Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 106
"Duy An không muốn sao?" Quyền Chử nhẹ giọng hỏi, đưa tay sửa sang lại tóc của cậu.

"Vâng." Duy An oan ức gật đầu, dùng cái tay nhỏ giật giật tay áo của ông, "Thư phụ, chúng ta đừng để hùng phụ đi lên chiến trường, có được hay không?"

"Vì sao không muốn." Quyền Chử không trả lời cậu, ngược lại hỏi cậu vì sao không muốn.

"Con không muốn phải chia tay hùng phụ lâu như vậy, thời gian sẽ rất là dài đó." Vì để cho thư phụ biết thời gian đó dài bao nhiêu, cậu thậm chí còn dùng hai cánh tay vẽ lên một cái vòng tròn thật to.

Bây giờ Duy An đã biết đi lên chiến trường đại diện cho cái gì, nó đại diện cho việc bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng mất đi sinh mệnh, đại diện cho việc sẽ bị thương, đại diện cho việc sẽ rất lâu thật lâu không thể trở về.

Tựa như là anh trai Quyền Yến, tựa như là anh trai Quyền Từ, cậu đã rất là lâu rồi chưa gặp lại bọn họ.

Nghĩ tới đây, đôi mắt Duy An lại ánh lên hơi nước, nước mắt đầm đìa nhìn trông vô cùng đáng thương, "Chúng ta đừng để hùng phụ đi ra chiến trường có được hay không?"

Quyền Chử trầm mặc sờ lên đầu của cậu không nói gì, từ khi bệnh của hùng chủ được giải quyết xong, ông liền nhận ra, hùng chủ của ông thực sự quan tâm theo dõi chuyện chiến sự nhiều hơn so với trước kia.

Mỗi một trận chiến sự diễn ra xong, ông ấy đều sẽ xem lại, sau đó còn thử dùng ý nghĩ của mình và cái nhìn của mình để chỉ huy chiến cuộc.

Hùng chủ của ông thậm chí còn dần dần vô thức bắt đầu rèn luyện cơ thể của ông ấy, tri thức trước kia học ở trường quân đội cũng được góp nhặt trở lại, thỉnh thoảng Quyền Chử còn thấy ông ấy mồ hôi đầm đìa đi ra từ khoang giả lập, bên trong đôi mắt xanh thẳm còn chưa rút đi ánh sáng ấm áp dễ chịu.

Trong một lần hoảng hốt, ông thậm chí còn tưởng là mình đã thấy lại được trùng đực con Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp toàn thân tỏa sáng, có thể làm chói mờ ánh mắt trùng của các trùng khác hơn ba mươi năm trước ở trường quân đội kia.

Quyền Chử đột nhiên ý thức được, có lẽ cả đời hùng chủ, lúc chân thật nhất mà ông ấy cho rằng mình còn sống chính là lúc ông ấy còn là trùng đực con, là mấy năm mà ông ấy còn chưa thực sự mang lên trên lưng trách nhiệm của trùng đực.

Bộ dáng phong mang tất lộ, hăng hái, càn rỡ, xem thường hết thảy kẻ địch mới đúng là bộ dáng chân chính của ông ấy.

Có lẽ hùng chủ của ông từng bởi vì trách nhiệm, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà đã phải giấu diếm đi hết thảy phong mang, nhưng mà thực chất ở bên trong, khí huyết của ông ấy luôn là thứ khó để tiêu diệt nhất. Phải biết, đè nén lại cũng chỉ là đè nén mà thôi, những phong mang kia sẽ không bao giờ bị năm tháng ma luyện đi mất.

Tựa như bộ cơ giáp mà hùng chủ giấu ở trong phòng, bộ cơ giáp đã từng dùng để bắt giết tinh thú, chỉ còn chờ một ngày nào đó phủi đi tro bụi, lại một lần nữa đứng lên trên chiến trường, hoàn thành sứ mệnh của nó từ lúc xuất sinh, hoàn thành hành trình chinh chiến.

