Nhật Ký Hóng Drama Ở Hào Môn

Chương 4

Chàng trai đã đứng đó nhìn Tỉnh Dĩ hát từ bài đầu tiên. Nhưng dường như không ý định chủ động bắt chuyện.

Tỉnh Dĩ hát mãi đến hơn 10 giờ tối, đến khi giọng hát khàn khàn mới dừng lại. Tỉnh Dĩ đi tới máy bán nước tự động ven đường mua một chai nước.

Từ hình ảnh phản chiếu trên tấm kính của máy bán nước tự động, Tỉnh Dĩ nhìn thấy hai bóng người. Hôm nay, cô đã thấy hai người đó nhiều lần, dù sao thì cô lên lên xuống xuống xe buýt cũng nhiều, mười lần thì năm lần đều gặp bọn họ cùng chuyến xe nên để ý.

Tỉnh Dĩ nghi ngờ cả ngày hôm nay bọn họ theo dõi cô, nhưng cô chưa thể khẳng định được. Cô đứng trước máy bán nước tự động suy nghĩ giây lát, giả vờ như đang chọn đồ uống, sau đó nghiêng người sang, cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của mình.

Tỉnh Dĩ luôn nhìn hình ảnh phản chiếu trên tấm kính của máy bán nước, từ tấm kính, cô thấy hai người kia cũng nhìn vào đồng hồ của mình.

Do vậy, Tỉnh Dĩ biết chắc rằng bọn họ đang theo dõi cô.

Người mà giành cả ngày theo dõi cô, nếu không phải kẻ bắt cóc thì chỉ có thể là người nhà họ Lăng, không biết người của phe nào.

Trong lòng cô thầm nghĩ, nhưng không biểu hiện ra ngoài, cô mua thêm một chai nước rồi quay lại chỗ vừa nãy hát.

Chàng trai trẻ đứng ở góc tối vẫn ở đó, có vẻ đang miên man suy nghĩ, như đang ngẩn người, nhìn cậu ta ít tuổi, nhưng dáng vẻ nhiều ưu phiền. Tỉnh Dĩ nhìn cậu ta một lúc lâu, cậu cũng không nhận ra.

Tỉnh Dĩ yên tĩnh suy nghĩ, đêm nay, mỗi người đều có những phiền muộn riêng.

Cô nhặt mấy đồng xu trên đất, bỏ vào túi đựng guitar, cầm chiếc đàn lên, nói với chàng trai không nhìn rõ khuôn mặt: “Này, cậu đẹp trai”

Chàng trai ngước mắt nhìn cô, Tỉnh Dĩ đưa chai nước cho cậu ta, hơi nhướng mày: “Người buồn không nên nghe nhạc nhẹ.”

Chàng trai đứng im, nhìn nụ cười thoải mái, có chút trêu ghẹo, cậu đưa tay nhận lấy chai nước như bị trúng tà.

Bàn tay cậu từ bóng tối đưa ra, bàn tay trắng dài, khớp xương rõ ràng, giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Tỉnh Dĩ cười nhẹ, lấy điện thoại quét mã QR, thuê một chiếc xe đạp. Lúc này công viên còn đông người, nếu mấy người theo dõi kia là bọn xấu, muộn thêm chút nữa sẽ không an toàn.

Tỉnh Dĩ đạp xe đạp về trường, người ngoài sẽ không thể vào trường được.

Cô đeo guitar sau lưng, khu vực này gần bến cảng, cách khu thương mại không xa nên giá nhà rất đắt.

Gió đêm thổi tóc cô loạn xạ. Tỉnh Dĩ nhìn khu thương mại đèn đuốc sáng trưng, cảm thấy trong gió cũng phảng phất mùi tiền.

Cô thu hồi ánh mắt, không quay đầu lại, chỉ phất tay, đón gió mà đạp xe về phía trường học.

