Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 39
Ông vốn nghĩ là nếu đổi một quả trứng dực thú cho cậu thì chỉ cần nói là Sầm Tuế cố ý dùng trứng lừa gạt cậu là xong, cũng tốt hơn nhiều khi để cậu biết đó là một quả trứng chết.

Ông còn cố ý chọn một quả trứng có kích thước giống y như đúc, nhưng không nghĩ rằng lại xảy ra chuyện như thế.

Duy An lần này vô cùng khó chịu và thương tâm, không phải loại cảm giác ủy khuất khổ sở trước kia, mà là bi thương và sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết.

Từng tiếng khóc tê kiệt khiến Thương Dậu, Khoa Nhĩ và các trùng khác nghe được đều khóc theo, bọn họ vừa khóc thì các trùng con khác cũng khóc, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

"Không khóc, không khóc, trứng không sao cả, nó còn đang ở đây này." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhẹ nhàng dỗ dành.

"Đã... Đã vỡ rồi... Huhuhu..." Bên trong đôi mắt màu xanh thẳm của Duy An có từng tia từng tia bi thương lan tràn. Đó là cảm xúc mà Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp không muốn nhìn thấy trong mắt của cậu nhất, tựa như là bầu trời trong xanh bị mây đen che đậy, thủy tinh sáng chói bị nứt ra đường vân.

Ông ôm Duy An quay người rời đi, trong giọng nói cũng mang vẻ nghẹn ngào, "Thật đó, hùng phụ không lừa con, trứng trong nhà vẫn còn ổn mà."

Thấy hùng phụ cũng khóc, Duy An liền đè nén tiếng khóc của mình, yên lặng tựa đầu lên bả vai của ông lau nước mắt, động tác này khiến Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp càng không chịu nổi.

Bên này, Sa La Khố Vũ đã biết đầu đuôi sự việc lập tức nắm chặt lỗ tai trùng đực non nhà mình, "Con một ngày không gây phiền phức thì trong lòng không chịu được đúng không! Trở về ta sẽ xử lý con!"

"Đau đau đau!" Sa La Khố Nhĩ bị nhéo lỗ tai ngoẹo đầu vội vàng đưa tay muốn giữ lại lỗ tai của mình, "Ai biết chỉ làm vỡ một quả trứng dực thú mà cậu ta có thể khóc đến như vậy cơ chứ, cứ như trong nhà có trùng chết không bằng."

Trứng dực thú là loại trứng mà cậu vô cùng thích ăn, ở thật xa, cậu đã nhìn thấy trùng non kia ôm một quả trứng dực thú mà cười trông vô cùng đần độn, trong lòng lại càng không phục hùng phụ nói cậu ta thông minh hơn cậu. Cho nên mới xúc động làm vỡ quả trứng đó.

"Con nói cái gì! ?" Thấy vẻ mặt của cậu vẫn không biết sai, Sa La Khố Vũ tung một cước đá vào mông của cậu, cánh tay cũng càng dùng sức hơn.

"A! Sao người lại đá vào mông của con!" Sa La Khố Nhĩ đau đến mức nhe răng trợn mắt, "Con đã nói là sẽ bồi thường cho nó rồi mà, là nó tự nhiên xông lên đánh con."

"A, một trùng đực non nhỏ hơn con nửa tuổi mà con còn đánh không lại, con còn có cái gì không phục." Đừng tưởng rằng ông không biết thằng nhóc này không phục ông nói Duy An tốt nên mới chạy đến đây ức hiếp Duy An.

"Đó là sơ xuất! Sơ xuất! Ai mà ngờ, một trùng non nhỏ như vậy mà có thể đột nhiên xông lên tóm lấy đầu con đập mạnh như thế chứ." Đầu cậu ta hiện tại vẫn còn đang ong ong ong vì đau đây.

"Buổi tối cùng ta đi xin lỗi." Sa La Khố Vũ mặc kệ cậu nói.

"Không đi."

"Có đi hay không?"

"A! Đi đi đi!"

Trứng dực thú? !

Thương Dậu và các trùng khác hai mặt nhìn nhau, không phải quả trứng tròn của bọn họ sao? Vậy anh trai Duy An đâu?

