Nữ Chính Trong Ổ Cứng Của Tô Tiên Sinh
Chương 8
Sao tự nhiên lại thành lỗi của cô rồi? Đường Phi Nịnh tức giận thở phì phò nói: “Đó là do anh không
nhìn thấy, anh ta đè em xuống, đè xuống…” ghế mà sàm sỡ. Lời này cô không có
mặt mũi nói ra. Ngược lại là Đường Hoằng Tích càng thẳng thắn hơn cô: “Nếu
là Lão Tô thật sự làm chuyện gì với em, vậy chắc có lẽ là cậu ta nhìn trúng em
rồi. Đây chính là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống trúng đầu em đó!” “Nịnh Nịnh, anh nói cho em nghe, xã hội bây giờ muốn tìm một
người đàn ông không lăng nhăng còn khó hơn tìm một con gấu trúc nữa. Mà Lão Tô
chính là một đứa, nếu cậu ta thật sự có ý với em, em cứ đón nhận cậu ta
đi.” …… “Phi, em lại không phải bãi rác!” Đường Phi Nịnh tức giận
oán trách anh họ hồi lâu, còn không đợi đối phương mở miệng, cô cúp điện thoại
cái rụp. Cũng không biết anh
họ nhận bao nhiêu chỗ tốt từ anh ta, cái gì mà còn thiếu thốn hơn cả gấu trúc?
Phi, là háo sắc hiếm thấy hơn cả gấu trúc thì có! Đường Phi Nịnh dạo qua một vòng ở bên ngoài, lại ăn một bữa
cơm, mua một bộ đồ trang điểm trở về nhà. Bây giờ cô vẫn nên chú tâm vào công
việc phát sóng trực tiếp đi, ít nhiều gì thì những thiên sứ bé nhỏ thích cô đều
rất đáng yêu. Ai mà ngờ, cô vừa vào nhà đã thấy cái tên băng thành quả
bóng kia đang ngồi trên xe lăn nhìn về phía cửa. Vừa trông thấy cô, anh ta lập
tức hỏi: “Cô đi đâu đó?” “Tôi còn chưa ăn cơm đâu.” Đường Phi Nịnh khẽ nhíu mày, người này toàn thân đều quấn
băng vải, chỉ lộ ra đôi mắt, trời nóng bừng bừng mà không khó chịu à? Cô thử nói: “Anh Ngôn, tôi giúp anh cởi băng trên mặt ra
nhé?” “Mấy chú cảnh sát cũng không thể nào đến mức đánh cả mặt anh
chứ?” Tô Ngôn theo bản năng nói: “Không được, tôi bị hủy dung, xấu
vô cùng, sợ sẽ dọa đến cô.” Đường Phi Nịnh bĩu môi, đặt đồ vật ở trên bàn trà, hỏi: “Anh
muốn ăn cái gì?” “Mì ăn liền được không?” Tô Ngôn kiên quyết nói: “Không được, nào có bệnh nhân mà ăn
mì ăn liền chứ?” “Cô không muốn tôi khỏe lại đúng không?” Đường Phi Nịnh khó xử nhìn anh: “Nhưng tôi thật sự không
biết nấu cơm, không bằng tôi dẫn anh ra ngoài ăn được không?” Tô Ngôn hơi suy nghĩ, gật đầu một cái, nói: “Vậy cũng được,
nhưng mà cô phải sớm một chút học nấu ăn đi.” Đường Phi Nịnh: “…” Sao đột nhiên lại biến thành bà mẹ già rồi? “Đợi tôi thay bộ đồ khác đã.” Cô nói rồi đi vào phòng, thay
một cái váy hoa dài màu hồng nhạt. Chất liệu váy làm từ tơ tằm nên mặc vào có
hơi mỏng. Sau đó, cô lại lấy một đôi dép bệt đi vào. Ra khỏi phòng, cô
định đẩy Tô Ngôn ra cửa, nói: “Được rồi, đi thôi.” Tô Ngôn đột nhiên hô một câu: “Dừng…” Mặt Đường Phi Nịnh đầy nghi vấn nhìn anh hỏi: “Lại làm sao
vậy?” Ánh mắt Tô Ngôn dừng ở xấp giấy tờ trên bàn trà, nói: “Cô
đọc cái kia, ký rồi tôi mới cùng cô đi ra ngoài.” “Thứ gì?” Trên mặt Đường Phi Nịnh mang theo tò mò, cúi người
nhặt lên, nhìn lướt qua một lần, lại nói: “Anh bắt tôi chăm sóc anh một
năm?” Tô Ngôn gật đầu: “Thương thế cả người tôi đều do cô ban
tặng, đương nhiên là cô phải có nghĩa vụ chăm sóc tôi.” “Nhưng mà…” Đường Phi Nịnh đương nhiên không muốn ký kết một
hợp đồng bất công như vậy, nói: “Tôi không phải là đang chăm sóc anh sao?” “Ký cái này có ích lợi gì?” Tô Ngôn nói một cách dứt khoát: “Lỡ đâu một ngày nào đó cô
ghét bỏ tôi là một gánh nặng, bỏ chạy thì làm sao bây giờ?” “Tôi đi chỗ nào tìm cô?” “Tôi lại không có thu nhập, chân cẳng không tiện, vậy không
