Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 118
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt, ánh nắng từ ấm áp vào đầu mùa xuân đã dần chuyển sang ánh nắng gay gắt của ngày mùa hè, đến cả không khí cũng bị nhiệt độ cao làm cho vặn vẹo.

Thời tiết khủng khiếp là vậy, nhưng ở bên trong trường trung học trực thuộc học viện quân đội Hoa An, không có bất kỳ một quân giáo sinh nào sử dụng chức năng ổn định nhiệt độ của chung đoan, và nguyên nhân cuối cùng vẫn bắt nguồn từ lòng háo thắng và trái tim cậy mạnh của các thiếu niên.

Nguyên nhân gây ra là ban đầu, có một số nhỏ quân giáo sinh chủng tộc quyết tâm không sử dụng chức năng ổn định nhiệt độ, còn nói rằng đây là cách rèn luyện thân tâm, cho thấy bọn họ cường đại đến thế nào, cường giả chân chính xưa nay không sợ bất luận điều kiện gian khổ nào cả. Đồng thời còn dùng cái đó để khinh bỉ những quân giáo sinh sử dụng chức năng ổn định nhiệt độ, trong âm thầm còn lặng lẽ nói là do tố chất thân thể của chủng tộc bọn họ không chịu được.

Điều này dẫn đến, bất luận có là ngày mùa hè nóng bức thì các quân giáo sinh trong trường trung học trực thuộc học viện quân đội Hoa An vì danh dự chủng tộc mình mà tất cả đều không sử dụng chức năng ổn định nhiệt độ, cố gắng chịu đựng thể hiện tố chất thân thể cường đại của bọn họ.

Nhưng trường trung học trực thuộc học viện quân đội khác biết được thì đều làm theo, trong lúc vô hình, các trường trung học trực thuộc học viện quân đội đã tạo thành một loại cạnh tranh, chỉ cần trường quân đội nào có quân giáo sinh sử dụng chức năng ổn định nhiệt độ thì sẽ bị chế giễu.

Sau khi Duy An và đám Thương Dậu biết được một quy định bất thành văn như thế thì cũng bắt chước theo, hùng tâm tráng chí nói mình cũng không cần chức năng ổn định nhiệt độ, bởi vì bọn họ cũng không thể làm mất mặt Trùng tộc của bọn họ ở bên ngoài được.

Biết rõ bọn họ được nuông chiều từ bé như nào nên cả hai trùng là Chử Nhất và Thương Nhan đều phải liên tục khuyên lơn, nhưng khuyên cả ba ngày vẫn không thể ngăn cản được quyết tâm của bọn họ.

Mới vừa vào Hạ, Duy An, đám Thương Dậu đã là khách quen của các cửa hiệu kem như kem ly, kem tươi, suốt ngày chỉ hận không thể trực tiếp ở luôn trong những cửa hiệu này.

Cho dù đã nóng thành như vậy, nhưng Duy An và các trùng khác vẫn kiên trì được, hoàn toàn vượt qua ngoài dự liệu của Thương Nhan và Chử Nhất, đồng thời còn có xu thế vẫn sẽ tiếp tục kiên trì.

Nhìn bộ dáng bọn họ vì duy trì danh dự chủng tộc của mình mà kiên trì như vậy, Thương Nhan và Chử Nhất cũng không có khuyên bọn họ nữa, mà đi theo bọn họ cùng nhau gia nhập cuộc tỉ thí ngây thơ này.

Đồng thời, còn vì phòng ngừa bọn họ ăn quá nhiều một loại kem đến nỗi đau bụng giống như tình huống nửa đêm ngày đầu tiên vào hạ trước kia, Thương Nhan và Chử Nhất mỗi ngày còn phải đi đến từng cửa hàng một bên ngoài học viện tìm mua kem cho bọn họ.

Giữa trưa, ánh nắng vẫn gay gắt vô cùng, Duy An và các trùng khác mua rất nhiều kem và kem tươi, vì không muốn bị Chử Nhất và Thương Nhan bắt được nên đã cố ý chạy ra cửa hiệu kem, ở dưới bóng cây gần ký túc xá ngồi xổm ăn kem.