Trong lúc bọn họ còn nghi ngờ, Thương Nhan đã tiến lên tra xét, quả nhiên cái thứ cuộn tròn ở trong vỏ trứng kia chính là một con dực thú còn chưa thành hình đầy lông tóc.

Muốn hỏi Thương Nhan hiện tại đang có tâm trạng như nào thì ngoại trừ có chút ngơ ngác ra, cậu còn cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn khi quả trứng này không phải quả trùng trứng của bọn họ, nếu không thì Duy An sẽ vô cùng vô cùng thương tâm.

Duy An ôm lấy một trái tim tổn thương trở về nhà, quản gia trùng bộc và thư hầu trong nhà nhận được tin tức vội vàng chạy tới, bước nhanh đi đến thư phòng. Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp lườm bọn họ một cái, giọng nói lạnh lùng, "Xuống dưới."

Đám thư hầu ngừng bước chân, mặc dù lo lắng nhưng vẫn quay người rời đi.

Trong thư phòng, Duy An ôm chặt lấy quả trứng tròn, toàn bộ cơ thể cứng đờ, cậu nhìn hùng phụ rồi lại nhìn quả trùng trứng trong ngực, hít mũi một cái, "Trùng trứng?"

"Ừm!" Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp khẳng định gật đầu.

"Trùng trứng, anh trai?"

"Ừm!"

Duy An cho xúc tua tinh thần lực tiến vào bên trong, đến khi phát hiện đích thật là anh trai thì lập tức phì cười, còn đưa quả trứng trong ngực ra cho ông nhìn, "Hùng phụ, anh trai đó."

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đau lòng sờ lên mái tóc giống như chó gặm của cậu, "Có đau hay không?"

"Không đau." Duy An hít mũi một cái, cười khúc khích ngẩng đầu, trên mặt vẫn đầy dấu răng, "Hùng phụ thật là đỉnh."

Nước mắt Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp lập tức rớt xuống, ông ôm Duy An vào trong ngực, cảm thấy đau lòng vô cùng. Ông cũng không hiểu tại sao, mình chỉ mới có một khoảng thời gian ngắn không gặp Duy An thì cậu đã lại bị thương rồi.

"Răng rắc."

Một thanh âm thanh thúy vang lên, hai trùng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên vỏ trứng tuyết trắng hiện đầy vết rạn. Tưởng là hỏng, đống nước mắt vốn dĩ đã ngưng của Duy An lại tràn đầy trong hốc mắt.

"Không hỏng, đang phá xác đó." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp sờ lên đầu của cậu an ủi, trong lòng lại tràn đầy kinh ngạc, trứng chết mà còn có thể phá xác sao?

Suýt nữa quên mất, lúc trước Duy An cũng hai năm không thể phá xác, cũng bị định nghĩa là trứng chết rồi mà.

Ông vuốt vuốt mi tâm, chợt cảm thấy buồn cười trong lòng, có sẵn ví dụ ngay ở chỗ này, sao ông lại cho rằng quả trứng này không phá xác được cơ chứ? Còn nghĩ ra một câu chuyện như vậy.

Nghe thấy hùng phụ nói là sắp phá xác, nước mắt Duy An lập tức thu lại, xoay người thận trọng đặt quả trứng xuống dưới đất, sau đó liền ngồi xổm ở một bên trông mong trùng trứng phá xác.

Không bao lâu sau, một cái đầu đầy tóc màu xám trắng nhô ra, tiếp theo là bả vai, sau đó là tay và thân thể.

Trùng cái non này có tóc màu xám trắng, con mắt màu tím nhạt, trùng văn màu đen nhiều hơn trùng cái non bình thường rất nhiều, từ hai bên thái dương lan tràn đến tận mắt cá chân, nhìn kỹ sẽ phát hiện trùng văn của cậu bé không phải là màu đen thuần túy, mà có chút chút màu xám.

Sầm Vị vừa mới phá xác không gặm vỏ trứng luôn, mà giãy dụa men theo vỏ trứng leo ra đến bên cạnh Duy An, duỗi cái tay nho nhỏ ra ôm lấy nửa người Duy An.

Bị ôm, con mắt xanh thẳm của Duy An lóe sáng ánh sao, ngẩng đầu nhìn về phía Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, "Hùng phụ, anh trai Sầm Vị đang ôm con."

