Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 33
Ngày hôm sau trên đường đến vườn Dục Đản, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp thực sự cảm thấy có chút đau đầu, khi nhìn thấy Duy An ôm quả trứng tròn màu trắng vui mừng khấp khởi đi ở phía trước mình.

Ông nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Sầm Tuế ở bên đang đi theo, trong lòng suy nghĩ, hôm nào đó chắc chắn ông sẽ ném cậu ta đi đến mỏ thuỷ tinh nâu để đào quáng.

Sầm Tuế còn chưa biết số phận của mình sắp bị đưa đi đào quáng, đang nói cái gì đó với Quyền Phi, "Anh nói xem đều là anh trai, tại sao lại đối xử khác nhau như thế?"

Quyền Phi nhìn tiểu Duy An đi ở phía trước, cứ khoảng hai bước là sẽ quay đầu lại xem anh có đi theo hay không rồi nở một nụ cười không rõ ý vị. Từ trong đáy lòng đã có đáp án cho việc vì sao vừa sáng sớm đã bị cậu bé trùng đực non kia nằm ở trên bụng bắt ép tỉnh rồi.

Ngoại trừ do cái người anh họ không đứng đắn này trước mắt xui khiến thì anh thật sự không tìm ra lý do nào khác.

Có lẽ nên nói với bác cả một câu, Sầm Tuế hình như hơi nhàn thì phải, công việc đào quáng ở Mặc tinh có vẻ rất thích hợp với anh.

Sầm Tuế đang nói chuyện quên trời quên đất đột nhiên rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn bầu trời với muôn ngàn ánh nắng tươi sáng. Hôm nay thời tiết rất tốt, tại sao anh lại đột nhiên có cảm giác lạnh nhỉ?

Nghĩ đến đó, anh bước lên mấy bước ôm lấy Duy An phía trước, mặc kệ sự phản kháng của cậu ép cậu vào trong ngực. Thân thể mềm mềm trong ngực có nhiệt độ khá là vừa vặn, quả thực là phù hợp để làm máy sưởi ấm cho anh.

Duy An bị ép nằm ở trong ngực anh thở phì phò phồng má, ôm chặt quả trứng trong tay, Sầm Tuế quả nhiên là một trùng hư.

Đi ra khỏi đại môn, vì không muốn ngồi xe, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đột nhiên kêu lên một tiếng, chỉ trong giây lát, một bóng đen to lớn từ trong không trung bao phủ xuống.

"Là chim ưng ~" Ngón tay nhỏ của Duy An quơ quơ vào không trung nói.

Con chim ưng này vô cùng to lớn, cả đôi cánh hoàn toàn mở ra có thể dài hơn mười mét, toàn thân đen nhánh, chỉ có mỏ là màu vàng, lông vũ sắc bén lóe lên quang mang, vừa nhìn đã biết là được chăm sóc vô cùng tốt.

"Đi thôi!" Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp dứt lời liền giẫm lên cái cánh rủ xuống của chim ưng rồi đi lên lưng của nó, Sầm Tuế cũng lập tức ôm Duy An đuổi theo, Quyền Phi đi cuối cùng.

Trùng tộc có một con đường đặc biệt được xây lên dành cho những dị thú đi bộ này.

Trên không trung, đủ loại dị thú muôn hình muôn vẻ nhanh chóng bay qua bên cạnh, mỗi lần lướt qua đều sẽ khiến cho tóc và vạt áo bị rung động theo, đây là một loại cảm giác không thể hưởng thụ được nếu ở trong xe.

Ánh nắng nóng rực bị lồng năng lượng che chắn chỉ còn lại vẻ sáng chói và mát mẻ, Duy An ghé vào bộ lông cánh mềm mại trên lưng chim ưng, bên trong đôi mắt màu xanh thẳm tràn đầy hiếu kì, cái tay nhỏ mập mạp ngạc nhiên chỉ vào những con dị thú bay qua bên cạnh, "Hùng phụ, bay bay kìa ~ "

"Hả?" Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nghi ngờ nhìn về phía cậu.

Duy An mở cái cánh nhỏ sau lưng ra dùng sức vỗ, "Bay bay nha ~ Duy An cũng có cánh ~ "

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp buồn cười ôm lấy cậu bé đặt vào trong ngực xoa nắn không ngừng, Duy An bị xoa nắn chóng hết cả mặt cũng không tức giận, nâng cái tay nhỏ lên điều chỉnh lại bộ tóc của mình.