Hôm nay, Tỉnh Dĩ không mặc váy nhưng mặc quần ống rộng, vẫn bị gió thổi phần phật, nhìn cô như ngọn cỏ trong gió.

Bóng hình cô vội vã, tựa như cơn gió, thoáng cái đã không thấy đâu. Chàng trai cầm chai nước trong tay, yên lặng, dập tắt điếu thuốc. Cậu từ bóng tối bước ra, giấu mình trong bóng tối là một khuôn mặt xinh đẹp, điển trai không chút nữ tính.

Vẻ mặt chàng trai hờ hững, thẫn thờ nhìn chai nước.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tỉnh Dĩ muốn dậy sớm để đi dạo chợ ở gần trường.

Tối hôm qua sau khi trở về ký túc xá, cô gọi điện thoại cho anh hai mình là Lăng Hồng Hiên và hỏi anh ấy có cho hai người đi theo cô không, tiếng nhạc ở bên phía Lăng Hồng Hiên rất lớn, sau khi nghe Tỉnh Dĩ nói, anh ấy sửng sốt một chút và sau đó nói không có. Anh lo lắng hỏi cô ấy hiện đang ở đâu, liệu có gặp nguy hiểm gì không.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Tỉnh Dĩ nói với anh rằng cô đã về trong ký túc xá của trường, Lăng Hồng Hiên cảm thấy nhẹ nhõm và từ bỏ ý định lái xe đến đón cô.

Mấy phút sau, không biết là hỏi ai, Lăng Hồng Hiên gọi lại lần nữa, an ủi cô: "Tiểu Dĩ, hai người kia đều là người của anh, vì anh sợ em gặp nguy hiểm nên bảo bọn họ theo dõi em. Đừng lo lắng. Nếu em không thích bọn họ, anh sẽ bảo họ ngừng đi theo em."

Tỉnh Dĩ đáp một tiếng vâng, rồi tiếp tục trò chuyện với Lăng Hồng Hiên thêm vài câu trước khi cúp điện thoại.

Một lúc sau, khi mở điện thoại lên, cô nhìn thấy rất nhiều tin nhắn chưa đọc của Lăng Hồng Hiên, tất cả đều là thông tin liên lạc của nhà họ Lăng.

Mặc dù cô đã gặp mặt gần hết người trong nhà cũ của nhà họ Lăng, nhưng Tỉnh Dĩ thực sự chỉ có số điện thoại của Lăng Hồng Hiên và bà Vi.

Tỉnh Dĩ thêm từng người vào sổ danh bạ, và đột nhiên nghĩ, Lăng Hồng Hiên thực sự là một người rất chu đáo.

Lần đầu tiên cô thực sự có cảm giác được anh trai chăm sóc.

Chợ sớm ở thành phố A khá nổi tiếng trên mạng, rất nhiều blogger ghé thăm các cửa hàng đều đặc biệt đến đây để nếm thử bữa sáng ở chợ.

Lúc này Tỉnh Dĩ đạp xe thong thả đi dạo, lúc đi ngang qua công viên, cô nhìn vào trong mấy lần, tối qua không có ai, nhưng giờ lại thấy có mấy cụ già đang tập Thái Cực Quyền.

Tỉnh Dĩ cười cười, quay đầu chạy thẳng đến chợ.

Chợ bán buổi sáng rất náo nhiệt, vừa rộn ràng, vừa hối hả, thanh niên rất ít, đa số đều là người già, họ tản bộ chầm chậm vì mua đồ ăn sáng cho gia đình, mua xong sẽ thường về nhà.

Sau khi dạo một vòng, Tỉnh Dĩ tìm một cửa hàng có bàn, gọi một suất sữa đậu nành bánh quẩy còn có trứng luộc trong trà .

Một anh trai đội mũ lưỡi trai đi tới hỏi Tỉnh Dĩ có thể giúp đổi tiền không, anh ta không có tiền mặt, bà ngoại đằng kia cũng không có điện thoại.

