Nữ Chính Trong Ổ Cứng Của Tô Tiên Sinh

Chương 16

Sau khi tắt máy tính, Đường Phi Nịnh đi tẩy trang, mặt còn chưa tẩy xong thì bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Nếu là Tô Ngôn thì chắc chắn anh có thể tự mở cửa và đi vào chứ sẽ không ấn chuông cửa, trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, đó có thể là ai đây?

Cô lau mặt rồi đi ra ngoài, đoán chắc là người ở cửa đối diện.

Đúng như dự đoán, khi cô mở cửa ra thì nhìn thấy người phụ nữ ôm đứa bé đang đứng trước cửa.

Gần đây hai người thường xuyên qua lại với nhau, rất hợp nhau, Triệu Mạn Hân thường xuyên mang theo con đến đây để khuây khỏa. Cô là một người rất thích trẻ con cho nên cũng vui vẻ chào đón hai người họ.

Đường Phi Nịnh lấy tay chọc đứa bé: "Bé cưng tới thăm nhà sao!" Cô nhường cho Triệu Mạn Hân rồi nói: "Mau vào đi."

Sắc mặt của Triệu Mạn Hân vẫn như cũ, cô ấy ôm đứa bé đi vào phòng, cúi đầu hôn đứa trẻ trong lòng ngực rồi nói với Đường Phi Nịnh: "Em bế nó giúp tôi một lát, tôi xuống dưới lầu lấy ít đồ, rất nhanh sẽ lên lại."

Đường Phi Nịnh nhận lấy đứa bé, cô nhận ra sắc mặt của Triệu Mạn Hân không được tốt lắm, mí mắt sưng lên cho nên quan tâm hỏi: "Chị Triệu, có phải cơ thể của chị không thoải mái không?"

Triệu Mạn Hân lắc đầu nói: "Không có, chỉ là hai ngày nay đứa bé ầm ĩ quá nên tôi không có nghỉ ngơi tốt lắm, buổi tối ngủ một giấc là được rồi."

Làm mẹ đơn thân thật vất vả, trong lòng Đường Phi Nịnh thở dài một tiếng, nói với cô ấy: "Vậy chị mau đi đi, tôi sẽ chăm giúp chị một lát."

Thấy Triệu Mạn Hân chuẩn bị rời đi, cô ấy lại lẩm bẩm một câu: "Hi vọng con bé không khóc." Cô ấy sợ nhất là tiếng trẻ con khóc.

Triệu Mạn Hân lại nhìn đứa trẻ một cái, khóe mắt rưng rưng cúi đầu hôn lên khuôn mặt của đứa bé, sau đó quay người rời đi.

Đường Phi Nịnh ôm đứa bé đi đến sô pha rồi đặt nó xuống ghế.

Cô nhóc này mới biết ngồi, còn không có ngồi được bao lâu đã xoay trái xoay phải, tưởng chừng như sắp ngã xuống nhưng lại không ngã.

Giống như một con lật đật vậy.

Hình như nó cảm thấy mọi thứ mới lạ, đôi mắt mở to chuyển động không ngừng.

Cô bé nhìn thấy bể cá nhỏ ở trên bàn, định duỗi bàn tay nhỏ lấy nhưng khoảng cách quá xa nên mở miệng lảm nhảm với Đường Phi Nịnh.

Đường Phi Nịnh nhéo bàn tay mũm mĩm của cô bé, bàn tay nhỏ bé của bé con này vừa mập mập vừa mềm mại, thật sự rất thú vị. Đường Phi Nịnh không nhịn được véo thêm hai cái, cúi đầu chạm trán với cô bé: "Bé cưng, con thật đáng yêu!"

Làm cho cô cũng muốn sinh một đứa con.

Cứ tưởng rằng Triệu Mạn Hân sẽ trở về rất nhanh nhưng đã nửa tiếng trôi qua mà cũng không thấy bóng người đâu. Không biết đứa nhỏ này do đói hay không còn thấy mới lạ, nó bắt đầu khóc lên.

Đường Phi Nịnh đành phải ôm cô bé ra ban công, đứng ở ban công nhìn hoa cỏ dưới lầu.

"Nhìn xem hoa dưới lầu có đẹp không?"

