Nụ Hôn Ngọt Ngào Sau Hôn Nhân
Chương 17
“Sau
này cũng như vậy sao?” Mộ Dữu vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, trong đầu nghĩ về
cảnh tượng sau này cô và Doãn Mặc sẽ ngủ chung trên một chiếc giường. “Sao
vậy?” Doãn Mặc quan sát biểu cảm của cô: “Nếu như em có thể nghĩ ra được cách
nào tốt hơn, vậy cũng được.” Mộ
Dữu cắn môi. Cô
thật sự không nghĩ ra được cách nào tốt hơn. Đây
vốn là phòng của Doãn Mặc, phòng sách ngay cả một chiếc giường cũng không có,
Mộ Dữu cũng không biết một người được nuông chiều từ bé như Doãn Mặc, mấy đêm
trước đã ngủ như thế nào. Thật
ra lúc trước khi cô hỏi Doãn Mặc ngủ ở phòng sách hay phòng ngủ, cũng đã chuẩn
bị sẵn tâm lí. Kết
quả anh trả lời bản thân muốn ngủ ở phòng sách. Bây
giờ cô đã điều chỉnh lại tâm trạng, chuẩn bị làm một đôi vợ chồng trên danh
nghĩa với Doãn Mặc. Kết
quả, dượng nhỏ đột nhiên đến, anh lại thay đổi quyết định. Chuyển
tới chuyển lui, không phải con người này chín chắn lắm sao, sao trong vấn đề này
lại dễ thay đổi đến vậy? Thôi
kệ, ở chung thì ở chung, cũng không phải là chưa từng ở. Mỗi
tuần cô về hai ngày, cũng không phải là thường xuyên ngủ chung. Với
gương mặt này của Doãn Mặc cộng với cảm giác đêm hôm đó, rốt cuộc ai là người
chịu thiệt còn chưa chắc đâu. Trong
lòng Mộ Dữu tự an ủi mình, gật đầu: “Được, vậy sau này đều ngủ ở phòng ngủ.” Cô
đi đến bên giường, nhìn trái rồi lại nhìn phải: “Anh ngủ bên nào?” Mộ
Dữu cố gắng giữ cho sắc mặt bình tĩnh, ung dung như kiểu đang thảo luận thời
tiết đêm nay như thế nào vậy. Cho
đến khi người đàn ông cất bước đi đến, vóc dáng cao lớn như che kín cô, ép sát
mép giường. Mộ
Dữu vô thức muốn bước về sau, kết quả cả lại té ngồi lên giường. Anh
hơi cúi người, gương mặt lạnh lùng đó áp sát mặt cô, … Mộ
Dữu bặm môi, hương tuyết tùng mát lạnh vấn vương nơi chóp mũi, cản trở hô hấp
của cô. Cô
vô thức nắm chặt nệm ở phía dưới, cằm hơi nâng lên, khóe mi khẽ run, cố gắng áp
chế sự hoảng lạn trong đôi mắt trong veo: “Anh làm gì đấy?” Doãn
Mặc vươn cánh tay dày, đặt điện thoại xuống gối, sau đó dùng ngón tay gõ gõ bên
trên, chất giọng lạnh lùng: “Anh ngủ bên này.” Nói
xong những lời này, anh thong thả đứng thẳng người dậy, gương mặt nghiêm nghị
cứng nhắc khó thấy được cảm xúc: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm.” Anh
cởi nút áo sơ mi rồi đi vào phòng tắm. Cửa
phòng tắm được đóng lại, Mộ Dữu vẫn còn ngơ ngác ngồi ở mép giường, khóe mắt
liếc nhìn chiếc điện thoại mà lúc nãy anh đặt bên gối. Cho
nên lúc nãy anh chỉ dùng điện thoại để lựa chọn vị trí mà thôi, không hề có ý
khác? Nhưng
lúc nãy anh thật sự cách cô rất gần!!! Chọn
vị trí thôi cũng làm ra động tác phức tạp như vậy. Đầu
