Nhớ Anh Ấy

CHƯƠNG 65: CÔ ẤY.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Thẩm Kinh Từ ngơ ngác đi mở cửa thì thấy Trần Trì Ngự mặc một bộ quần áo màu đen đang nửa ngồi nửa quỳ ở chỗ ngược sáng, mái tóc đen của anh rối bời, lông mày cau chặt trông rất nghiêm túc. Cô kinh ngạc nhìn anh, hoàn toàn quên mất phải phản ứng.

Người đàn ông bị dí sát trên mặt đất hơi mũm mĩm, chiếc áo thun trắng mà gã mặc dán sát vào thịt bụng, đôi mắt dữ tợn, lồng ngực phập phồng, gần đó là cây gậy bóng chày màu bạc ánh lên ánh sáng kim loại đang nằm lăn lóc trong góc.

Nghe thấy tiếng động bên này, Trần Trì Ngự đưa mắt nhìn sang.

Khi bốn mắt đối diện nhau, con ngươi của anh càng đen hơn, hàm dưới đang căng cứng khẽ nhúc nhích, anh thu lại dáng vẻ âm ngoan vừa rồi, cất tiếng nói trầm thấp: “Không sao rồi, em đừng sợ.”

Người đàn ông kia vừa thấy anh có chút mất tập trung thì muốn phản kháng ngay.

Vẻ mặt Trần Trì Ngự lập tức trở nên lạnh lùng, anh dồn sức vào lòng bàn tay và siết chặt lấy cổ của gã, đến mức nổi cả gân xanh: “Còn động đậy nữa thì tao giết mày!”

Gã nuốt nước bọt, cắn chặt răng nhưng cũng không dám nhúc nhích nữa. Sau đó, mới mở miệng nói: “Nợ thì phải trả, đó là chuyện hiển nhiên, căn nhà này đã được thế chấp cho tụi tao, dù ông trời có tới đây đi nữa thì tao vẫn là người đúng.”

Trần Trì Ngự cười nhạo một tiếng, nện khuỷu tay xuống bụng gã.

Sau lưng anh là bóng dáng của những cảnh sát chậm rãi đến muộn, đồng phục màu lam khiến Thẩm Kinh Từ giật mình, cô quay đầu nhìn về phía thang máy rồi vội vàng chạy đến che sau lưng Trần Trì Ngự và kéo áo anh.

Giọng Thẩm Kinh Từ khàn khàn, cô bảo anh dừng tay: “Trần Trì Ngự, đừng đánh nữa, cảnh sát đến rồi.”

Trần Trì Ngự quay đầu nhìn một chút, sau đó buông lỏng tay ra.

Thẩm Kinh Từ kéo anh đứng dậy, Trần Trì Ngự vừa đứng vững, đầu lưỡi liếm môi dưới, quyết tâm đạp tên kia thêm một cái thật mạnh nữa.

“Mẹ kiếp!”

Mọi chuyện được điều tra rõ ràng, do con trai của chủ nhà đánh bạc thua nên đã thế chấp căn hộ này.

Bọn thu nợ không quan tâm căn nhà này có đang cho thuê hay không, chỉ biết đêm nay phải nhanh chóng đến siết nhà.

Cảnh sát ghi biên bản xong, kết quả gã bị tạm giam.

Hai người ra khỏi đồn cảnh sát, chẳng biết quần áo trên người cô bị bẩn từ lúc nào, vành mắt vẫn còn hơi đo đỏ, mái tóc màu nâu sẫm cũng bị gió thổi rối bời dính vào xương quai xanh, trông cô rất mỏng manh, dường như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Bốn mắt chạm nhau, anh nhìn cô thật lâu.

Trần Trì Ngự mím môi, như có điều gì muốn nói, ấn đường hơi nhúc nhích nhưng cuối cùng lại chỉ dang rộng hai tay: “Em lại đây”.

Tâm trạng Thẩm Kinh Từ rất kém, cô đáp: “Làm gì thế?”

Anh nhìn cánh tay mình, nói: “Cho anh ôm một cái.”

Thẩm Kinh Từ định nói mình không sao, chỉ là dáng vẻ vừa rồi của anh quá đáng sợ, khi nhìn qua mắt mèo thì đôi mắt kia rất dữ, hiện tại cô đã cảm thấy khá hơn nhiều. Nhưng lúc này, Trần Trì Ngự đứng ở đó, giống như một chỗ dựa vững chắc để cô có thể tựa vào.

