Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 104
Ngày mùa thu ở Tạp Thác tinh, thời tiết cũng không quá nóng bức, nhưng cũng không thể gọi là quá mát mẻ, một tầng mây thật mỏng khoan thai phiêu đãng trên không trung, ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua nơi bọn họ rơi xuống, phủ lên cả một vùng đất một tầng màu vàng kim nhàn nhạt.

Lúc gió nhẹ mang theo mùi trái cây từ cửa sổ xẹt qua, Duy An đã dậy rất sớm mặc quần áo tử tế và đi giày cho mình rồi.

Cơ thể nho nhỏ của cậu đứng ở trước gương, quay đi quay lại vặn vẹo uốn éo xoay mình, xác định không có vấn đề gì thì liền đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt.

"Xa xôi bên rừng rậm có một con gấu nhỏ ~~~ "

Vừa ngâm nga hát một bài hát vừa đánh răng, Duy An đồng thời nghĩ đến chuyện cần làm hôm nay.

Hôm nay lại là ngày mà Tinh Tinh sẽ dạy học cho cậu, Tinh Tinh còn nói sẽ dẫn cậu đi đến phòng nghiên cứu làm một vài cuộc diễn toán và thí nghiệm nho nhỏ.

Đợi chút nữa ăn xong điểm tâm thì hẵng đi, học tập sớm một chút thì sẽ có thể được đi đến nhà máy chế tạo cơ giáp với đám Thương Dậu sớm một chút. Lúc đó cậu có thể được xem các Cơ Giáp Sư đã làm thế nào để chế tạo ra một khung cơ giáp hoàn chỉnh, còn có thể được định chế một cái cơ giáp đầu tiên dành cho mình.

Nghĩ tới đây, Duy An mong đợi cong cong đôi mắt lên, bên trong đôi mắt màu xanh thẳm đều là ý cười.

Cậu thực sự muốn có được một chiếc cơ giáp đầu tiên thuộc về mình, như vậy thì thật là ngầu.

Rửa mặt xong, Duy An lau khô tay, thỏa mãn nhìn đằng sau đằng trước cái bàn tay mũm mĩm của mình, khi thấy nó sạch sẽ rồi mới mở cửa đi xuống lầu.

Dưới lầu, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp và Quyền Chử cùng nhau đi chạy bộ buổi sáng sớm cũng vừa mới trở về, trông thấy cậu thì lập tức đi lên trước cúi người muốn ôm lấy cậu, "Hôm nay con dậy sớm thế."

Vừa mới rửa ráy sạch sẽ xong, Duy An lập tức dùng hai tay đè lên mặt của ông, nhíu cái mũi nhỏ, nói, "Hùng phụ toàn là mồ hôi, không cho ôm."

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhéo nhéo cái mũi của cậu, buồn cười nói, "Thế mà còn dám ghét bỏ hùng phụ."

"Không ghét bỏ." Duy An chột dạ nghiêng mắt, ánh mắt xéo qua, thoáng nhìn thấy nét mặt hùng phụ vẫn khá là ung dung, rõ ràng là trêu chọc mình, lập tức cảm thấy vừa buồn bực vừa xấu hổ đẩy ông ra đi lên phía trước, "Hùng phụ mau đi rửa mặt đi, Duy An vẫn chờ người về ăn cơm đó."

Thành công đẩy hùng phụ vào phòng xong, Duy An nhẹ nhàng thở ra. Lúc xuống lầu, trông thấy anh trai Quyền Cố ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn ăn chờ được ăn cơm lập tức tiến lên trước tính sờ lên đầu của anh.

Anh trai lúc nào cũng ngoan, chỉ có hùng phụ là không biết nghe lời!

Nhìn thấy bộ dáng giả bộ như là trùng lớn của cậu, Quyền Kiêu không cần tốn sức đã đoán được ý nghĩ nội tâm của cậu, đôi mắt màu trà nhạt không tự giác cong lên.

Nói như thế nào đây nhỉ, em trai của anh đúng là càng lớn càng thú vị.

"Anh trai, ôm." Duy An xoa đầu anh trai Quyền Cố xong thì lại tiến lên trước đòi một cái ôm theo thủ tục mỗi ngày đến từ Quyền Kiêu.

