Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 27
Dưới sự quan sát không dời của các chủng tộc khác, việc Trùng tộc mang một trùng thú đã đưa đến trên chiến trường trở về hiển nhiên là không che giấu được.

Trong khi các tinh dân khác còn đang suy đoán nghi ngờ thì một số ít chủng tộc cao cấp đã đoán được đại khái chân tướng.

Trùng đực có lẽ thật sự có thể ức chế vật chất EY!

Trùng đực có thể ức chế EY là việc mấy trăm năm trước đột nhiên truyền ra, về phần là thật hay là giả thì sau sự việc mấy trăm năm trước, các chủng tộc tham dự vào vụ tranh đoạt trùng đực đều đã diệt vong cũng không thể nào khảo chứng được.

Hiện nay tinh dân đều biết về thuyết pháp này, nhưng trên lý trí thì đều không tin.

Bởi thật sự mà nói thì vật chất EY là một thứ vô cùng kì lạ và khó mà nắm lấy, mấy trăm chủng tộc và hơn mấy trăm triệu nhà khoa học tụ tập lại nghiên cứu nhiều năm như vậy mà còn không có kết quả thì tại sao một trùng đực lại có thể ức chế được.

Nhưng mà trong lòng bọn họ vẫn có một chút tin tưởng, bởi vì có tận mười ba chủng tộc vào mấy trăm năm trước đã tham gia vào trận chiến tranh đoạt trùng đực kia.

Đối mặt với mười ba chủng tộc thực lực đạt trình độ cao nhất, Trùng tộc dù có dùng hết sức lực toàn tộc cũng không tiếc diệt tộc mấy chục chủng tộc này.

Còn không để lại bất kỳ một người nào sống sót.

Máu nghiệt ngập trời liên thành biển, các chủng tộc lúc trước không tham dự vào cuộc chiến tranh này dù cách hơn phân nửa tinh tế cũng có thể ngửi thấy được mùi máu tươi nồng đậm buồn nôn kia.

Một trận chiến tranh khiến cho tâm thần của cả tinh tế rạn nứt, trong trận chiến tranh huyết sắc kia xuất hiện vô số trùng thú lớn to tựa như đến từ vực sâu, khiến cho toàn bộ tinh tế lưu lại ác mộng và bóng ma khó mà quên được.

Sau trận chiến tranh kia, Trùng tộc tử thương gần một nửa, ngay lúc đó Thú Tộc, Vưu Lạp tộc, Mạt Nhĩ Minh tộc thừa lúc này đã nảy sinh ý đồ muốn xóa bỏ chủng tộc đã từng cường đại không thể địch nổi này. Nhưng mà ngay dưới tình huống như vậy, dù tổ chức không trọn vẹn phản công thì Trùng tộc cũng vẫn khiến cho ba chủng tộc kia không chống đỡ được, thiếu chút nữa thì đã bị phản diệt.

Trùng tộc dùng thực lực nói cho tất cả mọi người biết vì sao bá chủ của tinh tế lại là bọn họ, chứ không phải là ba tộc kia.

Bây giờ tinh dân tinh tế vẫn còn ngờ vực, mười ba chủng tộc kia lấy đâu ra lá gan mà điên cuồng cướp đoạt trùng đực như vậy? Phải biết ở thời điểm đó, thực lực Trùng tộc cường đại đến cỡ nào.

Hiện tại dù nghe nói thực lực của Trùng tộc đã giảm nhiều hơn so với mấy trăm năm trước, nhưng Trùng tộc vẫn là một chủng tộc cao cấp không thể động vào, vậy ở thời điểm kia, bọn họ lấy đâu ra lá gan dám chọc đến Trùng tộc?

Càng nghĩ thì khả năng duy nhất cũng chỉ có thể là trùng đực thật sự có thể ức chế vật chất EY, cho nên bọn họ mới càng ngày càng bạo, đưa tay vươn đến chỗ trùng đực.

Hơn nữa bọn họ có lẽ cũng không ngờ, cũng bởi vì mấy chục trùng đực đó mà đã khiến Trùng tộc điên cuồng đến mức độ như vậy!

Toàn bộ chủng tộc từ trên xuống dưới đều là tên điên!

