Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 22
Sáng sớm ngày hôm nay, Duy An tỉnh lại, mặc bộ đồ bé nhỏ của mình vào, ngồi ở một bên chờ hùng phụ tỉnh lại ôm cậu xuống dưới.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp tỉnh lại, trông thấy bộ dáng của cậu thì liền nhíu mày, "Con chuẩn bị làm cái gì vậy? Quần áo cũng mặc xong rồi."

Hôm nay là ngày thứ bảy Quyền Phiền nhập học học viện Lan Tư, toàn bộ học viện phát động một cuộc thi tranh đoạt so tài tuyển lớp trưởng cho từng lớp, chuẩn bị cho việc hôm nay sẽ bầu ra lớp trưởng cho mỗi lớp.

Duy An cũng không biết đã lấy được tin tức này từ đâu, nhưng từ hai ngày trước cậu đã chuẩn bị rất kỹ càng để đi đến học viện Lan Tư cổ vũ cho Quyền Phiền.

Cậu vỗ vỗ y phục của mình, cười híp mắt, nâng khuôn mặt nhỏ trắng nõn lên, "Đi cổ vũ anh trai đó ~ "

"Cổ vũ cái gì." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đưa tay cởi quần áo của cậu ra, thấy cậu còn giữ lấy không cho cởi thì lập tức phì cười, "Mặc ngược còn không cho cởi, vậy thì mặc quần áo ngược đi cổ vũ anh trai đi nhé!"

Duy An mở to con mắt tròn căng nhìn vào bộ quần áo một hồi lâu, cuối cùng cũng xác nhận được bộ quần áo này hình như không giống với quần áo bình thường hùng phụ mặc cho cậu.

Cậu ngượng ngùng đưa tay bụm mặt, từ bên trong khe hở lộ ra hai con mắt màu xanh thẳm, "Hùng phụ mặc lại cho con một lần nữa đi~ "

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp dù bận vẫn ung dung tựa lên trên giường, cười nói, "Có trả ơn gì không?"

Duy An chống tay lên giường đứng lên, chăn quá mền nên cậu bé đi không ổn định được, lung la lung lay đi đến trước mặt ông, sau đó nhón chân lên hôn một cái lên trên mặt ông, mềm giọng nói, "Hùng phụ là tốt nhất ~ "

Thực sự không làm gì được cậu, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đành phải nhận mệnh mặc quần áo cho cậu.

Lúc Duy An mặc quần áo xong rồi được ôm ra, Thương Dậu, Thương Nhan Khắc Lợi Lạc Xuyên và các trùng khác đều đã ở phía dưới chờ cậu rất lâu rồi, vừa thấy Duy An, bọn họ lập tức từ trên ghế salon nhảy xuống.

"Duy An, cậu thật là lười, đến bây giờ mới tỉnh." Khoa Nhĩ dùng chất giọng mềm mại khẽ nói.

"Duy An không lười, là hùng phụ lười ~" Duy An lắc đầu, không thừa nhận là mình lười.

Nghe cậu nói vậy, ánh mắt Thương Dậu và các trùng khác chuyển sang bên người Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, trong ánh mắt có chút ghét bỏ.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nghiêm mặt dọa bọn chúng dời ánh mắt đi rồi mới bất đắc dĩ ôm Duy An ngồi xuống ăn bữa sáng.

"Các cháu đã ăn cơm chưa?" Ông hỏi.

Thương Dậu và các trùng khác vì muốn chờ Duy An đến cùng ăn điểm tâm nên đã cố ý giữ bụng, ngoại trừ Thương Nhan ngượng ngùng ra thì đều vội vã lắc đầu, "Chưa ăn ạ."

Lấy được câu trả lời, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp bèn dặn dò quản gia làm thêm năm phần bữa sáng nữa. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Ăn xong điểm tâm, Duy An đi theo Thương Dậu và các trùng khác xuất phát. Hôm nay Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp phải đi đến viện Dục Đản của Tạp Thác tinh làm tinh thần dẫn đạo cho những quả trứng đã chờ đợi rất lâu, cho nên không thể nào đi theo Duy An cùng đi đến học viện Lan Tư được.

Bởi vì chuyện này mà lúc ông rời đi, Duy An còn hôn lên mặt ông hai cái để an ủi, khiến trong lòng Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vừa ấm vừa buồn cười.

Ông cũng không quá lo lắng cho an toàn của mấy trùng con, ở Trùng tộc, còn chưa có kẻ nào dám ra tay với trùng đực.

... ... ...