Quyền Kiêu thuần thục xoay người ôm cậu một cái, có thể là vì có thiên tính thầy giáo, nên sau khi dạy Duy An học y một quãng thời gian, anh luôn vô thức mở miệng hỏi, "Mấy thứ hôm qua đã nhớ hết chưa?"

"Nhớ rồi ạ." Duy An đứng thẳng người, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc, "Em rất thông minh."

"Ừm, đúng là rất thông minh." Quyền Kiêu sờ lên đầu của cậu nói.

Tuy biểu hiện của cậu trong sinh hoạt hàng ngày có chút ngu ngốc, nhưng mà ở phương diện thu nhận tri thức thì không thể không nói, bất luận là năng lực phân tích, hay là năng lực ghi nhớ của Duy An thì đều nằm ở trình độ cao nhất.

Không hổ là em trai của anh, cũng có một phần ba thông minh của anh.

Trên lầu, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhanh chóng rửa mặt xong quay về, vì trả thù chuyện Duy An vừa nãy ghét bỏ mình, lập tức tiến lên ôm lấy cậu, xoa nắn không ngừng.

Xử lý mái tóc chỉnh chỉnh tề tề bị vò thành tổ chim, Duy An nằm trong ngực hùng phụ không phản kháng ra được, đành phải duỗi dài tay ra cầu cứu anh trai bên cạnh, "Anh trai, mau mau cứu em."

Khác biệt với Quyền Kiêu bình tĩnh nhìn, Quyền Cố ngốc ngốc thật sự muốn xông lên cứu Duy An, chỉ là vừa mới đứng lên đã bị Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp dùng một ánh mắt đóng chặt ở nguyên chỗ không dám tiến lên trước.

Cuối cùng, Duy An vất vả lắm mới phản kháng được, sau khi thoát ra ngoài, cậu an vị ngồi xuống thở phì phò giơ hai tay sửa sang tóc tai, thỉnh thoảng còn trừng một cái nhìn hùng phụ.

Trông thấy Quyền Chử đã đến, cậu liền chạy lên đâm đầu vào trong ngực thư phụ, nói với ngữ khí oan ức cáo trạng, "Thư phụ, hùng phụ ức hiếp con."

Quyền Chử nhìn thoáng qua Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đang lười biếng chống cằm cười nhìn bọn họ, không nói gì, chỉ thu tầm mắt lại chỉnh trang lại bộ quần áo và mái tóc rối bời cho Duy An.

Được thư phụ an ủi, Duy An đảo mắt đã quên đi chuyện vừa mới xảy ra, ăn điểm tâm xong, cậu lại chạy đến chui vào trong lòng hùng phụ nói cho ông ấy biết rất nhiều rất nhiều chuyện hôm nay mình phải làm.

Mãi đến khi Mạt Mạt Nhĩ Tinh đến mang cậu rời đi, cậu mới chui khỏi vòng tay của hùng phụ, chạy lên trước nắm tay Tinh Tinh, cười tít mắt vẫy tay từ biệt, "Hùng phụ, thư phụ, anh trai, hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp giơ tay lên quơ quơ.

Rời nhà, trên đường đi đến căn cứ nghiên cứu cùng Mạt Mạt Nhĩ Tinh, Duy An tò mò hỏi cậu ta rất nhiều thứ, "Tinh Tinh, căn cứ nghiên cứu hiện tại có rất nhiều nhân loại hay sao?"

"Ừm, có rất nhiều, lần này bọn họ tới hầu như đều ở căn cứ của chúng ta." Mạt Mạt Nhĩ Tinh đối diện với ánh mắt hiếu kì của cậu, cười cười, "Duy An rất hiếu kì về bọn họ sao?"

"Có một chút." Duy An nói.

Là một loại hiếu kì muốn gặp một lần, cũng không phải là hiếu kì đến mức nhất quyết muốn gặp.

"Đều là một đám người hiền hoà lại bác học, Duy An có thể thử tiếp xúc nhiều với bọn họ."

"Được." Duy An gật đầu một cái.

Mặc dù hiếu kỳ nhưng sau khi đi vào căn cứ nghiên cứu, Duy An cũng không đi gặp nhân loại trước, mà ổn định lại tinh thần đi theo Tinh Tinh học tập và thí nghiệm.