Cũng bởi vì trận chiến tranh được ghi lại ở trong lịch sử này mà hiện tại tinh dân mới vừa có thể lý trí cảm thấy đây là chuyện không thể nào, mà ở sâu trong nội tâm lại ẩn ẩn tin tưởng vào cái thuyết pháp này.

Nếu không thì một Trùng tộc đã từng là bá chủ tinh tế cũng sẽ không luân lạc tới mức một Mạt Nhĩ Minh tộc cũng dám theo dõi.

Bên này, bọn họ mới đoán được chân tướng thì Trùng tộc đã cảnh cáo đến tận cửa nhà bọn họ.

Nhìn đống huy chương đại biểu của Trùng tộc bày ra ở trước cửa nhà bọn họ, thủ lĩnh của các tộc đều toát hết mồ hôi lạnh phía sau lưng.

Đúng vậy, dù bọn họ có biết thì đã làm sao, khi nào còn chưa có năng lực và dũng khí tiếp nhận toàn lực phản công của Trùng tộc thì bất kỳ một chủng tộc nào cũng không dám làm cho trùng đực chú ý.

Mười ba chủng tộc trong lịch sử kia chính là kết cục.

Đương nhiên, chuyện này sẽ không bao gồm Mạt Nhĩ Minh tộc có vấn đề ở đầu.

Lịch Tinh Tú năm 3852 ngày mùng 8 tháng 11, Mạt Nhĩ Minh tộc đột nhiên tới gần chiến trường Phí Mễ Nhĩ tinh khởi xướng tiến công, ngay lúc tất cả tinh dân đều đang ngạc nhiên vì độ điên rồ của bọn họ thì...

Quân đoàn trưởng quân đoàn thứ nhất Quyền Diêm của Phí Mễ Nhĩ tinh mang theo toàn bộ quân lực quân đoàn thứ nhất dốc hết toàn lực, trong một thời gian cực kỳ cấp tốc, ngắn ngủi, điên cuồng dùng tốc độ dập tắt đợt tiến công của Mạt Nhĩ Minh tộc, còn phản cướp lại hai quân sự tinh của Mạt Nhĩ Minh tộc.

Trên diễn đàn tinh võng lặng ngắt như tờ, thật lâu sau, một cái bình luận mới run run rẩy rẩy xuất hiện.

Giao Hà: "Mạt Nhĩ Minh tộc da trâu quá! ! !"

Có một bình luận đầu tiên, các bình luận phía sau giống như là nước biển ồ ạt xông đến khiến người ta không kịp nhìn.

Vưu Liên Thảo Mộc Thanh: "Bọn họ không biết được mục tiêu phát khởi tiến công của bọn họ là Trùng tộc sao?"

Mộc Hữu Trừu Chỉ Liễu: "Có lẽ đến bọn họ cũng không rõ kết cục của mình sẽ như thế nào!"

22 tuổi bị cắm sừng bốn lần: "Cái hành vi không có chút trí thông minh nào này quả thực là khiến tôi mở mang tầm mắt."

Bổ Trang Liêu Thượng Đan: "Nhưng mà mọi người không nhận ra sao? Quân đoàn trưởng quân đoàn thứ nhất của Trùng tộc Quyền Diêm đã xuất hiện!"

22 tuổi bị cắm sừng bốn lần: "Chẳng lẽ bác muốn nói là Mạt Nhĩ Minh tộc làm như vậy là muốn ép Quyền Diêm ra? Rốt cuộc bọn chúng có mưu đồ gì? Còn làm mất mát đi hai quân sự tinh."

Mộc Hữu Trừu Chỉ Liễu: "Có thể là bọn chúng muốn biết tin đồn về trùng đực có phải là thật hay không? !"

Các bình luận cấp tốc nhảy ra đột nhiên ngừng lại, sau đó giống như núi lửa phun trào ra.

Cẩn thận ta cướp tên ngươi: "Trừ phi có chứng cứ chứng minh trùng thú mà hôm trước Trùng tộc mang ra khỏi chiến trường tinh thú là Quyền Diêm, nếu không Mạt Nhĩ Minh tộc đúng là não tàn hết thuốc chữa."

