Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 19
Ngày này ban đêm lần lượt có trùng đến, cho đến sáng sớm thì đã có bảy trùng cái con của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp trở về.

Cái bàn bình thường dùng để ăn điểm tâm bây giờ biến thành một cái bàn tròn, phía trên chất đầy các loại đồ ăn thức uống. Lúc Duy An được Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ôm trở lại thì chỉ biết kinh ngạc trợn tròn tròng mắt.

Wow, có thật là nhiều anh! Còn có một chị gái.

Ánh mắt Duy An đối diện với Quyền Phiêu, đôi mắt màu xanh thẳm vô thức khẽ cong lên.

Quyền Phiêu thu tầm mắt lại, cô là á thư duy nhất của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, hiện tại là đội trưởng đội đặc chiến số hiệu 10 quân đoàn thứ nhất, cô có mái tóc màu đỏ rực và con mắt màu xanh sẫm, năng lực thể chất vượt xa quân thư.

Sau khi Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ôm Duy An ngồi xuống, các trùng cái đứng ở trong sảnh mới lần lượt đi vào.

"Thất thần cái gì? Thằng bé còn chưa biết các cô các cậu là ai đâu, lần lượt tự giới thiệu đi." Ông nói.

Quyền Diêm là người đầu tiên đứng lên, giọng nói trầm thấp khàn khàn, "Quyền Diêm, đoàn trưởng quân đoàn thứ nhất, anh cả của em."

Quyền Yến tham gia náo nhiệt đứng lên, "Quyền Yến, diễn viên được yêu thích nhất tinh tế, từng được giải thưởng vua màn ảnh của lễ trao giải Tam Liên Quan tinh tế, anh hai của em."

"Quyền Luật, chủ tịch thương nghiệp Thiên Hành, anh ba của em." Quyền Luật cười híp mắt.

"Quyền Kiêu... ... ... anh bốn của em."

"Quyền Phiêu, đội trưởng đội đặc chiến số hiệu 10 quân đoàn thứ nhất, chị bảy của em."

"Quyền Phi... ... anh tám của em."

"Quyền Phiền, hiện đã tốt nghiệp nhà trẻ, tháng sau sẽ nhập học vào trường tiểu học Lan Tư." Quyền Phiền nói với vẻ mặt khá là nghiêm túc.

Duy An hai mắt sáng ngời, năm cái ngón tay của cậu cũng không đếm hết được, hoá ra cậu còn có nhiều anh trai như vậy, hơn nữa còn có một người chị gái!

Chúng trùng nhìn cậu nắm chặt ngón tay tính toán, hai mắt đăm đăm, chỉ cảm thấy dáng vẻ của cậu vô cùng dễ thương.

Đếm cả buổi còn chưa đếm xong, Duy An lắc lắc đầu, dùng tay chống cái bàn, đứng lên từ trong ngực hùng phụ, khuôn mặt nhỏ mập mạp nghiêm túc, "Chào các anh trai và chị gái, em là em trai Duy An của các anh chị, hôm nay vừa tròn mười sáu tháng ~ "

"Phụt." Quyền Luật cười ra tiếng, sau khi bị Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp trừng mắt nhìn qua liền nhún nhún vai, quay đầu đi chỗ khác.

Duy An giới thiệu xong bản thân mình thì lại giống như nhớ ra cái gì rồi liền xoay người chạy lên trên lầu, bậc thang đối với cái chân ngắn nhỏ của cậu mà nói vẫn quá cao, nên cậu chỉ có thể chổng mông trèo lên từng cái từng cái một.

Bộ dáng kia khiến cho Quyền Phiêu, Quyền Luật, Quyền Kiêu lần đầu tiên gặp cậu đều thấy rất buồn cười.

Một lát sau, Duy An dùng quần áo loay hoay kéo theo một túi đồ quay trở lại, quản gia thấy vậy liền tiến lên giúp cậu một tay.

Hai cái tay đã được giải phóng, Duy An phủi tay, nở một nụ cười ngây thơ chân thành, "Cảm ơn quản gia ~ "

Đi xuống dưới lầu xong, Duy An kéo theo cái túi nhỏ, đưa tay thò vào bên trong lấy ra món đồ chơi mà cậu yêu thích đưa cho Quyền Diêm.

Quyền Diêm từ trên cao nhìn xuống cậu bé trùng non cao còn chưa đến bắp chân của anh thì liền lắc đầu cự tuyệt.

"Chơi vui lắm đó ~" Duy An nhón chân cố gắng nhét đồ chơi vào trong tay của anh, thế nhưng vì cậu thực sự quá thấp nên không thể tới được tay của Quyền Diêm.

Mái tóc đen nhánh đung đưa theo chuyển động của cậu, lộ ra cái trán trắng noãn và cái miệng nhỏ khẽ nhếch.

