Nữ Chính Trong Ổ Cứng Của Tô Tiên Sinh
Chương 11
Đường Phi Nịnh phát hiện mình cãi nhau
không bằng ngón cái của Tô Ngôn, còn chưa đủ mệt mỏi, suy nghĩ một chút, cô đặc
biệt nhấn mạnh: "Vậy anh đồng ý với tôi mấy chuyện, tôi sẽ ở lại." Tô Ngôn lập tức hỏi: "Chuyện
gì?" Đường Phi Nịnh giơ ngón tay lên:
"Thứ nhất, anh không thể tùy tiện đến phòng ngủ của tôi, đặc biệt là khi
tôi không cho phép anh vào." Tô Ngôn cúi đầu hỏi cô: "Vậy nếu
tôi có việc có thể tới thì sao?" Đường Phi Nịnh hừ một tiếng: "Yên
tâm đi, sẽ không có việc gì." Đường Phi Nịnh duỗi ra ngón tay thứ
hai: "Thứ hai, đừng nói chuyện ngọt xớt với tôi, làm người đàng hoàng
đi." Tô Ngôn: "Có vẻ như cô mới là
người không đứng đắn mà." Đường Phi Nịnh: "Thứ ba, tôi nấu
cái gì thì anh phải ăn cái đấy, không được kén chọn, muốn ăn cái gì tôi cũng có
thể học, nhưng không được ép buộc tôi học." Tô Ngôn: "Cái này cũng tốt, dù sao
cô cũng ăn cơm cùng với tôi." "Thứ tư." Đường Phi Nịnh suy
nghĩ một chút, lại nghĩ không ra: "Dù sao cũng không thể xâm phạm quyền
riêng tư của tôi, không thể đòi tiền thuê nhà, cũng không thể trêu chọc tôi
nữa, nếu không, tôi sẽ rời đi ngay lập tức." Tô Ngôn: "Chỉ cần cô đừng xông vào
phòng của tôi nữa." Đường Phi Nịnh mở túi lấy ra hai tờ
giấy: "Hiện tại tôi muốn viết giấy, ký tên cho tôi, nếu không thì anh muốn
đăng ảnh cũng được, tôi không sợ anh." Cô chống eo, mạnh mẽ kiễng chân lên,
nhìn chằm chằm Tô Ngôn hừ một tiếng: "Anh đừng có bắt nạt tôi, chị đây
không dễ bắt nạt như vậy đâu!" "Gửi một bức ảnh hoặc một đoạn
video." Cô liên tục lẩm bẩm khi viết: "Cho dù anh không ở trong đó,
tôi xem anh có hẹn hò được với ai không." Tô Ngôn khoanh tay nhìn cô, trong lòng
hừ một tiếng. Cô gái đáng chết dám nói cưới lợn cưới
chó cũng không lấy anh, anh chắc chắn sẽ khiến cô yêu anh, sau đó vứt bỏ cô để
mài mòn sự kiêu ngạo của cô. Đường Phi Nịnh rất nhanh đã viết xong,
đưa cho Tô Ngôn: "Mau ký đi." Dừng một chút, cô nhắc nhở: "Ký
tên thật của anh đi." Tô Ngôn nhận lấy, ngay lập tức đặt bút
lên chỗ ký tên, không chút do dự ký tên, vừa định nói, thì nghe thấy có người
gõ cửa, không vui nhíu mày, thầm nghĩ nhất định là người phụ nữ ghê tởm ở đối
diện. Đường Phi Nịnh vẫn quan sát khuôn mặt
của anh, kể từ khi nghe thấy tiếng gõ cửa, lông mày của người đàn ông đã nhíu
chặt lại với nhau. Trong lòng thầm nghĩ có thể là cô gái
định mệnh của anh tới, cô nháy mắt ác ý với anh: "Để tôi tránh mặt nhé?” Tô Ngôn không nói gì liếc nhìn cô, đi
tới mở cửa, một người phụ nữ ôm một đứa trẻ xuất hiện ở cửa. Đường Phi Nịnh tò mò nhìn ra ngoài,
nghe thấy người phụ nữ bên ngoài nói: "Ngôn Ngôn, đứa nhỏ hết tã rồi, giúp
tôi mua một bịch." Người phụ nữ mặc nội y, loại ren cao
cấp, rất xinh đẹp, đứa trẻ mà cô ấy đang bế trên tay cũng đã năm, sáu tháng
tuổi, đôi mắt to tròn đen láy chuyển động không ngừng. Trông rất dễ thương. Đường Phi Nịnh kinh ngạc há to miệng,
người phụ nữ kia biết rõ về Tô Ngôn như vậy sao? Còn gọi anh ta là Ngôn Ngôn? Cô khống chế mình run lên, thật là ghê
tởm! Đường Phi Nịnh vào nhà, cô cảm thấy không
