Nữ Phụ Không Làm Theo Kịch Bản

Chương 56
Giữa những bóng cây lốm đốm, mặt trời đang lặn dần.

Ánh tà tà của mặt trời phản chiếu xuống mặt đất, có vài cặp đôi thân mật đứng bên đài phun nước ước nguyện ở góc phố.

Chàng trai trẻ cất bảng vẽ bên đường một cách thành thục, quay xe lăn đi về phía người phụ nữ dưới gốc cây du.

Cô gái mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân màu xanh lam, trên gương mặt nở nụ cười dịu dàng động lòng người, cúi đầu, mái tóc đen dài che đi khuôn mặt xinh đẹp, mỉm cười nhìn về phía chàng trai.

Giống như một viên sỏi rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, chiếc váy bồng bềnh tạo thành một vòng cung nông trong gió, ngay lập tức cuốn lấy trái tim cậu.

Chàng trai siết chặt cây cọ vẽ trong tay và tăng tốc về phía cô.

“Soạt—”

Tiếng bảng vẽ rơi xuống đất trong nháy mắt đánh thức người đàn ông đang ngủ dựa vào sô pha.

Ai đó đã đến và vỗ vào vai cậu.

Cậu từ từ mở mắt ra.

Đồng nghiệp ở phía đối diện ân cần nhắc nhở: “Thừa Lễ, tới giờ lên lớp rồi”.

Người đàn ông thờ ơ đáp lại cô ấy: “Tôi biết rồi”.

Dường như cậu ta đang trách tại sao cô ấy lại quấy rầy giấc mơ của mình.

Rõ ràng chỉ một chút, chỉ một chút nữa thôi, là cậu có thể đi đến trước mặt cô, nắm chặt tay cô.

Người đàn ông im lặng một lúc, thu dọn dụng cụ vẽ và đi về phía lớp học.

Xuyên qua khung cửa sổ sáng bừng, cậu tựa hồ lại nhìn thấy cô gái đứng dưới gốc cây du, trong sáng và quyến rũ như trước đây.

Thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt đã mười năm trôi qua, nhưng cậu vẫn không thể quên được cô.

Mười năm trước, trận hỏa hoạn đã thiêu rụi rất nhiều thứ, nhưng cậu ấy lại may mắn sống sót, khi tỉnh lại trong phòng bệnh, cậu mừng vì mình còn sống, nhưng lại sợ phải nghe tin dữ.

May mắn thay, cả hai đều sống sót, cậu vui mừng khôn xiết và nóng lòng muốn gặp cô, nhưng cô từ chối.

Cô nói cô không muốn gặp cậu nữa.

Cả đời này cũng không muốn gặp lại nữa.

Bởi vì một người đàn ông khác đã chết.

Chết rồi.

Vậy, còn có thể làm gì nữa đây?

Cậu tận mắt chứng kiến người đàn ông đó liều mạng đỡ một đòn trí mạng cho cô, nhưng thực ra, cậu muốn nói rằng cậu cũng có thể làm tất cả những điều này vì cô.

Nhưng, cậu đã sống sót.

Thật nực cười.

Người sống đấu sao có thể đi tranh giành với người đã chết?

Cho nên dừng lại ở đây đi, sau này không gặp lại nữa.

Cậu vẫn nhớ rõ vẻ mặt của cô khi nói những lời này, bình tĩnh và dịu dàng, như thể cô thực sự không quan tâm đến bất cứ điều gì, dù sao thì cái chết của Thẩm Lương cũng để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng cô.

Mặc dù cả hai đều sống sót, nhưng họ không bao giờ có thể ở bên nhau nữa.

Sau khi xuất viện, Đường Vãn Ninh đã rời đi.

Cậu không biết cô đã đi đâu, cậu đã tìm kiếm cô rất lâu, tìm mà không vì mục đích nào cả, nhưng vẫn không có tin tức gì của cô, những suy nghĩ hỗn loạn giống như tơ vò, càng ngày càng trở nên rối rắm, và chỉ trong giấc mơ lúc nửa đêm, cậu mới có thể ôm cô vào lòng.

Trong mấy năm đầu, cậu không quen với việc không có cô bầu bạn, nhưng sau đó, cậu dần giấu đi những suy nghĩ của mình, giả vờ nhẹ nhõm, tìm lại giấc mơ thời thơ ấu và khiến bản thân trở nên bận rộn.

Nhờ có vậy cậu mới có thể dành ít thời gian hơn để nhớ tới cô.

