Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 94
Tinh cảng, nhận được tin tức Quyền Cố sẽ tới, Duy An vội kéo Chử Nhất đến tinh cảng nghênh đón anh trai.

Ở trường quân đội, thủ lĩnh có thể tự chủ thời gian nên luôn luôn được tự do hơn những quân giáo sinh bình thường, lúc trước cũng bởi vì nguyên nhân này mà Chử Nhất mới lợi dụng tất cả thời gian nghỉ ngơi bù lại tri thức lý luận, nhất quyết lấy được vị trí thủ lĩnh.

Những việc trải qua trước kia khiến cậu rất có ưu thế ở trên phương diện tác chiến, nhưng lại làm cho cậu bị yếu về mặt lý luận. Cậu có thể thi đậu trường trung học Cổ Nhất, toàn bộ đều bắt nguồn từ năng lực đối chiến cùng kinh nghiệm ưu tú của mình.

Nhưng để tranh đoạt chức vị thủ lĩnh ở trường quân đội thì qua được lý luận là cánh cửa cơ bản nhất, vì muốn bù lại tri thức lý luận nên có một thời gian, Chử Nhất mỗi ngày chỉ ngủ cơ bản ba giờ.

Mặc dù sau này cậu trải qua một trận bệnh nặng, nhưng mà cậu vẫn toại nguyện lấy được vị trí thủ lĩnh, có thể ở một khoảng thời gian có hạn tự do an bài cuộc sống của mình.

Từ lần leo tường rời khỏi đây, Chử Nhất đã bị phạt cấm đoán nửa tháng, nên khi vừa được đi ra, cậu đã ngay lập tức đến tìm Duy An.

Trong không gian lưu trữ dụng cụ nhỏ của cậu chứa đầy món quà mà cậu muốn đưa cho Duy An, đó đều là những đặc sản mỹ lệ và vô cùng hiếm thấy mà cậu tìm được khi đi đến những tinh cầu khác lịch luyện do trường quân đội sắp đặt.

Không ngờ vừa mới gặp mặt, món quà còn chưa kịp lấy ra thì cậu đã bị Duy An kéo đến tinh cảng.

Chử Nhất nhìn Duy An chạy ở bên cạnh, đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy đã lâu không gặp, hình như cậu ấy cũng đã trưởng thành kha khá rồi.

"Anh trai." Duy An tập trung tinh thần nhìn về phía tinh cảng, khi nhìn thấy bóng người của Quyền Cố và Quyền Quân, liền giang hai tay vui vẻ chạy tới.

Nhìn thấy Duy An phía đối diện chạy tới, trong lòng Quyền Quân hừ nhẹ một tiếng. Em trai trùng đực con này toàn thân trên dưới trắng nõn mềm mại, bộ dáng này thực sự khiến trùng cái đến cất cao giọng với cậu cũng không dám.

Lần duy nhất anh đụng vào cậu chính là lần nắm tay kia, cái tay nhỏ mũm mĩm khiến anh không dám dùng quá nhiều lực, chỉ sợ sẽ bóp gãy nó.

Rốt cuộc có nên ôm cậu hay không?

Quyền Quân nhìn Duy An giang hai tay ở phía đối diện chạy tới thì liền trầm tư, cậu vui vẻ như thế chạy tới là muốn anh ôm một cái, nếu anh không ôm thì cậu chắc chắn sẽ khóc, nhưng mà nếu như ôm thì phải dùng sức lực cỡ nào mới đủ?

Vào lúc Quyền Quân đang cân nhắc phải dùng sức lực cỡ nào mới thích hợp thì Quyền Cố phía sau anh ta đã tiến lên trước một bước đẩy anh ta ra, chiếm cứ vị trí của anh ta.

Quyền Cố cao to, ánh mắt hỗn độn, nở một nụ cười đần độn, mặc dù ngốc nhưng cũng biết lúc ôm Duy An phải hết sức cẩn thận.

Anh ngồi xổm người xuống, vụng về, cẩn thận từng li từng tí ôm Duy An vào trong ngực.

"Anh trai." Nhào vào trong ngực anh trai, Duy An nũng nịu cọ cọ, mặt ngẩng lên, trong mắt chớp chớp óng ánh đầy ý cười.

Mềm mềm! Sáng sáng!

