Nữ Chính Không Muốn Thuần Phục

Chương 9
Kẻ mù cả người mặc trường bào sang trọng quý giá, đằng sau là hai người hầu thân mang kiếm cùng một đám gia đinh, hắn ta có vẻ rất cao hứng khi nhìn thấy Tần Trà, cười thầm muốn xông tới, gia đinh phía sau ngăn hắn lại, hắn liền đứng tại chỗ vùng vẫy nói. “Ta biết cô sẽ đến mà! Ta đã chờ ở đây nhiều ngày, sợ cô không vào được cửa thành nên đã đặc biệt ở ngoài thành đợi, tính thêm tối hôm qua cô cứu ta, cô hẳn là đã cứu ta hai lần đi?”

Nhưng hắn ta còn chưa nói hết, đã bị gia đinh bên cạnh bắt hắn trở lại vào trong cửa thành, một bên hoảng sợ nói: “Thiếu gia, người đang nói bậy bạ gì vậy? Mau quay về nhà đi, tướng quân rất nhanh sẽ trở lại.”

“Ối ối ối! Tỷ tỷ tên là gì vậy?” Thiếu niên bị gọi là thiếu gia một bên giãy dụa, một bên kiên nhẫn nói, “Tỷ thật là giỏi! Ta chưa từng thấy ai có thân thủ tốt như vậy!”

“Hơn nữa tỷ còn rất tốt bụng!”

Tần Trà nhìn “kẻ mù” này, mới bắt đầu ý thức được có chút không đúng lắm, “Ngươi nhìn thấy được?”

“Hả?” Ngay lúc cậu sửng sốt đến đơ người, thì đã hoàn toàn bị gia đinh kéo vào bên trong cánh cửa, sau đó cửa thành ầm ầm một tiếng đóng lại.

Tần Trà loáng thoáng nghe thấy câu trả lời, “Ta nhìn thấy mà!”

Lúc sắp rời đi, lời nói trong gió phai dần——

“Tỷ tỷ ơi! Ta tên là Nghiêu Tửu! Tỷ phải nhớ kỹ đó, sau này nhất định phải tới chơi cùng ta đó!”

Đôi mắt Tần Trà chợt co rút lại.

. . . Mã Lặc Qua Bích*. . .

*Mã Lặc Qua Bích (马勒戈壁): Sa Mạc Mahler Gobi là quê hương hư cấu của ‘thảo nê mã’. Trong tiếng Trung Quốc, 马勒戈壁 “mǎ lè gē bì” nghe cũng giống như 妈了个屄 (l*n mẹ mày).

Trên thế giới có một loại tan vỡ gọi là – dùng hơn nửa cái mạng rồi mới phát hiện bản thân nhầm đối tượng.

Tần Trà nhanh chóng trở về nhà cây, còn chưa kịp tiến vào rừng cây đã nghe thấy mùi máu tươi nồng nặc, cô có dự cảm vô cùng xấu.

Loáng thoáng có âm thanh quất roi cùng tiếng chửi rủa dần dần rõ ràng, Tần Trà vừa vào bên trong rừng cây đã nhìn thấy một đám người vây Trường Hi vào bên trong. Hắn bị người ta ném xuống mặt đất mà đánh, cả người máu me đầm đìa, sắc mặt đã có chút liều chết.

Người bên cạnh còn đang không ngừng kêu gào chửi rủa: “Ai bảo mày lén trộm đèn, ai cho mày lén trộm đèn này! Thứ chó đẻ! Trước đây nên đuổi mày ra ngoài mới phải!”

“Thằng mù chết tiệt, trách không được bị nguyền rủa, đáng đời mày không nhìn thấy!”

“Ai mà biết một thằng mù như mày đang chuẩn bị làm gì! Giống như đang nuôi một con quỷ.”

Sau đó bọn họ bắt đầu cầm cây đinh đâm lên vết thương cũ trên mặt Trường Hi, từng chút từng chút một, dường như muốn dùng sức đâm vụn hắn. Quần áo đã hoàn toàn rách nát đến nỗi không che được cơ thể, cho nên Tần Trà mới thấy rõ những vết thương chằng chịt ___ vết bỏng, vết roi, vết cắn, mỗi tảng lớn đều có vết máu ứ đọng, chỗ lớn nhất có lượng máu đọng nhiều nhất, có mới có cũ, nhiều không đếm xuể. Tựa như một con búp bê rách nát bị ngược đãi một cách tàn nhẫn.

Trong nháy mắt, cả người Tần Trà đều ngạc nhiên đến độ nói không nên lời, sau đó là phẫn nộ cùng yêu thương ùn ùn kéo đến. Cô ngay tức khắc xông tới ngăn cản, vừa vươn tay muốn ngăn lại bàn tay đang rút roi của người đàn ông kia, nhưng ngón tay của mình lại xuyên qua da người đó.