Cô không nhúc nhích, lòng bàn chân như mọc rễ. Sau đó, cô nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ và tiếng bước chân nặng nề vang lên, ngay sau đó cơ thể của cô rơi vào một cái ôm rộng rãi đầy ấm áp.

Tay anh ôm lấy eo và cổ Thẩm Kinh Từ, cô cũng vùi đầu vào cổ anh. Hơi thở lạnh lẽo hoà tan đi sự xa lạ giữa hai người, sau đó người kia còn xoa tóc cô.

“Vẫn còn sợ à?”

“Có một chút”. Có lẽ cô không chống lại được nhiệt độ trong lồng ngực anh nên đã gật đầu.

Trần Trì Ngự nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ vì lạnh cùng với đôi chân trần lộ ra dưới làn váy của cô: “Về trước đã.”

“Tay anh vẫn còn vết thương chưa xử lý mà…” Cô khẽ nhắc nhở rồi cầm lấy tay anh lắc lên lắc xuống ở trước mặt.

“Không sao.” Trần Trì Ngự thuận miệng nói, rồi tự mình sờ trán Thẩm Kinh Từ, không nóng, không có bị bệnh: “Có buồn ngủ không?”

Thẩm Kinh Từ thật sự mệt mỏi, vừa nãy cả cơ thể lẫn tinh thần của cô đều sợ hãi.

Cô vẫn muốn ôm Trần Trì Ngự thêm nữa, sau khi thư giãn được một lúc thì mới rầu rĩ ừ một tiếng: “Có.”

Thẩm Kinh Từ ngước nhìn anh, đột nhiên nhớ ra: “Anh thật sự ở dưới lầu nhà tôi hả? Nên mới đến nhanh thế.”

Cảm giác còn chưa đến một phút.

“Ừm”.

Hiện tại, phản ứng của Thẩm Kinh Từ có hơi chậm chạp, trong mắt xuất hiện một tia mơ màng: “Vì sao lại thế?”

Trần Trì Ngự dừng động tác, mở to mắt nhìn cô một cái. Anh cởi áo khoác rồi cột tay áo vòng quanh eo của Thẩm Kinh Từ, ngăn bớt những luồng gió lạnh thổi đến trên đùi cô. Sau đó dời tầm mắt, môi mỏng bâng quơ: “Đi ngang qua thôi.”

“Tôi không tin đâu.” Thẩm Kinh Từ khẽ thầm thì.

Thấy Trần Trì Ngự không phản ứng, Thẩm Kinh Từ bèn nhắc thêm những lần khác: “Lần trước anh cũng ở dưới lầu nhà tôi.”

“Có phải hay không...” Cô nói được một nửa thì nhíu mày.

“?”

Trần Trì Ngự cắn răng: “Em đang nghĩ gì vậy hả?”

Thẩm Kinh Từ muốn nói lại thôi.

“Cmn chứ, tại anh nhớ em đến phát điên nên mới đến dưới lầu nhà em hút điếu thuốc, Thẩm Kinh Từ, đầu em chứa gì vậy hả?!”

Cô bị lời nói thẳng thắn của Trần Trì Ngự làm nghẹn lại, hô hấp Thẩm Kinh Từ chậm lại mấy giây, lẩm bẩm: “Ai biết anh có bạn gái khác trên lầu hay không chứ…”

Lần này Trần Trì Ngự thật sự bị trêu tức đến bật cười: “Em nhắc nợ cũ làm gì, chỉ có mình em thôi!”

Bầu không khí có chút dịu lại, cảm xúc đè nén trong lòng của hai người cũng được buông ra.

Thẩm Kinh Từ dời mắt, bị anh nhìn chằm chằm như vậy khiến cô cảm thấy thật ngượng ngùng, cô muốn đưa tay lên xoa đôi mắt khô khốc nhưng Trần Trì Ngự đã nhanh tay cản lại: “Tay không sạch sẽ.”

“...Ồ?” Thẩm Kinh Từ chậm rãi rút tay về, “Không phải của anh.”

Trần Trì Ngự gật gật đầu: “Ừ.”

