Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 14
"Oa oa..." Một tiếng khóc phá vỡ tất cả yên tĩnh.

Quyền Từ nhanh chóng ngồi dậy nhấc Quyền Phiền lên, sau đó nhìn nhìn Duy An.

Chỉ thấy con non nho nhỏ nằm rạp trên mặt đất, tiếng khóc tê tâm liệt phế từ trong miệng cậu phát ra, trên cánh tay trắng nõn nho nhỏ là một đầu vết thương dữ tợn sâu đến mức nhìn thấy cả xương, có vẻ là bị phần đuôi của cái roi xoẹt qua.

Quyền Từ cứng đờ người, trong phút chốc, trái tim đau thở không ra hơi, loại roi này đánh lên người một trùng cái trưởng thành cũng có thể da tróc thịt bong, trùng đực non nhỏ như vậy làm sao có thể chịu được.

Anh thận trọng ôm Duy An lảo đảo đứng lên, liên tục gầm thét, "Trùng y, trùng y, mau gọi trùng y!"

Đứng ở một bên, Quyền Phiền lộn nhào chạy nhanh đến sau lưng Quyền Từ, vừa chạy vừa rơi nước mắt không ngừng, trước kia bị đánh cậu còn không khóc, hiện tại lại khóc đến mức không thở nổi.

Tiếng khóc tê tâm liệt phế còn quanh quẩn ở bên tai, trong đầu Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ong ong, không thể nào suy nghĩ, chỉ có thể máy móc nhấc chân đuổi theo.

Đi vào y lâu, Duy An đã khóc đến mức sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn không chịu tiêm thuốc tê, chỉ hung hăng kêu khóc đòi hùng phụ.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vội vàng tiến lên ôm cậu vào trong ngực, hùng phụ vừa đến Duy An liền dùng cái tay không bị tổn thương gắt gao nắm lấy vạt áo trước ngực ông, khóc không ra hơi, "Huhuhu... Đau... Duy An đau..."

Bởi vì Duy An ở trong vỏ trứng suốt tận hai năm mà không phá xác, cho nên thân thể của cậu yếu hơn rất nhiều so với trùng đực non bình thường, hơn nữa cậu còn bài dị và dị ứng với rất nhiều loại dược vật. Không thể giống như những trùng khác, khi bị thương chỉ cần nằm trên khoang thuyền trị liệu là khỏi, Duy An chỉ có thể tiếp nhận cách trị liệu nguyên thủy nhất, đó là khâu lại.

Chuẩn bị tiêm thuốc tê, Kiều Tùng ra hiệu Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đè Duy An lại đừng cho cậu cử động mạnh.

Tay Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp run run đặt Duy An ở trong ngực, bởi vì đau đớn, Duy An liền vô thức phản kháng, bây giờ lại không cách nào động đậy, cậu càng khóc dữ dội hơn, giọng nói bình thường mềm mại bây giờ đã bị xé rách hoàn toàn.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ôm lấy cậu, cảm thụ được dòng nước thấm vào vạt áo trước ngực, ông cũng không nhịn được rơi nước mắt.

Tiếng khóc khàn khàn non nớt giống như là một thanh cương dao quấy tung trong lòng của ông, khiến trái tim ông khó chịu đến cực điểm, cảnh tượng lúc này đây đã đã trở thành bóng ma tâm lý của tất cả các trùng cái.

Nhận được tin tức chạy tới, Quyền Yến thấy cảnh này thì lập tức cắn răng chửi bậy phát tiết, đau lòng như muốn run lên, anh lập tức tóm lấy Quyền Từ ở bên cạnh, nhưng trông thấy cả người anh tràn đầy vết thương, ngay cả đứng cũng không vững thì lại thả tay xuống.

Mãi đến khi Duy An khóc ngất đi, vết thương được khâu lại, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp trên người đầy mồ hôi lạnh mới quay đầu lại lườm bọn họ một cái, trong mắt sôi trào vô số cảm xúc u ám và ảm đạm đan xen, trở thành sóng ngầm thoáng qua chìm vào đáy biển.

Kỳ thật trùng cái đã tiến vào kỳ trùng hóa thì trùng đực sẽ không thể trấn an nổi, cho dù có thể trấn an thì cũng phải là do những trùng đực có tinh thần lực đạt trình độ cao nhất, thời gian bình thường phải mất nửa năm, thậm chí còn có thể dài hơn nữa mới có thể trấn an được.