Sầm Tuế thấy vậy thì vô cùng tò mò, kéo Quyền Phi lại muốn tìm cảm giác đồng cảm, "Tại sao nó không tức giận?"

Ở trong ấn tượng của anh thì trùng đực non này chỉ cần hơi đùa một cái là sẽ tức giận.

Quyền Phi đẩy tay của anh ra, vốn dĩ không muốn đáp lời. Nhưng vì nhớ tới chuyện buổi sáng bị ép tỉnh, đột nhiên sửa lại lời nói, muốn chọc Sầm Tuế hai câu, "Duy An xưa nay không tức giận với trùng nào trong nhà cả."

"Không đúng, nó thường xuyên giận tôi..." Sau khi kịp phản ứng, anh ta không thể tin được chỉ vào mặt mình, "Ý của anh là Duy An không nhận người anh trai này? Không coi tôi là trùng trong nhà?"

Quyền Phi tươi cười khẳng định, gật đầu một cái.

Tâm lý Sầm Tuế hoàn toàn sụp đổ. Bên này, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp xoa nắn thỏa mãn xong bèn giúp Duy An sửa lại tóc, "Cánh trùng đực không có khả năng bay lượn."

Duy An nghi ngờ quay đầu lại nhìn bộ cánh xinh đẹp phía sau, "Không thể bay sao?"

"Đúng thế."

"Được thôi ~" Nhanh chóng tiếp nhận sự thực, cậu leo xuống từ trong ngực hùng phụ, thận trọng đi đến chỗ cánh chim ưng đưa tay sờ sờ, "Cũng không giống với Duy An ~ "

"Có phải bởi vì cánh Duy An mềm mềm nên mới không thể bay được hay không ~" Cậu ngẩng cái đầu nhỏ lên, hỏi anh trai đứng ở một bên.

Vốn muốn nói không biết, nhưng khi đối diện với đôi mắt tràn ngập tín nhiệm và ỷ lại của cậu, Quyền Phi vẫn không kìm lòng được gật đầu một cái, "Hẳn là vậy!"

Kỳ thật, anh nào biết cánh trùng đực có mềm hay không, vì sao bọn họ lại không thể bay.

"Đen nhánh nha ~" Duy An đột nhiên chỉ vào một con ưng thú xẹt qua ở bên cạnh bọn họ rồi nói.

Cậu đi đến trước mặt Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, nhét mình vào trong ngực của ông, đưa tay chỉ vào con chim ưng phía trước bây giờ chỉ còn lại một chút xíu điểm đen, nhíu cái mũi lại nói, "Đắng đắng đen nhánh ~ "

Tưởng là cậu bé nói con ưng thú kia màu đen, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vuốt ve lưng của cậu không quá để ý, lúc này, tâm thần của ông đã chạy xa.

Vì có ngũ quan vô cùng nhạy cảm, nên lúc con ưng thú kia xẹt qua bên cạnh bọn họ, ông đã thấy rõ được trùng phía trên là ai rồi.

Trùng đực gia tộc Mạt Mạt Nhĩ, một trùng đực đã một trăm mười tuổi. Ở Trùng tộc, nơi có số tuổi bình quân là hai trăm tuổi thì người sống lâu hơn một trăm tuổi vẫn còn khá trẻ, nhưng mà đối với một trùng đực mà nói thì đó đã là phần cuối của sinh mệnh.

Từ hướng mà ông ta đi thì có thể suy đoán nơi ông ta đang muốn đến chính là bệnh viện Ân Tư, bệnh viện đứng đầu Trùng tộc đặc biệt xây nên vì trùng đực.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp rũ mắt che khuất cảm xúc trong mắt, có lẽ không bao lâu nữa bọn họ sẽ phải tham gia một tang lễ, Trùng tộc cũng sắp mất đi một vị trùng đực rồi.

Ông nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng Duy An, nhẹ nhàng đặt cái cằm lên trên đầu của cậu.

Duy An nằm ở trong ngực ông cũng vô cùng nhu thuận phối hợp cho hùng phụ đệm lên đầu, con mắt màu xanh lam ngây thơ nhìn về phía trước. Người của đại trùng kia thật là đen nha ~

Cậu tuy cách rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được vị đăng đắng~

Ánh nắng chiếu lên trên người bọn họ đã được lọc đi độ nóng, chỉ còn lại ấm áp và vẻ rực rỡ.