Anh nhìn cô, đôi mắt dần dần trở nên đen hơn. Một giây sau, hai chân Thẩm Kinh Từ rời khỏi mặt đất. Cô kinh ngạc hô một tiếng rồi vô thức ôm lấy cổ anh. Trái tim suýt chút nữa nhảy ra ngoài, cô kinh ngạc nhìn anh: “Anh làm gì thế?”

Trần Trì Ngự vững vàng ôm lấy cô đi về phía trước, nghe vậy, bờ môi cong cong, cà lơ phất phơ lặp lại những lời lúc trước: “Không phải đã nói rồi sao, anh là của em.”

Anh cúi đầu nhìn cô, nhướng mày bổ sung, còn cố ý kéo dài âm cuối thêm một chút: “Anh là…”

“Bề tôi của em.”

“Trần Trì Ngự vĩnh viễn là bề tôi trung thành của Thẩm Kinh Từ.”

Thẩm Kinh Từ được anh đặt vào trong xe, tiếng đóng cửa vang lên cùng lúc với tiếng lòng của cô.

Vĩnh viễn ư?

Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Đến dưới lầu, Trần Trì Ngự vẫn cứ hỏi cô có còn sợ không, cô nhìn anh rồi lại nhìn lên lầu, nắm chặt lấy lòng bàn tay của mình, khẽ đáp: “Em cũng không yếu đuối đến thế.”

“Phải vậy không?”

Trần Trì Ngự nhớ đến ngày xưa, ngay cả sấm chớp lúc trời mưa cũng dọa cô sợ hãi, Thẩm Kinh Từ cũng biết anh đang nhắc tới chuyện này.

Đã qua nhiều năm như vậy nhưng Thẩm Kinh Từ vẫn còn nhớ đến mưu kế vặt vãnh ngày đó của mình.

Cô chưa từng nói cho anh biết rằng thật ra cô không sợ trời mưa, không sợ sấm chớp, chỉ là muốn tìm lí do để giữ anh ở lại mà thôi.

“Đúng vậy đó.”

Anh khẽ phì cười, thái độ dung túng rất rõ ràng: “Bé con.”

Hô hấp của Thẩm Kinh Từ nghẽn lại, tình cảm của cô bị mấy chữ cuối của anh làm cho đảo loạn.

Nhưng anh lại không phản ứng mà tiếp tục hỏi: “Có cần anh lên nhà cùng em không?”

“Hả?”

Trần Trì Ngự khẽ cười, tháo dây an toàn rồi quay sang nhìn cô: “Không sợ thật à?”

Giọng anh nửa đùa nửa thật: “Anh dễ nuôi lắm, chỉ cần có ghế sofa là được, nếu không thì sàn nhà cũng được luôn.”

Con ngươi của Thẩm Kinh Từ hơi rụt lại, vội vàng nói: “Không cần đâu.”

Cô vừa dứt lời thì thấy Trần Trì Ngự nở nụ cười.

Anh cũng không miễn cưỡng nữa, gật đầu đồng ý rồi chuyển sang chủ đề khác: “Nhưng em phải cam đoan với anh.”

“Bất cứ khi nào, dù gặp phải chuyện lớn nhỏ gì đi nữa, cũng phải nhất định nghĩ đến anh vô điều kiện.”

“Thẩm Kinh Từ, anh không thích em chịu đựng một mình.”

Đôi mắt anh khóa chặt lấy cô không chịu buông tha.

Dưới ánh đèn đường, Thẩm Kinh Từ gật đầu đồng ý, lúc này anh mới mỉm cười.

Bàn tay ấm áp xoa đầu cô, dặn dò: “Em nghỉ ngơi cho tốt nhé, nhớ ngủ sớm một chút.”

Mặt Thẩm Kinh Từ nóng lên, luống cuống cởi dây an toàn: “Anh cũng vậy nhé.”

Đợi đến khi bóng dáng mảnh khảnh của Thẩm Kinh Từ biến mất khỏi tầm mắt thì Trần Trì Ngự mới hạ cửa sổ xuống, lấy bao thuốc lá ra định hút, nhưng phát hiện không còn điếu nào cả.

Anh nở nụ cười đầy tiếc nuối, buông bao thuốc xuống, cánh tay chống lên mép cửa xe cầm lấy sợi dây chuyền đen đang đeo trên cổ rồi kéo nó đến trước mắt mình, có hai chiếc nhẫn đang nằm cạnh nhau, một chiếc hơi bị trầy xước, chiếc còn lại vẫn còn rất mới.

