Nữ Phụ Không Làm Theo Kịch Bản

Chương 20
Lục Huyên xem đi xem lại những bức ảnh đó, nhưng đầu óc vẫn trống rỗng, không nhớ được gì, cũng không có manh mối.

Anh ta lắc đầu, trên mặt có chút hối lỗi: “Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ được”.

Có thể cảm nhận được sự chờ mong cùng hy vọng trong anh mắt người phụ nữ bên cạnh anh ta, nhưng những gì đã quên thì chính là đã quên.

Anh ta không muốn nói dối cô.

Sau khi bắt gặp ánh mắt thất vọng kia, trong lòng Lục Huyên đột nhiên có chút áy náy, anh ta thử chuyển chủ đề: “Cô Giang, làm sao cô biết tôi chắc chắn là chồng sắp cưới của cô, là Lục Huyên mà không phải chỉ là một người có ngoại hình giống với anh ta? Sao cô có thể chắc chắn tôi là anh ta như vậy?”

Nói xong mấy câu này, trong lòng Lục Huyên đột nhiên có chút chột dạ.

Câu hỏi này nghe có vẻ hơi nực cười, vì dù gì thì trên đời này không thể có hai người giống hệt nhau.

Nhưng anh ta vẫn không kìm được nên đã hỏi.

Người phụ nữ trước mặt không trả lời anh ta ngay lập tức, cô túm lấy cổ áo anh ta nhưng rồi lại buông ra.

Lông mi dài khẽ rung lên, sau đó cô giơ hai ngón tay thon dài như búp măng lên, cô bĩu môi: “Có hai điểm”.

Lục Huyên nhìn cách nói chuyện nghiêm túc của cô, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước trông quen mắt, anh ta hỏi: “Hai điểm gì?”

“Trước hết, anh không được phép gọi em là cô Giang nữa”. Cô nguýt anh ta một cái, giọng điệu có chút độc đoán, nhưng lại yêu kiều ở mức vừa phải, và sẽ không làm cho người khác cảm thấy xấu hổ.

“Anh phải gọi em là Vãn Vãn, không thì em yêu cũng được, trước đây anh đều gọi em như vậy”. Nói đến đây, cô có vẻ hơi ngượng ngùng, thậm chí giọng nói của cô cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Lục Huyên không biết chuyện này có liên quan gì đến câu mà anh ta đã hỏi, nhưng anh ta cũng không ngắt lời cô. Anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, nghe cô nói xong, ánh mắt có chút thâm thúy.

Cô nói tiếp: "Điểm thứ hai, em sẽ không bao giờ nhận nhầm người, bất kể là anh có còn nhớ hay không, em đều có thể nhận ra, anh chính là Lục Huyên".

Giọng điệu kiên quyết của cô khiến anh ta cảm thấy có chút khéo léo, không hề khó chịu, thậm chí có chút cảm tình.

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy tham vọng kia, anh ta không khỏi hỏi: "Em chắc chắn đến vậy ư" chắc chắn anh là anh ta.

Nếu nhận nhầm người thì sao, ngộ nhỡ anh ta không phải là người mà cô đang tìm kiếm thì phải làm thế nào?

Trong lòng có lỗi khó chịu khó tả, cứ mãi do dự với câu hỏi này thì chẳng khác gì tự mình đi tìm âu sầu khổ não.

Vãn Ninh chớp chớp mắt, trên mặt nở nụ cười có chút ngượng ngùng. Cô tiến lại gần anh ta một bước, khuôn mặt hơi ghé sát vào ngực anh, nhẹ giọng nói: "Trái tim của anh đã nói với em, nó đã nói với em rằng anh là Lục Huyên, là chồng sắp cưới của em. Cho dù anh có trở thành gì đi nữa, em vẫn có thể nhận ra anh”.

Cô đứng rất gần, Lục Huyên vô thức lùi về phía sau, nhưng cô siết chặt bàn tay anh, cảm nhận được cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay mình, tim anh ta bỗng đập nhanh vài nhịp không tự chủ được.

Cô tiếp tục nói: "Anh đã từng như thế này khi ở bên em. Ngay khi em đến gần, anh sẽ hồi hộp và nhịp tim của anh sẽ đập nhanh một cách vô thức. Tới giờ anh vẫn như trước đây, ngay cả khi trí não đã quên em nhưng trái tim thì vẫn còn nhớ”.

