Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 87
Duy An hôm nay lại cùng đám bạn ra ngoài dạo phố.

Dưới ánh mặt trời mông lung, trùng đực non mềm mại ôm trong ngực món đồ nửa mua nửa tặng vội vã chạy về phía trước, hai cái má phúng phính lay động trên dưới theo từng bước đi của cậu.

Trên khuôn mặt nho nhỏ của cậu có chút vẻ u sầu mà đám Thương Dậu ở sau đuổi theo cậu đều không để ý tới.

Duy An rất thích shopping, cậu luôn có thể mua được rất nhiều thứ mà cậu yêu thích, hoặc là những vật ly kỳ cổ quái mà cậu chưa từng thấy qua. Chỉ là các chú trùng cái trong chợ quá là nhiệt tình, lúc nào cũng sẽ nhét vào trong ngực cậu rất là nhiều thứ.

Nếu cứ tiếp tục thì không gian của cậu sẽ đầy mất, cho nên cậu mới bỏ chạy.

Trong cửa hàng cơ giáp tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật, nhân viên trùng cái oán giận lẫn nhau vì đã dọa trùng đực non chạy mất.

"Tại anh hù trùng đực non sợ đó."

"Anh nói cái gì? Lúc trước tôi cho Ngải Nhĩ Hãn Duy An các hạ quà, cậu bé rõ ràng còn cười nói cảm ơn, bộ dáng nhỏ nhắn khả ái khiến tim tôi rung động, nào có cảm giác như bị hù dọa nào, rõ ràng chính là bị anh hù."

"Đúng đúng đúng, lúc bọn tôi tặng quà cho Ngải Nhĩ Hãn Duy An các hạ, cậu bé không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, chỉ khi Độ Cổ tiến lên thì mới sợ hãi xoay người chạy."

"Rõ ràng chính là các anh hù dọa cậu bé trước, nên đến chỗ của tôi cậu bé mới bộc phát... ..."

Trong tiệm, cuộc cãi lộn vẫn còn tiếp tục.

Đám Thương Dậu hiểu rõ tính cách của Duy An nên chạy theo một khoảng cách xong liền đi chậm lại, với những gì bọn họ biết về Duy An thì một lát nữa cậu sẽ quay lại tìm bọn họ thôi.

Bên này, Duy An chạy chạy, cuối cùng vì không để ý mà đụng phải một trùng cái, toàn thân trùng cái đều là cơ bắp cứng rắn, đụng vào xong lập tức khiến trán và cái mũi Duy An đều đỏ lên.

Lực va chạm khiến cho cậu liên tục lui về phía sau mấy bước, sau đó cái mông bẹp một phát ịn xuống dưới đất, đồ trong ngực rơi xuống. Ngã đau, làm hốc mắt Duy An dần đỏ lên, nhếch môi muốn khóc.

Trùng cái chung quanh bất cứ lúc nào cũng chú ý đến cậu thấy cậu ngã xuống thì toàn thân đều run rẩy vì lo lắng.

Thấy Duy An bị ngã, đám trùng cái trong cửa hiệu vốn dĩ đang mong đợi Ngải Nhĩ Hãn Duy An các hạ tiến vào cửa hiệu của bọn họ rối rít chạy vọt ra ngoài.

Ra ngoài nhìn liền thấy, Duy An các hạ của bọn họ vành mắt đo đỏ đang ngồi trên mặt đất, chung quanh và trên mặt đất toàn là đồ và đồ.

Đau lòng không nhịn được, bọn họ đang muốn xông lên dìu cậu, thì liền thấy Duy An mím môi chịu đau, dùng bàn tay mũm mĩm vuốt vuốt cái trán và cái mông đau, sau đó mới chống đất đứng dậy.

Bộ dáng đáng thương lại đáng yêu khiến trái tim đám trùng cái đều mềm nhũn.

Một bên khác, sau khi đi một hồi lâu không thấy Duy An trở về tìm bọn họ, Thương Dậu và các trùng khác dừng bước lại, bọn họ liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ ngờ vực từ trong mắt đối phương.

Không thể nào!

Theo thói quen trước kia, Duy An lúc này đã phải chạy về tìm bọn họ rồi chứ?

Trùng cái mà Duy An đụng vào chính là một trùng cái đang ngồi xổm ở giữa đường, thân hình cao lớn khiến cho anh ta dù ngồi xổm thì cũng chiếm một khoảng lớn. Các trùng cái chung quanh lập tức dùng ánh mắt khiển trách và khó chịu nhìn vị trùng cái này, nếu không phải sợ hù dọa Duy An các hạ thì bọn họ đã sớm tiến lên đánh cho anh ta một trận rồi.

