Nữ Chính Trong Ổ Cứng Của Tô Tiên Sinh

Chương 13

Dọn dẹp xong xuôi, Đường Phi Nịnh đi ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy Tô Ngôn còn đang ngồi ở trong phòng ăn, liền hỏi: “Sao anh vẫn còn ở đây?”

Tô Ngôn: "Tôi không thể giám sát cô sao?"

Đường Phi Nịnh ngơ ngác nhìn anh một cái, nghe thấy tiếng chuông cửa, cô lập tức nở một nụ cười, có chút ác ý nhìn Tô Ngôn: “Này, chắc chắn là người phụ nữ ở nhà đối diện, nhanh lên, đừng làm cho người phụ nữ của anh phải chờ đợi."

Tô Ngôn mất kiên nhẫn nói: "Trừ khi cô gọi tôi là bố, tôi sẽ đồng ý. Đừng đẩy việc của người khác cho tôi."

Đường Phi Nịnh gắt gao nhìn anh một cái, sau đó đi về phía phòng ngủ: “Đồ thối tha không biết xấu hổ!"

Chuông cửa bên ngoài vẫn không ngừng vang lên, Tô Ngôn tức giận nói: "Mau ra mở cửa đi, nếu là người phụ nữ ở nhà đối diện, nói với cô ta là tôi không có ở đây."

Đường Phi Nịnh làm mặt quỷ với anh: "Tại sao tôi phải đi?"

Tô Ngôn trầm mặc vài giây: "Ngày mai tôi rửa bát."

Đường Phi Nịnh vui vẻ đi mở cửa, nhìn thấy Triệu Mạn Hân ôm đứa nhỏ đứng ở cửa, vừa mở cửa thì cô ấy đã đi vào phòng, nói:

"Ôi, mệt quá, hôm nay cũng không biết đứa nhỏ làm sao vậy, nó khóc không ngừng, tôi cảm thấy có chút không thoải mái." Nói đến đây, cô ấy dừng một chút, nhìn Đường Phi Nịnh hỏi: “Tô Ngôn có ở nhà không?"

"Tô Ngôn——" Đường Phi Nịnh nhìn Tô Ngôn vẫn trốn ở trong phòng ăn xua tay với cô, kéo dài giọng điệu, cố ý nói: "Có nhà" cô dừng một chút: "Nhưng vừa mới đi ra ngoài."

Khi Tô Ngôn nghe cô nói rằng anh ở đây, anh hận không thể kéo cô ra đường ngay lập tức, nhưng may mắn thay cô đã thay đổi lời nói.

Triệu Mạn Hân nhíu mày, cũng không biết là bị đứa nhỏ quấy rầy, hay là nghỉ ngơi không tốt, sắc mặt hơi tệ, thở dài hỏi Đường Phi Nịnh: "Em có thể trông giúp tôi một chút được không, tôi đi xuống dưới mua ít thuốc."

"Tôi sợ con bé phát sốt."

Đường Phi Nịnh chưa từng thấy trẻ con, nhất là trẻ con không khỏe, làm sao cô dám tiếp nhận chuyện như vậy, vẻ mặt xấu hổ nói: "Tôi sợ không dỗ được con bé."

Triệu Mạn Hân nhìn Đường Phi Nịnh một chút, một cô gái trẻ như vậy mang theo một đứa trẻ xa lạ thật sự không dễ dàng gì, do dự một chút rồi nói: “Quên đi, tôi đưa con bé đến đó.”

Đường Phi Nịnh không giúp được người khác, cảm thấy rất khó chịu: "Thật sự xin lỗi” Cô lại hỏi: "Có cần đi bệnh viện không?"

Triệu Mạn Hân: "Tôi sẽ đưa con bé đến trạm y tế cộng đồng trước đã, nếu nó không được, tôi sẽ đến bệnh viện."

"Ồ" Đường Phi Nịnh do dự: "Vậy cho tôi số điện thoại của chị, nếu cần giúp đỡ, chị có thể tìm tôi."

Triệu Mạn Hân ghi số điện thoại của Đường Phi Nịnh rồi rời đi, Đường Phi Nịnh phẫn nộ nhìn Tô Ngôn từ trong phòng ăn đi ra, mở mồm mắng: “Sao anh lại khốn nạn như vậy, không thèm quan tâm đến bệnh tình của con gái mình?”