Ở đây, cậu đã trở thành giáo viên mỹ thuật của một trường tư thục địa phương, cuộc sống dần bình lặng trở lại, cậu cũng từng nghĩ đến việc rời thành phố đi tìm cô, nhưng cậu luôn sợ sau khi cậu đi, cô quay lại sẽ không tìm thấy cậu. . .

Nếu như hai người bỏ lỡ nhau, vậy thì chẳng phải là rất đáng tiếc sao?

Cho nên cậu đã ở lại nơi này, nơi lần đầu tiên họ gặp nhau, cậu tin chắc rằng một ngày nào đó, cô sẽ quay lại gặp cậu.

Vậy mà thấm thoát mười năm đã qua.

Mười năm là quãng thời gian kể ra thì rất dài nhưng cũng rất ngắn, đời người được mấy lần gọi là chục năm, nhưng cuộc đời của mình đã trao cả cho cô, đợi mười năm thì có thấm vào đâu cơ chứ.

Kỷ Thừa Lễ nheo mắt, mỉm cười và dựng giá vẽ lên, học sinh chung quanh ngoan ngoãn mở sách ra theo như lời cậu, trên trang sách, chủ đề chính là “Quay về ký ức”.

Người đàn ông mơ hồ nhớ lại cảnh lần đầu hai người gặp nhau.

Dưới cậu nắng chói chang, bóng cây rợp mát, một cô gái xinh đẹp cầm tập thơ lãng mạn ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế dài trong khuôn viên trường, cậu lặng lẽ bước đến và thổ lộ tình cảm với cô một cách dịu dàng, cô gái bẽn lẽn đồng ý.

Giá mà cậu yêu cô từ đó thì tốt biết bao nhiêu, chuyện đáng buồn cũng sẽ không xảy ra nhiều như vậy.

Trong đầu cậu nhớ lại vô số cảnh tượng, cuối cùng cậu dán chúng vào một tờ giấy trắng, người phụ nữ trong bức tranh dần dần chồng lên những khuôn mặt trong ký ức của cậu…

Một học sinh tò mò tiến đến, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong bức tranh và nghi ngờ hỏi cậu: “Thưa thầy, chị gái xinh đẹp trong tranh có phải là cô gái mà thầy thích không?”

Khuôn mặt mũm mĩm của cậu bé đỏ bừng, cậu bé chớp chớp đôi mắt đen láy như hai viên ngọc quý nhìn thầy.

Kỷ Thừa Lễ vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé mập: "Đoán đúng rồi, đúng là thông minh, chị gái xinh đẹp trong bức tranh là người quan trọng nhất cuộc đời của thầy, cho nên thầy mới dành cả đời này để tương tư chị ấy”.

“Nhưng chị gái xinh đẹp này nhìn rất giống mẹ của Tiểu Vãn". Cậu bé mập nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

"Mẹ của Tiểu Vãn?"

Kỷ Thừa Lễ hơi sửng sốt, không kìm được mà nghĩ đến một người con gái mà cậu đã chờ đợi quá lâu.

Cậu lầm bầm rồi bỗng nhiên không cầm chặt được cọ vẽ trong tay nữa, cậu đưa tay ra đỡ lấy vai cậu bé, kinh ngạc xen lẫn hưng phấn nhìn đứa bé.

“Nói cho thầy biết,Tiểu Vãn là ai, mẹ của em ấy là ai?"

Cậu bé mập không hiểu vì sao thầy giáo lại đột nhiên kích động như vậy, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, cậu bé thành thật nói: "Tiểu Vãn là hàng xóm mới chuyển đến gần nhà con, bạn ấy là một cô rất xinh đẹp và dịu dàng, bạn ấy trông giống hệt chị gái xinh đẹp trong bức tranh của thầy”.

Giống hệt?

Cây bút vẽ trong tay Kỷ Thừa Lễ rơi xuống mặt bàn kêu “lộc cộc”, nghe những lời nói của cậu bé mập, cậu mãi không thể định thần lại.

Trên đời này sao có thể có người trông giống hệt nhau cơ chứ.

Cho nên, chắc hẳn là cô ấy đã quay về.

Khóe miệng cậu nở một nụ cười, cậu vô thức nắm chặt bảng vẽ trong tay.

Cậu vốn tưởng rằng cả đời mình sẽ không bao giờ có thể đợi được cô.

Nhưng không ngờ rằng ông trời vẫn nhủ lòng thương cậu, cuối cùng cô đã quay về.

Sau mười năm lại quay trở về điểm ban đầu, lần này liệu cô có thể cho cậu thêm một cơ hội để chăm sóc cô đến cuối đời hay không?