Đám người Quyền Từ cũng không hiểu, cho nên khi nhìn thấy Duy An trấn an được Giản Phong xong thì cũng chỉ rung động trước năng lực của trùng đực mà thôi.

Đối diện với ánh mắt của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, trái tim Quyền Yến trở nên lạnh lẽo, anh cũng đã từng nghĩ qua vì sao Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp lại đối xử với bọn họ như thế, bọn họ cũng là trùng non của ông, mặc dù là trùng cái nhưng trong thân thể từ đầu đến cuối vẫn chảy xuôi một nửa huyết mạch của ông, tại sao ông lại chán ghét, hận không thể đánh chết bọn họ như thế?

Anh dùng mấy năm để đi tìm đáp án, cuối cùng cái lấy được chẳng qua chỉ là một câu đơn giản, đó là ông vô cùng ghét trùng cái mà thôi.

Quyền Yến không hiểu, nếu như ông thật sự ghét trùng cái, thì tại sao ông lại cưới phụ thư và thư phụ của bọn họ, còn làm cho bọn họ sinh hạ những trùng cái là bọn anh.

... ... ...

Ban đêm, Duy An vừa mới tỉnh lại nhưng bởi vì vết thương quá đau mà nước mắt lại ào ào rơi xuống, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vẫn luôn trông coi ở bên giường nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cậu, "Vết thương đau lắm à?"

Duy An ủy khuất gật đầu, đôi mắt xanh thẳm bị nước mắt thanh tẩy giống như bầu trời sau cơn mưa.

"Ăn cái này sẽ hết đau." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đau lòng cho một viên dược hoàn vào miệng cậu.

Duy An há mồm ăn, hương vị ngọt ngào tản ra ở trong miệng, giọng nói cậu có chút nghi ngờ, còn làm bộ thút thít, "Ngọt quá ~ đường ~ "

"Ừm, đây là kẹo đường giảm đau đặc biệt làm cho con." Ông cúi người nhẹ nhàng ôm Duy An, "Còn đau không?" - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

"Không đau nữa rồi~ "

"Xin lỗi, hại con bị thương."

Nằm trong ngực ông, Duy An cố gắng nâng cái tay trái có thể động lên, vỗ vỗ lên lưng của ông, trên khuôn mặt trắng nõn là sự ngoan ngoãn, "Không phải hùng phụ ~ là người máy xấu ~ "

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp không ngờ cậu còn trách cả người máy, tỉ mỉ nghĩ lại, cũng đúng, cậu còn nhỏ như vậy cái gì cũng không hiểu, con mắt nhìn thấy cái gì thì với cậu mà nói, đó chính là đáp án.

"Ừm, người máy hư, chúng ta ném nó đi."

"Nó xấu lắm ~ Nó đánh anh trai ~ "

"Hùng phụ đồng ý với Duy An là sẽ vứt nó đi, Duy An cũng đồng ý với hùng phụ một chuyện, có được hay không?"

"Được ~ "

"Về sau gặp phải chuyện này, con không được lại gần, nếu không sẽ đau y như lần này đó, biết chưa?" Ông nói xong, liền sờ lên cái tay buộc ở trước ngực của Duy An.

Duy An nhướng mày lên suy nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu.

Sắc mặt Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp khá là khó coi, lạnh giọng hỏi "Vì sao?"

"Anh trai bị đánh ~ muốn bảo vệ anh trai nha ~ "

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ngơ ngẩn, nhìn dáng vẻ như đương nhiên trên mặt cậu, trong lúc nhất thời thật sự là không nói ra lời.

Sau một hồi ông mới nói, "Khi gặp phải chuyện này, con có thể nói cho hùng phụ, để hùng phụ tới là được."

"Ừm." Duy An nằm trong ngực ông gật đầu, cái tay nhỏ có thể động níu lấy đầu của ông, "Hùng phụ khỏe lắm nha ~ Duy An sẽ tìm ~ "

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ôm cậu, thân thể trong ngực mềm nhũn lập tức khiến trái tim cũng ông cũng mềm nhũn theo.