Trong tư duy hỗn loạn của Quyền Cố lặp đi lặp lại hai cái từ này, anh cúi đầu cọ cọ vào mặt Duy An, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm khàn khàn trả lời lại cậu.

Bị đẩy sang một bên, Quyền Quân vuốt eo cắn răng nghiến lợi nhìn cảnh này, cái tên ngốc điên khùng này! Lúc trước anh nên mặc kệ anh ta, để anh ta bị mấy chủng tộc có đam mê đặc thù mua đi ở chợ đen luôn cho rồi!

"Anh trai." Sau khi ôm Quyền Cố, Duy An lại dùng ánh mắt sáng lóng lánh nhìn về phía Quyền Quân, đi qua ngửa đầu giang hai tay đòi ôm.

Quyền Quân từ trên cao nhìn xuống cậu, thấy cậu thật sự là rất chờ mong, miễn cưỡng cúi người định ôm cậu một cái.

Bàn tay vừa mới chạm đến Duy An, thì đã bị Quyền Cố ở sau lưng Duy An dùng hai tay kẹp vào hai bên nách Duy An, cẩn thận từng li từng tí giơ Duy An lên đặt ở trên bờ vai.

Quyền Quân hơi cúi người, hai tay còn đặt ở giữa không trung, gân xanh trên trán nhảy lên giần giật, anh trừng mắt nhìn về phía Quyền Cố đang nở một nụ cười đần độn, cuối cùng thở ra một hơi đứng thẳng người vuốt vuốt thái dương, trong lòng lặp đi lặp lại vài câu mặc niệm.

Không cần tức, không cần giận, tức giận với tên ngốc cũng không đáng!

Huống chi cái tên ngốc này còn từng cứu mạng mình!

Không được tức, không được giận, bình tĩnh, bình tĩnh!

Duy An ngồi ở trên bờ vai anh trai vui vẻ lắc lư chân, về sau cậu cũng muốn cao bằng anh trai, để cho anh trai ngồi lên trên vai của cậu.

Vừa nghĩ, Duy An vừa cho tinh thần lực vào trong đầu anh trai thăm dò, nhẹ nhàng sắp xếp lại tinh thần lực lộn xộn của anh trai, đồng thời thanh lý những vật chất EY thừa dịp cậu không ở bên cạnh đã chui vào trong thể nội anh trai quấn quanh không chịu rời đi.

Đương nhiên cậu cũng không quên Quyền Quân và Chử Nhất.

Nhận thấy được cái gì, Quyền Quân nhìn Duy An một cái, tiện tay vò rối tóc của cậu.

Chử Nhất thì ngửa đầu nhìn Duy An với cái đầu rối bời, đang lẩm bẩm anh trai hư, nói, "Duy An."

"Hả?" Ngồi ở trên bờ vai anh trai, Duy An cúi đầu nhìn về phía Chử Nhất.

Khóe miệng Chử Nhất vểnh lên, "Cậu hình như đã cao hơn kha khá rồi."

"Thật sao?" Cậu ngạc nhiên trợn tròn con mắt, khuôn mặt búng ra sữa phối hợp cái biểu tình này nhìn trông vô cùng khả ái.

"Ừm, thật đó!" Chử Nhất gật đầu.

Duy An vội vàng nhảy khỏi vai anh trai, chạy đến trước mặt Chử Nhất, mặt đối mặt, đưa tay so đo chiều cao giữa bọn họ.

Càng so sánh càng thấy không được, trước kia Duy An còn cao đến khuỷu tay Chử Nhất, vậy mà hiện tại còn thấp hơn khuỷu tay một chút.

"Chử Nhất lừa tớ, rõ ràng là không cao lên bao nhiêu, còn thấp đi rất nhiều." Duy An vốn còn đang vui mừng vì đã cao lên nhưng lại biết được mình chẳng những không cao, ngược lại còn thấp hơn nên lập tức bị đả kích không nhẹ, khiến cậu bé vì muốn lớn lên đã cố gắng trầm ổn đi cũng phải cất giọng oan ức oán trách.

Chử Nhất nhìn hốc mắt hồng hồng của cậu, muốn đưa tay an ủi, nhưng đưa lên một nửa lại rủ xuống. Bản chất luôn luôn không biết rung động là gì, lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác dở khóc dở cười bên trong sách vở là như thế nào.