tốt khi nhìn thấy chuyện riêng tư của người ta, nhưng cô không thể kiềm chế được lòng
hiếu kỳ, bọn họ công khai ở trong phòng khách thì có ích lợi gì? Đường Phi Nịnh lấy từ trong túi xách ra
một ly nước, cố ý đi phòng bếp rót nước, lúc đi ngang qua phòng khách, cô bèn
giả vờ vô ý nhìn thấy. Tô Ngôn cúi đầu dùng ngón tay cái xoa
xoa lông mày, có vẻ rất bất đắc dĩ: "Triệu Mạn Hân, xin hỏi cô có thể tự
nhận thức được chính mình không?" Anh lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ: "Cô
nhìn đứa nhỏ này, giống tôi ở chỗ nào vậy?" "Mũi? Lông mày? Hay là mắt?" Triệu Mạn Hân nói một cách đương nhiên:
“Dù sao con gái của tôi cũng là hạt giống của anh.” Cô ấy đẩy đứa nhỏ trong
ngực về phía trước: "Mau gọi ba ba, đây là ba ba!” Ba ba sao? Như ngửi thấy mùi dưa, Đường Phi Nịnh
dịch mấy bước ra sát cửa, cố ý thò đầu ra ngoài, để có thể nghe rõ ràng hơn. “Đừng" Tô Ngôn giơ tay làm động
tác dừng lại: "Tôi có thể mua tã cho cô nếu cô muốn, nhưng đứa bé không
thể gọi tôi là bố, tôi không may mắn khi có một đứa con gái lớn như vậy. Ai làm
thì cô đi tìm người ấy đi?" Nghe được anh đồng ý, Triệu Mạn Hân lập
tức cười nói: "Ừm, nhanh lên đi, nếu không siêu thị sẽ đóng cửa." Tô Ngôn không nói nên lời: "Không
thể ở một đêm sao?" Triệu Mạn Hân: "Vậy đêm nay anh dỗ
con bé ngủ sao?" Tô Ngôn: "..." Quên đi, tốt hơn là anh nên đi mua tã. Đường Phi Nịnh vẫn luôn đứng ở giữa
phòng khách, che miệng cười, cho đến khi Tô Ngôn quay đầu lạnh lùng nhìn cô một
cái, sau đó cô mới kêu một tiếng chạy vào phòng bếp: “Tôi quên mất, tôi tới đây
để uống nước. " Cô đã chạy tới cửa, nhưng vẫn không
quên quay đầu lại nắm chặt tay với Tô Ngôn, dùng khẩu hình nói: "Mua bỉm
cho tốt nhé!" Ha ha ha ha… Buồn cười chết cô. Tô Ngôn vội vàng đi ra ngoài, Đường Phi
Nịnh rót nước xong đang định trở về phòng ngủ, không ngờ Triệu Mạn Hân đã đi
vào phòng, ngồi ở trên sô pha nhìn cô chằm chằm. Đường Phi Nịnh xấu hổ xua tay, tự hỏi
liệu cô ấy có coi cô là tình địch không? Nhưng mà cô vẫn muốn nói rõ, Đường Phi
Nịnh đi tới, khô khan giải thích: "Tôi chỉ ở chỗ này hai ngày, chị đừng
hiểu lầm." Triệu Mạn Hân ôm đứa nhỏ trong lòng,
thẳng thắn nói: "Hiểu lầm cũng không sao, tôi không có quan hệ gì với Tô
Ngôn." Đường Phi Nịnh: "..." Kinh ngạc nhìn cô ấy: "Không phải
chị nói đứa nhỏ…" Triệu Mạn Hân chớp mắt nhìn cô, thấp
giọng nói: "Lát nữa em sẽ biết đứa nhỏ này cùng anh ta không có quan hệ gì
cả." "Nhưng là..." Đường Phi Nịnh
không hiểu: "Vậy vì cái gì chị lại để cho con bé gọi anh ta là ba
ba?" Triệu Mạn Hân làm ra vẻ im lặng, nắm
lấy tay đứa nhỏ, hướng về phía Đường Phi Nịnh vẫy vẫy: "Con nhìn dì, có
xinh đẹp hay không?" Cô bé có khuôn mặt tròn mũm mĩm, rất
đáng yêu, Đường Phi Nịnh nhìn thấy thì rất thích, cúi người chào: "Cục
cưng, dì tới rồi!" Cô quay đầu nhìn Triệu Mạn Hân hỏi:
"Con bé bao nhiêu tuổi rồi?" Triệu Mạn Hân: "Sáu tháng
rưỡi." “Đáng yêu quá.” Con bé đột nhiên cười
với Đường Phi Nịnh, ngọt ngào trong lòng cô như đang tan chảy, muốn ôm hôn con
bé, nhưng cô chưa từng dỗ trẻ con bao giờ nên không dám tùy tiện ôm lấy cô bé.