Màn đêm luôn bao dung và im lặng, bao nhiêu cảm xúc và suy nghĩ phức tạp cứ thế kết tủa và lớn dần khi màn đêm buông xuống, như những hạt cỏ dại, khi nào gió xuân thổi qua thì sẽ trở thành cả bầu trời.

"Nghe nói hùng phụ đã vứt mấy đồ trong Hình Lâu đi, chuẩn bị biến nơi đó thành lầu trò chơi?" Bóng người giả lập hết sức kinh ngạc nói.

"Ừm." Quyền Từ gật đầu, mặc một bộ trang phục bình thường, anh đang phải nhanh chóng xử lý một số việc. Trận đánh ngày hôm qua ở trên người anh, dường như không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì.

Đối với toàn bộ trùng cái ở trang viên Ngải Nhĩ Hãn mà nói thì đây là một tin tức cực kỳ tốt, nơi Hình Lâu tạo thành bóng ma trong lòng bọn họ khiến cho bọn họ căm thù đến tận xương tuỷ đã biến mất.

"Vậy đây là một chuyện rất tốt, nghe nói bởi vì em trai trùng đực non kia của chúng ta không cẩn thận bị đánh đúng không?" Quyền Luật cười híp mắt hỏi.

Động tác xử lý công chuyện của Quyền Từ dần chậm lại, anh ngẩng đầu nhìn Quyền Luật, ánh mắt dò xét, nhàn nhạt đáp lại, "Ừm."

"Nó cũng có chút tác dụng đấy."

"Có việc, tắt máy đi." Nói xong, Quyền Từ liền tắt video giả lập.

Anh ngửa người về sau, tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt mờ mịt rơi vào không trung, anh nhớ tới Duy An, cũng không biết cậu bé hiện tại thế nào rồi.

Đang nghĩ ngợi chuông cửa lại vang lên, một màn hình xuất hiện trên không trung, anh vừa bấm vào, hình ảnh Duy An liền xuất hiện ở trước mắt anh.

Cậu bé nho nhỏ đứng ở ngoài cửa, cái tay bị thương dùng khăn vải màu xanh da trời treo lên để phòng cậu cử động mạnh chạm đến vết thương, một cái tay khác không bị tổn thương thì cố gắng vẫy vẫy về phía chuông cửa, "Anh trai mở cửa nha ~ "

Quyền Từ mở cửa, đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời cũng cau mày, cậu không cố gắng dưỡng thương mà đi ra ngoài làm cái gì!

Duy An vừa nhìn thấy Quyền Từ liền lung la lung lay chạy tới, có thể là bởi vì một cái tay bị treo nên không thể cân bằng được cơ thể, dáng vẻ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã sấp xuống khiến Quyền Từ thật sự hãi hùng khiếp vía.

Anh vội vàng tiến lên mấy bước ôm Duy An vào trong ngực, nhỏ giọng quát lớn "Không cố gắng dưỡng thương mà chạy loạn cái gì?"

Bị anh ôm vào trong ngực, Duy An không hề sợ hãi khi bị anh quát, ngược lại còn hơi sững sờ nhìn tổn thương trên mặt Quyền Từ, thận trọng dùng tay đụng đụng rồi lại rút về.

"Anh trai có đau không?" Cậu ngước hai đôi mắt thật to lên hỏi.

Quyền Từ vốn muốn nói là không đau, nhưng khi đối diện với ánh mắt đau lòng của cậu, không biết thế nào lời vừa ra miệng đã thay đổi, "Đau."

Dứt lời, con mắt Duy An nhanh chóng liền bị bịt kín bởi một tầng sương mù, chỉ một giây sau, những giọt nước mắt to như hạt đậu lần lượt lăn xuống, rơi vào mu bàn tay của Quyền Từ, kích thích khiến anh run rẩy.

"Anh trai ~ anh trai không đau nữa nha" Tiếng nói mềm mềm mang theo nghẹn ngào, cậu phồng má nhẹ nhàng thổi lên miệng vết thương trên mặt anh, tay trái trước người lục tung cái túi nhỏ trước ngực rồi lấy ra một viên kẹo, "Anh trai ăn ~ ăn cái này sẽ hết đau."

Nhìn cậu bé như vậy, loại hạt giống có tên là thân tình đã đóng băng từ lâu ở trong lòng Quyền Từ cuối cùng cũng nghênh đón được gió xuân, giống như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng, phá vỡ băng tuyết mọc thẳng lên trời.