Mà trùng có thể giúp ông ấy phủi đi tro bụi, không phải bất kỳ ai trong số bọn họ, mà là Duy An.

Duy An là cứu rỗi duy nhất trong suốt những năm tháng dài dằng dặc cô đơn của ông ấy.

Duy An không thể rời khỏi ông ấy, ông ấy càng không thể rời bỏ Duy An.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp làm gì cũng có ý thức, nhưng những hành vi vô thức đều biểu lộ ra sự tiếc nuối từ trong tiềm thức, và những khát vọng cuộn trào trong huyết mạch của ông. Nhưng mà ông không nỡ bỏ Duy An, giữa Duy An và những tiếc nuối trong quá khứ của ông liên tục chống lại nhau, và phân lượng của Duy An thì rõ ràng là nặng hơn một chút xíu.

Kỳ thật như vậy cũng rất tốt, chí ít như vậy hùng chủ cũng có thể sống bình an.

Nhưng mà mỗi lần tỉnh mộng vào nửa đêm, Quyền Chử đều sẽ tiếc nuối, tiếc nuối không còn được nhìn thấy bộ dáng hăng hái của hùng chủ trên chiến trường, tiếc nuối đôi cánh hùng ưng bị trói buộc, nanh vuốt mãnh thú bị thu liễm.

Tiếc nuối Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ôm đi phong mang và sự không cam lòng, vượt qua quãng đời còn lại.

"Duy An, hùng phụ của con đang rất khổ sở! Ông ấy đang giãy dụa! Ông ấy không cam lòng!" Quyền Chử đối diện với ánh mắt của cậu, ngữ khí nói ra vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng, "Ông ấy bị năm tháng, bị trách nhiệm bịt kín, giam giữ, chỉ có con mới có thể xóa bỏ lớp tro bụi giam giữ đó."

"Ba tháng trước, quân bộ đã gửi cho ông ấy một lời mời, hùng phụ của con rất ưu tú, ưu tú đến mức dù ông ấy đã bỏ bê nhiều năm như vậy thì quân bộ vẫn đồng ý mời ông ấy."

"Ông ấy không cự tuyệt cũng không đồng ý, mà cách kỳ hạn chỉ còn hai ngày nữa, hai ngày sau nếu ông ấy không đáp ứng thì có lẽ ông ấy sẽ bỏ lỡ cơ hội duy nhất lần này."

Với thế lực gia tộc Ngải Nhĩ Hãn, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp muốn tiến vào quân bộ kỳ thật rất dễ dàng, nhưng mà Quyền Chử biết hùng chủ của ông sẽ không làm thế. Một trùng kiêu ngạo như Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, nếu đã bỏ qua cành ô liu mà quân bộ chủ động đưa lần này thì ông ấy tuyệt đối sẽ không lợi dụng thế lực gia tộc sau đó để giúp mình tiến vào quân bộ nữa.

Đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của thư phụ, nước mặt bên trong đôi mắt chứa đầy hơi nước của Duy An lập tức rớt xuống, hiếm khi nào cậu nói ra một câu nói tùy hứng như vậy, "Con không muốn hùng phụ đi lên chiến trường, con muốn hùng phụ ở nhà chăm sóc con."

Nói xong, cậu xoay người chạy đi, chạy thẳng đến vườn trái cây tìm hùng phụ đang hái quả, như một tiểu pháo đạn xông lên nhào vào trong ngực hùng phụ.

Nhận thấy được cảm xúc Duy An không đúng, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp lập tức vứt bỏ đống quả trong tay đi, ngồi xổm người xuống ôm lấy Duy An, "Làm sao vậy? Làm sao lại khóc thành như vậy?"

"Hùng phụ." Trong giọng nói mềm mềm của Duy An mang theo cảm giác nghẹn ngào.

"Ta ở đây, con làm sao vậy?" Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ôm lấy mặt của cậu, lau nước mắt cho cậu, nhìn cậu vẫn không ngừng rơi nước mắt, ông nhất thời cảm thấy vô cùng đau lòng. Từ sau năm tuổi, Duy An rất ít khi rơi nước mắt, bây giờ bất thình lình rơi, khiến trái tim hùng phụ như ông trong phút chốc không thể tiếp nhận được.