Ăn được một lát thì có một bóng râm bao phủ ở trên đầu của bọn họ, Duy An ngửa đầu nhìn lên, thấy là Chử Nhất bèn rất nhanh giấu kem ở trong tay ra sau lưng.

Ánh nắng pha tạp xuyên thấu qua tán cây rơi vào khuôn mặt nóng đến đỏ bừng của Duy An, bên miệng vẫn còn dính kem, bên trong đôi mắt xanh thẳm lóe ra ánh sáng chột dạ.

"Chử Nhất ~" Cậu dùng chất giọng mềm mềm kêu lên, mặt mày cong cong muốn dùng vẻ dễ thương để được tha thứ.

Nhìn thấy cậu dù đã ăn kem mà vẫn mồ hôi nhễ nhại, Chử Nhất bất đắc dĩ ngồi xổm xuống đưa tay lau mồ hôi và kem dính trên miệng cho cậu, "Tớ có mang theo chút canh đậu xanh giải nóng và nước ô mai, cậu muốn nếm thử không?"

Thấy Chử Nhất không tức, Duy An lập tức cong mi mắt lên cười gật đầu, "Muốn."

Chử Nhất múc cho cậu và đám Thương Dậu thêm một chén nữa, sau đó trong lúc Duy An đang uống, đã kẹp mấy điểm đen lên trên cổ áo và trên ống quần của cậu.

Lập tức, một cảm giác lạnh buốt từ điểm đen lan tràn ra toàn thân, nhanh như chớp Duy An đã không còn cảm thấy nóng nữa, cậu chớp chớp mắt, tò mò hỏi, "Đây là cái gì?"

"Một đồ chơi nhỏ dùng làm lạnh trong mùa hè." Chử Nhất nói xong, bèn dính lên cho đám Thương Dậu và Khắc Lợi Lạc Xuyên bên kia.

Sau khi mua một vài vật liệu và công cụ ở bên ngoài, cậu đã bỏ chút thời gian để làm ra thứ này.

"Thời tiết này nóng như vậy, càng cố chống đỡ thì chắc chắn sẽ càng nóng. Những quân giáo sinh khác mặc dù ngoài miệng nói là không cần chức năng ổn định nhiệt độ, nhưng mà bọn họ cũng sẽ tự mình động thủ lặng lẽ làm ra những món đồ có thể hạ nhiệt độ. Bởi vì thứ đó dựa vào năng lực của bản thân làm nên sẽ không có ai nói cái gì cả." Chử Nhất vừa nói vừa thu sạch kem của bọn họ, sau đó nắm tay Duy An đi về, "Kem có thể ăn nhưng mà chỉ được ăn ít, nếu thật sự thèm ăn thì nói với tớ, tớ có thể làm cho cậu còn ngon hơn thế này."

"Không phải trong ký túc xá không có phòng bếp sao?" Duy An ngờ vực.

"Tớ sẽ tách phòng khách ra một vùng nhỏ, có thể dùng làm phòng bếp, nhưng mà điều kiện tiên quyết là cậu phải đồng ý, dù sao thì ký túc xá cũng là hai chúng ta cùng ở." Chử Nhất nói.

"Đương nhiên là đồng ý." Duy An gật đầu thật mạnh, gật đầu sau xong lại cảm thấy nhất định phải khen vài câu, liền cười cười nói, "Chử Nhất, cậu thật là lợi hại."

Chử Nhất nhếch khóe miệng lên, "Buổi tối, cậu có muốn ăn chút gì không?"

"Còn có thể làm món ăn sao?" Duy An bị mấy món ăn trong phòng ăn tra tấn đủ rồi, thực sự mong đợi hỏi.

"Có thể."

"Oa, Chử Nhất, cậu thật là tốt!" Duy An kêu lên một tiếng rồi ôm lấy cậu ta.

Từ đó về sau, cơm của đám Duy An, Thương Dậu đều được Chử Nhất lo hết. Không thể không nói, Chử Nhất nấu ăn rất ngon, trời mùa hè nóng bức như thế, Duy An và các trùng khác khác không những không gầy đi, mà ngược lại còn mập hơn mấy cân.