Cô lúc này mới khiếp sợ phát hiện, bọn họ hình như không nhìn thấy cô, mà cô cũng không có cách nào chạm vào bọn họ.

Cô bỗng dưng quay đầu nhìn vào ánh mắt của Trường Hi, mặt hắn bị đè trên mặt đất, không giãy dụa cũng không kêu ca hay lăn lộn, tựa như đã chết mà đón nhận đòn roi nghiêm phạt. Chỉ là ánh mắt vẫn luôn bướng bỉnh mà hướng về phía cô, sâu bên trong đôi mắt màu đen thẫm đó, chỉ có một mình hình bóng của cô. Không có bất cứ tiêu cự nào khác cũng như không có bất luận một cái gì, chỉ đơn thuần phản chiếu lên đó là bóng dáng của cô.

Bởi vì ánh mắt ấy luôn nghiêm túc nhìn cô, nên cô chưa bao giờ ý thức được, trong đôi mắt của hắn chỉ có thân ảnh của cô, cho tới bây giờ cũng không có bất kỳ cảnh tượng nào khác.

Cô đột nhiên cảm thấy ___

Cái tên Trường Hi kia là một kẻ mù.

Cô là cả thế giới mà hắn có thể thấy.

Sắc mặt Tần Trà càng thêm rét lạnh, cô không biết phải miêu tả sự vi diệu trong lòng này như thế nào, cũng có chút đau lòng với sự chân thành, quý trọng, lại rất cố chấp mà cậu thiếu niên ấy mang theo.

Tình huống này so với cô tưởng tượng của cô khó nhằn hơn nhiều, có khả năng là do cô xuyên qua thế giới này. Tuy rằng không hiểu vì sao Nghiêu Tửu cùng Trường Hi đều có thể nhìn thấy mình, nhưng điều quan trọng bây giờ là phải cứu hắn trước, mặc dù cô không thể đụng vào người sống những cô vẫn có thể tiếp xúc với vật chết.

Nhưng tại thời khắc quan trọng, Tần Trà lại đột nhiên phát hiện, cơ thể của mình đang dần dần biến mất, đầu tiên là dưới chân, sau đó chầm chậm tiến lên, lan đến đầu gối, rồi tới đùi.

Tần Trà: … cái chuyện quái quỷ gì thế này?!

Tần Trà tưởng mình bị hoa mắt, nhưng khi cúi đầu nhìn, cô chợt nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng đến cực độ của Trường Hi, cô càng thấy sự việc ngày càng phức tạp, càng lúc càng không khống chế nổi.

Nhìn thấy hơn một nửa cơ thể mình đã không còn, Tần Trà chỉ có thể đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào nét mặt sắp khóc của hắn, làm cô không biết phải làm sao.

“Ngươi đừng sợ”, Tần Trà vào lúc biến mắt, nói với hắn, “Ngươi phải biết đánh lại, Trường Hi, mười năm sau ta sẽ sống lại.”

Lần thứ hai trợn mắt tỉnh dậy, thì đã nhìn thấy Nghiêu Tửu to lớn đứng trước mặt mình, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Đầu óc hiện giờ của Tần Trà là một mảnh mơ hồ, cô nhìn cậu một lúc lâu mới có thể phản ứng được, người này mới thực sự là Nghiêu Tửu chân chính.

Cô cảm thấy hơi mệt mỏi vì kiệt sức, cổ họng như bị đốt cháy đến bỏng rát, cô mở miệng, giọng nói rất khàn, “Hiện tại ta đang ở đâu?”

Hiện tại là mười năm sau, cô chắc chắn mình cùng kẻ mù nhảy xuống hố nứt.

Khuôn mặt của Nghiêu Tửu đặc biệt tuấn lãng, cậu lo lắng nhìn Tần Trà: “Ở trong sông hộ thành tìm được ngài, còn có tên tội nhân này.”

Tần Trà nhìn theo hướng Nghiêu Tửu chỉ, gương mặt tuấn tú tái nhợt của kẻ mù nhìn qua rất yếu đuối. Hắn an tĩnh mà nhắm mắt lại, hoàn toàn ngủ say, cả người toát ra vài phần hương vị bình yên.

Nội tâm của Tần Trà lúc này hết sức phức tạp, hắn ở trong lòng cô từ một tên bệnh nhân biến thái trực tiếp biến thành người tốt việc tốt, vĩnh viễn là thiếu niên hết sức chân thành và rộng rãi. Thiếu niên này đã từng – có lẽ – hoặc là xem cô trở thành cả thế giới của hắn mà quan tâm, trân quý như mạng.

Dù sao, hắn không chết là tốt rồi, nhiệm vụ coi như vẫn còn có hy vọng.