Xe cộ qua lại tấp nập trên đường, khi đi qua một cột đèn giao thông, Kỷ Thừa Lễ cuối cùng đã nhìn thấy hình bóng luôn bám lấy cậu trong giấc mơ, một hình bóng vẫn đẹp đẽ và rung động như mười năm về trước.

Cậu đã nhiều lần tưởng tượng cảnh hai người gặp lại nhau sẽ như thế nào, nhưng cậu chưa từng nghĩ đến trường hợp này, cho nên khi người con gái trong mộng xuất hiện trong tầm mắt, cậu lại mất đi sự bình tĩnh.

Vốn tưởng rằng mười năm là đủ để cậu có lý trí đối mặt với người yêu cũ, nhưng cậu không ngờ rằng một cái nhìn lại cô, một hình bóng từ cô, lại khiến cậu rối tung lên.

Dưới cậu nắng chói chang, người con gái xinh đẹp xõa mái tóc đen nhánh, tay phải ôm một đứa bé gái chừng bốn, năm tuổi, cười cười nói với với mọi người.

Bé gái tết hai bím tóc, trên tay cầm một cây kẹo mút, khi cười lên hàng lông mày liền cong cong, là một cô nhóc nhỏ nhắn thanh tú, xinh đẹp như vầng trăng khuyết, bề ngoài có chút giống cô.

Cậu biết mình không nên làm phiền cô, cô đã có cuộc sống của riêng mình và đang sống hạnh phúc, sự xuất hiện của cậu chỉ mang đến cho cô những phiền phức…

Nhưng cậu không làm được, người con gái mà cậu chờ đợi cả đời, chẳng lễ cứ như vậy rời khỏi thế giới của mình, cậu không làm được, cậu không thể khoanh tay đứng nhìn cô rời xa như vậy.

Kỷ Thừa Lễ đuổi theo, vừa đẩy xe lăn của mình vừa điên cuồng đuổi theo cô, những chiếc xe qua lại đều bị hành vi liều lĩnh này của cậu làm cho kinh hãi, họ tới tấp bóp còi, chửi rủa.

“Điên à, không muốn sống nữa hay gì?”

Thế nhưng——

Cậu vẫn không thể đuổi kịp cô.

Cậu có cố gắng thế nào cũng không thể với tới được khi một người đàn ông khác đã nắm lấy tay cô, khiêm tốn van xin và nói với cô: "Anh nhớ em, cầu xin em hãy quay về bên anh”.

Trong ánh mắt, người đàn ông đó cầm hai ly kem cốc bước đi bên cạnh người phụ nữ, ôn nhu cười nói: “Hạ Tiểu Vãn, năm nay con đã bảy tuổi, không thể quấn lấy mẹ như vậy nữa”.

Cô gái nhỏ bĩu môi, uất ức ôm chặt lấy đùi mama: "Papa thật keo kiệt, không phải mỗi tối Papa đều quấy lấy mama đòi thơm đấy hay sao?”

Người đàn ông khẽ ho mấy tiếng, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, bị con gái bắt gặp cảnh mình làm nũng vợ, tựa hồ có hơi xấu hổ: "Đó còn không phải là tại vì con ngày nào cũng quấn lấy mama rồi đòi ngủ cùng hay sao?”

Cô con gái hung hăng cắn một miếng kẹo mút: "Papa không biết xấu hổ, mama là của con".

Người đàn ông mỉm cười cắn một miếng kem, tận dụng chiều cao của mình, anh ta ôm lấy người phụ nữ và hôn thật mạnh lên môi cô, cậu dụi dụi vào mặt cô bé một cách khiêu khích: "Thấy chưa, mama là của bố”.

“Papa là người xấu”.

Cô con gái tức giận bĩu môi, quay lưng lại, uất ức chạy về phía công viên.

Vãn Ninh ở bên cạnh nhéo thắt lưng anh ta, khẽ cười: “Hạ Tiểu Gia, anh thật có bản lĩnh, đến ngay cả với con gái mình mà anh cũng ganh tỵ được”.

Hạ Tiểu Gia ôm cô vào lòng, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, vùi đầu vào cổ vợ: “Anh mặc kệ, anh mặc kệ, kể từ sau khi có Tiểu Vãn, em liền không còn thương anh nữa, nhân lúc con bé không có ở đây, em mau hôn anh một cái được không?”

