Nhật Ký Hóng Drama Ở Hào Môn

Chương 1

Tỉnh Dĩ ngồi trên ghế sô pha trong biệt thự của nhà họ Lăng, băn khoăn không biết nên dùng biểu cảm gì để đối diện với tình cảnh máu chó trước mắt mình.

Cô ngồi trước mặt một cặp song sinh khoảng chừng năm sáu tuổi. Hai nhóc con giống nhau như đúc, lại còn rất đáng yêu, khiến cho Tỉnh Dĩ không nhịn được mà nhìn nhiều thêm mấy lần.

Cô có thể nhận ra được, hai cô bé cũng đang âm thầm quan sát mình, nhưng bởi vì không có kinh nghiệm tiếp xúc với trẻ con, Tỉnh Dĩ quyết định giả vờ như không phát hiện ra ánh mắt của hai cô nhóc.

Tiếng cãi vã từ xa truyền tới, mặc dù không cùng một căn phòng nhưng do bên kia cãi nhau quá lớn tiếng vì thế cả ba người ngồi trên sô pha đều có thể nghe thấy được.

"Ông nói cho rõ ràng! Người đàn bà này và ông rốt cuộc có quan hệ như thế nào?" m thanh gào khóc thảm thiết từ người phụ nữ truyền tới.

"Bà ăn của tôi, uống của tôi, có tư cách gì mà xen vào việc của tôi?" Người đàn ông lên tiếng đáp lại.

***

m thanh ồn ào và hỗn loạn tiếp tục truyền đến từ phòng bên cạnh, thu hút sự chú ý của ba người.

Tỉnh Dĩ hơi nhíu mày, nhìn hành động nghiêng đầu ngó về phía phát ra tiếng động của cặp song sinh trước mắt, càng nhìn càng thấy hai nhóc con giống như búp bê sứ, Tỉnh Dĩ bỗng chốc cảm thấy hơi lo lắng, không biết những lời kia liệu có dạy hư chúng hay không, cô chủ động lên tiếng hỏi: "Hai bé đáng yêu như vậy, ai là chị gái nhỉ?"

Cô bé buộc tóc đuôi ngựa rất tích cực giơ tay, giọng nói trong trẻo vang lên: "Là em ạ!"

Tỉnh Dĩ vô thức mỉm cười với cô bé.

Bởi vì nụ cười của cô nhóc thật sự quá dễ thương, cô cứ nhìn mãi không nỡ rời mắt, sau đó Tỉnh Dĩ quay sang cô nhóc bên cạnh, nở nụ cười nói: "Vậy em chính là em gái đúng không?"

Gương mặt của cô bé không chút cảm xúc, nhưng từ giọng điệu có thể nhận thấy tâm trạng phức tạp của nhóc con, câu trả lời sau đó có phần không mấy phù hợp với độ tuổi: "... Chị là đồ đần à?"

Tỉnh Dĩ ho khan một tiếng, sau khi phản ứng lại những gì cô nhóc vừa nói, giơ tay vuốt sống mũi của mình, ngón chân cuộn tròn lại.

Để giữ được phẩm giá của người lớn, cô đã phải sử dụng năng lực tự kiềm chế mạnh mẽ của bản thân, sau đó Tỉnh Dĩ tiếp tục tìm kiếm đề tài trò chuyện với cặp song sinh.

***

Hôm nay là ngày đầu tiên Tỉnh Dĩ đến nhà họ Lăng. Mười tám năm trước, vào ngày Tỉnh Dĩ được sinh ra, cô vừa mới đến thế giới này vài phút, đã bị người ta bế đi khỏi vòng tay của cha mẹ ruột, tới một thị trấn nhỏ ở phía Nam, cứ vậy mà trưởng thành đến năm mười tám tuổi, bỗng một ngày nọ, cô được thông báo mình là con ruột của nhà họ Lăng. - TY T

Hôm nay cũng chính là ngày nhà họ Lăng đã sắp xếp để cô nhận tổ quy tông, gặp lại cha mẹ ruột mà mười tám năm qua cô chưa từng biết mặt, thuận tiện thông báo đến toàn bộ những vị họ hàng gần xa được biết.

Theo kế hoạch vốn dĩ Tỉnh Dĩ phải là nhân vật chính của ngày hôm nay. Nhưng biến số luôn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, không đợi mọi người trong nhà yên vị, bỗng từ đâu xuất hiện một người phụ nữ mang thai xông vào nhà họ Lăng.