óc ít nhiều gì cũng có chút vấn đề. Tiếng
nước chảy róc rách vang lên từ trong phòng tắm, bản thân Mộ Dữu đi đến nằm
xuống giường. Muốn
ngủ trước, nhưng lại không ngủ được, cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thư
Minh Yên: [Vẫn đang ở bệnh viện sao?] Mau
đến cưới tiên nữ đi: [Về nhà họ Mộ rồi, ngày mai bay về Trường Hoàn, ông nội
giục tớ tới trường.] Mộ
Dữu: [Ông nội không có việc gì đâu, cậu bận việc học trên trường, nhanh chóng
trở lại đi.] Mau
đến cưới tiên nữ đi: [Ừm.] Mau
đến cưới tiên nữ đi: [Đêm nay ngủ ở đâu?] Mộ
Dữu ngước mắt nhìn về phía phòng tắm, chầm chậm gõ chữ: [Chó đen lớn đón tớ về
chung cư của anh ấy rồi.] Mau
đến cưới tiên nữ đi: [Bảo cậu thực hiện nghĩa vụ vợ chồng?] Mộ
Dữu: [Không biết, anh ấy không nói.] Mau
đến cưới tiên nữ đi: [Bản thân cậu muốn không?] Nhìn
chăm chăm vào câu hỏi của Thư Minh Yên, Mộ Dữu nhớ đến đêm hôm đó. Sau
khi việc xảy ra, hiếm khi thấy anh bật đèn, tự mình bế cô vào phòng tắm tắm
rửa. Lúc
đó cô mệt đến mức sắp ngủ, lại thêm men rượu, cả người mê man, không được tỉnh
táo lắm. Bây
giờ nhớ lại, cô thế mà lại không nhớ ra lúc Doãn Mặc lau chùi cho cô có biểu
cảm gì, tâm trạng như nào. Không
phải là trưng bản mặt vô cảm, giúp cô tắm rửa toàn thân đó chứ? Mộ
Dữu nghĩ lung tung, ngay cả việc tiếng nước bên trong không còn từ lúc nào cô
cũng không chú ý. Cho
đến khi cửa phòng tắm mở ra, ánh đèn hắt ra và đèn sàn trong phòng hòa lại với
nhau, chiếu cho xung quanh sáng hơn một chút. Ánh
mắt mất cảnh giác của cô va phải một đôi mắt trong veo. Doãn
Mặc thay bộ đồ ở nhà, cho dù vừa tắm xong, bây giờ khuy áo vẫn được gài rất
chỉnh tề. Sau
lưng anh vẫn còn vương sương mờ, tóc cũng dính nước. Một
giọt nước nhỏ xuống, rơi xuống cằm dọc theo khuôn mặt thanh tuấn tinh tế, rồi
lại lăn xuống yết hầu đầy quyến rũ, cuối cùng không đến chỗ sâu nhất của cổ áo. Mộ
Dữu nằm trên giường, ngơ ngác nhìn chằm vào phía làn sương biến mất, nhất thời
quên mất việc dịch qua. Doãn
Mặc đóng cửa phòng tắm rồi đi đến: “Chưa ngủ?” Lúc
anh di chuyển, làn gió khẽ thoảng qua một mùi thơm thoang thoảng, là mùi dầu
gội đầu hòa lẫn với sữa tắm. Mộ
Dữu tắt màn hình trò chuyện trên điện thoại, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh:
“Tiếng anh tắm lớn quá, ngủ thế nào được?” Vừa
dứt lời, cô cảm thấy hình như Doãn Mặc đã cười. Nhưng
đợi đến lúc cô nhìn lại lần nữa, độ cong môi của người đàn ông thẳng tắp một
đường, không hề có dấu vết cong lên nào. Anh
bình tĩnh đi đến cuối giường, vén một góc chăn lên, bàn tay to nắm lấy bàn chân
trắng như ngọc trên giường. Chân
của Mộ Dữu là nơi nhạy cảm nhất, bị anh bắt lấy thì sợ đến mức kêu lên: “Anh