Ai lại muốn làm một người bố tiện nghi chứ, Tô Ngôn bất đắc dĩ nói: "Tôi đã nói rồi, đứa bé không phải là con của tôi, tôi quan tâm làm gì?"

Đường Phi Nịnh: "Nhưng chị ấy là một người phụ nữ đã có con, anh không thấy chị ấy rất khó khăn sao?"

Tô Ngôn: “Khó khăn thì không phải nên tìm bố của đứa nhỏ hả?”

Đường Phi Nịnh khịt mũi, lại mắng một tiếng: "Đồ đê tiện" Cô quay người đi vào phòng ngủ: "Loại người như anh thật ghê tởm!"

Bị vu oan như vậy, Tô Ngôn không nhịn được hai ba bước đi tới nắm lấy cánh tay Đường Phi Nịnh: "Đứng lại, sao lại gọi tôi là đồ đê tiện, ghê tởm?"

"Tôi đã nói rồi, đứa bé không phải của tôi!"

Đường Phi Nịnh: "Vậy tại sao chị ấy không nói đứa bé là của tôi luôn đi?"

Tô Ngôn: "..."

Dùng hết sức đẩy Đường Phi Nịnh ngồi xuống sô pha, anh nhìn cô chằm chằm gằn từng chữ: "Dù sao đứa bé kia cũng không phải của tôi, hôm nay cô phải thừa nhận, nếu không buổi tối sẽ không ngủ được."

Đường Phi Nịnh không nói gì nhìn anh: "Chuyện của anh có liên quan gì đến tôi sao? Tại sao không để tôi về ngủ?"

Tô Ngôn: "Là cô cứ nói tôi là đồ cặn bã và vô trách nhiệm. Tôi phải duy trì hình tượng hoàn hảo của mình, cho nên..."

Anh hắng giọng: "Hôm nay nhất định phải nói rõ ràng."

“Được.” Đường Phi Nịnh nhìn anh, chớp chớp đôi mắt to: "Nói cho tôi biết, tôi nghe xem làm sao anh bịa ra được?”

Tại sao anh lại có cảm giác bị vợ tra xét?

Tô Ngôn lại buồn bực: "Tại sao tôi phải giải thích với cô?"

Đường Phi Nịnh nâng người lên, giọng điệu uy hiếp nói: "Có nói cho tôi biết hay không? Tôi đi đây."

“Nói” Tô Ngôn vội vàng đổi ý, vẻ mặt Đường Phi Nịnh buồn cười nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

Tô Ngôn: "Chuyện là như thế này. Năm ngoái, một nhóm anh em của chúng tôi ra ngoài uống rượu, sau đó tôi đã uống quá nhiều, khi tôi thức dậy vào buổi sáng, chỉ có ba người trong phòng." Nói về điều này, anh đặc biệt nhấn mạnh: "Quần áo của tôi vẫn còn nguyên vẹn, tôi có thể đảm bảo với cô."

“Khi đó trong phòng có tôi, còn có người phụ nữ kia, còn có một người nữa là Đường Hoằng Tích.” Anh nhấn mạnh ba chữ Đường Hoằng Tích: "Chỉ có ba người chúng tôi.”

"Sau đó người phụ nữ đó mang thai. Tôi đảm bảo chúng tôi đã không liên lạc với nhau cho đến khi cô ta sinh con..."

Đường Phi Nịnh nhìn vẻ mặt vô tội của Tô Ngôn, xen vào nói: "Vậy tại sao bọn họ lại nói đứa bé là của anh?"

Tô Ngôn tức giận nói: "Không phải lỗi của tôi sao..."

"Anh xem" Đường Phi Nịnh đúng lúc nói: "Chính anh cũng thừa nhận rồi!"

"Đừng chen ngang." Tô Ngôn không vui nói.

Đường Phi Nịnh thè lưỡi: "Vậy anh tiếp tục đi." Lòng hiếu kỳ của cô cũng bị kích thích.

Tô Ngôn: “Hôm đó tôi ở nhà không có việc gì làm, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa, tôi đi ra mở cửa thì thấy cô ta một tay ôm eo đứng ở cửa, trên mặt ướt đẫm mồ hôi, chân vẫn còn rớm máu, có vẻ rất đau."