Cô chỉ biết ngồi ở một bên trêu chọc cô bé. Thấy Đường Phi Nịnh thích trẻ con,
Triệu Mạn Hân nói: "Nếu thích trẻ con, vậy thì sinh một đứa đi!" Đường Phi Nịnh: "..." Nói như vậy cũng quá tuỳ tiện:
"Nhưng tôi chưa sẵn sàng." Triệu Mạn Hân đến gần cô, nhỏ giọng
nói: "Tô Ngôn rất tốt, đừng bỏ lỡ cơ hội này." Phong cách này... Đường Phi Nịnh không nói nên lời:
"Tại sao chị phải thay anh ta nói chuyện, đồ cặn bã!" Lúc hai người đang nói chuyện, Tô Ngôn
đã mang theo một túi lớn tã lót trở về, ném lên bàn trà, nói: "Được rồi,
hai người đi về đi." Triệu Mạn Hân nhìn thấy cái tã thì đứng
dậy khỏi ghế sô pha, vừa nhặt bịch tã vừa nói: "Cám ơn, bố của đứa
bé." Sắc mặt của Tô Ngôn tái nhợt nói:
"Đừng tới đây nữa, mau đi tìm bố đứa nhỏ đi." Triệu Mạn Hân một tay ôm đứa bé, một
tay cầm tã lót, đi tới cửa, quay đầu nhìn Tô Ngôn: "Yên tâm, lần sau tôi
lại tới tìm anh!" Đường Phi Nịnh không để ý đến vẻ mặt
tối sầm của Tô Ngôn, đứng dậy đi về phòng ngủ, che miệng cười ha hả, thật sự là
mắc cười chết đi được, chuyện cười lớn nhất trong năm. Cô sẽ không nói với anh chính xác những
lời của Triệu Mạn Hân, để anh tiếp tục nuôi con cho người khác. Nhưng cô cũng không dám nói, lỡ như
những lời mà Triệu Mạn Hân nói với cô cũng là nói dối! Tô Ngôn muốn giữ Đường Phi Nịnh lại để
giải thích vài câu, nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy, chắc chắn sẽ không tin
lời anh nói, hơn nữa quan hệ giữa hai người bọn họ là gì, tại sao anh phải giải
thích với cô? Quên đi, để cho cô cười! Chiều hôm sau, Đường Phi Nịnh đúng giờ
lên sóng, trong vòng năm phút, cô đã thấy "Sói yêu cừu" hoạt động,
vừa vào đã xuất hiện pháo tình yêu đích thực, Đường Phi Nịnh nhịn không được
nhếch miệng, cảm giác có ai đó khen cô thật tốt. Ngay sau đó, những người hâm mộ khác đã
lên mạng, sôi nổi để lại tin nhắn và phần thưởng cho cô, Đường Phi Nịnh cảm ơn
từng người một và hát một bài hát cho mọi người. Cô đã phát một phần bài hát được thu âm
vào hai ngày trước, nó đã được rất nhiều phương tiện giải trí đăng lại, hơn nữa
còn có những người hâm mộ mới đến đây để tìm cô. Giọng trẻ con của Đường Phi Nịnh rất
khỏe, khi hát trực tiếp trong phòng phát sóng trực tiếp giọng trẻ con của cô ấy
càng rõ ràng, lúc mới nghe thì thấy hơi khó chịu nhưng càng nghe càng thấy hay. Một người hâm mộ mới đến hôm nay đã
trực tiếp hỏi: "Yêu phi, tại sao cô không gọi là phòng phát sóng trực tiếp
trẻ con?" Đường Phi Nịnh sửng sốt một chút:
"Giọng trẻ con của tôi nặng như vậy sao?" Hươu con luôn lạc lối: [Đúng vậy.] Chú hái nấm: [Đúng.] Ve sầu đuổi theo bọ ngựa bắt chim vàng
anh: [Chắc là...ừm.] Đường Phi Nịnh không khỏi cười nói:
"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy đúng." ... Hôm nay Tô Ngôn ra ngoài làm việc, xong
việc cũng không thèm quay lại công ty, trực tiếp về nhà. Cô gái chết tiệt Đường Phi Nịnh kia sau
khi đánh anh ở công ty đã bỏ chạy, cũng không biết cô làm gì mỗi ngày mà bận
thế. Lúc Tô Ngôn bước vào nhà, ánh mắt anh