Ngồi xổm ở chỗ nào không ngồi? Mà lại đi ngồi xổm ở giữa đường, không phải là muốn ăn đòn hay sao?

Cảm giác được một sức lực rất nhỏ đâm vào lưng mình, trùng cái chậm chạp quay đầu lại.

Mái tóc nhợt nhạt rối bời rũ lên trên trán, gần như muốn che lấp cặp mắt màu xanh sẫm kia, trùng văn màu xanh ở trên mặt anh nhanh chóng nhúc nhích. Cảm xúc vốn đã khó chịu, cảm giác được ánh mắt bất thiện chung quanh thì lại càng khó chịu hơn, khiến cho nét mặt vốn ngang ngược của anh trông thật dữ tợn.

Duy An đứng dậy, không lo lắng đến đống đồ rơi trên đất, mà ôm cái mông đau khập khiễng đi lên, vừa định hỏi xem trùng cái bị cậu đụng vào có sao không thì lập tức đụng phải một đôi mắt băng lãnh hung lệ dựng thẳng, khi ánh mắt đối diện với cậu còn phát ra một tiếng gầm nhẹ tràn đầy uy hiếp.

Đám trùng cái ở trước mặt Duy An đến âm thanh nói chuyện cũng không dám phát ra quá lớn thấy anh ta như vậy, lập tức ma quyền sát chưởng vén tay áo đi lên.

Anh ta dám dùng vẻ mặt như thế để hù dọa Duy An các hạ, còn dùng tiếng gầm uy hiếp cậu bé? ! Chán sống rồi sao!

Nhưng mà Duy An không bị hù dọa như trong dự liệu của bọn họ, ngược lại còn dùng vẻ mặt hưng phấn bổ nhào về phía trùng cái hung ác, "Anh trai!"

Trùng cái ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân trên dưới tràn ngập khí tức cáu gắt hung lệ thấy cậu nhào tới, lập tức bị kinh sợ nhảy lên.

Vồ hụt, Duy An suýt chút nữa ngã sấp xuống, ra sức vẫy vẫy hai cái tay nhỏ mới giữ vững được thân thể.

Đứng vững vàng xong, chính cậu và trùng cái chung quanh đều không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra, thiếu chút nữa lại ngã tiếp rồi!

Ý thức được điểm này, các trùng cái lại tiếp tục trợn mắt nhìn cái tên trùng cái kia.

Ngải Nhĩ Hãn Duy An các hạ muốn ôm anh ta, đó là vinh hạnh lớn vô cùng? Thế mà anh ta còn dám tránh, suýt chút nữa lại khiến Duy An các hạ ngã!

Tên trùng cái kia tránh né Duy An xong lại tìm một chỗ khác để ngồi xuống, trong cổ họng vẫn phát ra tiếng gầm nhẹ đại diện cho uy hiếp, hai con mắt dựng thẳng thít chặt, toàn thân căng thẳng, thể hiện ra một trạng thái rất có tính công kích. Cho đến lúc này đám trùng cái mới phát hiện, trong đôi mắt tràn ngập ngang ngược dựng thẳng kia không còn một tia thần trí nào.

Việc này ở Trùng tộc rất ít gặp, nếu là bình thường, chỉ có trùng cái trùng nguyên bạo động sắp tiến vào trùng hóa thì mới ở trong trạng thái mất đi lý trí như vậy. Mà trước mắt, trùng nguyên trên mặt tên trùng cái này mặc dù rất phát triển, nhưng mà cảm giác cũng rất kỳ quái, tựa như là đống núi lửa sắp phun trào bị một thứ gì đó không biết tên kẹp lại.

Nếu trùng nguyên của anh ta không bạo động, mà anh ta lại rơi vào tình trạng này, thì chỉ có một lời giải thích duy nhất chính là não bộ của anh ta có lẽ đã phải chịu một tổn thương cực kì đáng sợ, sau đó vì không kịp thời trị liệu, hoặc là nhận thêm kích thích gì đó, khiến cho ký ức, sự nhận biết, ngôn ngữ, chức năng trí lực không thể chịu thêm tổn thương nào nữa.

Đơn giản mà nói chính là bị thần kinh rồi!