Cô tựa vào trong ngực anh, ngẩng đầu nhìn gương mặt anh rồi mỉm cười ngọt ngào. Ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi vài lần vào lòng bàn tay anh ta, sợi tóc mảnh mai mềm mại xuyên qua cổ áo chạm vào da thịt, quẹt qua quẹt lại khiến lồng ngực anh ta hơi ngứa.

Yết hầu bất giác cuộn lên cuộn xuống mấy lần.

Người phụ nữ trước mắt chớp chớp mắt, đôi mắt lấp lánh ấm áp, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo. Hàng lông mày hơi nhướng lên, trên mi dài còn có vài giọt lệ ướt, đáy mắt mơ hồ khó hiểu như có một tầng sương nước.

Hơi thở đột ngột ngừng lại.

Lục Huyên hoàn toàn không nhớ mình đã từng như thế nào khi đối mặt với người phụ nữ trước mặt. Nhưng giờ đây, anh ta quả thực đã bị những lời nói và hành động âu yếm của cô dụ dỗ.

Ngực anh ta tê dại và tê dại.

Trong chốc lát, anh ta thật sự coi mình là Lục Huyên trước khi mất trí nhớ, vô thức muốn ôm cô vào lòng.

Nhưng khi định thần lại, anh ta nhận ra rằng rõ ràng là anh ta không nhớ gì về cô, một chút ký ức cũng không có. Đối với anh ta mà nói, bây giờ cô không là gì khác ngoài một người xa lạ mà trước đây đã từng có duyên phận với nhau mà thôi.

Đối với một người xa lạ, anh ta chỉ thấy nhói lòng.

Phải chăng anh ta đã lại yêu người phụ nữ chỉ mới gặp mặt này thêm một lần nữa?

Liệu có phải là duyên số không?

Hay như cô đã nói, dù trí não không nhớ những ký ức trên thân thể vẫn tồn tại?

Trong lòng Lục Huyên rối như tơ vò.

Thực ra, Vãn Ninh cũng không nhớ rõ khi hai người họ đến với nhau trong cốt truyện ban đầu là như thế nào, cô chán nản không muốn nghĩ về nó, và cũng lười biếng ở lại trong ký ức của mình.

Chẳng qua chỉ là đàn ông và phụ nữ đều thích nghe những lời yêu thương, và bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ không phản ứng gì khi đối mặt với sự cám dỗ của sắc đẹp. Nếu có, thì chỉ là để chứng minh vẻ đẹp thôi là chưa đủ.

Huống hồ người phụ nữ này còn là vợ chưa cưới của anh ta mà anh ta lại không có bất kỳ tình cảm nào với cô.

Đây chỉ là phản ứng bình thường của anh ta, gì mà nhịp tim rồi trí nhớ, chỉ là giả vờ mà thôi, sắc đẹp và cám dỗ, xưa nay đã là lăng mộ của các anh hùng.

Lục Huyên liếc nhìn người con gái đang tựa vào trong ngực mình vẻ không tự nhiên: “Em…”

Giọng nói lắp bắp lộ rõ vẻ ngượng ngùng.

Kiểu ôm ấp này khiến anh ta không quen cho lắm, nhưng anh cũng không chán ghét, cho dù cô đã từng thân mật với anh ta, nhưng giờ phút này đối với anh ta cô thực sự là một người xa lạ.

Đây là điều không thể phủ nhận.

Anh ta muốn lùi lại phía sau, nhưng người phụ nữ trong lồng ngực đang dựa chặt vào anh ta, mềm mại thơm tho, không ôm cũng không được.

Vành tai đỏ bừng không khỏi có chút kinh ngạc.

Người phụ nữ trong lòng ôm chặt lấy anh ta như thể không nhận ra vẻ xấu hổ ấy, cô vùi đầu vào ngực khiến tim anh ta ngứa ngáy.

Cũng có chút hoảng loạn không thể giải thích được.

“Em buông anh ra trước đã”. Anh ta đưa tay lên chạm vào vai cô rồi lại ngượng ngùng hạ xuống.

Vãn Ninh mím môi nhìn anh ta, có lẽ là bởi vì cô không thích ở quá gần với người khác giới, ánh mắt của người đàn ông có chút né tránh nhưng không hề ghét bỏ.

Cô cụp mắt xuống, vẻ mặt cô đơn: “Có phải là anh không tin lời em nói đúng không?”

“Không phải, không phải là anh không tin em”.

Anh ta vô thức lắc đầu, trong đôi mắt bình tĩnh hiện lên một tia bất lực.

Anh ta tin cô, cho dù không có cái gọi là "bằng chứng" này, anh ta vẫn sẵn sàng tin cô.