Tô Hách: "Quyền Diêm, trùng cái của gia tộc Ngải Nhĩ Hãn, trùng văn của gia tộc bọn họ là màu xanh sẫm, ngày đó trên thân trùng thú bị mang đi cũng có lít nha lít nhít trùng văn màu xanh sẫm bò đầy khắp người."

Cẩn thận ta cướp tên ngươi: "Lầu trên to gan thật đó, trùng thú là thứ mà ai nhìn một cái cũng sẽ gặp ác mộng, vậy mà bác lại dám nhìn kỹ như vậy, còn nhớ rõ trùng văn trên người bọn chúng là kiểu như nào!"

Tô Hách: "Khích lệ khích lệ, thực không dám giấu giếm, trở về tui đúng là đã gặp ác mộng ba ngày."

22 tuổi bị cắm sừng bốn lần: "Nếu như là thật, vậy tại sao Trùng tộc không giấu kỹ Quyền Diêm đi, còn cho anh ta xuất chiến làm gì, không phải là cố tình nói cho tinh tế biết truyền thuyết liên quan tới trùng đực là có thật hay sao? Đây không phải là vi phạm tới hành vi bảo hộ trùng đực của bọn họ hay sao?"

Lai Xử: "Loại hành vi trốn tránh hèn nhát này, Trùng tộc còn lâu mới làm!"

Lai Xử: "Đã bảo là đọc nhiều sách vào rồi hẵng phát ngôn, cuốn sách lịch sử ghi chép dày tận mười mét mà vẫn chưa rõ sao?"

Lai Xử: "Dù là trở ngại hay là gì đi nữa thì đối với Trùng tộc mà nói cũng chỉ có dẫm lên, bước qua, tiến lên. Kế tạm thời? Tạm thời tránh mũi nhọn? Những thứ này xưa nay không bao giờ nằm trong lựa chọn của Trùng tộc, bất luận là trùng cái hay là trùng đực thì sống lưng của bọn họ tựa như từ lúc sinh ra đã luôn thẳng tắp rồi."

Lai Xử: "Trừ phi cậu có năng lực làm cong sống lưng của bọn họ, phá hủy ý chí của bọn họ, nếu không hành vi lùi bước này dù có đến chết cậu cũng không thể nhìn thấy trên bất luận một vị Trùng tộc nào!"

Lai Xử: "Phàm là những kẻ dám trêu chọc đến Trùng tộc, ý nghĩ đầu tiên của bọn họ sẽ chính là phá hủy. Phá hủy dũng khí của cậu, phá hủy ý chí của cậu, phá hủy sự tồn tại của cậu, phá hủy chủng tộc của cậu."

Lai Xử: "Trên người bọn họ, thứ các cậu có thể nhìn thấy là sự cường đại và tàn nhẫn tuyệt đối. Nếu không sao Trùng tộc ở trong lịch sử luôn là chủng tộc vững vàng nhất không thể chạm vào nhất từ trước tới giờ cơ chứ."

Lai Xử: "Những thứ được chứng kiến trong lịch sử trước kia cũng đã khuyên bảo chúng ta. Cho nên đọc thêm nhiều sách vào, ít vờ ngớ ngẩn đi." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Trùng tộc từ đầu đến cuối đều dùng hành động của bọn họ để tuyên cáo đến toàn bộ tinh tế, rằng những kẻ dám can đảm đụng đến trùng đực thì cứ tới đây.

Dùng diệt tộc để làm đại giá, các ngươi có dám hay không!

Trên đời này, những tên điên giống như Trùng tộc có rất ít, mà những tên kia có thực lực giống như bọn họ lại càng ít.

Cho nên dù có tâm tư và ý nghĩ đến mấy thì khi đối mặt với một tên điên như vậy cũng chỉ có thể loại bỏ.

Cho dù có, ngươi cũng nên giấu vào trong lòng, hàng vạn hàng nghìn lần đừng để cho bọn họ phát hiện.

Lúc tinh võng còn đang thảo luận náo nhiệt, Quyền Diêm đã mang theo hai tên quân sự tinh của Mạt Nhĩ Minh tộc dẹp đường trở về phủ.

