Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 16
Nói chung, bất luận là trùng cái non hay là trùng đực non thì trùng non nào cũng có bản năng bảo vệ đồ ăn của mình.

Lúc tiểu Duy An cho bọn họ kẹo, bọn họ đều nhìn thấy vẻ không nỡ trên mặt cậu, cho nên mới không hiểu tại sao cậu vẫn cho bọn họ kẹo?

Vô cùng nghi ngờ, bọn họ hỏi Duy An, Duy An thản nhiên đáp lại, "Lễ gặp mặt đó ~ "

Các chú đều cho cậu rất nhiều lễ gặp mặt, cậu cũng phải trả lại chứ.

Thương Doanh và các trùng khác hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều không nhịn được cười to lên.

Không ngờ bọn họ cũng có một ngày bị một trùng non còn chưa được một tuổi tặng cho lễ gặp mặt.

Không hiểu vì sao bọn họ cười, Duy An mờ mịt chớp mắt, mấy đại trùng quả nhiên là khó hiểu.

Một bên khác, Quyền Yến và Quyền Từ đã sớm rời khỏi Tạp Thác tinh, Quyền Từ thậm chí bởi vì phải đi gấp nên nhảy vọt khá nhiều, cho nên đã tiêu gần hết số tiền mà những năm gần đây anh phải mất công đi bắt giết bao nhiêu dị thú mới kiếm được.

Vừa tới cổng trường quân đội, anh liền đụng phải Sở Viên đã ở chỗ này chờ anh rất lâu.

Vừa nhìn thấy anh, Sở Viên liền vọt lên, "Cậu cuối cùng cũng tới, hai ngày này mặt Văn giáo quan đen sì như đáy nồi, nếu không phải Sầm giáo quan ở đây thì cậu vừa trở về đã bị tống vào nhà giam rồi."

Quyền Từ gật đầu một cái, "Giản Phong đâu? Cậu ấy trở về chưa?"

Mấy ngày nay, cậu dành hết thời gian chăm sóc tiểu Duy An nên cũng quên mất không theo dõi tình hình Giản Phong hiện tại như thế nào.

Vừa nhắc tới chuyện này, Sở Viên lại càng hưng phấn, "Giản Phong khỏe lắm, giá trị trùng nguyên hỗn loạn của cậu ta hiện tại đã thấp nhất toàn trường. Tôi hỏi gặng cậu ta hồi lâu cậu ta mới nói cho tôi là cậu mang trùng đực non đi cứu cậu ta, thật như vậy hả?"

Việc này cũng không có gì là không thể nói, Quyền Từ gật đầu thừa nhận.

"Nghe cậu ta nói trùng đực nhỏ đó rất là đáng yêu, tròn tròn như viên gạo nếp, hình như trên người còn có mùi sữa thơm. Cậu có ảnh chụp không, cho tôi xem một chút đi." Anh ta mở to đôi con mắt màu hổ phách mong đợi nhìn Quyền Từ.

Quyền Từ dừng bước chân lại, dùng một tay ấn đầu anh ta khiến anh ta phải xoay qua chỗ khác, "Cậu như vậy rất giống mấy tên trùng cái bệnh hoạn đó nhé, Duy An nhà tôi còn nhỏ, không thể tiếp xúc với dạng trùng cái như cậu được."

"Mẹ nó, cậu không thể như vậy được, đều là bạn tốt, tại sao cậu có thể đối xử khác nhau như thế được cơ chứ? Này, cậu đang làm gì đấy?" Đột nhiên trông thấy Quyền Từ đang xem một cửa hàng màu sắc sặc sỡ ở trên mạng, anh ta có chút hiếu kì lại gần.

Vừa nhìn đã phát hiện, tất cả mọi thứ bán trong đây đều là đồ chơi và vật dụng của trùng non, anh muốn mua đồ chơi cho trùng đực con kia sao! ?

Chuyện này không phù hợp với tính cách của Quyền Từ lắm nha!

Với cái tính cách đạm mạc, ngoại trừ suy nghĩ muốn mạnh lên thì không nghĩ đến chuyện gì khác của anh thực sự không giống với người sẽ đi dạo khắp các cửa hàng dành cho trùng non để tìm kiếm rồi mua đồ sắm sửa này kia được.