Không bao lâu sau, bọn họ đã đến nơi.

Vườn Dục Đản chiếm diện tích vô cùng lớn, nó tọa lạc ở trong thành thị, nhưng giống như là tọa lạc ở trong rừng rậm vậy, không, phải nói đúng hơn là rừng rậm tọa lạc ở trong vườn Dục Đản.

Ngày nào cũng có vô số trùng trứng bị mang đến nơi này, bọn chúng thường thường sẽ được ghi chép số liệu, sau đó lần lượt bỏ vào trong rương Dục Đản, từng lượt chờ đợi trùng đực thực hiện nghĩa vụ tới đây dẫn đạo bọn chúng phá xác.

Mùa này chính là mùa huỳnh tiêu nở hoa. Vừa tiến vào vườn Dục Đản, bọn họ đã chạm mặt với một bầu trời tràn đầy cánh hoa màu tím, cực kỳ sáng lạng và mỹ lệ.

Duy An vểnh cái mông nhỏ lên trên, cẩn thận đặt một cánh hoa nhặt được ở dưới mặt đất lên quả trứng tròn trong ngực, nhìn quả trứng trở nên xinh đẹp, cậu vui vẻ ngửa đầu muốn khoe với hùng phụ.

Nhưng Sầm Tuế ở bên cạnh lại đột nhiên ngồi xổm người xuống rồi còn thở ra một hơi, làm cánh hoa trên quả trứng bay lại xuống mặt đất.

Duy An sững sờ nhìn quả trứng không còn lại cái gì nữa rồi lại nhìn Sầm Tuế ngồi xổm ở trước mặt cậu tỏ vẻ vô tội, đột nhiên tiến lên dùng cái tay mềm mềm vỗ nhẹ vào mặt anh, dùng giọng sữa nói, "Anh hư ~ "

Cái tay nho nhỏ kia dù có đánh vào mặt thì cũng không mang lại một cảm giác đau nào, nhưng Sầm Tuế lại giống như nhận phải đả kích cực lớn, đặt mông ngồi phệt xuống dưới đất, "Đau chết anh rồi, Duy An muốn giết trùng."

Duy An nhìn bàn tay của mình kinh ngạc há hốc miệng, cậu đã trở nên lợi hại như vậy rồi sao ~

Nhìn Sầm Tuế thống khổ, Duy An đi lên trước dùng toàn bộ sức mạnh của mình muốn nâng anh lên, khuôn mặt mập đầy vẻ non nớt chợt trở nên vô cùng nghiêm túc, "Anh không ức hiếp Duy An thì Duy An sẽ không đánh anh ~ "

Phụt ~

Sầm Tuế cười một tiếng ở trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố nhẫn nhịn, trùng đực non làm gì cũng thật là thú vị.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ở phía sau nhìn anh ta chằm chằm, lá gan không tệ, ở ngay trước mặt ông mà dám ức hiếp đứa con yêu quý của ông.

"Đã lâu không gặp." Một trùng đực mặc áo sơ mi hoa, quần cộc màu đỏ, mái tóc màu bạc có hơi xoăn xoăn ở đằng sau, chân đi dép lê uể oải đi tới.

"Đây là trùng đực non của anh?" Đi lên trước, ông ta xoay người đánh giá Duy An, "Vẻ ngoài thật đáng yêu."

"Chào cháu, thằng nhóc, chú là chú Mạt Mạt Nhĩ Lạc Khắc của cháu." Ông ta giống như đã quen với Duy An từ lâu, mở miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóc.

Duy An ôm trứng vẻ mặt ngơ ngác nhìn ông ta rồi sững sờ, "A ~ " lên một tiếng.

"Chú có thể ôm cháu một cái không?" Ông ta giang hai tay ra rồi ngồi xuống, lúc vừa mới trông thấy Duy An thì trong lòng ông ta đã vô cùng ngứa ngáy muốn ôm cậu một cái rồi.

Duy An quay người, bịch bịch chạy ra sau lưng anh trai trốn tránh, cảm giác được an toàn rồi mới nhô cái đầu nhỏ ra cự tuyệt ông trùng lớn kỳ quái kia, "Không thể ~ "

Bị cự tuyệt, Mạt Mạt Nhĩ Lạc Khắc vỗ vỗ quần đứng lên nói với Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ở bên cạnh, "Không hề giống với tính cách của anh trước kia chút nào, lúc đó anh còn suýt nữa lật đồ cả thủ đô tinh."