Cậu ta dùng tròng mắt đen nhánh nghiêm túc nhìn Duy An, dùng ánh mắt ủy khuất nói, "Cậu đúng là đã cao lớn hơn mà, nhưng mà cậu không thể lấy tớ ra làm so sánh, bởi vì khoảng thời gian này tớ cũng đã cao hơn không ít."

Duy An chớp chớp mắt, sau khi kịp phản ứng, biết mình làm chuyện ngu ngốc thì lập tức ngượng ngùng đưa tay lên che mặt.

Bên cạnh, Quyền Quân thấy vậy, ngồi xổm người xuống lấy tay che mặt của cậu ra, tiến lên trước cẩn thận dò xét, giọng nói mang vẻ trêu chọc, "Để anh nhìn xem có đỏ mặt hay không nào?"

Duy An tức giận sưng mặt lên, hai cái tay mũm mĩm dùng sức bóp lấy mặt của anh, "Anh trai hư!"

Miệng bị bóp chu lên, Quyền Quân híp híp mắt, trong lòng có chút kinh ngạc, anh còn tưởng rằng cậu em trai mềm mại này của anh không biết tức giận cơ chứ!

Biết mình làm chuyện xấu, Duy An lập tức bỏ tay ra, một tay kéo góc áo anh trai Quyền Cố, một tay kéo Chử Nhất nhanh chân chạy về phía trước, vừa chạy còn vừa cười.

Tiếng cười non nớt thanh thúy phiêu đãng trên con đường lớn, khiến nội tâm các trùng cái đang nhìn chăm chú cảnh này không khỏi nhũn ra. Bởi vì trùng đực các hạ tử vong, mà nỗi thống khổ quấn quanh ở trong tim bọn họ mãi không tán đi được, nhưng lúc này họ lại như nhận được một chút an ủi.

"Anh không đi lên đó nhìn một chút sao?"

Ở một góc khác của tinh cảng, Tần Phưởng đứng ở bên cạnh Quyền Linh nhìn cảnh này thật lâu, thấy trùng đực non kia chạy đi, vội vàng mở miệng hỏi.

Quyền Linh lắc đầu, nhàn nhạt thu tầm mắt lại nhìn về phía anh ta, "Tôi tới đây không phải để nhận thân."

Anh tới chỉ là muốn biết một số việc mà thôi, có một số việc không nhất định phải đến trước mặt mới có thể tra rõ được.

Càng lén lút thì thứ biết đến có lẽ sẽ càng nhiều.

Mắt thấy Duy An đã chạy xa, Quyền Quân đứng lên, ngoài ý liệu rẽ sang một hướng mà đám Quyền Linh đang đứng.

Quyền Linh vốn dĩ định cất bước rời đi, thấy vậy lập tức dừng bước lại nhìn về phía Quyền Quân.

Ánh mắt Quyền Quân rơi vào vết sẹo hai bên gương mặt Quyền Linh, cười cười, tăng nhanh bước chân đi đến trước mặt Quyền Linh, "Anh cũng đã nghĩ đến việc em sẽ trở về."

"Anh sáu Quyền Tranh trở về rồi lại rời đi khiến em rất kinh ngạc đúng không? Anh ấy rõ ràng hơn hận hùng phụ hơn cả em, nhưng chưa làm được cái gì ra hồn thì đã lặng lẽ rời đi, thậm chí còn ở bên ngoài tìm cách ám sát những tên dám ngấp nghé đến trùng đực. Khoảng thời gian ở lại chỗ này, anh ấy cũng bất ngờ phá hủy tinh cầu dự trữ quân tư của Thú Tộc, tạo thành tổn thất không nhỏ cho Thú Tộc."

"Tất cả những thứ mà anh ấy làm đều giống như đang bảo vệ trùng đực!"

"Rất kỳ quái đúng không?" Bên trong đôi mắt màu xanh nhạt của Quyền Quân tràn đầy cảm xúc phức tạp, anh nhìn về phía Quyền Linh ánh mắt lạnh nhạt, đột nhiên nghiêng đầu một chút, cười nói, "Em có muốn biết đáp án không?"

Quyền Linh dùng đôi mắt đen nhánh đối diện với ánh mắt của anh, "Anh sẽ nói cho em biết?"