Duy An đứng ở phía trước nghênh đón anh trai thấy anh trai nhảy ra khỏi chiến hạm lập tức nện bước chân nhỏ xông lên, "Anh trai ôm ~ "

Quyền Diêm cúi đầu nhìn cậu, thân thể trùng non nho nhỏ như hạt gạo nếp mở rộng hai cái tay ngửa đầu nhìn anh, đôi con mắt xanh thẳm lóe sáng giống như những chòm sao vò nát ánh sao cho vào trong đó.

Rõ ràng lúc đến anh đã tắm, nhưng mà vào thời khắc này, Quyền Diêm vẫn ngửi thấy trên người mình quanh quẩn không ít mùi máu tươi.

Cơ thể hôi thối và dơ bẩn hoàn toàn tương phản với cậu em trai sạch sẽ trước mặt này, anh làm sao có thể dám đụng vào một tơ một hào trên người cậu chứ.

Quyền Diêm ngồi xổm người xuống, lấy ra mấy món đồ chơi đắt tiền được lựa chọn tỉ mì từ bên trong không gian ra nhét vào trong vòng tay mở lớn của Duy An, mục đích là muốn cậu quên đi chuyện ôm kia, nhưng mà nét mặt đầy vẻ thất vọng của cậu làm anh rất khó từ chối được, chỉ có thể tận lực nhu hòa hạ giọng nói, "Anh trai bẩn lắm."

"Không bẩn nha ~" Duy An ôm cái đồ chơi đột nhiên xuất hiện, ngoẹo đầu nói.

Quân thư sau lưng Quyền Diêm bị sự dễ thương của cậu hạ gục, thiếu chút nữa không giữ nổi tư thế quân đội mà che trái tim lại.

Bọn họ lần này dốc hết toàn lực đánh dữ đội như vậy nguyên nhân chính là ở chỗ bọn họ bây giờ có hai trùng đực, trong đó còn có một trùng đực non vô cùng đáng yêu.

Mạt Nhĩ Minh tộc quyết định khởi xướng tiến công vào thời điểm này chính là giẫm lên cơn giận của toàn bộ Trùng tộc.

Lúc này khởi xướng tiến công lỡ như hù dọa trùng đực non của bọn họ thì sao? Các quân thư kìm nén một cỗ tức giận đánh đấm vô cùng hung tàn, mỗi một động tác đều tàn nhẫn đến mức cắn răng nghiến lợi.

Nếu lần này không đánh chết đám này thì mấy tên não tàn sẽ nghĩ bọn họ dễ bắt nạt mà tiến công loạn xạ lên.

Quyền Diêm vừa mới khôi phục lý trí đã xuất chiến, tối hôm đó trở về liền bị hùng phụ Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp hành hung một trận thiếu chút nữa bán thân bất toại.

"Lá gan rất lớn, nếu có lần sau thì không cần mày trùng hóa tao sẽ trực tiếp đưa mày đi đến chỗ của Quyền Ngọc và Quyền Hòa." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp tính sổ xong liền giẫm lên trùng cái dưới chân rồi âm trầm nói.

Quyền Diêm nằm dưới đất đột nhiên ngước mắt nhìn về phía ông, ánh mắt sắc bén khiến Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp trong phút chốc cảm thấy kinh hãi.

Giọng nói Quyền Diêm khàn đặc, trầm thấp nói ra từng chữ một, "Hùng phụ, trùng đực các ngài rốt cuộc đã che giấu cái gì?"

Từ khi gặp phải phó quan của mình là Diêu Vực, Quyền Diêm liền dần dần xuất hiện sự hoài nghi đối với các trùng đực.

Giá trị trùng nguyên hỗn loạn của thư phụ của Diêu Vực và anh ta đều rất thấp, nguyên nhân là hùng phụ của anh ta thường xuyên trấn an cho bọn họ. Vào ba năm trước đây, hùng phụ của anh ta vốn dĩ còn đang ở độ tuổi tráng niên đột nhiên khí quan suy kiệt rồi chết.

Thư phụ của anh ta không tiếp thụ được chuyện này nên cùng ngày cũng đã đi theo, Diêu Vực sau khi trải qua một phen phản kháng sinh tử thì mới sống tiếp được, hùng phụ của anh ta trước khi chết đã bảo bọn họ nhất định phải sống tốt, thư phụ đã thất ngôn, anh ta không muốn khiến cho bản thân mình cũng cô phụ hùng phụ đến chết cũng không thể yên tâm nhắm mắt.