"Oa a ~ "

Mấy con trùng con cùng nhau phát ra tiếng thán phục, học viện Lan Tư trước mắt vô cùng to lớn hùng vĩ, cửa trường cao lớn gần như chọc vào chân trời, xe bay đi qua đi lại ở trên không, làm cho các trùng con rất hiếm khi ra khỏi cửa kinh ngạc phải há hốc miệng.

"Ai nha ~" Vì ngửa đầu quá đà nên Duy An đã ngã dập mông xuống đất, sau khi tỉnh táo lại liền ngượng ngùng bụm mặt, bị Thương Nhan nâng dậy mới bỏ tay từ trên mặt xuống.

Oa oa!

Bên cạnh, mấy trùng cái con nhỏ lặng lẽ vây xem không ngừng gào thét ở trong lòng, bọn họ có thể nhìn thấy trùng đực non, hơn nữa còn đáng yêu như thế!

Cái đứa nhỏ nhất ngã sấp xuống thế mà còn ngượng ngùng che mặt! !

Hành động này thật sự là quá dễ thương rồi!

"Nghe nói có mấy trùng đực non tới học viện, cậu có muốn đi xem không?" Tạp Nghiêm sáu tuổi hỏi Lệ Chú bên cạnh.

"Thật sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Chú mang theo vẻ hoài nghi, nếu trùng đực non muốn đi thì đáng lẽ nên đi đến học viện Á Tư bên cạnh chứ, tới học viện Lan Tư của bọn họ làm gì. Phải biết Lan Tư còn có một tên gọi khác là trường quân đội nhỏ.

Hầu hết các trùng cái và á thư học tập tại học viện Lan Tư về sau đều sẽ được nhận vào trường quân đội, nên nơi này thực sự không thích hợp với trùng đực một chút nào.

"Thật đó." Nếu không phải không được chụp ảnh trùng đực thì cậu đã gọi thằng nhóc Uông Sơ kia đến đây chụp rồi.

"Nghe nói có tất cả năm trùng đực non và một trùng cái non, tuổi tác hầu như đều khoảng từ một tuổi đến ba tuổi, còn có một trùng đực non tóc đen mắt xanh, bị ngã sấp xuống còn ngượng ngùng che mặt. Họ đều là các bé con dễ thương vô cùng, các cậu thật sự không muốn tới xem sao?" Tạp Nghiêm hưng phấn đến mức khoa tay múa chân hỏi.

Quyền Phiền ở bên nghe bọn họ nói chuyện, đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, cậu đã có thể chắc chắn là Duy An đã tới đây.

Dù sao thì chuyện một trùng con bụm mặt vì xấu hổ cũng chỉ có cậu bé là làm được thôi!

"Nè, Quyền Phiền, cậu đi đâu đấy?" Tạp Nghiêm gào lên hỏi, thấy Quyền Phiền không để ý đến cậu, bèn liếc nhìn Lệ Chú một cái rồi nhảy xuống từ trên mặt bàn đuổi theo.

Bọn họ rất ít khi trông thấy Quyền Phiền vội vã như vậy, cậu ấy chuẩn bị đi làm cái gì thế?

Quyền Phiền đi đến cổng trường, vừa đến đã nhìn thấy, quả nhiên cái cậu bé trùng đực bị các bạn cùng lớp cậu chạy qua chạy lại hỏi tới hỏi lui chính là Duy An nhà cậu.

Cậu bé và mấy cậu bạn tay nắm tay, hết nhìn đông lại tới nhìn tây như muốn tìm cái gì đó.

Quyền Phiền tiến lên, muốn tiếp cận nhưng lại bị chặn lại.

"Này người anh em, cậu muốn làm cái gì vậy hả? Nhìn thôi là được rồi, tới gần sẽ hù dọa trùng đực con đó." Trùng cái ngăn cản cậu, mặt mày hớn hở, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn khuyên nhủ.

Mắt thấy thực sự không qua được, Quyền Phiền đành phải dừng lại đưa tấm ảnh mà cậu chụp với Duy An ra cho cậu ta nhìn, lạnh lùng nói, "Em trai tôi đấy."

Mấy bạn học kia nhìn trùng đực con trên tấm ảnh cười toe toét, còn Quyền Phiền ôm trùng đực thì nở nụ cười vô cùng nhu hòa, trong lòng có chút ghen tỵ tránh ra.

Tên trùng cái này, sao cậu ta lại tốt số như thế chứ! Sao thư phụ của cậu không sinh em trai trùng đực non cho cậu chứ!

Cả đường đi, Quyền Phiền chỉ dựa vào ảnh chụp mà đi tiếp.