Một trùng đực non trông vô cùng sạch sẽ đáng yêu, đây chính là cậu em trai có chung thư phụ với anh sao? Nhỏ yếu đến mức làm cho trùng bất ngờ.

Cuối cùng, Quyền Diêm thấy dáng vẻ của cậu cố gắng quá bèn nhận lấy cái đồ chơi cho cậu vui, trong giọng nói khàn khàn mang theo cảm giác áp bách không thể che giấu được, "Cảm ơn."

Duy An vuốt vuốt lỗ tai, giọng nói anh trai chấn động đến lỗ tai làm cậu thấy hơi ngứa một chút.

Cậu tiếp tục kéo cái túi đi đến bên cạnh Quyền Yến, Quyền Yến trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi, ngồi xuống tiếp nhận món quà của cậu rồi liền nhéo nhéo mặt của cậu, cười nói, "Đây không phải đồ chơi mà em rất yêu thích sao? Đưa cho bọn anh rồi, em không đau lòng ư?" - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Duy An lắc đầu, bởi vì bị anh bóp mặt nên lúc nói chuyện có chút ngập ngừng, "Không đau lòng đâu ~ đây là lễ gặp mặt cho anh trai ~ "

Cảm thấy trái tim như được sưởi ấm, Quyền Yến ôm cậu vào trong ngực, ngửi ngửi mùi sữa thơm trên người cậu, toàn bộ cơ thể đều yên bình hẳn. Cậu bé trùng đực non làm anh nhớ thương suốt nửa tháng này vẫn khiến anh không cách nào kháng cự được.

Duy An bị anh làm cho cười khanh khách không ngừng, sau khi được anh buông ra bèn lung la lung lay kéo lấy cái túi đi đến trước mặt Quyền Luật, "Cho anh trai nè ~ "

Quyền Luật nhận đồ chơi trong tay cậu bé, để ở một bên, thản nhiên nói một câu cảm ơn.

"Không cần cảm ơn nha ~ "

Đến phiên Quyền Phiêu, cái cô nhận được là hai quả cầu thuỷ tinh nâu đường kính năm centimet, thứ này có giá cũng không hề nhỏ!

Cô vừa cảm thán vừa hiếu kỳ hỏi, "Vì sao chị lại được hai cái."

Nhìn đôi mắt xanh thẳm, sáng long lanh lấp lánh của cậu, chỉ thấy bên trong đó có ý cười óng ánh, "Vì em thích chị gái đó ~ "

Quyền Phiêu được cậu yêu thích, hào sảng xoa nhẹ đầu cậu. Khoảng thời gian trước, vì thay đổi cơ giáp nên trình độ săn giết dị thú của cô đã giảm đi rất nhiều, cho nên cô rất sảng khoái nhận lấy quả cầu thuỷ tinh nâu giá trị ngoài ý muốn này.

Duy An bị cô xoa đầu, ngã trái ngã phải cũng không tức giận, tiếp tục vui vẻ đi về phía dưới.

Vòng qua một vòng, lúc đến trước mặt Quyền Phiền, cậu sờ sờ cái túi nhưng không sờ được cái gì cả, cậu cúi đầu nhét cả đầu vào trong túi để nhìn, hết rồi.

Duy An không còn đồ chơi nữa!

Cậu nhìn về phía Quyền Phiền, ngượng ngùng cười cười, sau đó liền bò vào trong ngực Quyền Phiền vỗ vỗ lồng ngực của mình, "Duy An bảo bối tặng cho anh nha ~ "

Vì thường xuyên bị thư hầu gọi là bảo bối hoặc là bảo vật, nên trong lòng cậu thật sự cho rằng mình là bảo bối.

Quyền Phiền ôm lấy thân thể nhỏ bé trong ngực, ngẩn người, Duy An là của cậu rồi sao?

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp phì cười ôm cậu từ trong ngực Quyền Phiền ra, "Có bản lãnh lắm, đến cả bản thân mình cũng bán ra ngoài!"

Cậu bé hếch bộ ngực nhỏ lên, "Duy An cũng có giá mà ~ "

Quyền Chử nhìn Quyền Diêm cao lớn trầm mặc không che giấu được vẻ hung hãn rồi lại nhìn Duy An mềm mại đáng yêu, lại một lần nữa hoài nghi, thằng nhóc này thật sự là con của ông sao?

Điểm tâm đã ăn xong, chúng trùng tụm năm tụm ba rời đi, buổi sinh nhật đến xế chiều đã kết thúc.

Duy An đang ở trong sân vung dao gỗ, bị bọn họ nhìn thấy, Quyền Luật dựa vào cây cột nhàn nhã hỏi Quyền Từ, "Nó đang làm gì đấy?"