Đó là một trực giác kỳ lạ.

Vãn Ninh vô thức mỉm cười với anh ta, ngón tay chậm rãi, lặng lẽ, luồn vào lòng bàn tay anh ta nhân lúc anh ta không chú ý. Sau đó nắm chắc ngón tay rồi khẽ lay lay giống như đang làm nũng: “Vậy anh về nhà với em, chúng ta cùng về nhà được không”.

Về nhà?

Lục Huyên bất giác nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút không hợp lý.

Trước đây anh ta luôn nghĩ mình là một đứa trẻ mồ côi, không ngờ rằng có một ngày được thông báo rằng mình đã có bạn gái, có gia đình, mà tất cả bọn họ đều đang chờ anh ta trở về, tất cả đều khiến anh ta cảm thấy không thể tin được.

Cứ như thể hai tháng cuộc đời này giống như một giấc mơ vậy, khi tỉnh dậy, anh ta lại phải quay về với thực tế.

Nhưng hễ nghĩ đến Vy Vy là người đã cưu mang mình thì trong lòng Lục Huyên đột nhiên có một cảm giác phức tạp, nếu nói không có tình cảm thì chính là giả, nhưng lòng biết ơn còn lớn hơn là thương xót.

Hai tháng qua họ đã nương tựa vào nhau, động viên nhau, nếu không có cô ấy thì có lẽ anh ta đã chết, lại càng không có cơ hội đứng đây nói chuyện với cô.

Nếu anh ta cứ thế mà rời đi, vậy Vy Vy phải làm sao?

Anh ta cúi đầu xuống, lời đã ra tới miệng rồi nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Chuyện này đúng là làm khó người khác.

Một người là vợ sắp cưới của anh ta trước khi anh ta bị mất trí nhớ, một người lại là ân nhân sau khi anh ta mất trí nhớ, hai bên đều khó để có thể đưa ra quyết định.

Do dự một lúc, anh ta nhìn cô với vẻ có lỗi: “Xin lỗi, hiện giờ tôi không thể quay về với em được”.

Tại sao?

Vãn Ninh nhìn anh ta, tỏ vẻ như vô cùng khó hiểu.

Đối diện với ánh mắt thất vọng đó, Lục Huyên bất giác có chút căng thẳng: "Em đừng hiểu lầm, trong lúc mất trí nhớ tôi đã được một cô gái cứu sống, tới giờ tôi vẫn sống trong nhà của cô ấy. Cứ cho là tôi sẽ rời đi với em, thì cũng phải báo trước với cô ấy một tiếng. Huống hồ tôi còn có một số chuyện nhất định phải tìm cô ấy để hỏi cho rõ”.

Ngón tay anh ta đột nhiên nắm chặt lại, Lục Huyên hơi xúc động, trong ánh mắt cũng có đôi chút vẻ dịu dàng, anh ta nói: “Em đừng lo lắng, tôi không có quan hệ gì với cô ấy cả”.

“Vậy em có thể cùng anh tới nhà cô ấy không? Cô ấy đã cứu anh, em cũng muốn cùng đi để cảm ơn cô ấy”.

Câu nói này dường như không có vẻ gì là có sức thuyết phục. anh ta nhìn cô, khóe miệng khẽ mỉm cười như thể đã nhìn thấy ý đồ của cô.

Nhưng lại không hề nói ra.

Vãn Ninh thấy anh ta nhìn mình như vậy thì có chút ngượng ngùng, hai má ửng hồng, xấu hổ trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Anh nhìn cái gì mà nhìn, em chỉ muốn đi xem rốt cuộc cô ấy là ai, chứ không phải là vì ghen đâu nhé”.

Chồng sắp cưới của mình lại đi ở với một người phụ nữ khác suốt hai tháng trời, cô không có phản ứng gì mới đúng là lạ.

Lục Huyên không phản bác, chỉ cười nói: “Được rồi, em cùng về nhà với tôi”.

Phùng Vy Vy làm việc trong một cửa hàng quần áo trong thành phố, tuy lương không cao nhưng môi trường làm việc cũng khá tốt.

Để có tiền phẫu thuật cho em trai, cô đã bán căn nhà cũ sắp bị phá bỏ, lên thành phố thuê một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách tương đối rẻ.

Hàng tháng Lục Huyên sẽ đưa cho cô ấy một phần tiền lương, số tiền này sẽ được tính là tiền thuê nhà và chi tiêu hàng ngày của chính anh ta.