Trong lòng nghi ngờ, Sở Viên quét mắt nhìn giá cả, sắc mặt lập tức cứng đờ.

"... ... Những thứ này, sao lại mắc như vậy chứ! ! !"

Một tiếng la thê lương vang lên, Quyền Từ nhìn thẳng, vượt qua anh ta đi về phía trước.

Trên mặt không có biểu cảm, còn trong lòng thì vẫn đang suy nghĩ, tiểu Duy An đi về nhà phát hiện bọn họ đều không ở nhà thì không biết sẽ đau lòng như thế nào, anh phải sớm lấy lòng mua quà dỗ dành cậu bé mới được.

Bên trong CLB giải trí Phong Sơn, Thương Doanh và các trùng khác càng tiếp xúc với Duy An nhiều thì càng cảm thấy cậu thật thú vị.

Tính cách ngoan ngoãn dễ thương, cộng thêm đôi mắt màu xanh thẳm bất cứ lúc nào cũng ngậm lấy ý cười óng ánh, lần nào trông thấy cũng khiến bọn họ sinh lòng vui vẻ.

Trong khoảng thời gian chờ các trùng non khác đến, bọn họ tranh nhau ôm ấp Duy An, vừa cảm thụ thân thể mềm mềm trong ngực, vừa cảm thán ở trong lòng, vì sao trùng đực non nhà mình không đáng yêu được như thế.

Lúc mà đám trùng con được hùng phụ kêu tới đến, Duy An vừa vặn đang nằm ở trong ngực Pháp Lợi Tư Ân Cách Nhĩ. Ông đối diện với ánh mắt nghi hoặc của trùng đực non nhà mình, ngượng ngùng thả Duy An xuống, "Tiểu Duy An đi chơi với các anh đi!"

Ánh mắt Duy An mang theo nghi hoặc nhìn ông, dùng cái giọng sữa nói, "Anh trai Duy An không có ở đây ~ "

Biết cậu có ý gì, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp tiện tay xoa nhẹ lên mái tóc của cậu, "Vậy con đi cùng bọn họ chơi đùa một chút, tiện thể kết bạn luôn."

Đám trùng đực non tới lần này đều không khác biệt nhiều so với Duy An, chỉ có một con trùng cái non duy nhất là song bào thai một cặp đực cái ở trong nhà Thương Doanh, tên là Thương Nhan.

Nói đến, Thương Doanh cũng là một trùng kỳ lạ, không chỉ ngại tên của mình quá dài, phiền phức đến mức đổi thành cùng họ với thư phụ, ông còn ngại trùng non của mình lúc thì phải theo họ ông, lúc thì lại phải theo họ phụ thư quá là phiền phức và khó nhớ nên đều thống nhất tất cả trùng non đều theo họ của ông.

Ông không phân biệt giữa trùng cái và trùng đực, đối với ông, con của ông dù là trùng cái hay là trùng đực thì cũng không quan trọng, bản thân ông là trùng đực ở trong giới cũng là người vô cùng nổi danh.

Duy An và các trùng khác được đưa tới một tầng lầu đặc biệt dành cho các trùng non chơi đùa, cách trang trí ở nơi này tương đối tươi sáng, mềm mại, trên mặt đất còn phủ lên tấm thảm màu trắng thật dày. Có thể nhìn ra được, đây là nơi đặc biệt chuẩn bị cho các trùng đực non, trùng cái non da dày thịt béo cũng không cần phải đối đãi cẩn thận như vậy.

Trùng non đến đây có năm người, đều có độ tuổi tác không chênh lệch với Duy An quá nhiều, trong đó lớn nhất có một trùng đã ba tuổi, một trùng nhỏ nhất cũng hai tuổi, Duy An mới gia nhập chính là trùng nhỏ nhất.

Chín trùng non tròn tròn như cục bông bình thường rất hay chơi đùa cùng nhau, hôm nay nhìn thấy Duy An lập tức hiếu kỳ vây cậu vào giữa, cẩn thận quan sát từng chút một trên người người bạn nho nhỏ mới đến này.