Nói là "xông" thực ra cũng không quá chính xác, bởi vì một người phụ nữ yếu đuối tay trói gà không chặt căn bản không có khả năng đánh bại mấy người vệ sĩ cao to lực lưỡng đứng chắn ở cửa, nhưng cô ta ưỡn bụng bầu của mình, nói rằng bản thân đang mang cốt nhục của cậu hai nhà nhà họ Lăng, vệ sĩ nghe vậy thì không dám dụng vào cô ta, chẳng may có xảy ra chuyện gì, bọn họ không gánh nổi trách nhiệm đột nhiên ụp xuống đầu mình.

Vì thế tin tức nhanh chóng được truyền lên, lúc truyền đến tai bà cụ Lăng, bà hạ lệnh bảo người đưa cô ta vào.

Vừa gặp Lăng Cao Dật, người phụ nữ đã bắt đầu khóc lóc, xen giữa tiếng nấc nghẹn của người phụ nữ là lời giải thích ngắt quãng của Lăng Cao Dật, thông qua đó mọi người đều xác nhận được một chuyện, người phụ nữ này quả thực đã mang thai con của ông ta.

Người vợ danh chính ngôn thuận của Lăng Cao Dật là Phục Hoành Lệ lập tức không giữ nổi bình tĩnh, cũng không còn tâm trí để ý tới cái gọi là thể diện, nhanh chóng lao tới túm lấy tóc cô ả, tát một cái trời giáng, bà cụ Lăng vội vàng bảo người kéo bọn họ ra. Nhưng cho dù không thể động tay động chân được nữa, Phục Hoành Lệ vẫn có thể dùng miệng của mình để chửi bới.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Lăng Cao Dật nghe những tiếng mắng chửi người phụ nữ kia mà lòng dấy lên sự thương tiếc, mặc dù không ngờ cô ả sẽ chạy thẳng đến nhà họ Lăng, nhưng khi nghe được những lời công kích sỉ nhục của vợ mình đối với cô ả, cán cân trong lòng ông ta đã có sự thay đổi, giận giữ quát lại Phục Hoành Lệ.

Lý do ông ta sử dụng là vì lo lắng cho cơ thể phụ nữ có thai, tận mắt nhìn thấy chồng mình bênh vực người đàn bà khác, sắc mặt của Phục Hoành Lệ lập tức xám xịt, sau đó xảy ra một màn cãi vã kia.

Chuyện này quả thực là một trò khôi hài, để cho trẻ con nhìn thấy thật sự không tốt chút nào, cho nên những người xung quanh vội vàng muốn giải quyết, đã bảo Tỉnh Dĩ và cặp song sinh tới gian phòng bên cạnh ngồi.

Nhìn thấy tất cả những gì vừa mới xảy ra, trong lòng Tỉnh Dĩ chẳng những không có chút bất mãn nào mà ngược lại cô còn vô cùng bình tĩnh, không có lấy chút suy xuyển, nhiều hơn trong đó là tâm thế hóng chuyện.

Cô không hề có cảm giác bản thân thuộc về "gia đình" này, cảnh tượng toàn bộ trên dưới một gia tộc lớn đến thế tụ tập lại quả thực rất xa lạ đối với cô, gia đình của cô suốt mười tám năm qua đều chỉ có bà, có cha mẹ trên danh nghĩa đã qua đời vì tai nạn xe cộ từ năm cô lên hai.

Tỉnh Dĩ không quá yêu thương họ, cũng không thù ghét gì họ, cho nên lúc biết được thân thế thật của mình, cảm giác khiếp sợ cũng chỉ thoát qua một chút rồi vụt biến mất.

Đến nhà họ Lăng, gia tộc này quá lớn, người cũng quá nhiều, chỉ mỗi việc ghi nhớ các quan hệ và cách xưng hô sao cho đúng thôi cũng là cả một việc khó khăn với Tỉnh Dĩ.

Giống như bây giờ, mặc dù ba người bọn họ cứ ông nói gà ba nói vịt suốt một lúc lâu rồi, nhưng cô vẫn chưa biết bản thân và hai nhóc sinh đôi này có quan hệ và nên xưng hô thế nào cho phải.

Ngay khi ba người sắp không còn gì để nói chuyện, cánh cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, đằng sau cánh cửa, gương mặt bà Vi mang theo sự lúng túng và áy náy rất dễ nhân thấy, lần đầu tiên gặp lại con gái mình đã để cho cô nhìn thấy cảnh tượng hoang đường như vậy, trong lòng của bà ít nhiều cũng cảm thấy không thoải mái.

Nhưng Tỉnh Dĩ lại cảm thấy không sao cả, cô tới nơi này vốn cũng không phải vì chuyện nhận tổ quy tông gì hết, huống hồ con cháu nhà họ Lăng nhiều như thế, thiếu đi một người là cô cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Bà Vi miễn cưỡng mỉm cười với ba đứa con: "Gia Y, Gia Giai, mau đi ra ngoài với chị đi, chúng ta ăn cơm."