Các trùng cái liếc mắt nhìn nhau một cái, mặc dù vừa nãy họ đều nghe thấy Duy An các hạ gọi anh ta là anh trai, nhưng bọn họ vẫn cảnh giác đặt Duy An ở phía sau bảo vệ.

Trùng cái tuyệt đối sẽ không tổn thương trùng đực, đạo lý là như thế, nhưng mà với một tên thần kinh thì chưa chắc, ai cũng không biết thứ bản năng kia có thể kiềm chế một tên thần kinh hay không.

Bị ngăn cản, Duy An nghiêng đầu một cái, ánh mắt ngờ vực từ chỗ khe hở nhìn về phía anh trai ở đối diện, vẫn đang khàn giọng gầm gừ.

Anh trai thật là kỳ quái!

Đám Thương Dậu đuổi theo đều nhìn thấy Duy An bị rất nhiều trùng cái ngăn ở phía sau và không khí vô cùng khẩn trương nơi đây.

Bọn họ tới gần Duy An, hỏi, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Duy An đưa tay chỉ về phía trước, "Anh trai."

Đám Thương Dậu nhìn theo tay cậu chỉ, nhìn thấy trùng cái cách đó không xa đang ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân tràn đầy tính công kích.

Ánh mắt rơi xuống đôi mắt màu xanh sẫm và trùng văn cùng màu trên người anh ta.

Quả nhiên là anh trai Duy An, nhưng mà anh ta thật là kỳ quái?

Ở Trùng tộc, đôi mắt và màu tóc của trùng cái con đều giống nhau, đó là theo gen của hùng phụ, trừ cái đó ra thì màu sắc trùng văn của bọn họ cũng giống với màu tóc của hùng phụ, mà nếu là trùng cái do hai trùng cái sinh ra thì trùng văn trên mặt đều thống nhất là màu đen, đây là thứ vô cùng dễ dàng để phân biệt thân phận của bọn họ.

Quyền Quân từ trong cửa hiệu thuỷ tinh nâu nhìn ra lập tức trong thấy cảnh tượng song phương đối nghịch kia, một bên là một đám trùng cái che chở năm trùng đực non, một bên chính là anh trai ngốc Quyền Cố của anh ta với toàn thân căng cứng không ngừng khàn giọng gầm nhẹ, ngồi xổm dưới đất. Đôi bên cứ đối nghịch như vậy không hề nhúc nhích.

Quyền Quân thầm “hừ” một tiếng trong lòng, nếu không phải Trùng tộc và đám Thú Tộc đánh nhau, khiến cho nguồn năng lượng quan trọng như thuỷ tinh nâu bị hết hàng thì anh cũng sẽ không dẫn trùng cái ngốc này về Trùng tộc đâu.

Nhưng tới cũng đã tới, nên anh quyết định dẫn trùng cái ngốc này tới Tạp Thác tinh thử vận khí một chút. Ngải Nhĩ Hãn Duy An thích trấn an trùng cái ở chỗ này, mặc dù không trị được bệnh ngu, nhưng chỉ cần lúc nào anh ta bị bạo động trùng nguyên mà trấn an được thì cũng tốt, đỡ cho anh ta ngày nào cũng gây chuyện.

Ban đầu, Quyền Quân cũng không muốn tiếp nhận phiền phức như thế, ai bảo tám năm trước anh không cẩn thận để Quyền Cố cứu được một lần. Sau này, cũng là ba năm sau phát hiện anh ta bị giao bán ở chợ đen, cũng không biết gặp phải thứ gì, mà vừa điên vừa ngốc.

Anh cũng không phải không mang anh ta đi trị liệu bao giờ, ngược lại, anh gần như đã đi khắp toàn bộ tinh tế, tất cả chủng tộc, thân gia cũng sắp xài hết rồi mà vẫn không có chút khởi sắc nào, đều tại mấy tên bác sĩ phế vật kia hết.

Không có cách nào anh chỉ có thể mang tên đại phiền toái này đi theo, trên đời này, khó trả nhất chính là ân tình, cho nên tốt nhất đừng nợ ân tình.

Quyền Quân tiến lên tiện tay vỗ một cái lên đỉnh đầu của anh ta, "Đi."

Lần vỗ nhẹ này, Quyền Cố không có giống như trước kia ngoan ngoãn đứng dậy đi theo anh rời đi, mà ánh mắt còn càng tỏ ra cáu gắt hung lệ nhíu lại, quay đầu cắn một cái lên cánh tay của anh.