"Hùng phụ đừng đi lên chiến trường có được hay không." Nằm trong ngực ông, Duy An ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn rơi, bên trong đôi mắt xanh thẳm không chỉ có chờ mong mà còn có một tia sợ hãi.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhìn cậu chằm chằm, sự không cam lòng trong lòng khiến trái tim ông vẫn luôn xao động, khi nhìn thấy nước mắt của cậu thì cuối cùng cũng đều kết thúc.

"Được." Ông cười cười, dùng ngón tay lướt qua khóe mắt Duy An lau đi nước mắt cho cậu, ôn nhu nói, "Được, hùng phụ không đi, con đừng khóc nữa."

Quyền Chử đứng ở phía sau đi tới, nghe thấy câu nói này thì liền dừng bước, ông nhìn Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp phía xa đang ôm Duy An nhẹ giọng dỗ dành, nỗi mơ hồ tiếc nuối trong nội tâm lập tức hóa thành chua xót.

"Thật sao?" Duy An trợn tròn con mắt, đôi mắt màu lam bị nước mắt tẩy qua trông còn tinh khiết hơn cả sông băng trên bầu trời.

"Thật đó." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp buồn cười nhéo nhéo mặt của cậu, giọng chế nhạo nói, "Chỉ có mỗi việc này mà con khóc thành như vậy sao?"

Nhận được lời hứa hẹn của hùng phụ xong, Duy An chậm rãi trả lời, sau khi nhận ra mình vừa mới khóc rất là đáng thương, cậu liền xấu hổ hừ một tiếng, vùi đầu vào trong ngực hùng phụ, giọng buồn buồn truyền ra, "Con, con không có khóc, hùng phụ nhìn lầm, Duy An không khóc."

Được, đến cả tự xưng Duy An cũng đã nói ra, xem ra là quá mức xấu hổ rồi, nếu đùa nữa thì có lẽ sẽ lại tức giận.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp bật cười ôm lấy cậu, đi về phía nhà.

Lúc đi ngang qua Quyền Chử đứng ở một bên, không thấy rõ cảm xúc trên mặt, ông ngừng chân một chút, sau đó lại nhấc chân lên rời đi lần nữa.

Chỉ là đi được một khoảng cách xong, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp lại quay đầu lại nhìn Quyền Chử, "Em còn đứng đó làm gì? Về nhà đi!"

Nhìn hùng chủ phía trước và Duy An chôn đầu trong ngực ông lặng lẽ nhô đầu ra nhìn ông, nỗi chua xót khó chịu quanh quẩn trong lòng Quyền Chử cuối cùng cũng tiêu tan.

"Vâng." Ông đáp lại một tiếng, nhấc chân lên đi theo.

Ánh sao nguyệt hoa vẩy lên trên người bọn họ, phủ thêm một tầng vầng sáng cho bọn họ.

... ... ... ...

Mặt trời treo lơ lửng trên không trung, hôm nay là sinh nhật bảy tuổi của Duy An. Sáng sớm, sau khi hưng phấn tiếp đãi đám bạn xong, cậu liền bắt đầu gọi điện cho các anh trai nói về những tin tức thường ngày.

Bởi vì chiến sự đang vô cùng căng thẳng nên các anh trai chị gái lần này đều chỉ gửi quà đến, chứ không một ai trở lại cả.

Duy An phồng mồm có chút không vui, sau khi các anh trai đồng ý lần sau nhất định sẽ trở về thì cậu mới mặt mày hớn hở trở lại.

"Anh trai, em rất nhớ các anh." Duy An xích lại gần video giả lập, nhìn chằm chằm không hề nháy mắt vào anh trai mặc bộ quân trang đối diện video giả lập.