Nhớ tới những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ, Duy An bây giờ đã trưởng thành thận trọng hơn khá nhiều liền không nhịn được nhếch khóe miệng lên cười.

Anh tới gần bên cạnh Chử Nhất, nói nhỏ, "Có phải kể từ khi đó em đã quyết định là sẽ bảo hộ anh rồi hay không?"

"Có lẽ là vậy!" Chử Nhất vẫn luôn căng thẳng hoàn thành tất cả thủ tục cho hôn lễ, quay đầu đối diện với ý cười bên trong đôi mắt xanh thẳm của anh, trong con mắt đen nhánh cũng hiển hiện ý cười.

Có lẽ là vì muốn Duy An nói như vậy, nên từ khi đó anh đã bắt đầu vô thức nghĩ trăm phương ngàn kế để bảo hộ Duy An.

Nghĩ đến cái này, trong lòng Chử Nhất chợt cảm thấy có chút may mắn.

Duy An vui vẻ, đôi mắt cong lên, ngữ khí cố ý tỏ vẻ đắc ý, "Xem ra từ lúc đó, anh cũng đã là một trùng đực rất có mị lực rồi!"

Chử Nhất nghiêm túc nghĩ nghĩ rồi liền nói, "Không phải là từ khi đó, mà là còn nhỏ hơn nữa, anh đã rất có mị lực rồi."

Giống như là một vệt ánh sáng, khiến các trùng đều không nhịn được muốn tiếp cận!

Một quả bóng đánh thẳng tới làm Duy An trở tay không kịp, anh bật cười nói, "Không nói nữa, đi tắm trước đi!"

Nói xong, anh còn định ôm ngang thư quân của anh vào lòng, nhưng vừa mới động thủ thì đã bị Chử Nhất nhanh tay ôm vào trong lòng trước.

"... ... ?" Duy An bất đắc dĩ nhìn về phía Chử Nhất, "Hôm nay phải là anh ôm em mới đúng."

Chính Chử Nhất cũng trầm mặc, bờ môi giật giật phun ra mấy chữ, "Xin lỗi anh, em quen rồi."

"Không sao cả." Rời khỏi vòng tay Chử Nhất, Duy An xoay người ôm ngang Chử Nhất lên. Lúc đứng dậy, chiếc áo sơmi màu trắng chảy dọc theo đường cong của anh, những vệt hoa văn làm nổi bật lên phần cơ bắp rõ ràng trên lưng.

Anh cúi đầu nhìn Chử Nhất sắc mặt cứng ngắc trong ngực, cười nói, "Về sau, em sẽ phải tập làm quen với việc anh ôm em rồi."

"Vâng." Chử Nhất gật đầu một cái. Tính cách luôn luôn đạm mạc, thô kệch, lúc này, anh lại có cảm giác tay chân khá là luống cuống, bên trong tròng mắt đen nhánh hiếm khi nào hiện lên một vẻ bối rối và căng thẳng.

Trong phòng tắm, Duy An đang cởi nút áo của Chử Nhất ra, cởi rất chậm, rất chuyên tâm, ngón tay thon dài giống như là đang đối đãi với một món bảo vật trân quý, nhưng lại có một cảm giác khá là nhẹ nhàng trôi chảy.

Tất cả những thứ này đều khiến Chử Nhất không biết làm thế nào, chỉ có thể căng thẳng ngừng thở.

Thấy vậy, Duy An cười nhẹ, tới gần vành tai của anh, há mồm khẽ cắn một cái. Lúc Chử Nhất giật mình vô thức muốn tránh né, anh lại không cho anh ta cự tuyệt, ôm lấy eo của anh ta ép về phía mình.

Chử Nhất rũ mắt nhìn Duy An khiến anh suýt nữa thì không thể chống đỡ được, đột nhiên nghĩ tới bộ dạng mềm mại trắng trẻo và nụ cười rất đáng yêu của Duy An khi còn bé, không hiểu sao lại không còn cảm thấy khẩn trương nữa.