"Vung dao." Quyền Từ nhàn nhạt phun ra hai chữ.

Quyền Luật lập tức bật cười, "Tiểu Quyền Từ đúng là nhàm chán."

Quyền Từ liếc mắt nhìn anh rồi đi đến bên cạnh Quyền Phiêu ngồi xuống.

"Ầy, các anh nhìn kia, anh cả đi qua đó rồi, không biết bộ dáng của anh ấy có làm cho trùng non sợ khóc hay không." Quyền Phi đang hút thuốc thì đột nhiên mở miệng.

Mấy trùng nhìn sang, cảm thấy Duy An thật sự có khả năng sẽ bị dọa khóc. Vừa nãy ở trên bàn cơm, bởi vì tiểu Duy An còn chưa cao đến bắp chân bọn họ và do bị các trùng khác phân tán lực chú ý nên cậu bé căn bản không chú ý tới dung mạo của Quyền Diêm, lần này đột nhiên nhìn thấy thì xác suất bị dọa khóc chắc chắn là rất cao.

Quyền Từ thấy thế lập tức đứng dậy muốn qua đó ngăn cản, nhưng mà anh còn chưa tới gần thì Duy An đã thấy được Quyền Diêm rồi.

Thấy rõ Quyền Diêm, Duy An không vung dao gỗ nữa, chỉ đứng yên tại chỗ nháy mắt nhìn anh.

Chú ý đến tình huống bên này, Quyền Diêm cũng quay đầu nhìn về phía cậu, nhìn thấy bộ dáng ngu ngơ của cậu thì cũng lập tức ý thức được em trai cùng thư phụ với anh đã bị anh dọa sợ.

Chưa từng dỗ trùng non, trong lúc nhất thời anh cũng không biết mình phải làm gì, chỉ có thể nhìn nhìn cậu bé.

Đột nhiên, Duy An xoay người chạy đi.

Nhìn bóng người bị anh dọa sợ chạy đi, Quyền Diêm thu hồi ánh mắt quay người rời khỏi nơi này, đây cũng không phải là lần đầu tiên có trùng non bị anh hù dọa.

Trùng non nhà chiến hữu đều bị anh dọa sợ, nghĩ đến mấy con trùng cái non vừa nhìn thấy anh đã sợ tới mức run lẩy bẩy kêu khóc không chịu tới gần, trong lòng Quyền Diêm cũng không nhịn được có chút lo lắng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh hù phải trùng đực non.

Nghe nói trùng đực non còn yếu hơn trùng cái non, nó sẽ không thể chịu nổi kinh hãi, cũng không biết có xảy ra chuyện gì hay không.

Vết sẹo trên mặt anh bây giờ là do một lần trong lúc chiến đấu chống lại tinh thú xâm lấn, anh đã bị một con tinh thú mang độc dùng xương đuôi làm rách, lần đó thiếu một chút nữa là đầu của anh cũng có thể bị chia hai nửa. Sau này vết thương cứ hư thối rồi lại khép lại, cuối cùng anh vẫn còn sống nhưng thứ đó lại để lại trên mặt anh một vết sẹo đáng sợ như vậy.

Nhìn phương hướng Duy An chạy đi, hẳn là đã đi tìm hùng phụ an ủi rồi.

Quyền Từ dừng bước lại, nhìn về phía bóng dáng im lặng, tràn đầy kìm nén đứng ở bên hồ nhưng không có đi qua. Thật ra anh cũng rất ít khi tiếp xúc với người anh cả này, chỉ là thỉnh thoảng nghe được một vài tin tức của anh từ trong miệng Quyền Yến.

Ở trong miệng Quyền Yến, anh cả là một trùng cái, bất luận là tâm lý hay là sinh lý cũng vô cùng cường hãn khiến cho tất cả trùng tê dại cả da đầu.

Nếu không thì không thể nào với cái tuổi này mà đã trở thành một quân đoàn trưởng khống chế cả một quân đoàn, ở quân bộ được vinh dự sẽ là trùng tiếp theo kế thừa bác cả.

Duy An dùng cái chân ngắn nhỏ chạy về gian phòng tìm kiếm một phen, rốt cuộc cũng tìm được dược cao lúc cậu bị thương được hùng phụ dùng để thoa cho cậu, sau đó dùng hai cánh tay ôm lấy dược cao chạy ra ngoài.

Lúc xuống lầu, cậu để dược cao dưới đất rồi ngồi xổm xuống, hai tay chống lên từng cái từng cái thang lầu một, sau đó liền cầm dược cao lên ném tới chỗ cầu thang mà cậu đứng.

Phí một chút thời gian, cuối cùng cậu cũng trở lại. Đến nơi, cậu tùy tiện lau đống mồ hôi trên trán, sau khi thở ra một hơi thì lại ôm dược cao tiếp tục chạy.