Cô lại chỉ vào bầu trời xanh mây trắng và nói: "Còn nơi đó nữa, những đám mây cũng đẹp nhỉ?"

Đứa bé này rất thích những thứ mới lạ, cho nên Đường Phi Nịnh chỉ cần dẫn cô bé này đi nhìn những thứ mới lạ là cô bé sẽ ngoan ngoãn. Nhưng nếu cô mà đặt nó trở lại trên sô pha là cô bé sẽ bắt đầu khóc.

Đây là lần đầu tiên Đường Phi Nịnh trông nom trẻ con, cô ôm hơn mười phút thì cánh tay bắt đầu tê mỏi, rất muốn đặt cô bé này xuống.

Thật không may là cô bé không chịu rời khỏi vòng tay của cô.

Cũng không biết Triệu Mạn Hân đã đi đâu rồi, đã đi ra ngoài hơn một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa trở về. Đường Phi Nịnh không thể đi ra ngoài mua đồ ăn, tất nhiên cũng không có cách nào đi nấu cơm được.

Cô cầm lấy điện thoại gọi cho Triệu Mạn Hân nhưng không có ai bắt máy.

Đường Phi Nịnh cau mày, cô ném điện thoại di động sang một bên.

Cô lại đợi thêm nửa tiếng đồng hồ nữa, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên, cô vội ôm đứa bé chạy về phía cửa.

Chạy đến cửa mới nhớ ra Triệu Mạn Hân không có chìa khóa nhà cô, nhất định phải ấn chuông cửa, như vậy người mở cửa vào nhà chắc chắn là Tô Ngôn.

Quả nhiên, rất nhanh cô đã thấy Tô ngôn đẩy cửa đi vào, Đường Phi Nịnh ôm đứa bé, nhìn anh rồi hét lên: "Tô Ngôn, con gái của anh tìm anh này, mau ôm nó đi!"

Vừa rồi lúc mở cửa, Tô Ngôn thấy một thùng lớn đặt trước cửa, anh định hỏi Đường Phi Nịnh cái đó có phải của cô hay không, khi bị cô hỏi như vậy thì quay người đi, tức giận nói: "Cô đừng nói vớ vẩn, đứa bé này không có quan hệ gì với tôi cả!"

Đường Phi Nịnh ôm đứa bé đặt vào trong lòng ngực của anh: "Cho dù không phải của anh, anh ôm một lúc có được không?"

Cứ như vậy, Tô Ngôn bị ép nhận lấy đứa bé, cuối cùng Đường Phi Nịnh cũng có thể thở dài nhẹ nhõm chạy vào phòng vệ sinh, suýt chút nữa cô nghẹn chết rồi.

Một người phải trông nom một đứa trẻ thì thật sự việc đi vệ sinh đúng là một việc khó khăn.

Tô Ngôn cố gắng ngửa người ra đằng sau để giữ khoảng cách với đứa bé nhưng đáng tiết nhóc con này không hề sợ người lạ, cô bé giơ bàn tay nhỏ bé sờ soạng gương mặt của anh.

Miệng còn kêu cái gì đó không rõ, nhìn có vẻ rất phấn khích.

Tô Ngôn bế nách của cô bé lên, chờ Đường Phi Nịnh ra ngoài.

Không sờ soạng được gương mặt của Tô Ngôn, cô bé bỏ cuộc, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu khóc: "Oa..."

Tô Ngôn hoảng sợ, anh vội vàng dỗ dành: "Bé cưng ngoan nào, đừng khóc, đừng khóc..."

Lần đầu tiên trong đời anh dỗ dành trẻ con, cũng không biết phải nói cái gì, dù sao cô nhóc này nghe cũng không hiểu. Tuy nhiên khi nghe thấy anh mở miệng, đứa bé này đã ngừng khóc, trên khóe mắt còn đọng lại những giọt nước mắt mà môi đã bắt đầu nở nụ cười.

Tô Ngôn buồn cười nói: "Đúng là tiểu quỷ!"

Anh cúi đầu xuống, cuối cùng cô bé cũng chạm vào khuôn mặt của anh, sờ từ đầu đến cái mũi, rồi lại đến miệng của anh, cái tay kia còn túm lấy tóc anh.