Quyền Quân trở tay tóm lấy phần gáy của anh ta, vừa hít khí lạnh vì đau vừa quát khẽ: "Há mồm!"

Quyền Cố không những không buông ra mà còn cắn mạnh hơn, thậm chí còn muốn xé rách.

Quyền Quân kêu "a" lên một tiếng, khóe mắt hung hăng mở to. Đời này, anh từng phải chịu tổn thương do vũ khí XW gây ra, chịu nỗi đau bị pháo laser oanh tạc, nhưng lại là lần đầu tiên bị cắn một cách hung ác như thế, thật sự muốn hất cánh tay lên đánh rụng mấy cái răng cửa của tên điên này.

Nhưng mà cánh tay anh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không hạ thủ được, anh cúi người giật cái dây chuyền đeo ở trước ngực Quyền Cố xuống.

Dây chuyền này rất đơn giản, treo thêm một viên hạt châu thương lam sắc.

Nhưng Quyền Cố lại coi nó như một thứ đồ rất quan trọng, cho dù là đã bị điên thì hạt châu này vẫn có thể thu hút được sự chú ý của anh ta. Lúc trước, tên buôn bán người ở chợ đen đã dùng hạt châu này để dụ dỗ anh ta, khiến anh ta ngoan ngoãn nghe lời.

Quả nhiên, thấy dây chuyền bị cướp, anh ta lập tức há mồm ra không cắn Quyền Quân nữa, mà đưa tay muốn cướp lại dây chuyền trên tay Quyền Quân. Được thả ra, Quyền Quân tiện tay ném dây chuyền lại vào trong tay anh ta.

Trông thấy động tác vụng về lại thận trọng đeo sợi dây chuyền của anh ta, Quyền Quân cười lạnh trong lòng. Vị anh trai cả đời này khôn khéo dữ tợn tới cực điểm của anh, cũng không biết bị ai lừa mà luân lạc tới bước đường này.

Trong lúc nhàn rỗi vô sự, anh từng thuận tay điều tra, nhưng chuyện liên quan tới Quyền Cố đã bị xóa sạch không còn sót lại dù chỉ một chút, đến cả anh cũng chỉ có thể lờ mờ tra được vài chuyện bên ngoài, nhưng mà như vậy cũng đủ rồi. Căn cứ vào mấy thứ lờ mờ đó cũng có thể suy đoán ra được câu chuyện, chỉ là không cách nào lấy được một cái tên chính xác mà thôi.

"Anh trai, cho nè." Một giọng nói mềm mềm truyền đến, Quyền Quân cúi đầu nhìn thấy một trùng đực non tóc đen mắt xanh, làn da trắng men, nhìn trông vô cùng mềm mại đang nhón chân, đưa thiết bị trị liệu trong tay tới trước mặt anh.

Trùng đực non!

Trùng đực non ở gần như vậy!

Quyền Quân đột nhiên run lên một cái, bản năng thuần túy cảnh giác đưa mắt nhìn Quyền Cố, giống như là sợ anh ta đột nhiên nổi điên tập kích trùng đực non.

Động tác như vậy đều từ bản năng mà ra.

Chờ phản ứng xong, sắc mặt Quyền Quân liền đen đi, anh nhìn trùng đực non trước mắt đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn cái cánh tay máu me đầm đìa của anh, rồi lại chuyển qua đánh giá cái cổ nhỏ bé chỉ cần bóp phát là đứt kia.

Thật lâu sau, trong lòng của anh dâng lên một sự chế giễu, giống như bất luận trong lòng có ghét bỏ trùng đực như thế nào thì khi đối mặt với bọn họ, anh vẫn không thể sinh ra suy nghĩ làm tổn thương bọn họ.

Thấy anh trai không nhận thiết bị trị liệu của mình, Duy An càng sốt ruột, đưa tay tóm lấy áo anh nhón mũi chân lên, ra sức nhét thiết bị trị liệu vào trong tay anh, "Anh trai, trị thương đi."

Khi phản ứng được cậu gọi mình là cái gì, Quyền Quân mới nhận lấy thiết bị trị liệu rồi ngồi xổm người xuống, vừa trị thương cánh tay, vừa nhìn từ trên xuống dưới trùng đực non trước mắt và bốn trùng đực non ở phía sau cậu, khắp người là trạng thái bảo hộ, nghĩ nghĩ một lát, anh thăm dò hỏi, "Ngải Nhĩ Hãn Duy An?"

"Ừm." Duy An gật đầu, "Anh trai tên là gì?"