Quyền Yến cười nhẹ, tâm trạng vẫn luôn căng cứng khi nhìn thấy Duy An thì đã hòa hoãn đi được một chút, mái tóc màu xám bạc của anh bây giờ đã được cắt ngắn, đôi mắt màu xanh sẫm đã trái ngược hoàn toàn với vẻ ôn nhuận và một chút sắc bén trước kia, "Anh cũng rất nhớ Duy An, rất nhớ, rất nhớ."

Nghĩ đến nụ cười của cậu, nghĩ đến cái ôm mềm mại của cậu.

Càng ở trên chiến trường sinh tử chém giết lâu, anh càng nhớ Duy An, nhớ hương vị bên cạnh cậu, nhớ căn nhà của bọn họ.

"Vậy anh trai mau mau trở về thăm em đi, không cần sinh nhật cũng được." Duy An trông mong nói.

"Được." Quyền Yến khẽ đáp.

Lần lượt gọi điện thoại cho các anh trai xong, tâm trạng sa sút của Duy An đã lại khôi phục, nhanh chân chạy ra ngoài cửa chơi đùa cùng đám bạn.

Đêm hôm đó, việc Quyền Chử nói thật ra cũng gây nên một chút ảnh hưởng với Duy An, tuy hùng phụ đã đồng ý với cậu là sẽ không đi, nhưng Duy An vẫn còn có chút hiếu kì muốn biết bộ dáng trước kia của hùng phụ là như thế nào.

Hỏi qua đám bạn xong, cậu liền biết được trước kia chú An Cách Tư từng học cùng một trường với hùng phụ.

"Chú An Cách Tư, hùng phụ trước kia trông như thế nào?"

Đang ăn điểm tâm ngọt, An Cách Tư đối diện với nét mặt hiếu kì của Duy An, nuốt món điểm tâm trong miệng xuống, suy tư một lát rồi mới nói, "Hùng phụ của con trước kia phách lối cuồng vọng, vào lần đầu tiên nhìn thấy ông ta, chú đã muốn xông lên đánh cho ông ta một trận."

Duy An nhíu mày, "Chú An Cách Tư nói dối, hùng phụ rất ngoan."

"Ha." An Cách Tư chẹp miệng tặc lưỡi, "Xem ra con có một chút hiểu lầm khá là lớn với hùng phụ của mình rồi!"

"Đi, để ta dẫn con đi nhìn video trước kia của hùng phụ con, nói là phách lối thật ra còn đã nói giảm nói tránh đi rồi đấy." Ông nói xong, một tay bưng món điểm tâm ngọt, một tay nắm tay Duy An đứng dậy rời đi.

Đi theo chú An Cách Tư đi vào căn cứ nghiên cứu, Duy An thấy được rất nhiều video trước kia của hùng phụ cậu ở nơi này.

"Những video này có video lúc trước ta đánh bại hùng phụ con hoặc là hùng phụ con đánh bại ta. Rất có ý nghĩa kỷ niệm và cũng có thể dạy học, vốn chỉ muốn bảo tồn lại, về sau để cho trùng đực con của ta tìm trùng đực con của ông ta đánh một trận như vậy, trút cơn giận cho ta, nhưng mà sau khi nhìn thấy con thì ta đã thay đổi quyết định."

"Khi đó tên Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp học chiến thuật chơi rất bẩn, thua bởi ông ta là nỗi tức giận cả đời của ta."

An Cách Tư vừa lẩm bẩm, vừa mở video.

Hừ, hùng phụ không giống như ông ấy nói đâu, hùng phụ rất ngoan mà!

Ngoan ngoãn ngồi ở trước video, Duy An lặng lẽ phản bác trong lòng.

Duy An nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy hùng phụ ở trong video đang giẫm lên trên thân kẻ địch nở một nụ cười phách lối thì chính cậu cũng phải kinh ngạc há to miệng nhỏ, bên trong cái đầu nhỏ tràn đầy ngờ vực.

Trước kia hùng phụ là như vậy sao?

Trong video, trên mặt hùng phụ tràn đầy nụ cười tùy ý, bên trong đôi mắt xanh thẳm có phong mang và ngạo ý.