Hồi trước một tuổi, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vẫn khá là ngoan, chỉ là có hơi ác miệng và kiêu ngạo một chút, sau này thì trực tiếp biến thành một tiểu ác bá, trường học khắp trên toàn bộ thủ đô tinh thiếu chút nữa đã bị ông phá hủy. Cho tới bây giờ, hiệu trưởng trường quân đội Cổ Nhất mỗi khi nhắc tới ông là đều sẽ giận đến mức chửi ầm lên.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp tiến lên dùng một tay bịt miệng của ông ta lại, đối diện với ánh mắt hiếu kỳ của Duy An chỉ đành cười cười, "Có con non ở đây, anh tốt nhất nên giữ mồm giữ miệng hộ tôi."

Hôm nay ở nơi này, ngoại trừ Duy An và các trùng khác ra thì còn có rất nhiều trùng cái non và phụ huynh trùng cái ở bên ngoài chờ đón.

Trùng trứng mà thư thư kết hợp cũng sẽ được tiếp thụ tinh thần lực của trùng đực để phá xác, ở phương diện này thì trùng trứng do thư thư kết hợp phải cần nhiều lần dẫn đạo hơn trùng trứng do hùng thư kết hợp mới có thể phá xác.

Bọn họ đi thẳng vào trung tâm vườn Dục Đản rồi dừng lại, bên trong căn Dục Đản thất trước mặt này trưng bày hơn ngàn quả trùng trứng.

Duy An ở trong ngực anh trai mở to hai mắt, cậu chỉ chỉ vào quả trứng trong ngực, "Giống y như của Duy An ~ "

"Đúng vậy, rất giống của Duy An." Mạt Mạt Nhĩ Lạc Khắc chỉ lướt qua cũng nhìn ra trùng trứng trong ngực cậu là một trùng trứng không thể phá xác, "Có muốn đổi với chú hay không?"

"Không, đây là anh trai, không thể đổi ~" Duy An lắc cái đầu nhỏ cự tuyệt.

"Thôi được rồi." Mạt Mạt Nhĩ Lạc Khắc nghiêm mặt. Hôm nay trùng đực đến đây dẫn đạo trùng trứng phá xác là ông, ông phải nhanh chóng hoàn thành xong rồi trở về, nếu không thì sẽ không gặp được hùng phụ được nữa.

Thu liễm vẻ không đứng đắn lại, trùng đực lẳng lặng đứng ở chỗ trung tâm, ở chỗ trùng cái không nhìn thấy, trùng đực có thể thấy rõ ràng một màn tinh thần lực lít nha lít nhít che phủ ở bên ngoài.

Xuyên qua rừng rậm, xuyên qua phòng ốc, xuyên qua ánh nắng rơi vào từng quả trùng trứng đang chờ đợi phá xác ở bên trong khu vườn Dục Đản cực lớn này.

Cảnh tượng này đã khắc sâu rung động cho Duy An tuổi nhỏ, cậu bé ngây thơ nhìn những đám hắc vụ từ bên trong các trùng trứng dọc theo sợi tơ tinh thần lực trong suốt tràn vào thể nội của chú Mạt Mạt Nhĩ.

Đen nhánh ~ thật đắng ~

Cậu nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ, lấy một viên kẹo đường từ trong túi ra đặt ở bên trong miệng.

"Răng rắc "

Tiếng phá xác thanh thúy đầu tiên đã vang lên, tiếp sau đó chính là liên tiếp những tiếng phá xác khác.

Trùng non trắng nõn thò đầu ra từ vỏ trứng đã nứt, trùng văn màu đen từ gương mặt lan tràn đến bên eo.

Phản ứng đầu tiên của bọn chúng ngay khi phá xác xong chính là ôm vỏ trứng hổn hển gặm ăn.

Duy An nằm ở trong ngực Quyền Phi, trong đôi mắt màu xanh thẳm tràn đầy ngạc nhiên, trứng trứng phá xác rồi ư~

Ăn hết mấy cái đen nhánh đó là sẽ có thể phá xác~

Cậu cúi đầu nhìn quả trứng trong ngực, trong mắt tràn đầy vui vẻ.

Cậu phải cố gắng ăn hết mấy cái đen nhánh ~

Sau đó anh trai sẽ có thể phá xác~


App TYT & Cirad team
Chương kế tiếp