"Anh không chỉ nói cho em biết." Quyền Quân cho hai tay vào trong túi quần, cười, "Mà anh còn nói cho toàn bộ trùng cái Trùng tộc, nói cho bọn họ biết một bí mật lớn mà trùng đực đang che giấu!"

Bên cạnh, Tần Phưởng đánh giá trùng cái trước mắt này, anh ta có vóc người cực cao, có lẽ phải cao gần hai mét chín, đôi chân dài rộng, có mái tóc màu xanh sẫm giống như Quyền Linh, hai bên gương mặt cũng có trùng văn màu xanh sẫm, ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn, trên mặt thì là một nụ cười thanh thản.

Có vẻ như đã nhận thấy được ánh mắt của anh, anh ta nghiêng đầu nhìn sang, đôi mắt màu xanh nhạt xuyên thấu qua lọn tóc trên trán nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, rõ ràng bên trong đôi mắt mang theo vài phần lười biếng và nhàn nhã, nhưng Tần Phưởng lại cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo, giống như là bị một con ác thú để mắt tới vậy.

Đúng lúc này, Quyền Linh tiến lên một bước lách mình chặn đi ánh mắt của Quyền Quân, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh nhạt của anh ta.

Vị anh trai cùng tuổi với anh từ nhỏ đã có tính cách kỳ quái, bộ dạng lúc nào cũng như là vô hại, và có chút lười biếng nhưng kỳ thật cũng là trùng vô tình nhất và điên cuồng nhất.

Anh ta rất là giống anh sáu Quyền Tranh, nhưng may mắn là anh sáu Quyền Tranh chỉ chú ý đến hùng phụ, không có tâm tình phản ứng đến chuyện khác, nên chỉ cần không đi trêu chọc anh ấy thì sẽ bình an vô sự.

Quyền Quân thì không giống, rất thích đưa ánh mắt ra xung quanh bất luận cái gì xuất hiện ở bên trong tầm mắt của anh ta, hoặc là ghé lỗ tai vào những thứ mà anh ta chưa từng nghe qua, anh ta thích tìm thú vui ở những sinh vật không phải là trùng cái hoặc là không phải tinh dân ở đây. Nói là sợ gây chuyện rất là không đúng với anh ta, anh ta chỉ sợ chuyện gây ra không lớn, việc vui không đạt được đến đỉnh cao mà thôi.

Thấy vẻ mặt anh kiên định, Quyền Quân chán nản thu tầm mắt lại quay người rời đi, giống như là đột nhiên nhớ tới cái gì, anh ta nghiêng đầu nói, "Em không cần phí lực đi thăm dò những thứ kia đâu, ba ngày sau những chuyện này sẽ xuất hiện đầy trên đường, đến lúc đó em có không muốn biết cũng không được."

Nói xong, anh ta cất bước chạy về hướng Duy An đã rời đi.

... ... ...

"Anh nói cái gì?" Quan ngoại giao trùng tộc A Nhĩ Đắc Lạp không nghe rõ hỏi lại.

Trịnh Đức – người phía nhân loại phái tới thương lượng thì bình tĩnh nho nhã lặp lại lời vừa mới nói.

Nghe anh ta nói xong, A Nhĩ Đắc Lạp lập tức ngỡ ngàng, là một quan ngoại giao trùng đực hiếm có, luôn luôn tự xưng là sở hữu trí thông minh siêu cao, lần đầu tiên anh có chút hoài nghi trí thông minh của mình.

"Dụng cụ ức chế EY? Trùng tộc chúng tôi có cái thứ này từ lúc nào vậy?"

Chẳng lẽ do anh quá lâu không trở về thủ đô tinh, cách xa trung tâm chính trị nên mới không biết được nội bộ đã nghiên cứu ra được dụng cụ ức chế EY rồi?

Học viện nghiên cứu khoa học Thủ đô tinh nhận được lời nhắn đến từ bộ ngoại giao, viện trưởng học viện nghiên cứu khoa trong lúc cấp bách dành ra được chút thời gian nhìn xong thì lập tức cau mày nói, "Thứ gì? Không có!"

Dụng cụ ức chế vật chất EY? Nếu thật sự nghiên cứu ra được thì sao ông có thể che giấu được, bộ ngoại giao này không phải đang đùa ông đấy chứ?