Hóa ra hai nhóc là em gái cô, trong lòng Tỉnh Dĩ thầm nghĩ, vừa rồi cô còn tưởng đó là cháu gái của mình chứ.

"Vâng ạ."

Gia Y và Gia Giai mau chóng nhảy xuống ghế sô pha, hào hứng chạy ra bên ngoài.

Còn lại Tỉnh Dĩ và bà Vi sóng vai đi với nhau, hai người cũng không biết nên dùng thái độ gì để cư xử trong hoàn cảnh lúng túng này, trong nội tâm của Tỉnh Dĩ thật ra có chút xấu hổ, nhưng khi thoáng nhìn ánh mắt như chực khóc của bà Vi, đáy lòng cô lại pha thêm chút cảm xúc khó nói.

Tỉnh Dĩ mở miệng, định nói điều gì đó, nhưng làm thế nào cũng không mở lời được.

Tỉnh Dĩ dùng hành động để thay cho lời nói, cô ôm lấy bả vai bà Vi, nhẹ nhàng vỗ về, thời điểm cô mười sáu tuổi đã cao đến một mét bảy, lúc này so với bà Vi thì cô cao hơn nửa cái đầu.

Tỉnh Dĩ tuy cao nhưng không gầy, cô đứng ở nơi đó như một bức tranh hài hoa, mặc dù bầu không khí giữa hai mẹ con không phải là quá tự nhiên, cũng không phải là quá ấm áp, nhưng hình ảnh của hai người vào giờ phút này quả thực rất đẹp.

Bà Vi có thể cảm nhận được sự vững chãi mà cô mang lại cho mọi người, con gái của bà từ nhỏ đã không được ở trong vòng tay bao bọc của bà, cho đến khi gặp lại được nhau thì cô cũng đã trở thành một cô gái độc lập đến mức không cần ai bảo vệ cho mình, sống mũi của bà Vi nghĩ đến đây chợt cảm thấy chua xót, nước mắt rưng rưng, bà không dám nghĩ tới rốt cuộc bao nhiêu năm qua Tỉnh Dĩ đã phải chịu bao nhiêu là khổ cực.

"Đứa trẻ ngoan, nếu con đã trở lại thì cứ yên tâm ở nhà, sau này để ba mẹ bảo vệ con, đúng rồi, còn có anh trai con nữa, sau này con không cần phải sợ ai cả."

Nói đến anh trai, Tỉnh Dĩ có chút ấn tượng, ba mẹ Lăng hình như đã nói qua với cô, người anh này chính là người anh nhỏ nhất, tên là Lăng Nhạc An.

Chỉ thông qua cái tên cũng đủ biết ba mẹ Lăng yêu thương anh nhiều như thế nào.

Lúc bà Vi mang thai cô đã ba mươi hai tuổi, lúc ấy con trai cả Lăng Thừa Vọng mười hai tuổi, con trai thứ Lăng Hồng Hiên chín tuổi, mãi nhiều năm sau có thêm một đứa trẻ, hai vợ chồng không thể giấu được sự vui mừng, khi đó trong lòng bà Vi mong mỏi đứa nhỏ này sẽ là một bé gái hoạt bát, đáng yêu.

Chỉ là không ai ngờ tới sau đó lại xảy ra nhiều sóng gió tới vậy.

Không cần biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, bữa cơm đoàn tụ vẫn phải được diễn ra. Lúc bốn người cùng nhau đi tới nhà hàng, Lăng Cao Dật và người phụ nữ ông ta nuôi ở bên ngoài đã đi ra, còn lại người vợ Phục Hoành Lệ đang ở bên trong rơi lệ, bên cạnh có một cô gái hơn hai mươi tuổi đang an ủi bà.

Cô gái trẻ tuổi này Tỉnh Dĩ có ấn tượng, Úc Thi Tịnh là vợ của anh cả Lăng Thừa Vọng, hai người từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, cùng nhau trưởng thành và đến giờ đã có với nhau một bé gái hai tuổi.

Úc Thi Tịnh mỉm cười với Tỉnh Dĩ, thân thiện vẫy tay chào cô.

Quả là người đẹp, Tỉnh Dĩ thầm nghĩ trong lòng, đồng thời cũng đi qua chào hỏi những người khác.

Người vừa rời đi là chú hai, người đang khóc là dì hai Phục Hoành Lệ. Ngoài ra trên bàn cơm còn có rất nhiều người mà cô không biết, có lẽ là những người nhà họ Lăng vừa mới trở về.

Cặp song sinh chạy lướt qua cô như một cơn gió, nhào vào trong vòng tay của một người đàn ông, hét lên vô cùng phấn khích: "Cha!"