Tô Ngôn: "..."

Bây giờ anh còn giữ được hình tượng không?

Nhưng chỉ cần cô bé này không khóc thì làm gì cũng anh cũng được.

Bình thường, Tô Ngôn ăn mặc rất chỉnh tề và sạch sẽ, đôi giày da sạch không có một hạt bụi. Nhưng còn bây giờ, Đường Phi Nịnh đi vào phòng khách thì không nhịn được mỉm cười, đầu tóc của người đàn ông rối tung như tổ chim, cô chỉ tay vào Tô Ngôn rồi nói: "Anh mới bị cưỡng hiếp à?"

Tô Ngôn im lặng nhìn cô: "Cô đừng có nói lung tung có được không?"

"Nhanh lên, lại đây bồng đứa bé này đi!"

Đường Phi Nịnh không vui nói: "Con của anh, anh không dỗ thì ai dỗ?"

"Tôi đã dỗ dành cả một buổi chiều rồi, giờ đến lượt anh."

"Cả buổi chiều?" Trong lòng của Tô Ngôn bỗng nhiên có dự cảm không tốt: "Triệu Mạn Hân đâu?"

Đường Phi Nịnh không thèm để ý nói: "Nghe bảo đi lấy đồ vật gì đó!"

Tô Ngôn đi tới cửa, một tay bế đứa bé, một tay mở cửa ra, chỉ vào cửa nói: "Vậy cái thùng này của ai?"

"Thùng gì?" Đường Phi Nịnh đi theo, cô nhìn thấy trước cửa có một cái vali lớn màu hồng, cô nghi ngờ nhìn Tô Ngôn và lắc đầu: "Không phải của tôi."

Sắc mặt của Tô Ngôn trầm xuống: "Mau đem vào đi, mở ra nhìn thử xem."

"À." Nhìn thấy gương mặt của Tô Ngôn không được tốt, giống như đã có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra, Đường Phi Nịnh nhanh chóng kéo chiếc vali đó vào cửa, ngồi xổm trên mặt đất mở ra xem.

Ở bên trong là áo quần của trẻ con, bình sữa bột các đồ vật khác, trên cùng còn đặt một từ giấy.

Đường Phi Nịnh liếc nhìn Tô Ngôn, trong lòng có chút khẩn trương, Tô Ngôn nhắc nhở cô: "Mau nhìn xem tờ giấy đó viết cái gì?"

Đường Phi Nịnh hành động như một con rối, cô đưa tay cầm tờ giấy lên và đọc: "Anh Tô, cô Đường, thật xin lỗi vì để hai người thấy được tờ giấy này, tôi có việc cần ra ngoài vài hôm, xin hai người hãy giúp tôi chăm sóc con bé, vô cùng biết ơn..."

Đường Phi Nịnh chưa đọc xong tờ giấy đó đã bị Tô Ngôn đoạt lấy, gương mặt của anh vô cùng tức giận, mắng: "Sao lại có một người mẹ vô trách nhiệm như vậy chứ?"

"Giao đứa bé này cho hai người xa lạ sao?"

"Thật uổng phí làm một người mẹ!"

Bây giờ, đầu óc của Đường Phi Nịnh đã rối bời: "Chúng ta chưa từng chăm sóc trẻ con, bây giờ phải làm sao đây?"

Tô Ngôn đưa tờ giấy cho cô: "Ở bên trên có ghi."

Đường Phi Nịnh liếc nhìn từ trên xuống dưới, còn viết được kỹ càng tỉ mỉ. Nhưng đột nhiên có thêm một đứa trẻ, làm sao cô có thể tiếp nhận đây?

"Cái đó, dù sao anh cũng là bố của đứa bé này, việc này anh xử lý đi!"

Tô Ngôn vội phản bác lại: "Tôi còn chưa nói cô là mẹ của đứa bé này đâu!"

Đường Phi Nịnh nhìn lời nhắn nhủ trên tờ giấy, bỗng nhiên nở nụ cười: "Anh nhìn đi, tên đầu tiên trong đây là tên của anh, cho nên anh phải chịu trách nhiệm!"