“Cô ta nghiến răng nói với tôi cô ta sắp sinh và nhờ tôi đưa cô ta đến bệnh viện”.

Anh nhìn về phía Đường Phi Nịnh: "Cô nói tính mạng người gặp nguy hiểm, tôi có thể mặc kệ sao?"

"Vì bản tính tốt bụng của tôi, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn đúng không? Tôi đã đưa cô ta đến bệnh viện. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với cô ta, gia đình cô ta cũng vậy, người bố cũng không thông báo được. Tôi đã hỏi cô ta nhưng cô ta từ chối nói với tôi.”

"Tôi chỉ có thể giúp cô ta làm thủ tục trong bệnh viện, một số là do tôi ký, còn một số là của chính cô ta ký, sau này tôi giúp cô ta thuê một người chăm sóc..."

Vẻ mặt Tô Ngôn trở nên rất bất đắc dĩ: "Dù sao tôi cũng đưa cô ta đến bệnh viện, cô ta không có người trông coi, tôi đến gặp cô ta hai lần, sau đó tôi gặp rắc rối, cô ta một mực nói đứa bé là của tôi, để tôi phải chịu trách nhiệm với cô ta."

Đường Phi Nịnh: "Vậy vì cái gì mà anh lại không tức giận?"

"Tôi thấy anh đang rất tận hưởng nó!"

Tô Ngôn: "Cô cho rằng tôi hiếm thấy, nếu như ngày đó tôi không đưa cô ta đến bệnh viện, cô ta có thể thuận lợi sinh nở sao?"

"Tôi đang nghĩ, làm phụ nữ cũng không dễ dàng, gặp phải một tên đàn ông lưu manh, có lẽ cũng không chịu trách nhiệm, nếu không làm sao có thể ở bệnh viện sinh con một mình?"

Đường Phi Nịnh cố ý chọc giận anh: "Bởi vì anh là đồ cặn bã!"

Tô Ngôn khịt mũi nhìn chằm chằm vào Đường Phi Nịnh: "Đừng nói nhảm, nếu ai đó sinh con gái cho tôi, tôi sẽ cưng chiều cô ấy đến tận trời, nếu đó thật sự là hạt giống của tôi, tôi sẽ thu hồi nó từ lâu."

Đường Phi Nịnh hỏi: "Vậy anh nói xem nó thuộc về ai?"

Tô Ngôn: "Có quỷ mới biết, Triệu Mạn Hân cũng không muốn nói."

"Hơn nữa, tôi không có nghĩa vụ phải tìm bố đứa trẻ. Tôi còn không biết đứa trẻ có từ khi nào."

"Ngay cả khi có nó vào đêm tôi uống quá nhiều, thì nó cũng có thể thuộc về Đường Hoằng Tích!"

Anh càng nói càng giống, vì vậy anh không khỏi gật đầu: "Tôi nghĩ có thể là như vậy. Theo như cậu ta nói chắc chắn đứa bé là của tôi, tôi đoán nó có lẽ là của cậu ta."

Đường Phi Nịnh không vui nói: "Đừng nói nhảm, anh họ tôi đã đính hôn, tôi còn có một người chị dâu, nếu việc này truyền ra ngoài sẽ chết người."

Tô Ngôn trầm ngâm nói: "Tôi không nghĩ Đường Hoằng Tích có đủ can đảm, nhưng mọi thứ trên thế giới đều chính xác, dù sao, nó không phải là của tôi."

Đường Phi Nịnh cười nhìn anh: "Vậy anh có thể làm xét nghiệm ADN!"

"Cái này có thể giải thích rất rõ ràng đúng không?"

Tô Ngôn: "Tôi đã nghĩ về điều đó, nhưng trên thực tế Triệu Mạn Hân cũng không yêu cầu tôi làm bất cứ điều gì, đơn giản chỉ là giúp một chút hay gì đó, hoặc để đứa trẻ gọi tôi hai tiếng ba ba, tôi không cần điều tra xem cô ta đang làm gì đó..."

Đột nhiên nhớ tới cái gì, anh nhìn về phía Đường Phi Nịnh buộc tội: "Nếu không phải do cô, tôi đã hạ quyết tâm từ lâu rồi."