Tỉnh Dĩ đưa mắt nhìn theo hành động của hai cô nhóc, nhìn về phía người đàn ông kia, bỗng dưng thấy hơi xấu hổ.

Bởi vì vừa mới hai tiếng trước, cô tới gặp người đàn ông này.

Biệt thự nhà họ Lăng nằm trong khu nhà giàu ở giữa sườn núi, mỗi nhà trong khu này đều có xe đưa đón chuyên dụng, cho nên không có các phương tiện giao thông công cộng. Tỉnh Dĩ bắt xe buýt đi đến trạm xe ở dưới chân núi theo những gì đã bàn bạc với nhà họ Lăng. Mặc dù có thể bảo tài xế nhà họ Lăng đến thẳng trường để đón cô, nhưng Tỉnh Dĩ sợ sẽ bị bạn học hoặc giáo viên nhìn thấy nên đã khéo léo từ chối.

Từ nhỏ đến lớn, Tỉnh Dĩ luôn rất bướng bỉnh, cũng rất tự lập, chủ yếu là bởi vì cô không muốn để bà Tỉnh phải lo lắng.

Giữa thời tiết nóng bức, bên cạnh trạm xe buýt có một điểm dừng chân để mọi người nghỉ ngơi cho mát, Tỉnh Dĩ nghiêng đầu nhìn vào, đó là một sạp hoa quả không quá chính quy, hoa quả chỉ có vài loại đơn giản như đào, dưa hấu, dưa bở...

Nhìn mấy quả đào mọng nước, Tỉnh Dĩ cầm lên vài quả, ước chừng đây đều là đào giòn, cô bỗng thấy hơi thèm, quay ra hỏi người bán hàng: "Cho cháu hỏi đào này bao nhiêu tiền một cân vậy ạ?"

Người bán hàng mở mũ che nắng lên, để lộ một khuôn mặt khá tuấn tú, khí chất của anh ta hoàn toàn không giống người bán hoa quả.

Người đàn ông thấy cô muốn mua đào, vô cùng phấn khởi, thuận miệng báo giá: "Năm tệ một cân đào, ba tệ một cân dưa hấu, cô muốn bao nhiêu?"

Tỉnh Dĩ cầm lấy một trái đào giòn, đáp lời: "Lấy một cân ạ."

Người bán hàng cho hai quả đào lên đĩa cân, tổng cộng năm tệ sáu, ông ta cho đào vào túi rồi đưa tới trước mặt Tỉnh Dĩ.

Tỉnh Dĩ mở điện thoại lên, chuẩn bị chuyển tiền trả ông chủ, từ nhỏ cô đã quen với việc đi mua thức ăn ở chợ, cho nên thuận theo bình thường nói: "Năm tệ thôi nhé ông chủ, để giá cho tôi thường xuyên ghé lại mua."

Người bán hàng bỗng nhiên nhếch miệng cười, nụ cười này làm cho gương mặt của ông ta rạng rỡ hẳn lên, "Cô gái lừa ai đây? Hôm nay là ngày đầu tiên tôi bày rạp bán hàng đó."

Mặc dù miệng nói như vậy nhưng nhìn gương mặt người bán hàng lại không hề có ý tức giận, ngay sau đó ông liền xua tay, "Được được được, năm tệ thì năm tệ, sau này nhớ thường xuyên ghé mua là được."

***

Mà giờ đây, Tỉnh Dĩ nhìn người đàn ông phía trước ôm hai nhóc song sinh vào lòng, nội tâm không ngừng gào thét: "Không phải ông ấy là ông chú bán đào sao? Sao lại có thể gặp ông ấy ở chỗ này chứ?"

Mặc dù trong lòng cô rất kinh ngạc, nhưng bề ngoài Tỉnh Dĩ vẫn ngoan ngoãn nghe bà Vi giới thiệu rồi gọi một tiếng "chú ba".

Lăng Tu Chân vui vẻ vô cùng, lúc xe của nhà họ Lăng đến trạm xe buýt đón Tỉnh Dĩ, lúc ấy ông mới nhận ra cô gái này là đứa cháu gái nhỏ của mình, ông cũng có phần cảm thấy kinh ngạc, sau đó lặng lẽ lắc đầu với tài xế, ngụ ý bảo tài xế tỏ ra không quen biết mình trước mặt Tỉnh Dĩ.

Lăng Tu Chân cười tủm tỉm nói với Tỉnh Dĩ: "Ôi cháu gái nhỏ của chú, nếu lúc ấy biết trước là cháu, chú ba chắc chắn sẽ không lấy tiền. Nhưng mà lần sau, đừng gọi chú bằng "anh" nữa nhé... Haha..."

Chương kế tiếp