Duy An đặt đầu Chử Nhất lên trên bờ vai của mình, một tay cởi quần áo của anh, một tay khác chậm rãi xoa nắn vành tai của anh, bên trong đôi mắt màu xanh thẳm hiện lên ám mang, giọng nói khàn khàn, "Trước kia có phải tất cả những thiên vị, những hành động hy sinh không màng tất cả của em dành cho anh đều chỉ bắt nguồn từ việc em muốn báo ân hay không?"

"Vâng." Hô hấp dần dần hỗn loạn, Chử Nhất cố gắng để cho giọng nói của mình nghe bình thường hết mức có thể.

Kỳ thật, khi Chử Nhất biết được việc Duy An thích mình thì anh cũng rất là kinh ngạc, lại có chút thụ sủng nhược kinh, sau đó liền bắt đầu rơi vào trạng thái hoài nghi bản thân.

Anh chưa từng cho rằng mình có tư cách để yêu thích Duy An, tìm khắp tất cả ưu khuyết điểm trên người mình anh cũng không tìm ra được lý do để Duy An thích anh.

Cuối cùng anh cho ra một lý do chính là, Duy An thấy đám bạn bên cạnh mình là Thương Dậu, Khắc Lợi Lạc Xuyên đều đã có thư quân, nên anh ấy cũng muốn có thư quân cho riêng mình.

Nhưng bởi vì mấy năm này bị trùng cái Trùng tộc điên cuồng theo đuổi quá nhiều, khiến cho Duy An không muốn tiếp xúc với những trùng cái lạ lẫm, cho nên cuối cùng Duy An đã đưa ra một lựa chọn hết sức quen thuộc chính là anh.

Biết được ý nghĩ của anh, Duy An cảm thấy hơi bất đắc dĩ, vội vàng đưa tay tóm lấy mặt anh, nghiêm túc nói, "Vậy em nói cho anh nghe xem, có ai báo ân mà lại không cần có lý do, cũng không thèm chú ý đến tính mệnh và tất cả hậu quả có thể ập đến? Đã vậy còn báo ân một lúc mấy chục năm?"

Chử Nhất hơi ngượng ngùng nghiêng đầu đi, năm đó anh thật sự đã nghĩ như vậy.

Kỳ thật chủ yếu vẫn bắt nguồn từ suy nghĩ là bất luận anh có mạnh đến đâu, thu được thành tựu chói mắt đến thế nào thì những thứ này so sánh với Duy An đều quá mức nhỏ bé.

Nhỏ bé đến mức nội tâm của anh sinh ra một chút tự ti, có khi đến cả việc được tới gần Duy An thôi đối với anh cũng là một loại may mắn và cứu rỗi.

Duy An loá mắt ưu tú không có gì sánh kịp như vậy, thật sự sẽ trở thành hùng chủ của anh sao?

Chỉ suy nghĩ một chút thôi anh cũng cảm thấy đây là một giấc mộng hoang đường!

Thế nhưng nó đã trở thành sự thực, vào hôm nay!

Tuy rất nhiều trùng cái Trùng tộc cũng không hiểu nổi, thậm chí khi phải vượt qua cửa ải rất là gian nan của các anh trai của Duy An thì Chử Nhất vẫn cường ngạnh không để mắt đến những thứ này, gắt gao chiếm cứ vị trí bên cạnh Duy An, mặc cho có rất nhiều ngôn ngữ không coi trọng và chửi bới thì anh cũng không nhượng bộ nửa bước.

Anh vất vả lắm mới được tới gần Duy An, thậm chí có thể ở bên bồi bạn với Duy An, ngoại trừ chính Duy An ra thì sẽ không có bất luận một trùng nào có thể khiến anh lùi lại nửa bước.

Ngoài cửa sổ, màn trời vô cùng đẹp đẽ, ánh sao ở trong màn đêm vẽ ra tinh hà bao la hùng vĩ, gió nhẹ lay động vào nhánh cây, kéo theo lá cây tạo nên âm thanh xào xạc tô điểm cho cảnh tượng mỹ lệ này.

Mà hết thảy đều bị ngăn cách bên ngoài phòng tắm, nơi mà nhiệt độ đang dần dần lên cao.
Chương kế tiếp