“Tướng quân, cơ thể hiện tại của ngài rất không ổn định, chưa nói đến chuyện các vết thương trên người bị nhiễm trùng, sốt cao vẫn chưa hạ xuống.” Nghiêu Tửu quỳ một gối xuống đất, nhắc nhở Tần Trà đang trầm ngâm không nói gì, “Thuộc hạ cũng chỉ vừa tìm được ngài, còn chưa kịp đưa ngài đến quân y.”

“Ngài cần phải nhanh chóng đến khám bệnh, tướng quân.”

“Không sao” Tần Trà cố chấp chống đỡ, hỏi Nghiêu Tửu: “Mười năm trước, ngươi từng gặp ta sao?”

Nghiêu Tửu sững sờ, thật không ngờ Tần Trà lại đột nhiên hỏi vấn đề như vậy.

“…không có, hình như ta chỉ có gặp qua chị của ngài”, Nghiêu Tửu suy nghĩ một chút, dù không rõ lý do nhưng vẫn nghiêm túc trả lời cô, “Ta rất khâm phục chị ấy, cũng rất cảm tạ chị ấy, chị ấy đã từng cứu ta hai lần.”

Trả lời tốt lắm, cô đã từng cứu hắn hai lần, bởi vì cô cho rằng hắn là kẻ mù đó.

“Ngươi không cảm thấy”, Tần Trà đắn đo hỏi, “Ngươi cùng chính mình mười năm trước có gì đó khác thường không?”

Nghiêu Tửu có chút kỳ quái, “Không có.”

Cậu ta dừng một chút, lại tiếp tục lải nhải nhắc nhở, “Tướng quân, thuộc hạ cần phải đưa ngài đi đến quân trường.”

Tần Trà giống như không nghe thấy, cô rất dứt khoát lại hỏi thêm vấn đề khác, “Từ lúc nào ngươi thành phó quan trong quân đội của ta?”

Thế giới trước khi cô tới, nhân vật của cô từ khi nào xuất hiện ở Bất Nhật Thành? Cô đã từng xuất hiện ở mười năm trước, vậy thì từ khi nào xuất hiện ở đây?

“Ngài chỉ vừa nhận chức”, Nghiêu Tửu càng thêm khó hiểu, nhưng vẫn rất tận tâm tận lực trả lời cô, “Ta cũng mới vừa trở thành phó quan của ngài, ngày hôm trước là lần đầu tiên ta hội báo công tác với ngài.”

Tần Trà xoa xoa lông mày, cô hỏi một vấn đề cuối cùng, “Mười năm trước Bất Nhật Thành từng gọi là Trục Nhật Thành sao?”

“Bất Nhật Thành vẫn luôn gọi là Bất Nhật Thành mà.”

Bàn tay xoa xoa lông mày của Tần Trà chợt dừng lại, có chút không tin được mà hỏi lại một lần nữa, “Ngươi nói cái gì?”

Cô giương mắt nằm lấy cổ áo Nghiêu Tửu, vẻ mặt khiếp sợ, “Mười năm trước không phải vẫn còn có mặt trời sao?”

“Không có mà”, Nghiêu Tửu trả lời, “Bất Nhật Thành bắt đầu từ trăm năm trước đã không có mặt trời.”

Tần Trà:… vậy cái cô trải qua mười năm trước là cái quỷ gì?!

Tần Trà khiếp sợ, kẻ mù lại đột nhiên từ sau lưng cô, vươn hai cánh tay thon dài kéo cô nhét vào trong ngực, lưng Tần Trà bỗng chốc liền kéo căng.

“Có chuyện gì ngài có thể trực tiếp hỏi ta mà.” Hắn đặt cằm lên xương quai xanh của Tần Trà, dáng vẻ thân mật cùng lười biếng nói, “Không nên cùng với người khác dựa gần như vậy, ta sẽ ghen chết mất.”

“Thật sự rất tức giận.”

Tần Trà kiềm chế cảm xúc của chính mình, hỏi hắn: "Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ta là Trường Hi.”

Hắn ở bên tai Tần Trà lắt nhắt nói, trong giọng nói hiện lên niềm sung sướng rõ rệt, “Ngài nói sẽ luôn luôn ở bên cạnh ta, vậy mà ngài lại không giữ lời.”

Tần Trà đột nhiên có chút sợ hãi nhỏ bé ( nhỏ bé thui ༎ຶ‿༎ຶ ). Hắn vẫn thân mật bên tai cô, lại như làm nũng nói, “Thế giới của ta chỉ có thể nhìn thấy ngài, nhưng vì sao ngài lại luôn nhìn những kẻ khác chứ?”

Ngón tay lạnh lẽo cửa hắn lướt qua người cô, da thịt trần trụi lộ ra ngoài, động tác vô cùng mềm nhẹ.