Thấy cậu gật đầu, Quyền Quân khẽ cười một tiếng, thật sự là trùng hợp!

Anh trả thiết bị trị liệu lại cho cậu, "Sao em biết anh là anh trai của em?"

Duy An mỉm cười, nhận lại thiết bị trị liệu, "Chỉ là biết thôi."

"Vậy anh ta thì sao?" Quyền Quân chỉ vào Quyền Cố với toàn thân căng cứng vẫn tràn ngập tính công kích.

"Anh ấy cũng là anh trai." Duy An bỏ thiết bị trị liệu vào bên trong không gian, bên trong đôi mắt sạch sẽ thấu triệt, nhìn về phía Quyền Cố cáu gắt nhưng không có lấy một tia sợ hãi.

Dựa vào huyết thống nhận diện bọn họ sao?

Quyền Quân nghĩ một lát rồi liền rủ tầm mắt xuống, che kín cảm xúc trong mắt.

Rõ ràng chưa từng gặp bao giờ nhưng chỉ cần nhìn một cái là đã có thể nhận ra bọn họ, thật sự là kỳ quái!

Duy An nhìn anh trai trước mắt, lại nhìn anh trai bên cạnh với vẻ mặt hung lệ, cổ họng không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ đầy uy hiếp.

Cậu dời bước chân một chút, lặng lẽ tới gần anh trai kỳ quái kia.

Quyền Quân hiển nhiên đã phát hiện ra động tác của cậu, nhưng mà anh lại giả bộ như không phát hiện, vẫn ung dung nhìn xem cậu chuẩn bị làm gì?

Ánh mắt liếc qua, nhìn thấy Duy An đang dần đi về phía trùng cái căng cứng phía đối diện.

Anh nghĩ, nếu như anh là những trùng cái kia, anh tuyệt đối sẽ không cho phép trùng đực non đến trước mặt bọn họ.

Anh không biết vì sao các trùng cái lại cho phép trùng đực non tới gần một trùng cái tràn ngập nguy hiểm như vậy. Quyền Cố đã bị tổn thương cả trí lực, giác quan, ký ức và sự nhận biết, chưa chắc đã còn bản năng không được tổn thương trùng đực nữa.

Thật ra các trùng cái cũng không muốn, nhưng mà Duy An và các trùng khác đã dùng vọt khí cự ly ngắn vòng qua bọn họ đến trước mặt Quyền Quân rồi.

Những thứ này đối với bọn họ là một đồ vật cực kì đắt đỏ nhưng đối với trùng đực non mà nói thì chỉ là một trong những món đồ chơi thú vị mà thôi.

Quyền Quân cũng không phát hiện ra trên mặt Duy An và đám bạn Thương Dậu của cậu không hề có một sự lo lắng nào.

Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy Duy An trấn an trùng thú không biết là bao nhiêu lần, những trùng thú kia còn đáng sợ hơn Quyền Cố hiện tại rất nhiều.

Duy An chủ động nhìn vào con mắt dựng thẳng của Quyền Cố, nhìn vào khuôn mặt hung lệ của anh ta rồi lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.

Ánh nắng rơi vào gương mặt mềm mại và đôi mắt sạch sẽ thấu triệt của cậu, lúc chiếu vào trong mắt Quyền Cố còn mang lại một cảm giác sáng lấp lánh, khiến tiếng gào thét phát ra trong cổ họng của anh ta cũng bất chợt ngừng lại.

Duy An tiến lên trước đưa tay sờ sờ cánh tay căng cứng của anh ta, "Ngoan ~ "

Bàn tay núng nính khẽ đặt lên trên cánh tay của anh ta, Quyền Cố nhìn theo động tác của cậu, đôi mắt ngưng lại một chút, rồi nhìn thằng vào trên cánh tay của mình, trên đó đang có một cái tay nhỏ trắng nõn mềm mại.

"Anh trai ngoan ~" Duy An ngửa đầu, nhẹ nhàng dỗ dành, học theo lúc anh trai Quyền Yến dỗ cậu, mềm mại hạ giọng nói.

Đôi mắt hung lệ với con ngươi thít chặt của Quyền Cố đã hơi buông lỏng, mặc dù nhìn qua vẫn khá là hung hãn, nhưng Quyền Quân cũng biết nguy hiểm đã được giải trừ, ở trạng thái như vậy anh ta sẽ không làm tổn thương đến Duy An được.