Tỉnh Dĩ lau miệng đáp: "Ừ."

Cô đứng dậy, lấy ra số tiền lẻ còn lại, đưa cho cậu và nói: "Anh, quét cho em."

Chỉ thấy “anh trai” kia do dự một chút, rồi nói: "Chị, năm nay em mới học cấp một..."

Tỉnh Dĩ sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn đàn em cao hơn mình nửa cái đầu, nghi hoặc nói: "Xin lỗi… em à không…xin lỗi bạn học nhé "

Vốn dĩ ban đầu Tỉnh Dĩ định phát ra hai từ “em trai”, nhưng cô đã nhịn xuống, cô cảm thấy nói ra như thế này có chút trái lương tâm nên vội vàng đổi thành từ "bạn học".

Đơn giản chỉ là Tỉnh Dĩ cùng đứa nhỏ này ngồi chung bàn, sau khi đứa nhỏ cởi mũ ra, Tỉnh Dĩ cảm thấy độ tin cậy của lời mình nói tăng lên rất nhiều, bởi vì mặt mũi và vẻ mặt của cậu thực sự chứng minh cậu là một đứa trẻ.

Tỉnh Dĩ hỏi cậu: “Sao em lại đi mua sắm một mình, bố mẹ em đâu?”

Cậu đã ăn hết bốn que bánh quẩy, giọng mơ hồ trả lời: “Mẹ em đi làm rồi, cho em tiền để em ra ngoài ăn một mình rồi nhanh chóng về học.”

Tỉnh Dĩ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, một lúc sau lại tò mò hỏi: “Vậy bên cạnh có nhiều cô chú như vậy, sao em lại nghĩ đến việc nhờ chị đổi tiền?”

Cậu đang ăn đến que bánh thứ năm, lúc này mới có chút ngượng ngùng trả lời: “Bởi vì các cô chú xung quanh hình như đã lớn tuổi, e rằng họ không dùng điện thoại thông minh, còn... chị, nhìn rất đẹp."

Tỉnh Dĩ khẽ cười một tiếng, cười đưa cho cậu thêm hai que bánh quẩy.

Cậu nhóc này ăn một bữa có thể so với Thương Cảnh ba bữa ăn, Tỉnh Dĩ có chút thông suốt, chả trách bà nội từng nói con nít trong tuổi phát triển cái gì cũng ăn.

Cô hoàn toàn quên mất mình rốt cuộc đã ăn bao nhiêu.

Sau khi cậu bé dùng bữa xong, hai người trò chuyện rồi rời khỏi chợ, Tỉnh Dĩ liên tục dặn cậu lần sau đi chợ nhớ mang theo tiền mặt, không được đi theo người lạ.

Tỉnh Dĩ tiễn cậu đến cổng chợ, cậu bé ngượng ngùng nói cảm ơn nhiều lần, cậu nói: “Chị yên tâm, em rất cao, sẽ không gặp người xấu đâu.”

Tỉnh Dĩ mím môi, dịu dàng cười, nói với cậu: “Dù em có cao bao nhiêu thì bây giờ em vẫn là một đứa trẻ.”

Cuối cùng, cậu bé vẫy tay chào cô từng bước rời đi và chào tạm biệt cô nhiều lần.

Tỉnh Dĩ ở lại thành phố A thêm hai ngày, mua nhiều đặc sản, còn đến bệnh viện tốt nhất thành phố A tham quan một chút, làm quen với thủ tục khám bệnh trong bệnh viện, sau đó bắt tàu cao tốc trở về thị trấn Sơn Nam.

Trước khi lên xe, cô gọi điện thoại cho bà Tỉnh nói rằng cô sẽ lập tức trở về, nghe tiếng cười sảng khoái của bà ở đầu dây bên kia cùng tiếng bà không ngừng nói chuyện, từ tận đáy lòng Tỉnh Dĩ cũng cảm thấy hạnh phúc.