"Anh ăn vạ tôi cái gì vậy?" Đường Phi Nịnh không nói gì nhìn anh: "Tôi mới tới nơi này mấy ngày, trước đó không quen biết anh, không thể đổ lỗi cho tôi được."

Tô Ngôn nhớ đêm cô gọi cảnh sát, anh đang quay video liệu em trai mình có thể đứng dậy sau khi say rượu hay không, đã bị cảnh sát bắt đi giữa chừng, anh không có gan để hỏi thiết bị quay phim, vì vậy anh không chỉ bỏ cuộc giữa chừng, nếu không anh sẽ biết được kết quả thật sự.

Đường Phi Nịnh thấy anh trầm mặc, cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì, liền đẩy cánh tay của anh: "Này, anh đang suy nghĩ cái gì?"

"Anh chợt nhận ra rằng những gì anh làm và đứa trẻ vẫn là của anh hả?"

Anh chắc chắn không thể nói cho Đường Phi Nịnh những gì đã xảy ra vào đêm đó.

Nếu Đường Phi Nịnh phát hiện ra anh đang kiểm tra xem liệu em trai mình có thể đứng dậy sau khi say rượu hay không thì chắc chắn cô sẽ cười chết anh, Tô Ngôn đột nhiên đứng dậy nói: "Tôi lười nói với một kẻ ngốc như cô, tôi trở về phòng đây."

Người nọ vừa nói liền bỏ đi, Đường Phi Nịnh nhìn bóng lưng của anh, thở dài một tiếng: "Không thể hiểu được."

Vài giây sau, cô cũng trở lại phòng ngủ.

Cả đêm Triệu Mạn Hân cũng không gọi điện thoại, Đường Phi Nịnh cảm thấy chắc đứa nhỏ không có việc gì, vì vậy cô đã đi ngủ.

Sáng hôm sau, trước khi Tô Ngôn rời đi, Triệu Mạn Hân gõ cửa, mang theo một túi hoa quả, vào phòng hỏi: "Đường Đường đâu?"

Tô Ngôn liếc mắt nhìn phòng ngủ của Đường Phi Nịnh: "Cô ấy còn chưa dậy" còn nói một ngày ba bữa, nói nhảm, bữa sáng cô làm một bữa anh cũng chưa được ăn, đối với cô mà nói, thật sự rất hời.

Triệu Mạn Hân đưa hoa quả cho anh: "Vậy anh đưa cái này cho cô ấy đi, lát nữa tôi sẽ trở lại."

Tô Ngôn nhìn cô ấy đi ra ngoài, cảnh cáo nói: "Đừng tới, không ai hoan nghênh cô đâu."

Triệu Mạn Hân quay đầu nhìn anh cười nói: "Anh có tin tôi mang đứa bé đến công ty của anh hay không?"

Tô Ngôn ngừng nói, anh không muốn người khác biết có đứa trẻ gọi anh là bố, khi đó mọi người sẽ cho rằng anh là một tên khốn nạn.

Đường Phi Nịnh ngủ cả buổi sáng, gần trưa mới dậy, điện thoại vang lên, cô bắt máy: "Alo—"

"Đường Phi Nịnh, khi nào thì con mới trở về, con nhóc khốn kiếp này?"

Đường Phi Nịnh nghe được tiếng rống to của mẹ truyền ra từ trong điện thoại, mẹ còn tưởng rằng cô không nhịn được hai ba ngày sẽ ngoan ngoãn trở về. Hiện tại bà ấy thấy kế sách đã thất bại, vì thế đành phải nổi giận, cô sẽ không trở về, đính hôn với một tên nhà giàu khốn nạn trời sinh còn không bằng đính hôn với Tô Ngôn!

"Mẹ, con đã chung sống với người đàn ông khác từ lâu rồi, trở về cũng không xứng với con rể giàu có tài năng trong mắt mẹ, đừng nghĩ đến việc đính hôn nữa?"

“Ở với ai?” Tiếng gầm sư tử của mẹ Đường lập tức vang lên: "Con điên rồi!”

"Con dám ở chung với người khác, đợi đến lúc mẹ bắt được con xem mẹ có đánh gãy chân con hay không!"

Đường Phi Nịnh nói với một giọng đặc biệt tự hào: "Vậy thì hãy đợi cho đến khi mẹ bắt được con đi.”

Chương kế tiếp