảnh đất này…

*Nhất cổ tác khí: Nguyên câu đầy đủ là “Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt” - “Đánh một tiếng trống, dũng khí tăng cao; đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm; đánh ba tiếng trống, dũng khí chẳng còn”.

Đùng một tiếng!

Một lát sau, đóa Phật Nộ Nhân Liên bất ngờ nổ tung theo pháo hoa rực rỡ trên không trung.

Pháo hoa nổ tung lộng lẫy chói mắt, chỉ một lát sau phiêu tán rơi xuống hóa thành từng hạt bụi lấm ta lấm tấm, cuối cùng biến mất khỏi hư vô…

Vương Lệnh lẳng lặng nhìn pháo hoa rơi xuống, phủi đi bụi bám trên tay. Cậu cứ luôn cảm thấy tuyệt học “Phật Nộ Hỏa Liên” của Tiêu tộc có vẻ không khó khăn như cậu tưởng tượng…

Cùng lúc khi ném lên hư không, Vương Lệnh thuận tay trích ra ký ức của hai tên sát thủ, sau đó làm thành tư liệu hình ảnh, gửi nặc danh đến Tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm.

Rồi sau đó nữa, Vương Lệnh dùng toàn bộ thời gian cuối tuần để tiêu trừ ảnh hưởng của toàn bộ sự kiện lên cậu.

 

Chương kế tiếp