lẽ ngồi đợi bị chết đói à?” Đường Phi Nịnh cắn ngón tay, dùng sức lắc đầu: “Không cần,
tôi khẳng định sẽ không chạy, nhất định chăm sóc anh đến khi anh khỏi hẳn, anh
yên tâm đi.” Tô Ngôn: “Vậy nếu có một ngày cô nhìn tôi không vừa mắt, đẩy
tôi xuống từ ban công thì sao?” Đường Phi Nịnh: “Anh ảo tưởng quá rồi đó?” Tô Ngôn: “Vậy thì có ý nghĩa gì? Cô ký hợp đồng đi, nếu
không định chạy trốn, cô cũng không có gì để mất, cô không ký tôi không yên
tâm.” Đường Phi Nịnh sao có thể ký cái hợp đồng như vậy: “Vậy cũng
không được, sao có thể vì anh không yên tâm mà tôi phải ký cái thứ này?” Cô lại lật thêm hai trang hợp đồng: “Còn có cái gì mà bồi
thường? Anh không biết xấu hổ à?” Tô Ngôn: “Cô không ký cũng được, dù sao bây giờ tôi cũng
thành ra như vậy rồi, tôi sẽ đăng video quay lại đêm đó lên mạng.” Trong lòng Đường Phi Nịnh hơi căng thẳng một chút: “Video gì
chứ?” “Hôm đó lúc cô báo cảnh sát tố cáo tôi mại dâm, cô cũng xuất
hiện trong video. Tôi đã giữ lại cái video đó rồi, đến lúc đó tôi sẽ đăng lên
các trang web lớn, cô nói chúng ta…” Anh cố ý kéo dài giọng nói: “Có quan hệ
gì?” Anh không cho Đường
Phi Nịnh thời gian bình tĩnh, lại nói: “Tôi chính là có một vài người bạn làm
phát sóng trực tiếp, có mấy trăm vạn fan cơ, tốc độ truyền bá cô cũng biết rồi
đó.” Đường Phi Nịnh theo bản năng hỏi: “Bạn của anh làm phát sóng
trực tiếp ở nền tảng nào thế?” Tô Ngôn: “Tâm Thủy*.” *Nguyên
văn là 心水: nghĩa là thích, ưu tiên và thông cảm. Trong tiếng Quảng Đông ở khu
vực Qinlian (欽廉地區): chỉ ý tưởng, trí tuệ, mong muốn và suy nghĩ trong lòng một
người. “Hả?” Đường Phi Nịnh vô ý thức lùi về phía sau, đây không
phải là nền tảng phát sóng trực tiếp của cô sao? Cô vừa định tập trung vào làm phát sóng trực tiếp, nếu video
này mà lan truyền thì thảm rồi, sau này đừng nghĩ có fan trung thành. Tô Ngôn lại nói: “Tôi nhớ rõ ngày hôm đó cô đang mặc áo ngủ,
váy tơ tằm ngắn đúng không, nhìn vào khiến cho người…” ta suy nghĩ bậy bạ. Đường Phi Nịnh theo bản năng che miệng anh lại: “Anh đừng có
nói bậy được không?” Cô nói với giọng thương lượng: “Cho tôi chút thời gian.” “Chúng ta đi ăn cơm trước.” Đường Phi Nịnh đẩy Tô Ngôn đến một tiệm cơm gần đó, cô vừa
rồi đã ăn tối rồi, bây giờ cũng không đói, chỉ gọi cho Tô Ngôn vài món ăn. Bỗng nhiên cô nhớ tới còn không biết rõ tên họ của anh, hỏi:
“Anh Ngôn, tên đầy đủ của anh rốt cuộc là gì?” Tô Ngôn: “Đợi cô ký hợp đồng rồi tôi sẽ nói cho cô biết.” Đường Phi Nịnh thè lưỡi, không còn lời gì để nói với anh. Có lời gì hay để nói về một người lạ với khuôn mặt quấn đầy
băng vải chứ? Đợi đồ ăn được mang lên, Đường Phi Nịnh bưng chén lên, tự
mình đút cho anh ăn xong, vừa làm bộ vô cùng có kiên nhẫn hầu hạ anh vừa thương
lượng: “Anh xem bây giờ có phải tôi đối xử với anh rất tốt không, còn tự mình
đút anh ăn cơm nữa. Người nhà của tôi còn chưa được hưởng đãi ngộ này đâu.” Tô Ngôn đã tức giận cả đêm, vốn dĩ muốn đùa giỡn Đường Phi
Nịnh một chút cho bớt giận là được. Ai ngờ hôm nay lại bị cô đá một cái ở công
ty, bây giờ chỗ đó còn vừa đau vừa nóng, anh nhịn không được muốn trêu đùa cô
nhiều một lúc, dù thế nào cũng phải đòi lại cho bằng được những gì đã chịu.” Anh hắng giọng hỏi lại: “Chẳng lẽ tôi không đối tốt với cô
à?” “Cô nhìn xem, cô đã biến tôi thành cái dạng này, không thể
tự gánh vác sinh hoạt thì thôi đi, sau này lỡ đâu lại không cưới vợ được phải
hay không?”