"Ừm." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cho Sầm Vị về lại vỏ trứng rồi ôm lấy Duy An đi ra ngoài, "Nó còn phải ăn vỏ trứng, chúng ta đi xem xét vết thương trên người con trước có được hay không."

Lấy lại tinh thần, lúc này Duy An mới có cảm giác đau, cả khuôn mặt nhỏ đều nhíu lại một chỗ, "Được." Cậu gật gật cái đầu nhỏ.

Bên trong y lâu, Kiều Tùng xử lý vết thương cho Duy An xong, sắc mặt vô cùng không tốt, thỉnh thoảng còn cắn cắn môi giống như đang muốn tìm cái gì đó để trút giận.

Con non anh chăm đáng yêu nhu thuận như thế, là đồ chó nhà ai há mồm cắn bậy vậy. Mau nói cho anh biết, để anh còn phối mấy công thức vắc xin chó dại để tiêu trừ độc cho cậu!

"Có đau hay không?" Ánh mắt của anh tràn đầy đau lòng hỏi.

"Đau." Giọng nói nho nhỏ kèm theo đôi mắt đầy nước long lanh khiến trái tim Kiều Tùng cũng run rẩy theo.

Anh lại đưa cho Duy An hai viên kẹo giảm đau, "Ăn xong sẽ hết đau."

"Ừm." Há mồm ăn kẹo hùng phụ lột cho xong, Duy An vui vẻ cong cong đôi mắt.

"Về sau đừng tùy tiện đánh nhau với trùng khác nữa nhé." Kiều Tùng vừa xử lý vết thương vừa không nhịn được nhắc nhở. Bình thường anh cũng không hay nói như vậy, thế nhưng Duy An tốt xấu gì cũng là trùng non do anh chăm sóc từ bé, cho nên anh mới không khống chế nổi.

"Cho dù muốn đánh nhau thì bên cạnh cũng phải có bạn thì mới được đánh, không có bạn thì phải chạy, có mất mặt thì về sau vẫn tìm lại được."

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp liếc mắt nhìn anh, ánh mắt như muốn nói cậu bác sĩ này đang dạy cái gì thế?

Đống vết thương xử lý hết gần nửa tiếng, vừa mới xử lý xong, đám Thương Dậu liền đến thăm Duy An.

Khác với Duy An quấn băng bông và băng dán cá nhân khắp người, bọn họ chỉ cần nằm trong khoang thuyền trị liệu không bao lâu là vết thương trên người sẽ khỏi hẳn.

"Duy An, em còn đau không?" Thương Dậu thận trọng đưa tay, muốn chạm vào vết thương trên tay cậu, nhưng lập tức bị Thương Nhan ngăn lại.

"Không đau." Duy An kéo bọn họ đi đến phòng trùng non, "Sầm Vị, anh trai của em đã phá xác rồi, em dẫn các anh đi xem."

"Thật sao?" Vẻ mặt Khoa Nhĩ tràn đầy hưng phấn, "Dáng dấp ra sao, có giống anh hay không?"

Vẻ mặt Khắc Lợi Lạc Xuyên ghét bỏ, vỗ đầu của cậu ta một cái, "Em không phải hùng phụ của em ấy, vì sao em ấy lại giống em."

"Hình như là vậy." Khoa Nhĩ sờ lên đầu.

Lúc bọn họ đi vào phòng trùng non, đẩy cửa ra, Sầm Vị đã gặm xong vỏ trứng, đang nằm trên mặt thảm ngẩn người. Nghe thấy động tĩnh liền nhấc tầm mắt lên nhìn về phía bọn họ.

Lúc con mắt màu tím nhạt trông thấy Duy An thì liền mở lớn, trông thấy Thương Dậu thì lại ghét bỏ nhắm mắt lại.

"Cậu ta hình như ghét bỏ bọn anh thì phải." Nại Mạn chớp chớp, nhìn vào tròng mắt màu tím đối diện với cậu.

"Đã nhìn ra." Khắc Lợi Lạc Xuyên thổi thổi mái tóc quăn màu xám trắng trên trán, đi lên trước đưa tay vỗ vỗ vào đầu Sầm Vị.

Bị vỗ vào đầu, Sầm Vị còn chưa phản ứng gì, Duy An bên cạnh đã nhíu mày nói, "Anh ấy còn nhỏ không thể đánh nhau."