Khoảng cách từ thành phố A đến thị trấn Nam Sơn là 96 km, đi tàu điện ngầm mất cả một giờ đồng hồ.

Lúc Tỉnh Dĩ về đến nhà, bà Tỉnh vừa mới lấy sủi cảo ở trong nồi ra, Tỉnh Dĩ liền chạy tới ôm lấy bà, kêu một tiếng: "Bà nội!"

Bà nội Tỉnh vui vẻ vỗ lưng cô, mặc dù Tỉnh Dĩ cao hơn bà tận một cái đầu, nhưng trong mắt bà cô vẫn là một cô bé thích làm nũng trong lòng bà.

Ông nội Lý cũng đang giúp đỡ việc nhà cho bà Tỉnh, trong thời gian Tỉnh Dĩ vắng nhà, chính ông Lý đã giúp đỡ chăm sóc bà Tỉnh, hai người là bạn cũ đã nhiều năm.

Cháu gái gầy đi trông thấy, Bà nội Tỉnh mấy ngày không gặp Tỉnh Dĩ, trong lòng cũng rất nhớ cô, không ngừng gắp cho cô những món ăn mà cô thích, nhìn cô ăn hết một bát cơm thì híp mắt cười.

Sau khi ăn xong, Tỉnh Dĩ tiễn ông Lý xuống lầu.

Ông Lý đứng dưới lầu, sau khi chắc chắn bà Tỉnh ở trên lầu không nhìn thấy, mới hạ giọng nói với Tỉnh Dĩ: “Tiểu Dĩ, thân thể của bà cháu không thể tốt lên được, ca phẫu thuật của bà ấy phải làm càng sớm càng tốt."

Tỉnh Dĩ gật đầu, vừa định nói cho ông nội Lý biết chuyện cô có tiền, ông Lý liền đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng, nói: "Trong tay ông còn có một ít tiền hưu, cháu giữ đi, đừng nói cho bà nội, bà ấy không muốn nhận đâu, đứa trẻ ngoan, mau chóng đưa bà cháu đến bệnh viện làm phẫu thuật, không thể trì hoãn việc chữa trị."

Một tháng trước, bà nội Tỉnh té xỉu ở trong nhà, khiến Tỉnh Dĩ sợ quá mức, cô vừa khóc, vừa gọi điện cho ông Lý và Từ Lương Khoa, sau đó tay run rẩy gọi 120. Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng. Bà Tỉnh bị bệnh tim mạch vành, căn bệnh tương đối phổ biến ở người già.

Bác sĩ nói rằng tình trạng thể chất của bà Tỉnh có thể giúp bà ấy trải qua liệu pháp can thiệp động mạch và phẫu thuật bắc cầu động mạch vành. Chi phí phẫu thuật bao gồm cả điều trị phục hồi chức năng sau đó khoảng hơn 10 vạn, để người nhà cân nhắc xem có muốn làm hay không. Tỉnh Dĩ ngồi trên dãy ghế dài ở hành lang bệnh viện, cô lấy tay gắt gao che mặt, trong lòng như một mớ hỗn độn.

Phẫu thuật chắc chắn sẽ phải làm, nhưng câu hỏi khiến Tỉnh Dĩ bối rối là: Mười mấy vạn tệ kiếm ở đâu ra? Ngay cả 1000 tệ tiền viện phí của bà nội cũng là do ông nội Lý trả giúp cô. Cô mới vừa mới học lên cao trung, không có khả năng kiếm tiền.

Tỉnh Dĩ hoàn hồn, nhìn tấm thẻ mà ông nội Lý đưa cho cô.