Trên chiến trường giả lập là nụ cười bễ nghễ, trên thi đấu quân sự thì tùy ý càn rỡ, dưới trận toàn là những trùng cái và trùng đực thua bởi ông, vừa tức vừa không thể không bội phục.

Bất luận thua hay là thắng, ông vẫn luôn ngông cuồng và tùy ý như thế.

Khi có ánh nắng phả vào sống lưng thẳng tắp của ông, lập tức có cảm giác vạn vật đều đang nhường đường cho vị thiếu niên khí phách này.

Duy An nhìn hùng phụ chói mắt như vậy, đầu óc lập tức mờ mịt.

Trước kia hùng phụ như vậy thật sao?

Trông ông ấy thật là vui vẻ!

So với hiện tại, so với bất cứ lúc nào cậu nhìn thấy thì đều vui sướng hơn rất nhiều!

Duy An đột nhiên cảm thấy trong lòng có rất nhiều cảm xúc khó chịu, cậu há to miệng, "Chú An Cách Tư, hùng phụ không phải như vậy?"

An Cách Tư cười cười, bốc một đống điểm tâm ngọt cho vào trong miệng, đôi mắt màu hổ phách xuất hiện từng tia đắc ý, "Ông ta chính là như vậy, vẫn luôn là như vậy, tuy hiện tại che giấu rất tốt, nhưng ta chỉ cần nhìn một cái cũng có thể nhìn thấu bản chất tuỳ tiện càn rỡ ở bên trong ông ta."

Nếu không thì không thể hơn ba mươi năm sau, mà quân bộ hôm nay vẫn còn mong muốn ông ta quay về, cũng bởi vì những trùng cái và trùng đực đã từng bám gót ông ta hiện tại đều đứng ở vị trí hết sức quan trọng. Mà bọn họ chính là những trùng hiểu rõ Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp là một trùng đực như nào nhất.

Trái tim nho nhỏ của Duy An hơi loạn, rời khỏi chỗ chú An Cách Tư xong, cậu lại gặp Dương Tự, do dự một lát, cậu đi lên trước, "Chú Dương Tự, chú có rảnh không?"

Dương Tự mặc áo khoác trắng, nhìn cậu mê mang, "Có rảnh."

Anh nói xong, liền đặt công chuyện trong tay xuống, cùng Duy An đi đến bậc thang bên cạnh ngồi xuống, "Có phải con có chuyện gì muốn hỏi chú hay không?"

“Vâng." Duy An gật đầu một cái, kể rõ ra nỗi trăn trở của mình, "Hùng phụ lúc nào cũng rất ngoan, nhưng mà vừa nãy cháu lại nhìn thấy một hùng phụ không giống hùng phụ hiện tại chút nào... ..."

Dương Tự kiên nhẫn nghe cậu nói ra đống ngôn ngữ có hơi hỗn loạn, nghe được một lát, cuối cùng thì anh cũng hiểu. Đây giống như là câu chuyện của một người tràn đầy mơ ước nhưng mà bởi vì một vài nguyên nhân đã từng mà không thể không từ bỏ mộng tưởng của mình, bây giờ có cơ hội lặp lại được mộng tưởng nhưng lại rơi vào trạng thái vô cùng do dự.

Anh không lừa gạt Duy An, ngược lại còn cực kỳ nghiêm túc nhìn vào mắt Duy An, "Chuyện này không nằm ở chỗ hùng phụ của cháu hiện tại như nào, mà là nằm ở chỗ ông ấy hiện tại có còn tiếc nuối và không cam lòng hay không."

"Phải biết, sự tiếc nuối và không cam lòng thường thường sẽ là thứ bí ẩn nhất và cũng là thứ kéo dài thống khổ nhiều nhất, thời gian càng dài thì nỗi đau đó càng thấm dần xương tủy... ... ..."

Duy An trừng con mắt nhìn, cậu thực sự không muốn đối mặt với nó, cậu cũng không muốn hùng phụ đi lên chiến trường.