Tô Ngôn: "Không có xếp hạng thứ tự trước sau, đừng hòng trốn tránh!"

Đường Phi Nịnh gãi gãi đầu: "Thế bây giờ phải làm sao đây?"

Tô Ngôn: "Vậy cô gọi điện thoại cho cô ta, ai muốn trông con thay cô ta chứ!"

"À." Đầu óc Đường Phi Nịnh choáng váng, cô nhanh chóng đi tìm điện thoại, đáng tiếc không lâu sau cô nhìn Tô Ngôn với một vẻ mặt buồn thảm: "Tắt điện thoại rồi."

Tô Ngôn không nói nổi nữa, anh muốn đánh người: "Vậy thì đưa đến cục cảnh sát..."

"Oa..."

Anh còn chưa nói xong, đứa bé đột nhiên mở miệng khóc: "Oa..."

"Oa..."

Hai người đều luống cuống chân tay, bây giờ phải làm gì đây?

Đường Phi Nịnh: "Làm sao vậy, vì sao lại khóc?"

Tô Ngôn còn tức giận hơn cả cô: "Làm sao tôi biết được, đứa trẻ này cũng đâu biết nói."

Đường Phi Nịnh: "Có phải buồn tiểu không?"

Tô Ngôn: "Tôi cảm thấy có vẻ nó đang đói bụng."

"Đúng rồi." Đường Phi Nịnh nhớ tới: "Từ lúc mẹ của nó tới đây đến giờ nó chưa được ăn cái gì, bây giờ phải làm sao đây?"

Tô Ngôn: "Còn làm sao nữa, cho nó ăn trước rồi tính sau."

Đường Phi Nịnh quay người tìm bình sữa và sữa bột trong chiếc vali, hoảng loạn nhìn Tô Ngôn: "Bây giờ làm sao đây?"

Tô Ngôn: "Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây?"

"Cô nhìn xem trên tờ giấy có ghi gì không?"

Đường Phi Nịnh kiểm tra từng từ một, tiếng khóc của đứa bé càng lúc càng lớn, Tô Ngôn có dỗ dành như thế nào nó cũng không chịu nín. Anh vội vươn tay giật lấy tờ giấy trong tay cô: "Đọc cái gì mà lâu vậy?"

Anh đặt đứa bé vào tay của Đường Phi Nịnh, sau đó cầm bình sữa và sữa bột đi vào phòng bếp.

"Bé cưng đừng khóc, bé cưng đừng khóc nhé." Đường Phi Nịnh vừa dỗ đứa bé vừa đi theo anh: "Này, anh có biết làm không?"

"Không phạm sai lầm chứ?"

Tô Ngôn mất kiên nhẫn nói: "Vậy cô làm đi."

Đường Phi Nịnh không lên tiếng nữa, cô cũng chưa bao giờ cho trẻ em ăn, sao biết cho nó uống như thế nào được.

Tô Ngôn lấy 150ml nước ấm, bỏ thêm năm thìa sữa bột vào rồi lắc lắc bình sữa, sau đó đưa cho Đường Phi Nịnh: "Dù sao lời nhắn cũng ghi như vậy, cô xem nhiệt độ có ổn chưa?"

Đường Phi Nịnh thử trên cánh tay: "Chắc là được rồi đó?"

Tô Ngôn: "Vậy được, trước hết để con bé uống đi, sau đó tìm hiểu sau, dù sao cũng sẽ không bỏng chết."

Đường Phi Nịnh mắng anh: "Anh nói bậy bạ cái gì đó?"

Quả nhiên, cô bé này uống sữa sẽ không khóc nữa, Đường Phi Nịnh ôm cô bé tới ghế sô pha ngồi xuống, ôm một hồi lâu khiến eo cô gần như muốn đứt gãy.

Cô nhìn Tô Ngôn, dùng cằm chỉ đứa bé trong lòng ngực của mình: "Tới đây ôm."

Tô Ngôn hừ một tiếng: "Ôm cô sao?"

Đường Phi Nịnh liếc anh một cái: "Anh không muốn ăn cơm phải không?"

"Hoặc là dỗ đứa bé, hoặc đi nấu cơm, anh chọn đi, dù sao tôi đói bụng rồi."