Chuyện này khiến anh rất kinh ngạc, kinh ngạc khi Duy An chỉ tuỳ tiện vài động tác đã khiến Quyền Cố tiếp nhận cậu, đồng thời cậu còn tin tưởng rằng anh ta sẽ không làm tổn thương đến cậu.

Phải biết, lúc trước, vì để cho Quyền Cố có thể tiếp nhận mình, anh gần như đã phải bỏ ra khoảng ba tháng, còn khiến cho mình toàn thân tổn thương.

Đây chẳng lẽ chính là sự thân cận từ trong gen của một trùng cái đối với trùng đực hay sao?

"Anh trai ngoan ~" Thấy anh trai không còn phát ra tính công kích nữa, Duy An trực tiếp tiến lên một bước, nhón chân ôm đầu của anh trai, dùng mặt cọ cọ lên mặt của anh trai.

Xúc cảm mềm mại và sự thân cận không hề gượng gạo, thông qua tiếp xúc trên gương mặt truyền vào trong trái tim, dù bây giờ Quyền Cố không thể hiểu nổi, nhưng khi cảm nhận được cảm giác thân cận và ỷ lại như vậy thì anh ta cũng sẽ có một chút phản ứng.

Anh ta khẽ gầm lên đáp lại.

Duy An mỉm cười, phóng xuất tinh thần lực ra nhẹ nhàng cho nó chui vào trong thân thể của anh ta, rút đống vật chất EY tồn tại ở trong thân thể, bên trong trùng nguyên, khiến cho anh ta thống khổ không cách nào tự điều khiển bản thân ra, một bộ phận màu đen dung nhập vào trong thân thể của cậu, còn bộ phận màu đỏ thì được nhét vào trong thân thể đám Thương Dậu bên cạnh.

Trùng nguyên được vỗ yên, khí tức cáu gắt quanh thân của Quyền Cố cũng đã bị trừ khử, ánh mắt hung lệ cũng dần dần thu liễm lại. Chỉ là đôi mắt vẫn hỗn độn không thần trí, chỉ đần độn nhìn chằm chằm vào Duy An rồi ngẩn người.

Duy An cười cười với anh ta, rồi lấy kẹo ở bên trong không gian ra, lột vỏ nhét vào trong miệng của anh ta.

Hương vị ngọt ngào từ trong miệng tản ra, Quyền Cố học theo nét mặt của cậu nhếch miệng lên, cho ra một nụ cười đần độn.

Dưới ánh mặt trời không quá nóng rực, Duy An kéo anh trai, nhún nhảy trở về nhà. Với thân cao của cậu hiện tại, nếu như cậu nắm tay anh trai thì anh trai sẽ phải cúi người phối hợp với cậu, cho nên cậu đành kéo quần anh trai, để tránh việc anh trai đột nhiên biến mất, giống như anh sáu Quyền Tranh lần trước vậy.

Đám Thương Dậu vây quanh Duy An, thỉnh thoảng ngẩng đầu tò mò nhìn Quyền Cố một cái.

Bọn họ vừa nãy đã lặng lẽ tra xét một vài điểm, nên cũng có thể đoán được trạng thái này của anh ta có ba trường hợp. Một là lúc mới ra đời đã bị ngốc, hai là não bộ bị tổn thương, ba là kích thích quá lớn khiến cho thiên tính thần kinh bị tổn hại.

Trong lòng bọn họ có hơi phát sầu, bất luận là loại nào thì nếu để cho Duy An biết được, chắc chắn cậu sẽ đau lòng mà khóc mất?

Trong khi đó, Duy An hiện tại rất là vui, chỉ đi ra ngoài một chuyến mà nhặt được tận hai anh trai.

Thật sự là quá tốt rồi, không biết ngày mai đi ra ngoài có thể nhặt thêm được nữa hay không, nếu như có thể nhặt được thì ngày nào cậu cũng sẽ đi ra ngoài nhặt anh trai.

Lúc đi đến cửa trang viên Ngải Nhĩ Hãn, Quyền Quân đã dừng bước, anh ngẩng đầu nhìn vào cái nơi ở vốn tràn đầy lo sợ trong trí nhớ này.

Nhưng hôm nay anh không còn bất lực phản kháng giống như trước kia, khi lại một lần nữa đứng ở chỗ này, dùng góc nhìn khác để nhìn, anh lại phát hiện nó không hề giống như trong trí nhớ, cho dù ở dưới ánh mặt trời mơ hồ thì cũng không còn dáng vẻ tối tăm u buồn như trước.