Khi anh ta quay trở về, người phụ nữ đang nấu ăn trong bếp.

Căn hộ nhỏ chưa đầy 100m2 nhìn tương đối đơn giản, từ đồ đạc trong nhà có thể thấy nữ chủ nhà có tính cách thoải mái, quần áo cũng vứt tùy tiện.

Về phần Lục Huyên, sự sạch sẽ ngấm trong xương tủy khiến anh ta luôn giữ mọi thứ gọn gàng, ngăn nắp dù ở đâu.

Cửa vừa mở, một giọng nữ vọng ra từ trong bếp: “A Ngộ, sao hôm nay anh lại về sớm vậy?”

Ngoài nhà không có ai trả lời.

Mùi thức ăn tràn ngập khắp phòng khách, không gian quen thuộc khiến Lục Huyên thư thái rất nhiều, anh ta mím môi liếc nhìn Vãn Ninh đang ở bên cạnh, nhưng không nhìn ra được tâm trạng thay đổi gì từ cô.

Phùng Vy Vy không nghe thấy anh ta đáp lại, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

Ngày thường, anh chàng lạnh lùng này khi về đến nhà sẽ chào hỏi cô một tiếng, nhưng không biết do đâu mà hôm nay lại không nói tiếng nào.

Cô ấy cau mày liếc nhìn ra ngoài nhà: “A Ngộ, hôm nay anh về…sớm thế”.

Còn chưa nói xong.

Thì thứ đập vào mắt lại là bắt gặp ánh mắt dò xét của một người phụ nữ khác.

Phùng Vy Vy hơi sững sờ một chút, cô ấy nhìn thẳng người phụ nữ trước mặt, nhất thời quên mất mình đang nói gì.

Người phụ nữ này rất xinh đẹp, đẹp đến mức cô ấy còn tưởng là ngôi sao nào đó tới để đóng phim truyền hình.

Nhưng rõ ràng là không phải vậy.

Vậy cô đến để làm gì cơ chứ?

Cùng lúc đó, Vãn Ninh cũng đang nhìn dò xét cô ấy.

Thành thật mà nói, Phùng Vy Vy - người đang mặc bộ đồ ở nhà với khuôn mặt mộc và chiếc thìa trên tay, hoàn toàn không đáp ứng được yêu cầu thẩm mỹ của Vãn Ninh, cô là một người con gái tinh tế yêu cái đẹp, có yêu cầu rất cao đối với tất cả mọi thứ mặc lên người.

Những gì cô sử dụng không nhất thiết phải là tốt nhất, nhưng nhất định phải là tinh tế nhất. Cô ấy thích một cuộc sống hưởng thụ và thích cảm giác hài lòng từ những thứ vật chất mang lại, đây không phải thứ phù phiếm mà là một thái độ sống.

Ngoại hình Phùng Vy Vy không có gì nổi bật, chỉ có một đôi mắt bẩm sinh vốn đã đẹp, nhưng khi đem ra so sánh với một người đẹp thực thụ thì đôi mắt này dù có đẹp nữa thì cũng chỉ để làm nền.

Người ta có thể chịu thua một người giỏi hơn mình, nhưng không thể chịu thua một người kém hơn mình.

Vì vậy, để Giang Vãn Ninh thua một người phụ nữ như vậy trong cốt truyện ban đầu, Vãn Ninh cảm thấy rất không vui.

Trước giờ cô luôn rất tự hào, chỉ cần là thứ mà cô muốn thì không gì là cô không thể đạt được.

Cùng là nữ phụ, Vãn Ninh không ghét nữ chính cho lắm, nhưng chắc chắn cũng không mấy có thiện cảm. Sau khi biết rằng Lục Huyên đã có vợ chưa cưới nhưng Phùng Vy Vy vẫn giữ liên lạc với anh ta, vẫn vấn vương không dứt với danh nghĩa tình yêu đích thực. Việc này quả thực khiến người khác không thể nào có thiện cảm cho được.

Hơn nữa, trong cốt truyện ban đầu, Giang Vãn Ninh đã trở thành lá chắn của cô ấy và chịu đựng tất cả những điều đó thay cho cô ấy. Trong truyện này cho dù nam chính chiếm vị thế chủ đạo nhưng cô cũng đâu từ chối bao giờ.

Vì vậy, đừng nói ai là người vô tội. Những người thực sự vô tội đã xuống địa ngục, và những người ở lại thế giới này đều là những người có tội.
Chương kế tiếp