Duy An đang nhìn chung quanh, khoảnh khắc nhìn thấy Quyền Phiền, con mắt cậu bé vụt một chút phát sáng lên, cậu cong cong đuôi mắt, mở hai tay ra loạng choạng lon ton chạy đến, dùng giọng sữa kêu lên ở trong khu vực chật ních trùng cái nhưng không hề ầm ĩ chút nào, "Anh trai ~ "

Quyền Phiền ngồi xổm xuống ôm cậu bé vào trong ngực, "Sao em lại tới đây?"

"Cổ vũ anh trai đó ạ ~" Cậu bé nắm chặt cái tay nhỏ, vẻ mặt khẳng định nói.

Nhìn dáng vẻ cậu vui vẻ như vậy, Quyền Phiền cũng không thể bảo cậu trở về được, "Có mang theo đồ ăn không?"

Đã đến đây thì trong thời gian ngắn sẽ không thể trở về được, mà đồ vật phía ngoài thì cậu thực sự không yên lòng để Duy An ăn.

"Có mang theo ạ~" Duy An chỉ chỉ nhẫn không gian trên cổ, "Hùng phụ cho mang theo rất nhiều, còn mang cho anh trai đó ~ "

"Ừm, cảm ơn."

"Hì hì ~" Vì đã mấy ngày rồi không gặp anh trai nên cậu thực sự nhớ anh trai dữ dội, cậu ôm khuôn mặt Quyền Phiền lên hôn mấy lần lên trên đó.

Thân thiết quá đi!

Đám bạn học vốn đang hâm mộ Quyền Phiền có thể ôm trùng đực non lập tức trợn mắt há hốc mồm, hoá ra trùng đực non cũng có dạng như này sao?

Không phải mọi người đều nói là trùng đực non sẽ bị sủng vô pháp vô thiên, ngang ngược càn rỡ lắm ư?

Quyền Phiền bình tĩnh, ở trước vô số ánh mắt ôm Duy An rời đi.

Sau lưng cậu bé, Tạp Nghiêm và Lệ Chú hiện tại đã lâm vào trạng thái đờ đẫn, lần đầu tiên bọn họ biết Quyền Phiền còn có một em trai trùng đực như vậy.

Thấy Duy An bị ôm đi, Thương Dậu và các trùng khác đã đi mệt nghĩ nghĩ, tiến lên đứng ở trước mặt hai trùng Tạp Nghiêm vênh váo tự đắc ngửa đầu, "Thất thần cái gì, còn không mau ôm tôi qua đó."

Nếu như trước kia Thương Dậu tuyệt đối sẽ không để cho các trùng cái ôm cậu, nhưng sau một thời gian ngắn ở chung với Duy An, cậu vì chịu ảnh hưởng của Duy An nên cũng đã không còn chán ghét, chê bài trùng cái như lúc ban đầu nữa rồi.

Tạp Nghiêm vẻ mặt không thể tin chỉ vào mình, "Anh? Ôm em đi qua? !"

Trùng thần ở trên, nếu thư phụ cậu biết có trùng đực chủ động muốn cậu ôm thì có lẽ sẽ vui mất mấy ngày.

Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cậu ta, trong mắt Thương Dậu hiện ra chút ghét bỏ, do dự một chút, cậu chuyển sang Lệ Chú, "Anh ôm đi."

Ánh mắt trùng cái ở đây đều đổ dồn về phía họ, bởi vì còn tuổi nhỏ nên dù đã được dạy bảo, bọn họ vẫn không thể khống chế nổi tâm tình của mình.

Tại sao lại là hai người bọn họ, tại sao bọn họ lại may mắn như vậy, chúng tôi cũng có thể mà.

Phát giác ánh mắt của bọn họ, Lệ Chú lập tức xoay người một tay ôm Thương Dậu, một tay ôm Khoa Nhĩ. Mặc dù bọn chúng đều cao đến tận eo của cậu, nhưng mà đối với một trùng cái như cậu mà nói, ôm hai trùng lên vẫn dễ như trở bàn tay.

Tạp Nghiêm cũng học theo, ôm Khắc Lợi Lạc Xuyên và Nại Mạn, hai trùng đứng trước chúng trùng ôm các trùng đực non rời đi, sau lưng chỉ còn một mình Thương Nhan đi theo.

Trùng đực non quả nhiên là mềm mại!

Hơn nữa còn thơm thơm.

Lần đầu tiên được ôm trùng đực non, đáy lòng hai trùng vui mừng khấp khởi.

Lúc Duy An được Quyền Phiền ôm vào trong lớp, toàn bộ lớp đều sôi trào, vài phút lại xuất hiện mấy chục bộ quần áo dùng làm đệm ngồi bay ra.