Trần Trì Ngự híp mắt, nhìn ánh đèn đường sáng rọi qua vòng tròn chiếc nhẫn.

Hiện tại, anh thật sự muốn đổi chiếc nhẫn đang đeo trên tay cô.

Thẩm Kinh Từ tắm rửa lần nữa rồi thay quần áo bẩn trên người đi.

Cô vô thức bước về phía ban công, vén rèm cửa lên xem, chiếc xe vẫn còn nằm ở đó.

Thẩm Kinh Từ hơi kinh ngạc, không dám nghĩ đến việc xác nhận thêm lần nữa.

Thật sự là Trần Trì Ngự.

Tại sao anh vẫn chưa đi?

Thẩm Kinh Từ nhìn về phía đồng hồ, đã gần hai giờ sáng rồi.

Cô mở điện thoại, khung chat vẫn còn hiển thị đoạn hội thoại lúc trước, tuy nhiên lại nhiều thêm một tin nhắn được gửi vào hai mươi phút trước từ người bên kia.

[C: Không ngủ được thì gọi cho anh.]

Thẩm Kinh Từ ngạc nhiên, rúm ró hỏi: [Anh không đi hả?]

[C: Đợi em ngủ rồi anh đi.]

Thẩm Kinh Từ: [Em ngủ ngay đây, anh cũng trở về nghỉ ngơi đi.]

Bên kia im lặng một lúc mới gửi lại một chữ: [Ừm.]

Nhưng cô thật sự đánh giá cao chính mình, hiện tại chỉ cần nhắm mắt lại thì đôi mắt đáng sợ đầy âm u trong mắt mèo như bộ phim kinh dị kia sẽ tự động phát lại trong đầu cô.

Thẩm Kinh Từ đành mở mắt thao thức, hoá ra chỉ mới trôi qua được mười phút mà thôi.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa quen thuộc như trong ác mộng vang lên, Thẩm Kinh Từ giật mình ngồi dậy.

Cô căng thẳng nhìn chằm chằm về phía cửa chính.

Không gian đặc biệt yên tĩnh, không có tiếng động, phảng phất như tất cả chỉ là ảo giác của cô.

Sau đó, tiếng chuông điện thoại ở đầu giường vang lên.

Thẩm Kinh Từ hoàn hồn, cô nín thở kéo chăn phủ kín người mình, sau đó phát hiện người đang gọi đến là Trần Trì Ngự.

Giọng của anh mang theo hơi thở phì phò pha chút khàn khàn: “Thẩm Kinh Từ, mở cửa.”

“Là anh.”

Cửa được mở ra lần nữa, gió lạnh bám vào người anh đột ngột phả vào mặt cô.

Thẩm Kinh Từ kinh ngạc: “Sao anh lại lên đây?”

Trần Trì Ngự nhìn cô: “Anh nói rồi mà, muốn giúp em ngủ ngon.”

Trần Trì Ngự ở dưới lầu thấy đèn phòng ngủ còn chưa tắt, chắc chắn là cô đang sợ hãi nên đã quyết định đi lên.

Anh bước vào nhà và đóng cửa lại, ôm cô bọc vào chăn, tắt đèn, hoàn toàn không cho cô cơ hội để suy nghĩ.

Hơi lạnh trên người anh xâm chiếm hết hô hấp của cô, hình như là mùi của tuyết tùng. Thanh âm cũng được phóng đại vô số lần, người biết rõ điều này nhất chính là người đang được dỗ dành, anh vòng tay ra sau lưng cô, vỗ về.

“Ngủ đi, anh ở đây.”

...

Khi Thẩm Kinh Từ tỉnh lại, bên cạnh đã sớm không còn ai nữa.

Bữa sáng được đặt ở trên bàn, những vết thương nhỏ trên tay anh cũng đã kết vảy, lúc Thẩm Kinh Từ nhìn sang, anh dùng ngón cái cọ vào chúng và nói: “Không sao thật mà.”

Quần áo của Trần Trì Ngự đã trở nên nhăn nhúm sau giấc ngủ đêm qua, anh kéo hai cái cho thẳng thớm rồi mới nắm lấy tay cô: “Anh đưa em đi trước.”

Hôm nay cô có thêm hai việc cần phải làm, một là chuyển nhà, cho dù chủ nhà không nói gì thì cô cũng không muốn ở nữa. Việc còn lại chính là hoạt động quay chụp mà Tôn Duyệt Nghi không thể tham gia, hiện tại đang thiếu một người.