Tô Ngôn nhìn thoáng qua Triệu Tiểu Bảo một cái, rồi lại nhìn vào phòng bếp, im lặng một lúc mới mở miệng nói: "Tôi vẫn nên đi nấu cơm."

"Được đấy!" Đường Phi Nịnh buồn cười nhìn anh, dù sao cô nhóc này uống sữa xong cũng sẽ không khóc, lúc này ôm bình sữa rất ngoan ngoãn.

Trước đây chưa từng thấy Tô Ngôn nấu cơm, không biết làm ra có thể ăn được không đây?

Đường Phi Nịnh nghiêng ngả trên ghế sô pha, một tay cô bế đứa bé, một tay giữ bình sữa giúp nó. Có vẻ cô bé này thật sự rất đói bụng, nó uống từng ngụm từng ngụm thật lớn, trong chớp mắt chỉ còn lại nửa bình.

Cũng được, không kén ăn, chỉ cần ngoan ngoãn là được, Đường Phi Nịnh nghĩ như vậy. Cô nhìn cô bé này một lúc rồi lại nhìn về phía phòng bếp, chỉ mong có thể làm món gì đó ngon ngon, nếu không thì gọi món ăn cho rồi.

Sau khi uống xong một bình sữa bột, cô nhóc này vô cùng im lặng, Đường Phi Nịnh cúi đầu nhìn, thì ra là đã ngủ thiếp đi.

Đang ngủ thì phải làm sao đây?

Đường Phi Nịnh lúng túng nhìn cô bé, tìm một chỗ rồi đặt xuống?

"Này này này." Cô cố gắng hạ thấp giọng nói, hướng về phía nhà bếp, còn muốn đối phương có thể nghe thấy: "Để con bé ở đâu đây?"

Tô Ngôn nghe thấy giọng nói của cô, anh trả lời: "Ở trong phòng của cô, không thì ở chỗ nào nữa?"

Đường Phi Nịnh bĩu môi với anh, cô ôm cô bé đi vào trong phòng ngủ, bởi vì cô nhóc này đã ngủ say, đặt xuống cũng không tỉnh, rốt cuộc Đường Phi Nịnh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cô định ra bên ngoài với Tô Ngôn, mới đi đến cửa phòng lại quay trở về, lỡ như anh bắt cô nấu cơm thì làm sao đây?

Thật khó mới có thể nhìn thấy anh vào bếp nấu cơm, vẫn nên ở trong phòng thôi.

Trong lòng Đường Phi Nịnh vui vẻ, cô nằm ở trên giường nghỉ ngơi một lúc, khoảng nửa tiếng sau Tô Ngôn vào phòng gọi cô: "Đường Phi Nịnh, ăn cơm."

Đường Phi Nịnh lúc này giả vờ nheo mắt, chậm rãi mở mắt ra, nhìn Tô Ngôn rồi duỗi thắt lưng: "Tôi mệt lắm, dỗ đứa bé mệt mỏi quá!"

"Giả bộ!" Tô Ngôn xoay người rời đi, Đường Phi Nịnh là thật sự đói bụng, cả người từ trên giường đứng lên rồi đi về phòng ăn, thật muốn nhìn xem Tô Ngôn làm những món gì.

Hai bát mì, còn có cà chua xào trứng gà, Đường Phi Nịnh bĩu môi: "Cái này có ngon không?"

Tô Ngôn: "Trong nhà không còn thức ăn, làm sao bây giờ?"

"Chấp nhận đi, nếu không thì đi ra ngoài ăn?"

Đường Phi Nịnh lắc đầu: "Không đi được, còn đứa bé thì sao?"

Sau khi ngồi xuống, cô bưng bát mì lên và ăn một ngụm, hương vị cũng được, cô nhìn Tô Ngôn, có chút không tin được: "Thật sự là anh làm?"

Tô Ngôn thờ ơ nói: "Chẳng lẽ quỷ làm?"

Đường Phi Nịnh: "Vậy mà anh nói mình không biết nấu cơm, ngay cả mì cũng làm ngon như thế này mà kêu không biết nấu cơm?"

Tô Ngôn hời hợt nói: "Tôi chỉ biết làm món này."