Dưới sự chỉ đạo của Tinh Tinh, thành công hoàn thành một lần thí nghiệm và diễn toán, Duy An mừng rỡ cong đôi mắt lên.

Cậu lúc này đang bám lên trên một cái lồng năng lượng nhìn dụng cụ pha lê bên trong đó, vật chất EY và các phần tử khác sinh ra một phản ứng thần kỳ, bên trong đôi mắt xanh thẳm là sự thay đổi của các dụng cụ, dần dần nhiễm lên cảm xúc hiếu kì và ham muốn thăm dò.

Thấy vậy, Mạt Mạt Nhĩ Tinh nhẹ nhàng thở ra một hơi, cậu ta rất là hi vọng Duy An thực sự cảm thấy hiếu kì và mong muốn được tìm hiểu trong khi nghiên cứu và tìm kiếm EY, chứ không phải bởi vì trách nhiệm và những nhân tố chủ quan bên ngoài khác khiến cậu không thể không tham gia vào việc tìm kiếm và nghiên cứu.

Hoàn thành nhiệm vụ một ngày học tập, Duy An bắt đầu đi dạo ở bên trong căn cứ nghiên cứu, toà căn cứ nghiên cứu này rất lớn, có đôi khi cậu đi dạo một ngày cũng chưa chắc có thể đi dạo xong.

Có một quãng thời gian không đến, nơi đây có thêm rất nhiều dụng cụ mà cậu không biết, nhưng trông bọn chúng thực sự rất là mạnh.

Duy An vừa ngạc nhiên nhìn, vừa nhận các món quà đến từ các chú trùng đực.

Biết được hôm nay Duy An tới, các trùng đực bên trong phòng nghiên cứu đều chuẩn bị quà từ sớm, chỉ còn chờ cậu tới.

Không ngờ cậu vừa đi đến thì đã bị tên biến thái Mạt Mạt Nhĩ Tinh kia mang vào dạy dỗ.

Nhét món quà mình tỉ mỉ chuẩn bị vào trong ngực Duy An, cũng nhận được một tiếng ngọt ngào cảm ơn xong, Sa La Khố Vũ mới hài lòng rời đi, đi đến vị trí của Mạt Mạt Nhĩ Tinh, chuẩn bị đi đến nói chuyện với Mạt Mạt Nhĩ Tinh vài câu.

Duy An của bọn họ vẫn còn nhỏ, vừa sáng sớm đáng lẽ nên chơi một vài trò chơi trước để thả lỏng tâm trạng rồi hẵng học tập, sao có thể vừa đến đã không cho chơi, trực tiếp lao vào học tập cơ chứ?

Đối mặt với đám trùng đực trước mắt không phải là hùng phụ của Duy An nhưng lại vọng tưởng mình là hùng phụ của Duy An, Mạt Mạt Nhĩ Tinh thực sự bó tay.

Nhà bọn họ cũng không phải là không có trùng đực non, nhưng sao nguyên một đám lại cứ bày ra dáng vẻ như bọn họ mới chính là hùng phụ của Duy An như vậy? Trùng đực con nhà mấy ông sau khi biết chuyện này sẽ không khóc rống lên sao?

Trùng đực non nhà bọn họ có khóc hay làm loạn hay không tạm thời còn không biết, chỉ biết là Duy An hiện tại đang phải loạng chà loạng choạng ôm một đống quá nhét vào trong không gian lưu trữ đã bị nhét chật kín đồ và có chút phiền não.

Từ lần trước rời khỏi thủ đô tinh, mỗi lần lên phố cậu sẽ gặp được rất nhiều trùng cái và trùng đực lấy đủ loại lý do để tặng quà cho cậu. Cậu hiện tại đã không giống thằng nhóc dễ lừa gạt trước kia rồi, làm gì có cửa hàng nào ngày nào cũng khuyến mãi như thế chứ, rõ ràng chính là bọn họ muốn tặng món quà này, lại sợ cậu từ chối nên mới tìm những lý do như vậy.

Hiểu rõ điểm này, nhưng Duy An vẫn không cự tuyệt món quà của bọn họ, ngược lại mỗi lần nhận xong, mặt mày đều cong cong nói một tiếng cám ơn và nói cậu rất yêu thích nó.