“Nhưng mà không sao, ta tha thứ cho ngài, cũng sẽ cố gắng trở thành hình dạng mà ngài thích.”

Bên trong đôi mắt màu xám tro không hề có tiêu cự, nhưng vẻ mặt của hắn đều là thỏa mãn vui sướng, cùng với tham luyến rõ rệt.

Trường Hi thay đổi vị trí, đứng trước mặt Tần Trà, nở một nụ cười hoàn mỹ xinh đẹp nói với cô:

“Ngài xem, nụ cười này ta đã tập luyện rất lâu đấy, ta đã cầm lấy thước đo so sánh từng chút từng chút một, ta luôn muốn ngài có thể thấy nụ cười ấm áp của ta.”

“Ngài xem, đôi mắt ta chỉ có thể nhìn thấy mỗi ngài, ta không nỡ vứt bỏ, ta rất thích chúng, ta có thể dùng chúng để độc chiếm ngài.”

“Ta rất ngoan mà, ta đã đấu tranh, ngoan ngoãn đợi ngài suốt mười năm trời, ảo tưởng ra vô số lần dáng vẻ khi ở bên cạnh ngài, thật là muốn đem ngài dung hòa vào trong xương tủy của ta, chỉ khi dáng vẻ ta như vậy thì ngài sẽ không rời đi nữa… như mười năm trước đúng chứ?”

Tần Trà:…

Cô không lùi bước mà nhìn vào vẻ mặt dịu dàng cùng điên cuồng kia, kiềm lòng không được mà lui về phía sau nửa bước.

Chính là nửa bước này làm cho sắc mặt của Trường Hi lập tức trở nên vặn vẹo.

“Ngài vẫn không thích sao?”

Giọng nói của hắn càng thêm ngọt ngào mềm mại, sau đó hắn nói:

“Vậy gương mặt này thì sao? Đây nữa? Ngài thích gương mặt như thế nào? Ta đều có thể thay đổi.”

Tần Trà trơ mắt nhìn Trường Hi một lời không hợp liền đổi khuôn mặt, vô số khuôn mặt biến ảo ly kỳ trước mắt cô. Cảnh tượng này quá mức đáng sợ và kinh hãi, khiến cô cảm giác da đầu mình không nhịn được mà tê dại.

Lúc này, cô mới nhận ra tất cả mọi thứ xung quanh cô đều biến mất, chỉ còn một mảnh đêm đen cắn nuốt tất cả.

Trong bóng tối, chỉ có hai thân ảnh lẻ loi là cô cùng Trường Hi.

Đây là sức mạnh tinh thần của bệnh nhân.

Toàn bộ tóc gáy của Tần Trà dựng lên.

Trường Hi bước từng bước đến gần cô, vẫn còn đang không ngừng hỏi, “Vậy còn cái này? Cái này thì sao?”

“Ngài đều không thích sao?”

Một câu cuối cùng, đã ngọt đến thâm độc.

“Không…” Tần Trà cuối cùng cũng cố định lại bước chân, giọng nói dần bình tĩnh lại, “Ngươi cứ dùng gương mặt chân chính của ngươi đi, ta nghĩ ta thích nó hơn.”

Những lời này trong nháy mắt đã lấy lòng được Trường Hi. Hắn rốt cuộc dừng lại động tác điên cuồng đổi mặt, quay sang nhìn cô với gương mặt tái nhợt, kết hợp với khóe miệng cong cong lộ ra nụ cười, “Có thật không?”

“Ta cũng cảm thấy ngài sẽ thích gương mặt chân chính của ta hơn”. Hắn chăm chú nhìn Tần Trà, dụ dỗ cô, “Nhưng mà bây giờ vẫn chưa được, lần sau có được không?”

Hắn đi về phía trước vài bước, tay khoác lên vai Tần Trà, nhẹ nhàng đẩy cô về phía trước một cái.

Tần Trà chịu đựng không tách ra, cô phải an ủi tâm trạng của đối phương, sau đó nhanh chóng trở lại thế giới bình thường.

“Ở phía trước đó, tướng quân à! Thế giới này còn chưa có hoàn thành đâu”. Hắn vui vẻ nói, “Ta sẽ tiếp tục ở bên cạnh ngài.”

Đen tối giống như thấu kính vỡ vụn, Nghiêu Tửu cùng ánh trăng trong thành phố này, lại một lần nữa trở về bên trong thế giới.

Nhìn mọi người xung quanh không có biểu cảm gì khác lạ,Trường Hi cũng vẫn như trước yên lặng ở sau lưng cô.

CÔ ! MUỐN ! VỀ ! NHÀ !

NHIỆM ! VỤ ! CHẾT ! TIỆT ! KIA ! CÚT ! ĐI !
Chương kế tiếp