Thế nhưng, cậu lại muốn hùng phụ có thể tỏa sáng giống như trong video trước kia.

Duy An đem nỗi buồn rầu của cậu nói cho Chử Nhất, Chử Nhất lập tức hiểu ra vấn đề, "Hôm qua đã nhận được câu trả lời mình muốn, nhưng hôm nay cậu lại đột nhiên do dự buồn rầu, điều này nói rõ cậu đang dần dần hướng theo một lựa chọn khác. Cho dù có sự thay đổi thì vẫn còn chưa đủ để triệt tiêu đi sự không nỡ của cậu với chú Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, nhưng mà chỉ có hai ngày."

Chử Nhất vô cùng nghiêm túc nói, "Cộng thêm hôm nay thì còn có hai ngày nữa, ngày mai qua đi, Duy An, cho dù cậu có muốn chú Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp lên chiến trường thì cũng không còn cách nào khác. Chú Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp thực chất là một trùng đực rất cao ngạo, ông ấy sẽ không dùng quyền lợi để mưu tư cho chính mình."

Mặc dù biết sau khi chú Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp rời đi thì Duy An sẽ rất khổ sở, nhưng mà Chử Nhất càng không muốn sau khi lớn lên Duy An hiểu rõ được tiếc nuối của chú Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp thì sẽ sinh ra khó chịu.

Bởi vì khó chịu thời điểm đó, đã trở thành một quá khứ không thể nào và cũng vô lực thay đổi.

Cúp máy xong, Duy An tìm một nơi để ngồi một mình, chống mặt ngẩn người nghĩ đến bộ dáng hùng phụ trong video.

Hùng phụ tỏa sáng như thế, tựa như cái cánh vàng óng ánh của hùng phụ bây giờ, còn chói mắt hơn cả mặt trời.

Thời gian từng chút từng chút trôi đi, mãi đến khi mặt trời ngả về phía tây, Duy An suy nghĩ rất rất lâu cuối cùng cũng đưa ra quyết định khó khăn nhất, đó là cho hùng phụ được đi lên chiến trường.

Hùng phụ bởi vì không nỡ rời xa cậu, muốn ở bên cậu đến khi cậu lớn lên nên mới hứa hẹn không đi lên chiến trường.

Thế nhưng là tiểu bảo bối của hùng phụ, cậu cũng phải suy nghĩ vì hùng phụ.

Cậu muốn hùng phụ giống như cánh của ông ấy, có thể biến trở về dáng vẻ chói mắt nhất của mình.

Mặc dù như vậy thì cậu sẽ rất buồn, thế nhưng sau khi đánh giặc xong, hùng phụ sẽ có thể trở về cùng cậu mà.

Duy An vỗ vỗ bộ ngực nhỏ tự an ủi chính mình, miệng lẩm bẩm, "Đừng buồn nữa, đừng buồn nữa, chẳng mấy chốc sẽ đánh giặc xong thôi."

Chỉ có hai ngày!

Đột nhiên nhớ tới điểm này, Duy An lập tức đứng lên chạy ra ngoài.

Chỉ có hai ngày!

Chỉ có hai ngày!

Cậu vội vã chạy ra khỏi căn cứ nghiên cứu, chạy về nhà, tìm món cơ giáp mà hùng phụ cất giữ ở trong phòng, cho nó đặt vào bên trong không gian rồi lại thở hổn hển đi đến cao ốc Ma Nhĩ giao nó cho Cơ Giáp Sư sửa chữa.

Sửa chữa một bộ người máy như vậy, còn phải tăng thêm chức năng và cập nhật rất nhiều trí năng mới nghiên cứu nên cần có rất nhiều tiền.

Duy An lấy ra tất cả tiền của mình cũng không đủ, không có tiền, cậu do dự hủy bỏ bộ cơ giáp hôm qua mình định chế, để đổi tiền đặt cọc dùng để chữa trị cơ giáp, nhưng vẫn không đủ.