Bởi vì Chử Nhất nói cho cậu biết, bọn họ vì rất yêu quý và rất biết ơn cậu nên mới chủ động tặng quà cho cậu như vậy.

Cậu mà nhận thì bọn họ sẽ rất cao hứng rất vui, nếu cậu cự tuyệt thì bọn họ sẽ thất vọng và khổ sở.

Giống như cậu, vì rất yêu quý các anh trai nên cậu luôn tặng cho các anh trai rất nhiều quà tặng, nếu các anh trai từ chối hoặc nói là không thích thì chính cậu cũng sẽ rất khó chịu.

Hiểu rõ việc này nên lần nào Duy An cũng ngoan ngoãn cất kỹ mấy món quà nhận được, và để báo đáp lại, cậu sẽ thường xuyên ra ngoài dạo phố, sau đó lặng lẽ ăn hết EY trong cơ thể của bọn họ.

Duy An cho là cậu đã làm rất bí mật rồi, nhưng kỳ thật toàn bộ các trùng ở Tạp Thác tinh đều biết.

Vật chất EY hoặc là tinh thần lực trong cơ thể mình đột nhiên biến mất hoặc giảm bớt, các trùng cái trùng đực làm sao có thể không phát hiện ra được?

Chỉ là đám bọn họ vì thấy Ngải Nhĩ Hãn Duy An các hạ đi qua trước mặt mình làm bộ không biết nên cũng phối hợp như mình cũng không biết mà thôi.

Nhưng bọn họ vẫn không thể kiềm chế nổi nội tâm kích động bằng cách khoe khoang với các bạn mình một phen.

Cái gì 'Ngải Nhĩ Hãn Duy An các hạ đáng yêu, lặng lẽ hút EY trong cơ thể bọn ho ra, đã vậy còn làm bộ đi ngang qua giống như không phải là cậu ấy làm.'

'Rõ ràng bọn họ tặng quà cho cậu là bởi vì bọn họ thật sự quá yêu quý cậu, nhưng cậu vẫn lặng lẽ hồi đáp, quả thật là quá đáng yêu.'

'Các anh không biết đấy thôi, dáng vẻ làm bộ không biết gì đi ngang qua nhưng lại chột dạ thật sự là vô cùng dễ thương.'

So sánh với hành động lấy lòng của các trùng cái thì các trùng đực hành động trực tiếp hơn, bọn họ không giờ khắc nào là không nghĩ đến cách phải làm sao mới có thể bắt cóc Duy An về nhà.

'Hôm qua, tôi đã bảo trùng đực con nhà tôi dùng món bánh kẹo nó thích nhất đi tặng cho Duy An dụ thằng bé trở về. Đáng tiếc là đều thất bại, lần tiếp theo tôi dự định sẽ tự mình ra trận thử xem.'

‘Thật sự không biết Duy An thích gì, ngày mai tôi sẽ bảo trùng đực con nhà tôi đi hỏi thăm một chút.'

'Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp lấy đâu ra may mắn mà có thể sinh ra được một trùng đực con như Duy An cơ chứ.'

Bởi vì sự yêu mến vô bờ bến này, mà ở trong tình huống Duy An không biết, những chuyện mà cậu lặng lẽ làm đều đã bị truyền khắp tất cả tinh cầu Trùng tộc.

Rơi vào tình huống không biết một cái gì, Duy An cảm thấy thật buồn rầu, vì sao các trùng tặng quà cho cậu lại càng ngày càng nhiều, cộng thêm cả lần này nữa, không gian lưu trữ của cậu sắp nổ tung rồi.

Tối hôm qua thức suốt một đêm, Dương Tự vặn eo bẻ cổ đi ra từ phòng nghiên cứu, vừa mới đi ra đã nhìn thấy một cậu bé đi trên hành lang ôm một đống đồ, đến mức bước đi cũng hơi loạng choạng.

Cậu bé này cao gần bằng đứa bé loài người tầm mười một mười hai tuổi, mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng khoan khoái và sạch sẽ, có một mái tóc màu đen ngắn, đôi mắt thanh tịnh màu xanh thẳm thỉnh thoảng sẽ lộ ra bên trên đống đồ chồng chất cao cao, trên gương mặt non nớt trắng nõn còn có thêm hai cái má phúng phính.