Ngược lại, nó có vẻ vô cùng hào hùng khí thế, ánh nắng rơi lên cái cửa chính khí thế bàng bạc, phản xạ ra vạn đạo kim quang, thỉnh thoảng còn có vài tia ánh sáng rơi lên trên người anh.

Hoá ra, khi chán ghét và thống khổ che mờ con mắt, đã khiến cho bọn họ cảm thấy một chỗ tươi sáng hào hùng như vậy trông thật là âm u và ẩm ướt.

Anh hôm nay có thế lực của mình, có tiền tài, có năng lực, có thể tùy ý đi đến những nơi mà anh muốn đi, hưởng thụ những gì anh muốn hưởng thụ.

Thế nhưng trong vô số lần nửa đêm tỉnh mộng, anh đều mơ tới tòa trang viên này, mơ tới tòa trang viên và bóng người cao lớn lạnh lùng tàn bạo bên trong nơi này.

Lúc thanh tỉnh, rõ ràng anh không hề nhớ đến những thứ này, thế nhưng anh lại không thể kiểm soát được giấc mộng của mình, lần nào cũng mơ tới những thứ này.

Có lẽ là tiếc nuối, tiếc nuối thân ảnh kia không nhìn thấy được thành tựu bây giờ của anh, tiếc nuối không nhìn thấy được sự hối hận xuất hiện trên khuôn mặt của thân ảnh kia.

Ông ta có hối hận hay không? Hối hận vì đã từng đối đãi với bọn họ như thế? Hối hận vì đã ép những đứa con ưu tú như bọn họ rời đi?

"Anh trai, mau vào đi." Đi vào trang viên, Duy An quay đầu lại liền phát hiện Quyền Quân vẫn còn đứng ở ngoài cửa lớn ngẩn người, cậu vung đôi tay nhỏ, gọi anh mau đi vào.

Quyền Quân lấy lại tinh thần nhanh chân đuổi theo, "Đã lâu không trở về, nhất thời có chút cảm khái."

"Không phải đã lâu, mà là rất lâu rất lâu rồi không trở về." Từ lúc xuất sinh chưa từng gặp anh, Duy An nghi ngờ nói, "Anh trai lâu như vậy không trở lại, chẳng lẽ anh không nhớ hùng phụ sao?"

Một ngày, không, chỉ một buổi không gặp cậu đã nhớ hùng phụ rồi.

Quyền Quân cười khẽ một tiếng, "Nhớ, đương nhiên là nhớ rồi."

"Em cũng nhớ." Đi ra ngoài chơi thật lâu vừa nhắc tới hùng phụ, Duy An đã có chút nhớ, muốn đi nhanh lên để được nhìn thấy hùng phụ.

Cậu quay người cộc cộc cộc chạy, Quyền Cố vẫn luôn đi theo sau lưng cậu thấy vậy cũng chạy theo.

Chạy thẳng đến phòng khách, Duy An liền nhìn thấy hùng phụ ngồi trên ghế salon uống trà chiều, xông lên như một tiểu pháo đạn nhào vào trong ngực của ông, "Hùng phụ, con trở về rồi."

Sợ cà phê trong tay rơi lên trên người cậu, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vội vàng giơ cao hai tay lên, cúi đầu nhìn Duy An nũng nịu trong ngực ông, bên trong đôi mắt xanh thẳm đều là ý cười cưng chiều.

"Hùng phụ." Một giọng nói không ngờ được lại truyền đến.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ngẩng đầu nhìn lên, ý cười trong mắt hoàn toàn thu liễm, "Quyền Quân đến rồi à."

"Không ngờ hùng phụ còn nhớ đến con." Quyền Quân nói, che giấu đi sự kinh ngạc khi vừa nãy trông thấy nụ cười cưng chiều của ông.

Ánh mắt Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhìn vào người anh, sau đó lại rơi vào người Quyền Cố đang co rúm lại ở bên cạnh anh, khi nhìn thấy con mắt hỗn độn không còn chút thần trí nào của anh ta, ông bỗng nhiên đứng bật dậy.

Bị động tác bất chợt của ông dọa, Duy An chớp chớp mắt.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đi đến trước mặt Quyền Cố, nắm chặt bàn tay mang ý đồ công kích của anh ta, đôi mắt xanh thẳm sắc bén nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ta.

Đôi mắt màu xanh sẫm đã từng rất tinh minh, bây giờ hỗn độn, vô thần, vô tri, không cảm xúc, bởi vì cảm nhận được một khí tức xa lạ mà toàn thân liền tràn đầy công kích.