"Em tên là gì?" Khắc Lợi Lạc Xuyên là trùng lớn nhất, cũng là trùng mở miệng đầu tiên, cậu bé có mái tóc quăn màu xám trắng và đôi mắt màu xanh nhạt.

Biết cậu ta đang hỏi mình, Duy An âu yếm ôm lấy cái dao gỗ trong tay nhu thuận trả lời, "Duy An nha ~ "

"Anh tên là Khắc Lợi Lạc Xuyên, em phải nhớ kỹ tên của anh, em thấy nó có hay hay không." Cậu ta nói với ngữ khí bá đạo ngang ngược.

"Nghe hay lắm~ "

Có một trùng đực non tóc màu nâu với tròng mắt màu tím hai tuổi rưỡi, nói, "Anh tên là Pháp Lợi Tư Ân Nại Mạn, gọi anh là Nại Mạn là được rồi."

"Khoa Nhĩ, gọi anh là Khoa Nhĩ." Khoa Nhĩ rũ rũ mái tóc quăn màu trà, trong đôi mắt kim sắc là một nụ cười hoạt bát đáng yêu.

"Anh tên là Thương Nhan." Thương Nhan – một trùng cái non chỉ mới hai tuổi nhưng đã lớn hơn những trùng khác một cái đầu, cậu bé có một mái tóc màu xám tro và một đôi mắt cùng màu như vậy.

"Ai cho mày nói trước mặt tao?" Trùng đực non cuối cùng hung hăng đạp một cái vào chân của Thương Nhan, đôi mắt màu trà lục nhìn về phía Duy An, cái đầu ngẩng lên, mái tóc màu xám tro trên đầu lắc lư theo nhịp, "Anh tên là Thương Dậu, cái thứ trong ngực em là cái gì đấy? Cho anh chơi đi."

Duy An cúi đầu nhìn dao gỗ trong ngực rồi liền lắc đầu, cái tay rụt rụt lại, ôm cái dao càng chặt hơn, "Không nha ~ "

Thương Dậu thấy cậu cứ ôm khư khư cái dao không buông nên mới sinh ra lòng hiếu kỳ, lúc bị cự tuyệt cậu ta còn sững sờ một chút, sau khi nhận ra thì liền tức giận.

Mình bị cự tuyệt?

Có trùng dám cự tuyệt mình!

Cậu từ bé đến giờ ở nhà lúc nào cũng được sủng vô pháp vô thiên, nghe vậy liền giận đùng đùng xông lên cướp, "Cho tao, tao muốn chơi "

Duy An gắt gao ôm dao gỗ, bị cậu ta kéo một cái liền lảo đảo ra sau, sau khi kịp phản ứng, hốc mắt bắt đầu phiếm hồng, "Không nha ~ là của Duy An ~ "

Thấy hai trùng bắt đầu tranh đoạt, anh cả Khắc Lợi Lạc Xuyên tự nhận là tuổi tác lớn nhất tiến lên kéo Thương Dậu ra, đồng thời rất là da dáng, nghiêm mặt phát biểu, "Em lớn hơn Duy An, sao có thể cướp đồ của em ấy?"

Thương Dậu muốn đẩy cậu ta ra, nhưng Khắc Lợi Lạc Xuyên lớn hơn một tuổi với cậu nên có ưu thế hơn nhiều, nên cậu đẩy mãi mà cậu ta cũng không lung lay chút nào.

Không thể đẩy cậu ta ra, Thương Dậu liền hung tợn trừng mắt nhìn về phía Thương Nhan bên cạnh, "Mày còn không mau qua đây giúp tao đẩy nó."

Thương Nhan lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu cảm, "Em không đúng, anh sẽ không giúp."

Thương Dậu luôn được sủng ái cực kỳ tức giận, vì vậy bèn đem toàn bộ tức giận trút hết lên người Thương Nhan, "Mày được lắm, về nhà tao sẽ bảo thư phụ đánh mày."

Mặt Thương Nhan tái đi, quật cường quay đầu không nói lời nào.