Bị viện trưởng châm chọc mấy câu, A Nhĩ Đắc Lạp híp mắt nhìn Trịnh Đức vô hại trước mặt, suy nghĩ một chút, trước kia gặp nhau anh cũng không làm gì đắc tội với anh ta? Sao lại đột nhiên chạy đến trước mặt anh mà nói mấy chuyện không có thật như vậy để trêu đùa anh cơ chứ?

Bên trong căn nhà cũ của gia tộc Ngải Nhĩ Hãn, Duy An cùng với anh trai và Chử Nhất sau khi đi ra ngoài chơi một ngày đã trở về trước khi mặt trời lặn, giọng nói non nớt vang lên, "Hùng phụ, hùng phụ, con mang anh trai trở về rồi nè."

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nghe thấy giọng nói của cậu thì lập tức đi ra ôm lấy cậu, đưa tay vuốt ve gương mặt mềm mại của cậu, giọng nói mang vẻ nguy hiểm, "Tại sao lâu như vậy mới trở về?"

"Hi hi, hùng phụ là tốt nhất." Duy An cười khúc khích ôm cổ của ông lắc lắc, ý đồ dùng vẻ dễ thương để được tha thứ.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp luôn luôn không làm gì được cậu, nên chỉ đành bất đắc dĩ cười cười, cảm thán mình bị nắm thóp rồi sao.

"Hùng phụ là tốt nhất mà!" Quyền Quân đột nhiên đi lên trước bắt chước theo giọng nói của Duy An.

"... ..." Nụ cười trên mặt Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp lập tức thu hồi, nhìn nụ cười trên mặt Quyền Quân mà thậm chí còn rùng mình hai lần.

Lông mày ông dựng lên, quát khẽ, "Đứng đắn một chút đi."

"Vâng, hùng phụ." Quyền Quân đứng thẳng lưng, nghiêm túc nói.

Trông thấy Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp dựng lông mày lên, Quyền Cố vốn có ý đồ cướp Duy An khỏi tay ông liền hơi sợ thu hồi hai tay lại.

... ... ... ...

Hữu Ngôn, một diễn đàn không có trùng đực chỉ có trùng cái.

Đây là một nhóm mà các trùng cái lập ra với mục đích trao đổi dị thú và các loại tài nguyên trên chợ đen, có khi sẽ nói một vài chuyện chứng kiến được ở trên chiến trường, ngoài ra nếu muốn tìm hiểu về các loại khí giới, vũ khí, cơ giáp chuyên nghiệp thì cũng có thể tìm chuyên gia ở trên này để học hỏi.

Nền tảng giả lập khổng lồ này còn có đủ loại trò chơi giải trí, thậm chí nếu trò chuyện hợp ý còn có thể thành lập một đội, chơi vài trận đấu nhẹ nhàng vui vẻ với nhau.

Buổi tối ngày 25 tháng 7 năm 7857, một ID có số lượng fan hâm mộ khổng lồ trên Hữu Ngôn đã thần thần bí bí đăng một dòng trạng thái nói là chỉ ba ngày sau, anh ta sẽ công bố cho các trùng biết một bí mật lớn.

Phong cách của ID này luôn luôn đứng đắn nghiêm túc, bây giờ đột nhiên đưa ra một thông điệp như thế, nhất thời làm cho rất nhiều trùng cái không phải fan hâm mộ nhưng từng nghe về anh ta chú ý đến.

Đồng thời còn có những trùng cái không ngừng thúc giục anh ta đừng câu giờ nữa, mau nói ra đi!

ID này còn thần thần bí bí đáp lại, chuyện này can hệ trọng đại, nhất định phải ba ngày sau mới nói được.

Có ID thanh danh lớn khác giễu cợt anh, vì flop quá nên mới đưa ra tin giả.

ID kia trực tiếp đánh cược với ID giễu cợt anh ta, nếu bí mật này không đủ chấn kinh oanh động thì anh ta sẽ rời khỏi Hữu Ngôn.

Không hề nghi ngờ, vụ cá cược này sẽ làm cho đông đảo trùng cái chú ý, rất nhiều trùng cái đều đang đợi ba ngày sau để vạch trần.


App TYT & Cirad team
Chương kế tiếp