Anh ta nghiến răng, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, uy hiếp Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đanh có ý đồ tới gần anh ta.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nắm gương mặt của anh ta ép anh ta ngẩng đầu, cẩn thận dò xét một phen xong, cuối cùng cũng hoàn toàn nhận ra được. Thằng nhóc trùng cái con luôn luôn tinh minh của ông đã biến thành đồ ngốc.

Hoang đường đến cực điểm!

Buồn cười đến cực điểm!

Trí lực, tâm tính và năng lực của anh từ trước đến nay đều là đứng đầu trong đám trùng cái con, nếu như sự hung ác của Quyền Tranh xuất phát từ bản năng, trời sinh tàn nhẫn thì sự hung ác của Quyền Cố chính là thanh tỉnh, cân nhắc lợi hại rồi mới tỏ ra hung ác.

Anh từ trước đến nay đều hiểu rõ nên đưa ra quyết định như thế nào, làm như thế nào dùng cái giá thấp nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất.

Trong số trùng cái con rời khỏi Trùng tộc, trùng mà Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp yên tâm nhất chính là anh.

Không ngờ! Không ngờ! Anh lại chà đạp mình đến nước này!

Phẫn nộ tới cực điểm, tức giận xông lên đầu, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cắn chặt quai hàm, khí tức sát phạt cùng tinh thần lực mạnh mẽ không thể khống chế ầm vang bay ra, mãnh liệt đụng vào đám cây cối phía xa, khiến lá cây xào xào rơi xuống, trải dài một khoảng ở trên mặt đất.

Quyền Quân cũng giật mình, bóng ma để lại từ khi còn bé khiến anh theo bản năng lui lại mấy bước.

Có lẽ là cũng đã từng gặp phải cảm giác này, chính Quyền Cố cũng cảm thấy nguy hiểm, vội vàng giơ hai tay lên bảo vệ đầu.

Trông thấy cảnh này, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp càng tức giận hơn, khẽ quát lên một tiếng, "Phế vật!"

"Tra cho ta, rốt cuộc là ai làm!"

Là ai, dám tổn thương trùng cái gia tộc Ngải Nhĩ Hãn đến mức độ này!

Tiếng quát nén giận vang lên, lờ mờ mang theo khí thế sát phạt sâm nghiêm cứng rắn như đá. Quyền Chử vừa mới đi vào, dường như đã được nhìn thấy lại vị hùng chủ phong mang tất lộ mà mình đã từng nhìn thấy trước kia.

"Vâng." Quản gia nhận lệnh, sau đó quay người rời đi.

"Hùng phụ." Duy An tiến lên ôm lấy chân của ông, có lẽ là phụ tử đồng tâm, nên đôi mắt xanh thẳm mắt của cậu cũng ẩn ẩn có chút cảm giác phẫn nộ và khổ sở, "Hùng phụ, đừng buồn nữa."

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp hít một hơi thật sâu, đè phẫn nộ trong lòng xuống, xoay người ôm lấy cậu, dùng bàn tay lớn khẽ vỗ nhẹ lên lưng của cậu, "Làm con sợ à?"

Duy An lắc đầu, ôm lấy mặt của ông rồi cọ cọ, "Không sợ, hùng phụ đừng buồn nữa."

Bên cạnh, Quyền Cố thấy Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp không tổn thương đến mình, nhưng nhìn thấy ông ôm Duy An, liền tiến lên trước giật giật tay áo của ông.

Khi Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ngờ vực xoay người lại, Quyền Cố lập tức đưa tay cướp Duy An trong ngực ông đi.

Anh cẩn thận từng li từng tí đặt Duy An ngồi xuống lên trên vai của mình rồi liền nở một nụ cười đần độn, vừa cười vừa dùng mặt cọ cọ lên cái tay núng nính của Duy An, còn hung ác nhe răng đe dọa Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp.

Giống như Duy An là của anh, không cho phép ông đụng vào!

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, "... ..."

Quyền Chử, Quyền Quân và cả đám Thương Dậu, Khắc Lợi Lạc Xuyên, Nại Mạn, Khoa Nhĩ cùng Quyền Kiêu nhận được tin tức chạy tới đều bị sự tức giận của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp hù dọa, trông thấy cảnh này đều vô cùng sửng sốt.

Không khỏi cảm thán ở trong lòng một tiếng, ngốc thật là lớn mật!


App TYT & Cirad team
Chương kế tiếp