Quyền Phiền ghét bỏ trong lòng, gạt quần áo bọn họ qua một bên. Cậu đã sớm bảo với Nguyên Hoàn đi đến ký túc xá của cậu mang theo mấy cái gối đầu sạch sẽ đến đây.

Lúc bọn họ vừa mới tới, Nguyên Hoàn cũng vừa mới đến, thấy vậy lập tức tiến lên đặt đệm gối đầu lên trên bàn.

Cậu đặt Duy An trong ngực ngồi xuống lên trên gối đầu, sau đó mới chỉ vào Nguyên Hoàn dặn dò, "Lát nữa, anh phải tham gia cuộc so tài tranh đoạt nên không thể chăm sóc em được, đến lúc đó, em hãy ngoan ngoãn đi theo Nguyên Hoàn, có được hay không?"

Duy An nhìn Nguyên Hoàn một chút rồi lại nhìn anh trai một chút, sau đó gật đầu, dùng giọng sữa nói, "Duy An biết rồi ~ "

Cậu lấy một hộp đồ điểm tâm xung quanh toàn là mấy cái nơ con bướm buộc xiêu xiêu vẹo vẹo từ trong nhẫn không gian ra, "Anh trai nè ~ "

Quyền Phiền nhận lấy, vừa nhìn đã biết đây là cái hộp điểm tâm Duy An thích ăn nhất. Lần nào tặng đồ, cậu cũng đều đưa những thứ mà cậu thích, "Cảm ơn."

"Đừng khách khí ~" Duy An khoát tay áo, do dự một chút rồi lại lấy thêm một viên kẹo từ trong cái túi trước người ra. Cậu vẫn thích để kẹo ở trong túi trước người hơn, không thích cho vào trong nhẫn không gian.

Cậu đưa kẹo về phía Nguyên Hoàn, chớp chớp đôi mắt to, "Ăn kẹo đi, phải chăm sóc tốt Duy An đó ~ "

Chỉ nhìn vóc dáng kia thôi mà đám trùng cái ở đây cũng đã run rẩy cả tâm can, chớ nói chi là Nguyên Hoàn trực tiếp đối diện với cảnh này.

Cậu ta nhận kẹo, vẻ mặt trịnh trọng nói, "Em yên tâm, anh nhất định sẽ bảo vệ tốt các em."

Thương Dậu Khoa Nhĩ và các trùng khác tới xong thì cũng bị đặt lên bàn, bọn họ hiếu kì quơ bàn chân nhỏ, dường như rất cảm thấy hiếu kỳ với vị trí của mình.

Các trùng cái và á thư trong lớp học tò mò vây quanh bọn họ, nói cho đám tiểu Duy An biết mấy chuyện của Quyền Phiền ở lớp học. Nghe xong, các trùng con đều sửng sốt một chút, thậm chí há hốc cả miệng ra cũng không tự biết.

Quyền Phiền thấy vậy, hơi không được tự nhiên quay mặt đi, kỳ thật cũng không khoa trương giống như các bạn học nói.

Mãi đến khi tiếng chuông vang lên, cuộc so tài tranh đoạt sắp bắt đầu, trùng lớp một ngoại trừ Nguyên Hoàn ra thì đều không nỡ dắt tay nhau rời đi.

Trở về nhất định phải nói với thư phụ và phụ thư, trùng đực thật sự rất đáng yêu, không hề giống như tinh võng đã nói.

Mấy đứa nhóc thấy chỉ còn lại Nguyên Hoàn liền tò mò hỏi, "Anh không tham gia cuộc tranh tài sao?"

Nguyên Hoàn khó chịu cúi đầu, cậu bé vừa mới trải qua đợt trùng nguyên hỗn loạn, thư phụ nói cậu hiện tại không thích hợp tham gia những cuộc tranh tài kịch liệt như vậy.

Mấy đứa nhóc kia cái hiểu cái không gật đầu, sau đó Thương Dậu đột nhiên nhảy dựng lên, "Duy An, không phải cậu nói là muốn cổ vũ cho anh trai cậu sao? Chúng ta phải nhanh lên đi, đợi chút nữa là không còn kịp đâu."

Mấy đứa nhóc đột nhiên tỉnh lại, vội vàng gọi Nguyên Hoàn bế từng đứa xuống bàn.

Nhìn mấy đứa nhóc tay nắm tay chạy về phía trước, Nguyên Hoàn năm tuổi đột nhiên cảm thấy không được tham gia cũng không tệ, nơi này còn có bốn trùng đực ở với cậu mà!

Cậu vẫn lời, không thiệt chút nào!


App TYT & Cirad team
Chương kế tiếp