Đường Phi Nịnh tò mò, cô đứng lên: "Vì sao?"

Tô Ngôn: "Khi đi học, có một khoảng thời gian phải sống một mình, không có tiền nên chỉ có thể ăn cái này."

Đường Phi Nịnh: "Sao anh lại không có tiền được chứ?"

Cô đã từng nghe anh nói qua, hiện tại Tô Ngôn đang làm việc tại công ty của ông ngoại anh, ông ngoại anh có nhiều tiền như vậy, sao anh lại không có tiền được?

Tô Ngôn không muốn nhắc đến chuyện quá khứ, anh chỉ nói: "Ai mà không có những lúc khó khăn?"

Nếu không muốn nói thì cô cũng sẽ không đi hỏi, Đường Phi Nịnh tập trung ăn cơm, rất nhanh đã ăn xong một chén mì, cô vẫn thấy chưa no: "Còn nữa không?"

Tô Ngôn: "Chỉ làm từng này thôi, ăn đi."

"Keo kiệt." Đường Phi Nịnh nói thầm: "Một chén mì mà cũng không nỡ làm nhiều."

Cô chỉ có thể ăn thêm món cà chua xào trứng.

Sau khi hai người ăn cơm xong, Đường Phi Nịnh cầm chén đũa vào bếp rửa, khi đi ra thấy Tô Ngôn đang ngồi trên sô pha lướt điện thoại, cô ngồi xuống đối diện anh và hỏi: "Bây giờ phải làm sao đây?"

Tô Ngôn nói thẳng ra: "Đưa đến cục cảnh sát đi, tôi không có trách nhiệm phải nuôi dưỡng!"

Đường Phi Nịnh: "Sao anh có thể không biết thẹn như vậy, đi cảnh sát thì ai chăm sóc cô bé chứ?"

"Còn nữa, đó là con gái của anh mà anh cũng mặc kệ sao?"

"Lại nói mấy lời này, tôi nóng nảy cho cô xem!" Tô Ngôn uy hiếp cô, sau đó hứng thú nhìn Đường Phi Nịnh nói: "Sao tôi lại cảm thấy khuôn mặt của đứa bé đó giống cô vài phần nhỉ?"

Đường Phi Nịnh hừ một tiếng: "Đừng nói nhảm nữa, tôi không phải là mẹ của đứa bé."

"Bố thì có thể nhận sai, mẹ thì chắc không có khả năng nhận sai chứ?"

Tô Ngôn do dự nói: "Tôi nghĩ cô có thể là cô của nó đấy."

"Cô hả?" Đường Phi Nịnh ngạc nhiên hỏi.

Tô Ngôn: "Tôi thấy thằng nhóc Đường Hoằng Tích kia không được thích hợp, không chừng đứa bé này là con của cậu ta."

Đường Phi Nịnh buồn cười nhìn anh: "Thế vì sao Triệu Mạn Hân lại thuê phòng ở đối diện phòng anh, mà không phải là đối diện nhà anh họ tôi?"

"Anh chính là người hàng xóm ở bên cạnh!"

Tô Ngôn bỗng nhiên nghĩ đến: "Tôi nhớ rõ ràng, phòng của Triệu Mạn Hân là Đường Hoằng Tích tìm giúp cô ta, cô nghĩ xem, Triệu Mạn Hân ngay cả một công việc đàng hoàng cũng không có, trong nhà cũng không giàu có, vậy làm sao có thể thuê được một căn hộ tốt như vậy được?"

Đường Phi Nịnh không muốn nghe tiếp: "Tôi chỉ thấy anh không muốn phụ trách nên tìm mọi cách chống đối!"

Tô Ngôn: "Nếu không chúng ta đi làm giám định bố con, xem nó có quan hệ bố con với tôi không, hay là có quan hệ huyết thống với cô?"

Anh cau mày, giọng điệu tràn ngập khiêu khích: "Sao nào, cô dám không?"

"Nếu là con gái của tôi, tôi lập tức nhận lại nó, tự tôi nuôi dưỡng. Nếu là cháu gái của cô, thì cô nuôi nó?"

"À, đúng rồi, cô có thể mang về nhà họ Đường của cô!"

Chương kế tiếp