làm gì đấy, giở trò dê xồm à!” Cô
thử giãy giụa, nhưng không địch nỗi sức lực của tay đàn ông, không những không
thoát được, mà ngược lại cái chân còn lại cũng bị anh bắt lấy. Lòng
bàn tay của anh vừa rộng vừa chai sạn, ôm lấy đôi chân trắng như tuyết của cô,
xoa nắn vài cái, người đàn ông ngước mắt: “Lạnh?” Gần
đây nhiệt độ đã tăng lên rồi, mà chân cô vẫn còn lạnh ngắt. “Không
cần anh lo.” Cô đạp anh hai cái, rút chân lại rồi giấu vào trong chăn. Doãn
Mặc giúp cô chèn xong góc chăn phía dưới, liếc nhìn bóng lưng trên giường đang
quay lưng về phía mình. Anh
bình tĩnh vén chặn lên, nằm xuống phía giường còn lại, thuận táy tắt đèn trong
phòng. Một
lúc sau, giọng nói hờ hững không gợn sóng của người đàn ông truyền đến, trầm
thấp mà vui tai: “Hôm nay ở bệnh viện cả một ngày rồi, ngủ sớm đi.” Rất
nhanh, anh đã thở đều, không còn âm thanh nào truyền đến nữa. Mộ
Dữu vốn không mong đợi có gì đó với anh, nhưng trai đơn gái chiếc đêm khuya nằm
cùng một chiếc giường, đắp chung một cái chăn, anh có thể điềm tĩnh đến vậy coi
như cô không tồn tại, còn có thể vào giấc một cách nhanh chóng. Mộ
Dữu cảm thấy mình hơi bị xúc phạm. Cô
trông không xinh đẹp sao? Không có chút hấp dẫn gì đối với anh sao? Rất
nhanh Mộ Dữu đã hiểu ra, bản thân cô không có vấn đề gì cả. Là
tên đàn ông chó này có vấn đề. Người
ta đồn anh không gần nữ sắc, không có thất tình lục dục, lãnh cảm, thì ra cũng
không phải là tự dưng mà có. Ngay
cả những người anh em chơi từ nhỏ đến lớn như Phương Khải Hà, Nam Hằng cũng đều
đánh giá anh như vậy. Nhìn
chằm chằm vào màn đêm dày đặc, Mộ Dữu mắng một câu trong lòng “Đồ đá lạnh”, kéo
chăn rồi tránh xa anh một chút. Mấy
ngày nay bởi vì bệnh của ông nội, Mộ Dữu đã ngủ không ngon giấc mấy đêm rồi. Sớm
đã không để tâm đến Doãn Mặc, cô cũng chẳng để ý lắm tình cảnh đêm hôm nay. Cơn
buồn ngủ ập đến, cô ngáp một cái, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Tướng
ngủ của cô không đẹp lắm, thỉnh thoảng lại trở mình, chiếc chăn trên người bị
cô đạp mất một nửa. Trong
làn đêm, Doãn Mặc ở bên cạnh mở mắt, nhẹ nhàng giúp cô đắp lại. Vừa
mới nằm xuống lại, Mộ Dữu quấn chăn rồi trở người, cuốn hết toàn bộ chăn. Bỗng
chốc trên người Doãn Mặc không có gì che đậy, chỉ mang một bộ đồ ở nhà mỏng
manh, hơi lạnh lan tỏa ra khắp người. Nhìn
cô gái đang ngủ một cách say sưa, anh thử kéo một góc chăn. Một
nửa cái chăn bị cô đè dưới người, căn bản không thể kéo được. Cái
đêm cô uống rượu say, cô vẫn luôn ngoan ngoãn ngủ trong lòng anh, chưa từng
quấn chăn. Đây
là lần đầu tiên Doãn Mặc biết cô có thói quen này lúc ngủ. Mộ
Dữu ngủ say không biết gì về những thứ này. Sáng
sớm hôm sau, cô bị tiếng chuông đồng hồ báo thức đánh thức. Bởi