Nhìn Thương Dậu không có cách nào, chỉ có thể giả bộ hung hăng đứng yên tại chỗ trừng mắt nhìn mình, Khắc Lợi Lạc Xuyên hài lòng gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía người bạn mới. Thấy Duy An đôi mắt hồng hồng và đôi má phồng lên vì tức giận, cậu lập tức theo bản năng buông cái tay chống nạnh xuống.

Đứa em mới này của cậu thật nhỏ, cậu phải biểu hiện thân cận một chút, lỡ như làm cậu bé sợ quá khóc lên thì phải làm sao bây giờ.

"Em làm như vậy là không đúng." Cậu ôn tồn nói, so với lúc đối mặt với Thương Dậu thì ngữ khí lúc này tốt hơn rất nhiều, "Là bạn bè thì phải chia sẻ đồ chơi cho nhau, em hẹp hòi như vậy thì sẽ không kết bạn được đâu."

Cậu cố làm ra dáng vẻ của một trùng lớn.

Thương Dậu ở phía sau giận đến mức nhe răng trợn mắt, tại sao đối mặt với cậu thì thái độ dữ dằn mà đối mặt với bạn mới thì thái độ lại tốt như vậy.

Chỉ bởi vì vẻ ngoài của cậu ta quá đáng yêu sao?

Cậu lặng lẽ liếc mắt, sau đó mở to tròng mắt màu lam nhu thuận ngập nước nhìn qua Khắc Lợi Lạc Xuyên để nhìn Duy An, sau khi nhìn xong, lập tức thu hồi ánh mắt, miệng bĩu xuống.

Ừm, đúng là rất đáng yêu.

"Thật hả?" Giọng nói Duy An nho nhỏ, còn mang theo chút nghẹn ngào.

"Thật, anh cam đoan mà." Khắc Lợi Lạc Xuyên vỗ bộ ngực, bộ dáng như một anh cả thực thụ.

Bên cạnh, Nại Mạn và Khoa Nhĩ gật đầu gia tăng độ tin cậy.

Lúc mới đầu, bị hùng phụ gọi qua, nói là phải chơi với một em trai trùng đực non nhỏ hơn bọn chúng, bọn chúng còn có chút không vui, nhưng sau khi gặp mặt lại cảm thấy cũng không phải là không thể chơi được.

Tiểu Duy An - bạn mới của bọn chúng là trùng đực nhỏ đẹp mắt nhất mà bọn chúng từng gặp.

"Được rồi ~" Duy An không nỡ đưa dao gỗ ra, "Các anh chơi nhẹ nhàng thôi đấy~ "

Thương Dậu thấy thế lập tức tiến lên cầm lấy dao gỗ, cậu ta cũng không thích chơi dao gỗ, chủ yếu là thấy Duy An bảo hộ nó kỹ càng nên cậu ta mới có chút hiếu kì, cộng thêm việc Duy An cự tuyệt cậu ta, nên cậu ta mới sinh ra tâm tư là nhất định phải lấy dao gỗ về nhìn xem rốt cuộc nó có cái gì vui.

Lấy vào trong tay rồi, Thương Dậu mới ngờ vực, đây chỉ là một cây gậy gỗ có hình dạng kỳ lạ? Có gì vui đâu? - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Duy An cũng giống như bọn họ, đều là trùng đực non. Nếu vậy thì đồ chơi tốt gì mà không có, sao có thể coi một cây gậy gỗ như thế này làm bảo bối được? Nhất định là cậu chưa tìm được cách chơi chính xác.

Thương Dậu nghĩ như vậy, bèn nhanh chóng dò xét bảo bối.

Tuy ở Trùng tộc, trùng đực non là loại trùng vô cùng yếu đuối và suy nhược, thế nhưng cũng chỉ giới hạn ở Trùng tộc mà thôi.

So sánh với chủng tộc khác, nhất là nhân loại thì trùng non hay chính xác hơn là trùng đực non, có thể chất có thể được xưng tụng là cường hãn. Cho nên cho dù là đồ chơi đã trải qua cường hóa rồi mới được nhập đến Trùng tộc, ở trong tay bọn chúng cũng vô cùng mỏng manh.