Anh ta sống tiếp, nhưng tính cách khoa trương tùy ý trước kia cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Trước kia anh ta cực kì xem thường trùng đực ngược đánh trùng con trong nhà, nhưng sau này Quyền Diêm thường thường trông thấy sự hâm mộ trong mắt anh ta.

Anh ta đang hâm mộ cái gì? Hâm mộ những trùng cái không được hùng phụ hùng chủ yêu thích rồi ngược đánh sao?

Vì sao anh ta lại phải hâm mộ?

Quyền Diêm nhìn chằm chằm trùng đực trước mắt, vị hùng phụ trước mắt này ngoại trừ để lại cho anh những ký ức bị ngược đánh thì không còn bất kỳ ấn tượng gì hết.

Hôm trước, cảm giác rung động tận trong đáy lòng khi được Duy An cứu trở về từ trạng thái trùng thú vẫn chưa tiêu tan được.

Loại năng lực khó tin như vậy, thứ nan đề mà mấy trăm tỷ nhà khoa học dùng mấy trăm năm cũng không thể công phá, trùng đực thật sự không cần trả bất cứ cái giá nào sao?

Tuổi thọ của bọn họ vì sao lại ngắn hơn trùng cái? Vì sao tất cả trùng đực tử vong đều là bởi khí quan suy kiệt? Vì sao ngoại trừ chứng bệnh mà vật chất EY đưa đến là có thể trị liệu thì không gì có thể cứu được một trùng đực khí quan suy kiệt?

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp chợt đưa tay che ánh mắt của anh lại, đây là lần đầu tiên ngoại trừ bị đánh anh được tiếp xúc với hùng phụ, một loại nhiệt độ xa lạ.

Tiếng thở dài trầm thấp vang lên ở bên tai của anh, "Đưa ngờ vực của con vào lãng quên đi, đó là lựa chọn tốt nhất."

Mãi đến tận khi bị Quyền Yến kéo ném vào trong khoang thuyền trị liệu, Quyền Diêm vẫn còn thất thần, tiếng thở dài trầm thấp cùng câu nói kia vẫn quanh quẩn ở trong lòng anh không thể tiêu tan.

Hôm qua sau khi anh trai hoàn hảo trở về, Duy An cuối cùng cũng không còn cảm giác bất an nữa, hôm nay từ thật sớm, cậu đã ăn xong điểm tâm rồi nện những bước chân ngắn chạy đi tìm anh trai.

Trên đường đi trông thấy các quân thư đều đứng thẳng, cứng đờ thân thể lặng lẽ dùng khóe mắt nhìn cậu.

Tiểu Duy An rất đáng yêu, trông thấy một trùng cái liền khôi phục lại giọng sữa của cậu rồi chào hỏi, "Chào chú ~ "

Sức mạnh khả ái kia thật sự là có thể giết người, thế nhưng cái tiếng gọi “chú” kia cũng thật là chóng mặt, bọn họ còn chưa lớn tuổi hơn quân đoàn trưởng đâu, tiểu Duy An gọi quân đoàn trưởng là anh trai nhưng gọi bọn họ là chú, có phải đời này của bọn họ đã ngắn đi một đoạn rồi hay không?

Duy An vừa đi vừa bị ép nhận đủ loại lễ vật đến từ các chú quân thư, không bao lâu thì trong ngực đã ôm đầy đồ.

"Đừng, đừng, Duy An không ôm được nữa ~" Bị lấp đầy đống quà ở trong ngực, Duy An dùng giọng sữa cự tuyệt.

"Tiểu Duy An, vì sao còn không cho mấy món quà này vào bên trong không gian?" Diêu Vực đi tới ngồi xuống, tận lực ôn hòa mà hỏi.

Duy An ngẩn ngơ, sau khi kịp phản ứng liền cho hết đống quà vào bên trong không gian, sau đó còn ngại ngùng che mặt, "Duy An quên mất, chú không được cười nha~ "

Diêu Vực cũng muốn đưa tay che mặt, trùng thần ở trên, trùng con đáng yêu như vậy thật sự là muốn giết các trùng khác rồi.


App TYT & Cirad team
Chương kế tiếp