Động tác của anh vừa cứng ngắc vừa vụng về lau đi nước mắt của Duy An, cúi đầu ăn kẹo trong tay cậu bé, "Duy An đặc biệt đến thăm anh trai à?"

"Ừm " Duy An gật đầu, nói với ngữ khí non nớt lại nghiêm túc, "Anh trai đừng sợ ~ kẻ xấu đã đi~ về sau không đánh anh trai nữa~ "

"Ừm, không sợ." Quyền Từ chôn mặt vào cổ vai của cậu bé, hít sâu một hơi, mùi sữa quanh quẩn cạnh chóp mũi, phảng phất dịu dàng.

Bị anh làm cho ngứa, Duy An cười, rụt cổ lại, "Ngứa ~ "

Trái tim trống rỗng tiếp tục được lấp đầy, Quyền Từ không có ý nghĩ buông cậu ra, anh ôm Duy An đi đến ghế sô pha bên cạnh, sau đó liền dùng tư thế này mở video giả lập công việc ra kết thúc công việc còn lỡ dở.

Duy An ngoan ngoãn nằm ở trong ngực anh trai, giơ tay lên che miệng, hiểu chuyện không quấy rầy anh trai làm việc.

Thật lâu sau, vì quá nhàm chán, cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cánh tay của anh trai, sau khi anh trai nhìn qua mới nhỏ giọng nói, "Anh trai, thả em xuống đi ~ "

Quyền Từ không muốn thả cậu xuống, nhưng nghĩ nghĩ, con non đều rất hiếu động, anh đã bắt cậu ngoan ngoãn nằm lâu như vậy, cũng nên cho cậu ấy ra ngoài chơi đùa thôi. Vì vậy, anh bèn đặt cậu lên cái ghế salon bên cạnh.

Sát bên anh trai, Duy An ngồi một lúc lại thấy nhàm chán, bèn lung lay cái đầu nhỏ, lúc nhìn thấy cái gối ôm bên cạnh, ánh mắt liền sáng rực lên. Cái tay còn khỏe chống thân thể lên, bò qua há mồm ngậm cái gối ôm rồi lại lắc lắc ung dung bò lại.

Bò lại xong, cậu đặt gối ôm ở cạnh chỗ ngồi của mình rồi hài lòng dùng cái tay nhỏ vỗ vỗ, sau đó lại nhìn về phía hoa quả trên bàn.

Cậu xoay người, đi xuống khỏi ghế sô pha, muốn dùng chân chạm đất.

Quyền Từ liếc mắt nhìn qua, anh vẫn luôn chú ý đến cậu, nhìn thấy cậu đạp chân lung tung ở giữa không trung, trong mắt hiển ra ý cười.

Phí hết cả buổi, Duy An cuối cùng cũng đứng được lên trên đất, thở dốc một hơi nhỏ bé, sau đó giống như người lớn, vỗ vỗ lên cái lồng ngực nho nhỏ, "Ai nha nha ~ "

Trấn an được mình xong, cậu liền lên vươn về phía trước cầm đống hoa quả mà cậu rất muốn ăn, không ngờ cái bàn quá lớn lại với không tới.

Cậu quay đầu nhìn về phía anh trai xin trợ giúp, phát hiện anh trai đang chăm chỉ làm việc không chú ý tới cậu, cậu lại quay đầu cố gắng nhón chân lên.

Sau khi cậu quay đầu đi, Quyền Từ mới ngước mắt nhìn về phía cậu, chú ý để cậu không bị ngã sấp xuống.

Cố gắng duỗi cái tay ra mà cũng không thể chạm được vào hoa quả, Duy An không hề từ bỏ, nhìn chung quanh một chút, cậu lại một lần nữa bò lại lên trên ghế sa lon rồi ném gối ôm xuống, sau đó lại thuận theo ghế sô pha rồi trượt xuống dưới.

Cậu kéo gối ôm đến trước bàn rồi đệm gối ôm xuống dưới chân, Duy An đứng lên trên gối ôm, cuối cùng cũng chạm được đến đống hoa quả. Cậu cong mắt, cầm quả lên đặt ở bên miệng rồi cắn một cái, sau đó cả khuôn mặt nhỏ đều nhăn nhúm lại, "Phi phi ~ chua quá"

Đặt quả vừa cắn trở lại trong mâm, cậu tức giận kéo cái gối ôm lên rồi lại bò lại ghế sa lon.

