Nông Gia Chi Phú Quý Hiền Thê

Chương 66: Dành không gian cho hai phu thê
Nhận được lễ vật, mấy người đều vui vẻ ôm về phòng, lưu lại Lâm Uyển Uyển cùng Khương Gia Minh còn đang ở trong phòng chính thu dọn.

Trên thực tế cũng không có gì để thu thập, còn lại đều là đồ đạc của hai người bọn họ, Khương Gia Minh không để Lâm Uyển uyển dọn, chính mình ôm một đống đồ đạc đi về phía đông phòng.

* * * Kỳ thật cô muốn nói, không cần vất vả ôm trở về như vậy, ai ngờ ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho cô, chỉ có thể ở phía sau đem toàn bộ đồ vật còn lại thu vào không gian, sau đó nhàn nhã đi về đông phòng.

Ở cửa phòng đụng phải Khương Gia Minh vội vàng đi ra, ngẩng đầu hỏi, "Có nước nóng hay không, ta muốn tắm rửa trước."

"Có có, ta đi lấy nước nóng, nàng mau vào trong phòng." Khương Gia Minh vốn định đi nhà chính, lập tức thay đổi phương hướng đi về phía phòng bếp, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, lo lắng quay đầu lại, "Tức phụ, đồ đạc trong nhà chính thì cứ để đó trước, lát nữa ta quay lại sẽ lại đến chuyển về phòng sau." Nói xong nhanh như chớp chạy đi liền không thấy bóng dáng.

"Này, ta nói..", có còn để cho cô nói chuyện hay không, cô cũng không phải búp bê sứ, vừa chạm liền vỡ, hơn nữa cô cũng không cần tự mình động thủ chuyển, nhìn xem, tất cả không phải đều ở trong phòng rồi sao.

Lại nói trong phòng này thật ấm áp, có thể đem một thân hàn khí xua đi, thân thể có chút đông cứng cũng giãn ra.

Khương Gia Minh đang bận rộn xách từng thùng nước nóng vào phòng, Lâm Uyển Uyển cũng không nhàn rỗi, đồ mua về đều phải sắp xếp vào tủ, hai bộ đồ của Khương Gia Minh tạm thời đặt sang một bên, chờ tắm rửa xong sẽ để cho hắn mặc thử xem có vừa người hay không.

"Tức phụ, nước đã pha xong, nàng đi tắm rửa trước, ta.. ta lại đi đun nước, để cho cha cũng tắm nước nóng thoải mái." Khương Gia Minh cười gãi gãi ót.

"Được!" Lâm Uyển Uyển đương nhiên đồng ý, thấy Khương Gia Minh đóng cửa đi ra ngoài, cô lập tức đi khóa cửa lại, phòng ngừa có người vào nhầm.

Thử thử nhiệt độ nước, có chút nóng, cố ý từ không gian lấy ra nước linh tuyền trộn vào bên trong, cởi áo ra, lập tức ngồi vào thùng tắm, aiz, thật là thoải mái!

Phụ nữ tắm rửa tốn thời gian là chuyện đương nhiên, nhất là người như Lâm Uyển Uyển luôn phải vui vẻ hưởng thụ, vừa ngâm mình vừa gặm trái cây mang ra từ không gian.

Lâm Thiên Tứ tuy rằng tắm muộn, nhưng nam nhân tắm rửa không phải tốn công sức, qua loa hai ba cái là xong, hiện tại đã ngồi trong phòng chính ăn những đồ ăn Lâm Uyển Uyển mua về, cả nhà náo nhiệt. Trong lòng thầm nói một câu, mấy thứ này hắn đã nhớ thương một đường, nếu không phải trên đường vội vàng giáo dục khuê nữ, mới không phải đợi tới bây giờ.

Lâm Uyển Uyển tắm rửa xong đi ra, nhìn trong viện đã bao trùm một tầng tuyết trắng thật dày một chút cũng không có dấu hiệu dừng lại, ngược lại rơi ngày càng dày.

Có chút chịu không nổi khí lạnh bên ngoài phòng, siết chặt quần áo trên người, bước nhanh đi về phía nhà chính.

Trong nhà chính, tất cả mọi người đang ngồi vây quanh bàn ăn, ăn đến miệng đầy dầu mỡ, đặc biệt là cha cô, người rất hay tranh giành đồ ăn với hai đứa trẻ, may mắn là cô đã mua rất nhiều đồ, lại lại thêm hai người vẫn đủ ăn, đây cũng là do lúc mua lo lắng đến hai thầy trò Mạnh đại thúc, bất quá với tình hình hiện tại xem ra là không có phần của bọn họ.

"Tức phụ, mau qua đây, ta đã lưu lại cho nàng rồi." Khương Gia Minh đem một đĩa thức ăn trước mặt mình đẩy về phía trước, ý bảo Lâm Uyển Uyển ngồi bên cạnh hắn.

Thấy ánh mắt mập mờ trêu ghẹo cha nương, Khương Gia Minh rốt cuộc vẫn là cổ nhân, sắc mặt lặng yên mà đỏ lên, nhưng ý định lại không thay đổi.

Lâm Uyển Uyển không thèm để ý ngồi xuống, so với ánh mắt trần trụi đánh giá ở thời hiện đại cũng không khác biệt lắm, cô sớm đã miễn dịch.

"Cha, nương, các người không ăn thì để con ăn." Bụng cô còn đói, đồ ăn vừa rồi lót bụng làm sao có thể khiến cô no được, những thứ này cũng không phải đồ ăn bữa chính, chỉ là ăn vặt cho mà thôi.

"Con ăn đi, chúng ta về phòng trước." Tiết thị dùng khăn lau khóe miệng, nàng đã ăn no, lôi kéo Lâm Thiên Tứ còn đang ăn trở về sương phòng, đem không gian lưu lại cho một nhà bốn người này.