Duy An mượn tiền đám Thương Dậu xong mà vẫn chưa đủ, sau đó cậu đột nhiên nhớ ra cậu còn có thể xin tiền anh trai, nghĩ đến liền làm, cậu lập tức gọi điện thoại cho anh trai Quyền Luật.

Biết được cậu muốn làm gì, Quyền Luật trầm mặc một chút, rồi gửi cho cậu một số tiền lớn, "Đặt lại cơ giáp mà em đã hủy bỏ đi!"

Tiền đã đủ, Duy An cong cong đôi mắt, "Cảm ơn anh trai."

Quyền Luật cười cười, dập máy xong, anh cũng có chút cảm khái.

Hùng phụ của ông, cũng đã đến lúc rời khỏi trói buộc đi bay lượn khắp nơi rồi!

Hôn trùng xưa nay không phải là trói buộc xiềng xích lẫn nhau, mà là phải giúp đỡ nhau có thêm động lực và dũng khí bay lượn.

Giao tiền xong đang chờ sửa chữa, Duy An lấy dao dao trong cơ thể ra, cường ngạnh bẻ gãy mũi đao.

Đau quá!

Đau chết mất!

Bẻ gãy mũi đao xong, Duy An đau đến mức cắn chặt răng.

Mũi đao bị bẻ ra lại tạo thành một con dao nho nhỏ khác, còn con dao lớn bị bẻ gãy mũi đao không bao lâu sau đã khôi phục nguyên trạng, chỉ là thể ngưng thực của dao đã trở nên hư ảo kha khá.

Duy An chịu đau lặng lẽ đặt con dao nhỏ lên trên cơ giáp.

Con dao nhỏ chạm vào cơ giáp rồi dung nhập vào đó, có thể trông thấy phía trên cơ giáp cao lớn đột nhiên xuất hiện một con dao nhỏ ngân văn đen nhánh.

Trong trang viên Ngải Nhĩ Hãn, một ngày không trông thấy Duy An, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cảm thấy có chút kỳ quái, đám Thương Dậu đều ở chỗ này, vậy thì cậu sẽ chạy đi đâu chứ?

Đang lúc ông dự định gọi điện thì liền thấy Duy An đang vội vàng trở về, bộ dáng còn có chút chật vật.

"Hùng phụ." Trên mặt toàn mồ hôi ẩm ướt, làn da còn đỏ bừng, Duy An ngửa đầu đứng ở trước mặt ông, lấy cơ giáp đã sửa chữa xong từ bên trong không gian ra, "Hùng phụ, người nhìn đi."

Đôi mắt xanh thẳm của ông cong cong, "Con đã sửa xong cơ giáp cho người, hùng phụ có thể lái nó ra chiến trường rồi."

"! !"

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cực kỳ kinh ngạc, ông nhìn bộ cơ giáp đã rực rỡ hẳn lên, lại nhìn Duy An có một chút hưng phấn, thực sự không hiểu tại sao hôm qua rõ ràng cậu còn khóc lóc bảo ông đừng đi lên chiến trường mà hôm nay lại đột nhiên thay đổi thái độ.

Bên cạnh, Quyền Chử cũng rất kinh ngạc.

Duy An thấy hùng phụ đứng yên tại chỗ bất động, tiến lên nắm tay của ông đặt lên cơ giáp, ngẩng lên, dùng đôi mắt xanh thẳm mắt nhìn ông, "Hùng phụ mang cơ giáp đi lên chiến trường đi!"

Thời khắc chạm đến cơ giáp, trái tim đã yên lặng của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp bắt đầu đập lên.

Trước kia lúc sinh mệnh chưa được bảo hộ, nghĩ đến việc sẽ chết ở trên chiến trường làm cho quân thư bạo động, ông thực sự cảm thấy không bằng ở lại hậu phương tiêu dao mà sống.

Thế nhưng có thật sự tiêu dao không?