Phía sau bàn làm việc có một người đang đang đến gần, Nguy Mạn Mạn nhìn cô: “Làm sao bây giờ, cậu định đi cùng ai hả, gần đây ai cũng bận rộn hết.”

Thẩm Kinh Từ: “Thật ra một mình tớ đi cũng được.”

Nguy Mạn Mạn ơ một tiếng, nói: “Cậu đi một mình thì có an toàn không?”

Dù sao cũng phải đi suốt đêm.

Thẩm Kinh Từ cười cười: “Vậy để tớ hỏi lại xem rồi sẽ báo với cậu nhé.”

Nguy Mạn Mạn nói được rồi hỏi tiếp: “Có cần tớ đưa cậu về không?”

“Không cần, tớ tìm một người bạn khác.”

“Ai thế?” Vừa mới nói xong, xe của Cố Niết đã ngừng ngay phía sau cô.

Nguy Mạn Mạn đột nhiên im bặt, nghiêng đầu nhướng mày, nhìn Thẩm Kinh Từ với ánh mắt đầy xấu xa: “À… hiểu rồi, tớ đi ngay đây.”

Thẩm Kinh Từ còn chưa kịp mở miệng, chiếc Porsche màu đỏ đã phóng đi mất.

Cô bất đắc dĩ ngồi lên xe Cố Niết, đối diện với ánh mắt của anh: “Sao vậy, cô ấy nói gì thế?”

Thẩm Kinh Từ thắt dây an toàn: “Còn có thể là gì nữa đây, cô ấy vẫn luôn cảm thấy giữa hai chúng ta có gì đó.”

Cố Niết cười vui vẻ, còn cố ý nhấn nhá âm cuối, rất có hứng thú: “Em có nghĩ đến việc…”

Lời nói của Thẩm Kinh Từ và anh vang lên cùng lúc: “Mẹ em vừa mới giục, bảo chúng ta về sớm chút. Mẹ nói cơm nước đều đã được nấu xong cả rồi.”

Cố Niết đánh tay lái, nửa câu sau biến mất.

“Nghĩ đến việc gì cơ?” Thẩm Kinh Từ trả lời câu hỏi vừa rồi.

Cố Niết nhìn cô một cái, cảm thấy bản thân bị ma quỷ ám ảnh: “Nghĩ tới việc có lẽ chúng ta sẽ đến muộn đó.”

“Ơ kìa, vậy anh nên lái xe nhanh hơn một chút đi!”

Lúc Trần Trì Ngự gọi điện thoại tới, bọn họ đang bị kẹt xe, Thẩm Kinh Từ nhấn nghe: “Alo?”

Tâm tình của Trần Trì Ngự cũng không tệ lắm, anh về nhà thay quần áo xong thì đột nhiên có suy nghĩ này: “Giữa trưa có hẹn không, ăn với anh một bữa nhé?”

Trước khi Thẩm Kinh Từ mở miệng, anh lại bổ sung thêm: “Không phải muốn trả tiền cho anh à, dùng vào việc này đi.”

“Hôm nay à...” Thẩm Kinh Từ nhìn con đường phía trước rốt cuộc cũng thông thoáng, nói tiếp: “Không được đâu. Em có việc riêng rồi.”

“Ơ? Bận hả?”

Chiếc Bentley bỗng nhiên phanh gấp, cơ thể Thẩm Kinh Từ lập tức bị nhoài về phía trước, Cố Niết nhìn cô: “Xin lỗi, em có sao không?”

Có chiếc xe màu trắng đột nhiên chen vào giữa đường, Thẩm Kinh Từ lắc đầu, dời điện thoại ra khỏi tai: “Không sao.”

Đợi khi tốc độ xe ổn định thì sự chú ý của Thẩm Kinh Từ mới quay về cuộc gọi.

Người bên kia bỗng dưng im lặng, cô bèn “alo” một tiếng để gọi anh.

Mãi một lát sau, Trần Trì Ngự mới trả lời. Anh trầm giọng gọi tên cô: “Thẩm Kinh Từ.”

Âm thanh xen lẫn chút lạnh lẽo.

Hai giây sau, giọng nói lạnh lùng đó lại xuất hiện lần nữa, anh gằn từng chữ: “Đàn ông à?”

Chương kế tiếp