vì buổi sáng vẫn có tiết, nơi này cách trường một đoạn, cô cài báo thức lúc 6h. Mở
mắt ra, bên cạnh sớm đã không còn bóng dáng của Doãn Mặc, nhưng lại có thêm một
chiếc chăn ở bên phía chỗ nằm của anh. Nhìn
chiếc chăn đó, rồi lại nhìn chiếc chăn trên người mình. Trong
chốc lát, một ngọn lửa bùng lên trong ngực Mộ Dữu. Doãn
Mặc chung chăn chung gối với cô, thế mà lại chia hai cái chăn để đắp! Điều
này có nghĩa là gì? Có
nghĩa là anh không muốn đắp chung một cái chăn với cô! Anh! Ghét
bỏ cô! Khi
ý nghĩ này nảy ra, Mộ Dữu bỗng có ý muốn bóp chết Doãn Mặc. “Cạch.” Anh
mở cửa phòng ngủ, Doãn Mặc sớm đã đổi sang bộ đồ vest công sở, thắt cà vạt
chỉnh tề. Thấy
Mộ Dữu đã tỉnh, anh nói: “Dậy ăn sáng đi, lát nữa tài xế đến dưới lầu, đưa em
đến trường trước.” Mộ
Dữu không nói gì, tầm mắt dừng lại trên cổ anh. Cô
đang nghĩ nếu như bây giờ lao qua đó, dùng bao nhiêu sức là có thể bóp gãy cổ
của chó đen lớn. Dường
như cảm nhận được sát khí, Doãn Mặc hơi nhíu mày, còn chưa mở lời, tiếng chuông
điện thoại đã vang lên. Anh
nhìn lướt qua ghi chú, bảo Mộ Dữu nhanh dậy, bản thân thì mở cửa đi ra. Mộ
Dữu bình tĩnh lại một lúc, đứng dậy đi đánh răng rửa mặt. Đi
xuống cầu thang, Doãn Mặc lấy điện thoại từ trên sofa rồi đứng dậy: “Ăn sáng
trước đã.” Mộ
Dữu không nhìn thấy dượng nhỏ, có lẽ đã đi rồi. “Không
ăn!” Cô xụ mặt, đi thẳng ra lối vào rồi thay giày. Doãn
Mặc xách hai phần bữa sáng đã được đóng gói ở trên bàn trà, đi theo: “Sao thế,
ngủ không ngon sao?” Mộ
Dữu quay đầu lại, hếch cằm lên một cách kiêu ngạo, nở một nụ cười giả tạo:
“Ngủ, ngon lắm!” Tài
xế đã đợi dưới lầu, hai người Mộ Dữu và Doãn Mặc ngồi lên xe. Sáng
sớm Doãn Mặc không có công việc cần xử lí, đặt laptop lên đùi làm việc, thỉnh
thoảng còn có điện thoại gọi đến. Sáng
nay thời tiết không được đẹp, không có mặt trời, bầu trời như bị một bức màn
màu xám chì che phủ, âm u, trông vô cùng ngột ngạt. Mộ
Dữu vẫn chưa nguôi cục tức, nửa chữ cũng không muốn nói với anh, quay đầu nhìn
phong cảnh ngoài cửa xe, coi như anh không tồn tại. Trên
điện thoại, Thư Minh Yên gửi tin nhắn wechat cho cô. Mau
đến cưới tiên nữ đi: [Tớ đến sân bay rồi.] [Tối
qua đang nói thì không có hồi âm, có phải xảy ra chuyện gì xấu rồi không?] [Kể
những chuyện tâm đắc khi hai vợ chồng mới cưới ở chung đi?] Mộ
Dữu thấy tin nhắn, liếc nhìn người đàn ông đang nghiêm túc nghe điện thoại từ
khóe mắt, đầu ngón tay chầm chậm gõ chữ trên điện thoại, khóe miệng lạnh lùng
nhếch lên: [Không nhớ được có gì tâm đắc cả.] Mau
đến cưới tiên nữ đi: [?] Mộ
Dữu: [Chỉ đơn thuần ngủ chung trên một chiếc giường thôi.] [À,
đúng rồi, đắp hai cái chăn.] Mau
đến cưới tiên nữ đi: [...]