Chỉ nghe "Lạch cạch" một tiếng, Thương Dậu tràn đầy lòng hiếu kỳ đột nhiên bẻ gãy cái dao gỗ.

Cậu sửng sốt một chút, không ngờ cái vật này lại dễ hỏng như vậy, sau khi kịp phản ứng, cậu dùng tốc độ thật nhanh giấu dao gỗ ở phía sau lưng, nhếch cái cằm lên hòng giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì.

Đáng tiếc, Duy An vẫn luôn nhìn chằm chằm vào con dao gỗ nhỏ của mình đã tận mắt thấy quá trình cậu bẻ gãy dao gỗ.

Khóe mắt vốn còn chưa hết đỏ lại lần nữa đỏ lên, Duy An đi đến trước mặt Thương Dậu, mở miệng nói bằng giọng nghẹn ngào, "Dao ~ hỏng rồi ~ "

Thương Dậu chắp hai tay sau lưng, cái đầu nhỏ lắc lắc phủ nhận, "Không, không hỏng."

Duy An khịt mũi một cái, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở vẫn mềm mại vô cùng, "Nói dối, em đã nhìn thấy rồi ~ "

Nghe thấy cậu nói nhìn thấy, Thương Dậu mới chột dạ nhếch miệng, "Không phải chỉ là một cái gậy gỗ thôi sao? Anh đền cho em là được."

Duy An lắc đầu vươn tay, "Dao ~ "

Thương Dậu mím môi, cuối cùng vẫn lấy dao gỗ từ phía sau ra trả lại cho cậu, mạnh miệng nói, "Anh cũng đâu có cố ý."

Nhìn dao gỗ đã hỏng trong tay, Duy An méo miệng, nhịn một chút nhưng vẫn không nhịn được, òa lên khóc nức nở.

Mấy con trùng đực non và trùng cái non duy nhất Thương Nhan ở đây nhanh chóng sững sờ, sau đó tay bận chân bịu vội tiến lên muốn an ủi người bạn nhỏ mới.

Trước mặt cậu, Thương Dậu gấp đến độ dậm chân, "Anh sẽ bồi thường mà, sẽ bồi thường cho em rất nhiều rất nhiều cái giống như vậy, em đừng có khóc."

Duy An thương tâm vô cùng, căn bản không nghe thấy lời bọn họ an ủi, chỉ ngửa đầu lại nhắm mắt gào khóc.

Thấy cậu khóc đến mức bắt đầu nấc lên, Thương Nhan sợ cậu khóc sẽ bị làm sao, bèn xông lên, ngồi xuống ôm chân Duy An dựng thẳng cậu lên rồi ôm cậu chạy ra bên ngoài.

Một bên khác Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đang trò chuyện với bạn bè, nghe thấy tiếng khóc, ánh mắt đột nhiên nheo lại.

Hình như ông nghe thấy tiếng Duy An khóc?

Thương Doanh và các trùng khác thấy ông đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, bèn ngờ vực hỏi, "Làm sao vậy?"

Ông khoát tay áo một cái, sắc mặt khó coi thuận theo phương hướng truyền đến tiếng khóc bước nhanh tới, đi đến một nửa đã nhìn thấy Duy An đang được Thương Nhan ôm tới.

Duy An được Thương Nhan ôm tới, khuôn mặt nhỏ trắng noãn khóc đến mức đỏ bừng lên, vừa khóc vừa nhỏ giọng nấc, con mắt màu xanh lam ngập đầy hơi nước, nước mắt to như hạt đậu một viên tiếp nối một viên không ngừng chảy xuống.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp sắc mặt khó coi, tiến lên tiếp nhận Duy An, đau lòng đỡ lưng của cậu giúp cậu thuận khí, "Làm sao vậy?"

Pháp Lợi Tư Ân Cách Nhĩ và các trùng khác tiến lên, nhìn tiểu Duy An trước đó không lâu còn đáng yêu không chịu được, hiện tại lại khóc đến mức nấc cụt thì đều nhíu chặt mày.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Thương Doanh hỏi Thương Nhan, nói với ngữ khí không tốt lắm.