"Vậy là trưởng thành thì sẽ có thể đánh." Thương Dậu hưng phấn nói.

"Trưởng thành cũng không thể đánh."

Khắc Lợi Lạc Xuyên chỉ chỉ vào Sầm Vị, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ngờ vực, "Đánh vào đầu nó mà nó còn không phản, em nói xem, có phải nó bị ngốc rồi hay không?"

Hình như là vậy!

Nghe thấy cậu ta nói, Duy An liền ngồi xổm xuống chọc chọc vào mặt Sầm Vị, Sầm Vị nằm rạp trên mặt đất cũng chỉ giật giật con mắt, chứ không có phản ứng gì khác.

Duy An nghiêm túc đứng lên chạy ra ngoài, vừa chạy vừa cất cao giọng hô, "Hùng phụ, anh trai bị ngốc."

Dưới lầu, Quyền Phiền vì nghe nói Duy An đánh nhau bị thương nên đã vội vàng xin phép nghỉ trở về, vừa vặn nghe thấy câu này. Cậu ta dừng bước chân, nghiêm mặt đi lên lầu, giữ lấy Duy An đang dùng cái chân ngắn chạy nhảy tung tăng, lạnh lùng nói rõ từng chữ, "Ai ngốc hả?"

"Anh trai ngốc." Duy An bị giữ, ngẩng lên để lộ khuôn mặt bị tổn thương, ngơ ngác nhìn cậu ta.

Quyền Phiền vừa nhìn thấy tổn thương trên mặt cậu, lông mày liền nhíu chặt lại, ngồi xổm người xuống ôm cậu lên, "Ai đánh?"

"Không biết." Duy An sờ sờ mặt.

Lúc ấy hỗn loạn, cậu thật sự không biết là ai đánh cậu.

"Ai bị ngốc?" Nghe được giọng nói, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp bèn ra khỏi thư phòng.

Vừa nghe thấy giọng nói của hùng phụ, Duy An lập tức quay đầu, "Anh trai ngốc."

Ánh mắt Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp rơi lên trên người Quyền Phiền.

Quyền Phiền lắc đầu, "Không phải con."

Ánh mắt hai trùng cùng nhau rơi trên người Duy An, mặc dù sắc mặt không nhìn ra nhưng mà trong lòng bọn họ đều rất hiếu kì, rốt cuộc là anh trai nào bị ngốc?

"Là anh trai Sầm Vị." Duy An đưa tay chỉ về căn phòng cách đó không xa có mấy cái đầu trùng non nhô ra.

Trong phòng, Duy An và các trùng non, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, Quyền Phiền, lại thêm cả Mạt Mạt Nhĩ Tinh, lúc này đều đang vây quanh nhìn Kiều Tùng kiểm tra cho Sầm Vị.

"Trước mắt vẫn chưa thể xác định." Kiểm tra xong, Kiều Tùng bèn nói, "Còn phải chờ một quãng thời gian nữa, xem tình huống cậu bé lớn lên rồi mới có thể quyết định."

"Có ý gì?" Nghe không hiểu, trong đôi mắt to của Duy An tràn đầy mê mang.

"Ý là ngay lúc này còn chưa thể nhìn ra Sầm Vị có bị ngốc hay không, qua một khoảng thời gian nữa mới có thể nhìn ra được." Thương Nhan giải thích cho cậu.

Thấy mấy cậu bạn nhỏ khác đều tán đồng gật đầu, Duy An đột nhiên sờ lên cái đầu nhỏ của mình, giống như chỉ có một mình cậu là không hiểu được, có phải người bị ngốc thật sự mới là cậu hay không?

Ý nghĩ trùng non rất dễ dàng hiển hiện lên trên mặt, Quyền Phiền sờ lên cái đầu nhỏ của cậu, thản nhiên nói, "Không ngốc."

"Thật sao?"

"Ừm."

"Phù ~" Duy An nhẹ nhàng thở ra một hơi, vẻ mặt tràn đầy may mắn. Cũng may là cậu không ngốc, nếu không thì Quyền Ngư sẽ có một người anh trai ngốc mất.

Quyền Phiền, "..." Cậu đột nhiên hoài nghi câu mà cậu vừa mới nói là không ngốc rốt cuộc có chính xác hay không.


App TYT & Cirad team
Chương kế tiếp