Quyền Từ sờ lên đầu của cậu, nói với ngữ khí nhàn nhạt, "Đói bụng rồi à?"

Duy An ôm bụng mình, "Đói nha ~ "

Lấy được câu trả lời, Quyền Từ dặn dò quản gia mang sữa của Duy An đến chỗ của anh.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đưa bình sữa cho quản gia, đợi quản gia rời đi, vẻ mặt của ông buồn bực ngồi ở trên ghế sa lon trong thư phòng, tiểu Duy An bé bỏng của anh lúc nào cũng dính lấy mấy anh trai của nó như vậy.

Thật ra ông cũng có thể đuổi đám anh trai của cậu đi ra xa hoặc là ngăn cản bọn họ tiếp xúc với nhau, nhưng mà ông cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ thất vọng trên khuôn mặt mềm mại của trùng đực non chút nào, việc này thật khiến cho ông phiền muộn.

Nhìn thấy quản gia đưa bình sữa tới, Duy An rất vui, cậu nhận bình sữa đưa cho Quyền Từ, sau đó thuần thục nằm vào trong ngực anh, "Anh trai cho ăn nha ~ "

Quyền Từ cầm bình sữa nhìn về phía quản gia.

Quản gia lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, "Tiểu thiếu gia trước kia cũng được Ngải Nhĩ Hãn đại nhân hoặc là Quyền Yến thiếu gia cho ăn."

Quá mức nuông chiều.

Trong lòng của anh nghĩ nghĩ, sau khi thử nhiệt độ của sữa bèn đỡ Duy An dậy, đặt cậu đến một độ cao vừa phải, xác định sẽ không bị nghẹn thì mới nhét núm vú cao su vào trong miệng cậu.

Duy An ngậm lấy núm vú cao su, đưa một cái tay ra đỡ bình sữa uống không ngừng, những dòng sữa ấm áp ngon ngọt chảy vào trong miệng khiến bàn chân nhỏ của cậu cũng không nhìn được cong lên.

Nhìn bộ dáng nho nhỏ của cậu, Quyền Từ cũng vui vẻ hơn nhiều.

Thật sự ngon như vậy sao?

Quyền Từ nhìn Duy An híp mắt uống, cảm giác như thế này có thể khiến cả thể xác và tinh thần đều được thả lỏng, hiếm khi nào lộ ra nét mặt hiếu kì cầm lấy bình sữa từ trong tay Duy An rồi vặn ra, sau đó hé miệng nhấp một hớp.

Không quá ngon, hương vị là lạ.

Nghĩ nghĩ một lát, anh ngẩng đầu lên, lập tức đối mặt với ánh mắt khiển trách của Quyền Yến đang đi đến.

Quyền Yến vốn chỉ muốn tới xem một chút, không ngờ lại thấy cảnh này. Anh hết sức kinh ngạc, không ngờ đứa em trai luôn luôn lạnh nhạt thận trọng của anh mà còn tranh uống sữa với con non.

Mặt Quyền Từ cứng đờ, vặn chặt bình sữa xong, bèn nhét núm vú cao su lại vào trong miệng Duy An, dùng động tác phủ nhận hành động vừa rồi của mình.

Em không có, em không phải, anh nhìn lầm!

Duy An ngậm lấy núm vú cao su, do dự một chút, "bẹp" một tiếng, cậu rút núm vú cao su từ trong miệng ra rồi đưa đến gần miệng Quyền Từ, vừa nói vừa nuốt nước bọt, "Anh trai uống đi ~ Duy An không đói bụng "

Quyền Từ: ... ...

Ánh mắt Quyền Yến càng lộ ra vẻ khiển trách, anh tiến lên dành lấy Duy An từ trong ngực của Quyền Từ, "Duy An uống, nó không đói đâu."

"Thật hả ~" Trùng đực non nghi ngờ nhìn về phía Quyền Từ.

Quyền Từ cứng ngắc gật đầu, lấy được câu trả lời, Duy An vui mừng phấn khởi nhét núm vú cao su lại vào trong miệng.


App TYT & Cirad team
Chương kế tiếp