Giờ đã một tuổi nên bình thường cậu đi đường rất ổn, chỉ có lúc chạy mới lảo đảo nghiêng ngả khiến trùng lo lắng mà thôi.

Chờ Duy An ôm thuốc trở lại vị trí cũ thì Quyền Diêm đã không có ở đây rồi.

"A... ~" Cậu đặt mông ngồi dưới đất bắt đầu nghỉ ngơi, nghỉ đủ xong mới phủi mông một cái rồi đứng lên bắt đầu con đường tìm kiếm anh trai.

Tìm hồi lâu, Duy An cuối cùng cũng nhìn thấy bóng người Quyền Diêm ở bên hồ, "Anh trai ~ "

Cậu hô một tiếng rồi ôm dược cao cắm đầu xoay người chạy về phía trước.

Nghe được động tĩnh quay đầu lại, Quyền Diêm lập tức nhìn thấy được một thằng nhóc chân ngắn chạy vọt về phía anh, thấy cậu càng chạy càng giống như muốn nhảy vào trong hồ, Quyền Diêm không thể không tiến lên tóm lấy cái phần gáy áo của cậu rồi nhấc cậu lên.

"Em làm gì đấy?" Anh cau mày, vì ở lâu trong quân bộ nên ngữ khí anh nói ra nghe rất giống như là đang quát lớn.

Bị anh xách trên tay, bắp chân còn đang chuyển động không ngừng, Duy An sau khi đã kịp phản ứng thì liền đưa dược cao trong tay cho anh, cố gắng ngửa đầu lên, "Anh trai, thoa thuốc ~ "

Cúi đầu nhìn dược cao trong tay cậu cùng dáng vẻ không có chút sợ hãi nào của cậu, Quyền Diêm lúc này mới hơi giật mình.

Anh ngồi xổm người xuống buông Duy An ra, đôi mắt tinh hồng nhìn thẳng vào ánh mắt của cậu, "Em không sợ anh à?"

"Không sợ nha ~" Duy An đưa dược cao về phía trước cho anh, "Thoa thuốc đi ~ "

Quyền Diêm nhận dược cao, nhìn chằm chằm vào cậu em trai cùng thư phụ trước anh, trong lòng tràn đầy tư vị khó tả, anh đứng từ trên cao nhìn xuống Duy An, "Muốn đi cùng anh không?"

"Ừm." Duy An hưng phấn gật đầu, thò cái tay ra muốn sờ nhưng tay của cậu không thể với tới được, cuối cùng chỉ có thể níu lấy ống quần của anh vừa đi vừa ngửa đầu hỏi, "Anh trai đau không ~ "

"Không đau."

"Nói dối, vết thương lớn như vậy chắc chắn là sẽ đau ~" Hai cánh tay Duy An mở lớn, cố gắng làm ra một độ cong thật to.

"Anh không cảm thấy đau." Lúc ấy có cảm giác gì, Quyền Diêm cũng gần như đã quên mất, anh chỉ cảm thấy duy nhất một điều, chính là cảm giác như mình sắp chết và cảm thấy bản thân thật cô tịch.

Bởi vì mải ngửa đầu nhìn anh mà đi nên cậu bé đi cứ lảo đảo nghiêng ngả, sau đó cậu bé đột nhiên vỗ vỗ chân của anh, lúc anh nhìn qua liền vẫy vẫy tay, "Anh ngồi xổm xuống đi ~ "

Quyền Diêm trầm mặc nghe lời ngồi xuống, chỉ thấy cậu bé tiến lên thận trọng phồng má dí vào mặt của anh thổi hai cái, còn kèm theo giọng nói mềm mại như sữa, "Phù phù phù, đau đớn mau bay đi ~ "

Vết sẹo trên mặt này rõ ràng đã là vết thương cũ năm xưa, nhưng vào giờ khắc này lại đột nhiên có cảm giác đau nhức trở lại, đau đến mức sắc mặt Quyền Diêm chợt trở nên vặn vẹo, cũng làm cho trái tim tĩnh mịch đã lâu của anh đột nhiên hơi nhúc nhích một chút.

Đôi mắt màu hồng của anh bất chợt di động, nhìn con trùng non nhỏ yếu trước mặt, một con trùng mà anh chỉ cần dùng một đầu ngón tay là sẽ có thể ấn chết, đột nhiên, anh lại rất muốn ôm lấy nó, muốn thử xem nó có mềm mại giống như trong tưởng tượng của anh hay không.

Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng anh vẫn không dám nhúc nhích, không dám dùng đôi tay dính đầy máu kia đụng vào người cậu bé dễ thương này.


App TYT & Cirad team
Chương kế tiếp