Thương Nhan nắm chặt nắm đấm, lấy hết dũng khí nhìn về phía hùng phụ, "Thương Dậu làm hỏng đồ chơi của em ấy."

Đúng lúc này, Duy An bị hùng phụ ôm vào trong ngực, bèn lấy dao gỗ trong ngực ra, nức nở oan ức cáo trạng, "Hùng phụ ~ dao dao hỏng ~ "

Trùng non nho nhỏ, có một cái tay bị thương đang băng bó, vừa đỏ mắt cầm món đồ chơi đã bị phá hư oan ức nói, vừa dùng chất giọng sữa hơi khàn khàn khàn tràn đầy mong đợi cùng tiếng nức nở cáo trạng với hùng phụ. Bộ dáng này khiến cho các chú trùng đực vừa mới quen biết cậu bé không lâu đau lòng không thôi, chớ đừng nói là Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, hùng phụ của cậu bé.

Trong lòng nổi bừng lên cơn tức giận, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp hung ác trừng mắt nhìn Thương Doanh, ông không thể trút giận với trùng non được, nhưng chờ chuyện này qua đi, ông sẽ tính sổ với Thương Doanh sau.

Vô cớ bị ghim thù, Thương Doanh nhìn dáng vẻ Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp bao che con cái vô bờ bến thì liền thấy nhức đầu, xoa xoa thái dương, không nói một lời nào bước nhanh rời đi. Chưa đầy một phút, đã mang theo một Thương Dậu không ngừng phản kháng trở về.

"Người làm vậy với con, con sẽ nói cho thư gia gia biết." Thương Dậu vừa phản kháng vừa kêu gào.

Thương Doanh phì cười, cắn răng nghiến lợi nói, "Đừng nói đến việc nói cho thư gia gia, dù con có nói cho hùng gia gia đã qua đời của con thì cũng vô dụng, nói xin lỗi đàng hoàng cho ta."

Ông xách Thương Dậu đến trước mặt Duy An rồi thả cậu xuống.

Thương Dậu vốn còn đang làm loạn, nhưng khi nhìn thấy Duy An nằm ở trong ngực Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp khóc lóc vô cùng đáng thương thì lập tức yên lặng.

Vừa nãy cậu đã bị đám trùng Khắc Lợi Lạc Xuyên dạy dỗ, còn nói cậu mà không dỗ được Duy An thì bọn họ sẽ không chơi cùng cậu nữa.

Trùng đực non vốn không có nhiều, bọn họ không chơi cùng cậu thì cậu chỉ có thể đi tìm mấy con trùng cái đầy trùng văn để chơi, cậu không muốn như vậy.

Nghĩ tới đây, Thương Dậu miễn cưỡng mở miệng, nói ra lời xin lỗi đầu tiên từ khi cậu ra đời đến giờ, "Xin lỗi em, anh sẽ bồi thường cho em."

Duy An ở trong ngực hùng phụ co rúm người lại ngẩng đầu nhìn về phía cậu, nhưng cậu bé lại lập tức nghĩ tới dáng vẻ bẻ gãy dao gỗ của cậu. Tâm trạng vốn dĩ đã được an ủi có chút dễ chịu hơn giờ này lại cảm thấy khổ sở vô cùng, vừa mở miệng thì đã gào lên khóc, "Dao dao hỏng ~ Huhuhu ~ Duy An buồn lắm ~ không tha thứ cho anh đâu ~ Huhuhu "

Vừa khóc vừa dùng sức chui vào trong ngực Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp. Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vì quá đau lòng với tiếng khóc và bộ dáng đáng thương của cậu, lại một lần nữa hung ác trừng mắt nhìn Thương Doanh một cái.

Dỗ hồi lâu cũng không thấy hiệu quả, sợ cậu khóc nhiều mất nước, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp chỉ có thể gửi một tin nhắn giả lập qua cho Quyền Yến, dù sao thì dao gỗ này cũng là anh mua nên đê anh tới dỗ là hợp lý nhất.

Mua đồ chơi cũng không biết mua cái gì rắn chắc hơn!


App TYT & Cirad team
Chương kế tiếp