Trong khoảng thời gian ngắn chỉ còn lại tiếng răng va chạm, Khương Gia Minh ở bên cạnh rót nước cho Lâm Uyển Uyển, lại lấy thêm đồ ăn cho cô, Khương Liên Giác cùng Khương Liên Khuyết bên cạnh cũng cảm thấy bầu không khí lan tràn một mùi vị khó tả, nhìn thấy ánh sáng không thể giải thích được trong mắt cha, thân thể bất giác run lên, không biết có nên lưu lại tiếp tục ăn hay không.

Sau khi nhìn qua nhìn lại vài lần, vẫn quyết định rời đi, đương nhiên đồ đạc chưa ăn xong phải đóng gói mang trở về phòng ăn tiếp. "Cha nương, chúng ta về phòng trước."

Khương Gia Minh quay đầu nhìn hai đứa con trai, thấp giọng nói, "Được, đi chậm một chút."

"Cha, chúng ta đã biết." Bọn hắn đồng thanh đáp lại xong liền quay về tây phòng.

Không có hai đứa con trai ở đây, mặc dù là đang ở trong nhà chính đi nữa thì đó cũng là cô nam quả nữ, Lâm Uyển Uyển nhớ tới đang muốn mở miệng, thì đã không còn có bóng dáng của hai đứa con trai, chỉ có thể tìm đề tài để nói, "Đất hoang khai khẩn thế nào rồi?"

"Chỉ mới làm được một chút, chờ tuyết ngừng tan ra sợ là muốn làm lại một lần nữa." Cực khổ mệt mỏi gần một ngày, tuyết rơi một cái liền phải làm lại, mặc cho là ai trong lòng cũng không dễ chịu, "Còn có về phương diện thu mua cây trúc thì ta đều đã giao cho đại ca làm, đến lúc đó trực tiếp kéo tới nhà mình là được."

"Ừm, trận tuyết này cũng không biết khi nào mới ngừng, việc này cứ chậm đã." Dừng một lát lại nói, "Đường tuyết trơn trượt, cũng không tiện ra ngoài, đồ ăn trong phòng bếp cũng không biết có thể ăn được bao lâu?"

"Cái này nàng yên tâm, phía sau nhà chúng ta không phải có một ngọn núi sao, chờ tuyết nhỏ một chút ta đi đào mấy cái bẫy, không sợ không có thịt ăn."

Lâm Uyển Uyển gật đầu, dựa lưng vào núi lớn mà làm giàu, lời này nói một chút cũng không sai, không chỉ thuận tiện lấy củi, muốn bắt chút dã thú cũng là chuyện dễ dàng, mùa đông mọi người ra ngoài kiếm ăn nhiều, cũng chính là bởi vì như thế, cô mới sớm đem nhà rào quanh lại, như vậy sẽ tương đối an toàn hơn.

"Nàng mau ăn đi, ăn xong liền trở về phòng, trong phòng ấm áp hơn ngoài này nhiều."

"Ừm!" Không còn vẻ xấu hổ trước đó, Lâm Uyển Uyển cảm giác cuộc sống ở chung như vậy kỳ thật cũng không tồi, trong lòng mơ hồ có chút chờ đợi.

Sau khi ăn xong, Khương Gia Minh liền đẩy Lâm Uyển Uyển trở về phòng, tự mình dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn. Bởi vì tức phụ rất thích sạch sẽ, cho nên trước khi trở về phòng còn cố ý hảo hảo đem tay rửa sạch hai lần.

Không cần làm, Lâm Uyển Uyển tự nhiên là cầu còn không được, nghĩ đến mùa đông trong núi có cái gì có thể ăn được, chỉ là cô rốt cuộc không phải là người sinh ra và lớn lên trong núi, những thứ có thể nghĩ đến cũng chỉ có ít ỏi vài thứ, chỉ có thể cúi đầu ngồi ngẩn người.

Nếu nói trong mùa đông còn có mỹ vị gì khác, thứ đầu tiên cô nghĩ đến chính là rừng tre trước cửa, ví dụ như măng mùa đông. Lần đầu tiên nhìn thấy khu rừng trúc này, cô liền muốn đào măng ăn, chỉ là vẫn không động thủ, nhàn rỗi không có việc gì làm ngược lại có thể nhặt được Khương Gia Minh mang hắn cùng đi đào, trước kia cô cũng từng đi đào măng, đáng tiếc luôn bị gãy ngang, bị ông nội cấm đi đào măng, theo lời ông nội mà nói cô chính là đi phá hoại. Trên thực tế, Lâm Uyển Uyển cũng ủy khuất, lý thuyết thì cô biết, cho dù đào không ra hoàn chỉnh hết cây măng, cái này cũng không thể trách cô, dù sao cô cũng không phải là người thập toàn thập mỹ.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Uyển Uyển nghĩ đến rau trồng trong không gian, nếu có thể lấy ra ngoài ăn thêm thì tốt hơn, tiếc là không có lý do chính đáng, cũng khó để giải thích nguồn gốc của mấy thứ này. Nhưng những sinh vật sống bên trong thì lại dễ giải thích, ở dòng suối phía trước cũng có rất nhiều tôm cá, dù sao cũng không phải lo việc ăn uống trong mùa đông này, mặc dù ăn nhiều cũng sẽ chán.

Chỉ là vừa nghĩ đến kế hoạch kiếm tiền của mình bị trì hoãn thì lòng đau như cắt, đó chính là một khoản bạc lớn a, cô phảng phất dường như có thể nhìn thấy núi bạc có cánh cứ thế bay đi trước mắt, cảm giác này thật sự quá thống khổ, không được, cô phải nghĩ biện pháp mới được.
Chương kế tiếp