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp để tay lên ngực tự hỏi, xưa nay ông có thật sự cảm thấy cuộc sống như vậy là tiêu dao hay không, những năm gần đây, mỗi một trận chiến sự, mỗi một lần nghe thấy chiến lệnh xuất chiến, mỗi một âm thanh hỏa lực, đều làm cho ông nửa đêm bừng tỉnh không thể đi vào ngủ.

Ông cúi đầu nhìn Duy An, đối diện với đôi mắt xanh thẳm của cậu, nhíu mày nói, "Con nỡ rời xa ta sao?"

"Không nỡ." Duy An nhanh chóng lắc đầu, có chút khó chịu đưa tay ra đòi ông ôm một cái.

"Không nỡ là được rồi." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cười ôm lấy cậu.

Duy An dùng hai tay vòng qua cổ hùng phụ, chôn mặt lên trên vai của ông rầu rĩ nói, "Thế nhưng Duy An càng không nỡ nhìn hùng phụ khổ sở."

"Cho nên Duy An muốn hùng phụ đi lên chiến trường, muốn hùng phụ tỏa sáng giống như trước kia, muốn hùng phụ cả đời đều không phải sống trong sự khó chịu, tiếc nuối và không cam lòng nữa."

Không cam lòng sao?

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp trầm mặc cúi đầu cọ cọ lên gương mặt Duy An, nhớ tới đủ loại hành vi có ý thức hoặc là vô ý thức của ông trong những ngày qua, đột nhiên cười cười.

Ông thực sự không cam lòng!

Bất luận sinh mệnh có bảo hộ hay không, bất luận là nguyên nhân gì thì chung quy ông vẫn không cam lòng!

... ... ... ...

Ngày hôm sau, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cuối cùng cũng vẫn nhận lấy cành ô liu mà quân bộ đưa qua, Duy An đã có thể chịu đựng không nỡ mà đưa ra quyết định thì một hùng phụ như ông sao có thể nhu nhược từ chối được!

Biết là ngày mai hùng phụ sẽ phải đi, nên từ sáng sớm Duy An đã chuẩn bị hành lý cho hùng phụ.

Ăn, uống, áo quần, dược vật, thiết bị trị liệu, khoang thuyền trị liệu, những đồ thường ngày phải dùng, một đống một đống được cậu nhét vào bên trong không gian cho Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp.

Đêm qua, lúc ngủ cùng hùng phụ, cậu đã ước định với hùng phụ rất cẩn thận, ngày nào cũng phải gọi video cho cậu, nhất định phải cẩn thận đừng để mình bị thương. Phải ăn cơm đúng giờ, phải nhanh đánh xong sau đó trở về kể chuyện cho cậu.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cũng lần đầu tiên biết được Duy An nhà mình còn có tính cách tỉ mỉ, lải nhải nhiều như vậy.

Một ngày rất nhanh đã trôi qua, sáng sớm cơn gió ấm áp còn đang thổi, xen lẫn mùi trái cây quen thuộc ngày xưa. Đứng ở trên đồng cỏ đưa tiễn hùng phụ rời đi. Khi mà phi hành khí chở hùng phụ và thư phụ đã hoàn toàn không còn bóng dáng nữa, Duy An bỗng nhiên quay đầu vùi vào trong ngực anh trai Quyền Kiêu.

Cái tay nho nhỏ của cậu gắt gao nắm chặt quần áo của anh trai, nhẫn nhịn hồi lâu rốt cục vẫn không nhịn được lên tiếng khóc lớn.

Nghe thấy tiếng khóc của cậu, cái mũi Quyền Kiêu không nhịn được cũng thấy chua xót, anh đau lòng cúi người, an ủi vỗ nhẹ lên lưng của cậu.

Bên cạnh, Quyền Cố vô cùng sốt ruột, ngây thơ ngồi xổm trên mặt đất, cũng vụng về, cẩn thận ôm lấy Duy An.

Tiếng khóc non nớt tê tâm liệt phế quanh quẩn ở trên không rất lâu, bắt đầu những ly biệt sẽ phải trải qua sau khi trưởng thành.
Chương kế tiếp