ngay lập tức dán chặt vào hướng phòng ngủ của Đường Phi Nịnh, tại sao lại phát
ra tiếng hát? Thường ngày Tô Ngôn không ở nhà, cho nên
Đường Phi Nịnh cũng không có chú ý đóng cửa, cái này lại thuận tiện cho Tô
Ngôn. Anh lặng lẽ nấp ở cửa nhìn vào bên
trong, tại sao Đường Phi Nịnh vừa nhìn màn hình vừa hát vừa cười? Con công đang nở khắp màn hình, cái
quái gì vậy? Vì tò mò, Tô Ngôn tiến lên một bước, mở
to mắt ra, cố gắng hết sức nhìn rõ ràng hàng chữ trên màn hình. Phát sóng trực tiếp Tâm Thuỷ... Phòng phát sóng trực tiếp của Yêu phi
khuynh thành. Tô Ngôn kinh ngạc một chút, hóa ra cô
gái chết tiệt kia ở nhà làm streamer, có người nuôi nấng cô, khó trách cô lại
dám giở trò đồi bại với anh! Đường Hoằng Tích trước đó đã nói với
anh rằng Đường Phi Nịnh đã đào hôn, trên người cũng không có tiền, được Đường
Hoằng Tích giúp đỡ, những ngày này thật kỳ lạ, anh cũng không nghe thấy cô đi tìm
việc làm nữa. Ha ha, hôm nay đã bị anh bắt được! Tô Ngôn vốn định xông vào hù dọa cô,
nhưng lại lui ra sau một bước, không nên quấy rầy cô thì tốt hơn, anh muốn âm
thầm tìm cách trêu chọc cô. Tô Ngôn trở lại phòng ngủ, lấy điện thoại
di động ra nghiên cứu một hồi, tải ứng dụng phát sóng trực tiếp Tâm Thuỷ. Anh nên đặt tên gì cho mình nhỉ? Anh nhéo cằm, suy nghĩ một chút nói:
"Vậy thì đặt là Ngô hoàng giá đáo đi!" Hoàng thượng và phi tần là trời sinh
một cặp. Đường Phi Nịnh rất nhanh đã nhìn thấy
người mới tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, bởi vì lúc nào cũng có fan đến,
có lúc cô không kịp cảm ơn, có lúc cô có thể quan tâm, đây là lúc cô không bận
rộn, cô đặc biệt nói: "Cảm ơn Ngô hoàng giá đáo." Một giây sau "Sói Yêu Cừu" đã
phát ra một trăm bao lì xì: "Tham gia nhóm fan chân chính của Yêu phi có
thể nhận được bao lì xì." Tô Ngôn nhìn thấy một lời nhắc nhở như
vậy trên màn hình, có một mẫu phong bì màu đỏ ở bên phải màn hình. Lần đầu tiên phát sóng trực tiếp anh
không biết nên làm như thế nào, tùy tiện bấm vào xem, phát hiện muốn trở thành
fan hâm mộ chân chính cần một trăm đồng vàng. Không cần phải nói, đã đến lúc phải nạp
tiền, vì vậy anh lại nhấp vào nút nạp tiền. Tô Ngôn nạp một nghìn đồng vàng, vừa
rồi số dư vẫn là con số không, trong nháy mắt biến thành 120.000 tệ tiền lương,
không ngờ lại cho đi 20.000 tệ. Tô Ngôn lại vào phòng phát sóng trực
tiếp, đầu tiên mua pháo tình yêu đích thực của Yêu phi khuynh thành, trong lòng
nghĩ rằng cô gái chết tiệt kia xấu xí như vậy mà cũng có người tặng cho cô một
phong bao lì xì, chắc chắn sẽ không có ai đánh thưởng cho cô, vì vậy đầu tiên
anh sẽ tặng một… pháo tình yêu đích thực. Đường Phi Nịnh đang trả lời câu hỏi của
người hâm mộ, phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên trở nên sôi nổi. [Lão sói, có người cướp pháo tình yêu
đích thực của ông.] Sói yêu cừu: [Cái gì, ai dám cướp của
thiếu gia!] Chú hái nấm: [Yêu phi lại có người hâm
mộ mới!] Hươu con luôn lạc lối: [Vỗ tay cho
người giàu!]