Nơi này sẽ không có cậu bé loài người, cũng sẽ không có tinh dân chủng tộc khác, cho nên đây chắc là một trùng đực con, nếu là trùng cái con thì trên mặt đã có trùng văn rồi.

Dương Tự nghĩ vậy liền đi lên trước, giúp cậu bê một vài đồ vật.

Đã nhẹ đi không ít, Duy An uốn cong đôi mắt, ngửa đầu nhìn anh nói, "Cám ơn anh."

Dùng ngôn ngữ Trùng tộc, vậy là trùng đực con rồi.

Dương Tự nghĩ nghĩ rồi liền lắc đầu, "Tiện tay mà thôi, không cần cám ơn. Nhiều đồ như vậy, tại sao em không để bên trong không gian lưu trữ?"

Không gian lưu trữ vật phẩm mặc dù đắt đỏ, nhưng anh không tin trùng đực trân bảo của Trùng tộc lại không có cái đó.

Trên khuôn mặt non nớt mềm mại của Duy An có chút ngượng ngùng, "Bị đầy rồi, em không mang cái dự bị."

"... ..." Không hổ là trùng đực, quả nhiên là giàu có.

Là nghiên cứu viên trẻ tuổi nhất tới Trùng tộc, tính cách Dương Tự vô cùng dễ gần và hào sảng, ngưng lại một chút, anh lại hỏi, "Em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Sáu tuổi, ngày mai sẽ bảy tuổi." Duy An đáp.

"Sáu tuổi mà đã cao như vậy rồi sao?" Dương Tự có chút kinh ngạc, mặc dù Trùng tộc quả thực rất cao, bất luận là trùng đực hay là trùng cái mà hôm nay anh gặp thì đều cao hơn anh, nếu so sánh với các trùng bình thường, thâm chí có trùng còn cao gấp đôi anh.

Nhưng mà sáu tuổi đã cao như vậy, thực sự vượt quá dự đoán của anh.

Lần đầu tiên có trùng, à không, lần đầu tiên có người nói cậu cao đó.

Duy An cao hứng cười đến mức thấy răng không thấy mắt, lập tức lấy một quả cầu thuỷ tinh nâu ở bên trong không gian ra đặt vào trong tay anh, "Cho anh đó."

Dương Tự nhìn vật thể hình cầu trong tay, chớp chớp mắt, sau khi dời ánh mắt gần hơn, anh bỗng nhiên giật mình, xác định là thuỷ tinh nâu, tay anh lập tức run rẩy. Ở đâu ra đại gia này vậy, thuỷ tinh nâu giá trị ngàn vạn nói đưa là đưa?

"Đừng, đừng, quá quý giá." Anh lập tức trả thuỷ tinh nâu về cho Duy An.

Duy An nghiêng đầu một cái, giống như là không hiểu lời anh nói lắm, "Không quý giá đâu, em có rất nhiều."

Vừa nói, còn vừa định lấy thêm một quả thuỷ tinh nâu nữa ra đưa cho anh.

Dù có nhiều đến mấy thì cũng không thể phủ định là nó quý giá, Dương Tự từ chối nói là không cần.

"Vậy thôi." Cuối cùng, Duy An chỉ có thể phồng má cho thuỷ tinh nâu vào lại không gian, tặng quà không được nhận thật sự là rất thất vọng.

Đi về phía trước mấy bước, sau khi đi vào văn phòng Tinh Tinh, Duy An liền đưa món quà cho Tinh Tinh bảo cậu ta giúp cậu mang về.

Nhìn đồng hồ, Duy An lập tức chào tạm biệt người bạn nhân loại mới quen, cậu muốn đi gặp đám Thương Dậu.

Đưa mắt nhìn bóng lưng của cậu rời đi, Dương Tự nhìn mô hình cơ giáp nằm ở trong ngực, trùng đực con kia trước khi đi nhất quyết muốn cho anh thứ này. Điều này làm anh không nhìn được bật cười, thật sự là một cậu bé cố chấp.

Nhưng mà anh hình như đã quên không hỏi tên của cậu?
Chương kế tiếp