Ông nội Lý là giáo viên nhân dân, cả đời miệt mài giảng dạy, giáo dục dạy học, ông từ trước tới nay chưa từng thu của học trò một xu, ngược lại thường xuyên mang những đứa trẻ gia đình khó khăn đi ăn cơm. Số tiền mà ông ấy đưa cho Tỉnh Dĩ này tám chín phần là ông nửa đời ăn mặc tiết kiệm mà tích góp được, hốc mắt Tỉnh Dĩ đau xót, đẩy lại tấm thẻ ngân hàng mà ông Lý đưa cho cô.

Tỉnh Dĩ chớp chớp mắt, cố gắng kìm nén nước mắt, cười nói: “Ông nội Lý, hiện tại cháu có tiền để làm phẫu thuật cho bà nội rồi, ngày mai cháu sẽ đưa bà đến bệnh viện, số tiền này ông lấy lại đi, nhưng vẫn là cảm ơn ông, thực sự thực sự...cảm ơn ông rất nhiều."

Tỉnh Dĩ thật sự không kìm được nước mắt, trực tiếp cúi đầu trước mặt ông nội Lý, nhân cơ hội cúi người lau đi nước mắt trên mặt.

Ông nội Lý không tin, hỏi: "Cháu vẫn còn là một đứa nhỏ mười mấy tuổi, lấy đâu ra hơn 10 vạn tệ? Tiểu Dĩ, cháu ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngu ngốc!"

Vừa nói, ông ấy vừa nhét thẻ tấm ngân hàng vào tay Tỉnh Dĩ một lần nữa.

Tỉnh Dĩ dở khóc dở cười, liền nói ngắn gọn với ông Lý về việc Lăng gia đã tìm thấy cô, sau nhiều bảo đảm, cuối cùng ông Lý mới tin lời cô, lấy lại thẻ ngân hàng.

Tỉnh Dĩ nhìn ông Lý đi rồi mới lên lầu về nhà.

Bà Tỉnh đang dọn bàn, Tỉnh Dĩ chủ động đi tới giúp bà, Bà Tỉnh hết lần này đến lần khác cười khen cô, Tỉnh Dĩ cũng cảm thấy xấu hổ.

“Bà nội, vừa rồi ông Lý cho cháu tiền để đưa bà đi làm phẫu thuật” Tỉnh Dĩ nói.

Bà Tỉnh có chút ngạc nhiên, nói với Tỉnh Dĩ: "Cháu gái...chúng ta không thể lấy tiền của ông nội Lý được. Ông ấy hơn nửa cuộc đời đã không hề dễ dàng, cả ngày luôn suy nghĩ cho người khác. Cái lão Lý này, một chút cũng không biết suy nghĩ cho chính mình."

Tỉnh Dĩ gật đầu: “Vâng, cháu không có nhận tiền của ông ấy.”

Bà Tỉnh thấy cảm xúc của cô không được tốt, liền cười nói với cô: “Cháu ngoan, bác sĩ không phải đã nói rồi sao, bệnh này của bà chỉ cần tâm trạng tốt là có thể hồi phục, không cần quá lo lắng."

Tỉnh Dĩ ôm lấy bà, vùi đầu vào trong lòng bà nói: “Lăng gia cho cháu một trăm vạn, thật sự là một trăm vạn!...Bà nội, ngày mai chúng ta đi bệnh viện nhé, được không?”

Bà Tỉnh khẽ vỗ về cô, vừa muốn nói gì đó, phát hiện trên vai mình có chút ươn ướt, bà mới biết được Tỉnh Dĩ đang âm thầm khóc.

Tỉnh Dĩ từ nhỏ tính tình đã rất bướng bỉnh, sau 3 tuổi, bà Tỉnh chưa từng thấy cô ấy rơi nước mắt trước mặt mình nữa, người ta đều nói rằng đứa trẻ biết khóc sẽ có sữa, nhưng đứa trẻ không khóc khi khóc sẽ càng đau lòng hơn.

Bà Tỉnh không nói gì nữa, vỗ nhẹ lưng Tỉnh Dĩ, cưng chiều nói: “Được.”

Chương kế tiếp