Bộ dáng kiều mị và ủy khuất giống hệt như cô con gái đang hờn dỗi phía xa, Vãn Ninh không còn lấy làm lạ trước bộ dạng lưu manh của anh nữa, cô mỉm cười rồi kéo cổ anh, ghé vào tai anh thỏ thẻ: “Ngoan, đừng có làm loạn nữa, con bé chạy mất tiêu rồi kìa”.

Trái tim Hạ Tiểu Gia ngứa ngáy không chịu nổi vì bị nữ yêu tinh trêu chọc, không biết nghĩ tới chuyện gì mà lỗ tai có chút nóng lên: "Vậy em hôn anh một cái đi, hôn xong anh sẽ không quấy rầy nữa".

Vãn Ninh bị anh ôm lấy thì cảm thấy hơi xấu hổ, cô khẽ dụi trán vào khoé môi anh: “Chỉ một cái thôi đấy”.

Được, chỉ một cái.

Bóng người ở ngã tư đường chậm rãi dừng lại, hai tay nắm chặt xe lăn, toàn thân run rẩy, giống như không khống chế được chính mình, nước mắt lăn dài trên má.

Rốt cuộc, cũng đã đi đến hồi kết.

Cho dù không muốn tin vào kết cục này, nhưng cũng không có cách nào để thay đổi được nó.

Cứ vậy đi.

Cả đời này, cứ trốn trong bóng tối, được trông thấy cô hạnh phúc chẳng phải cũng là chuyện tốt hay sao?

Người đàn ông nghẹn ngào bật khóc thành tiếng, hết như một đứa trẻ không tìm được đường về nhà, đau đớn, tuyệt vọng…

Lúc tìm được Hạ Tiểu Vãn, cô gái nhỏ hình như có chút sợ hãi, cô bé dụi dụi mắt ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết, bên cạnh cô còn có một người đàn ông lạ mặt, mặc áo khoác đen, đội mũ rộng và đeo khẩu trang dày, rõ ràng đang là mùa hè nhưng lại mặc kín đến như vậy.

Vãn Ninh lập tức chạy tới, ôm cô con gái vào lòng: "Đừng khóc đừng khóc, Tiểu Vãn, có chuyện gì vậy?”

Người đàn ông dường như bị cô làm cho sợ hãi nên vội vàng lấy tay che mặt, sau đó như có tiếng động gì đó, anh ta vội vàng quay lưng lại, lấy áo khoác che đi phần da hở ra ngoài.

Hạ Tiểu Vãn nức nở ôm chặt lấy cổ Vãn Ninh: “Mama, có ma”.

Nghe thấy chữ “ma”, người đàn ông bên cạnh bỗng rùng mình, sau đó càng giấu mặt mình kỹ hơn, quét mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, anh ta huơ tay huơ chân nói một tiếng: “Xin lỗi, là tôi đã làm con bé thấy sợ”.

Giọng nói khàn khàn giống như bị cưa cắt qua, nghe rất khó chịu.

Vãn Ninh cũng bị giọng nói đột ngột của người đàn ông làm cho giật mình, cô ôm con gái và lùi lại một bước theo bản năng.

Người đàn ông bị động tác của cô làm cho sững sờ, đứng hình tại chỗ vài giây, sau đó xấu hổ quấn chặt áo khoác, cúi đầu đi về phía con đường phía xa.

Vừa cúi đầu xuống, Vãn Ninh đã nhìn thấy khắp cổ người đàn ông đều có vết sẹo, xanh đỏ lẫn lộn, vết bỏng rất nghiêm trọng, không chỉ có cổ, còn có chỗ bị quần áo che lại, hẳn là đã nhiều năm rồi.

Vạn Ninh thở phào nhẹ nhõm, hơi ngước mắt lên nói với người đàn ông vội vã rời đi: “Xin lỗi, chắc hẳn con gái tôi đã làm điều gì đó có lỗi với anh, mong anh đừng để ý”.

"Không, không sao, tôi không để ý đâu".

"Vậy là tốt rồi". Vãn Ninh mỉm cười tiến lên hai bước, chớp chớp mắt: “Đúng rồi, chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi phải không, tôi luôn cảm thấy ánh mắt của anh rất quen thuộc".

Người đàn ông siết chặt áo khoác che trước ngực, gượng cười nói: "Sao…sao có thể cơ chứ, tôi mới chỉ về nước được một tuần, sao chúng ta có thể từng gặp nhau được chứ?”

Người phụ nữ hất hất mái tóc, mỉm cười ái ngại: "Cũng phải, rõ ràng là mười năm trước anh ấy đã mất rồi, tôi đúng là ngốc mà, vậy mà lại nhìn nhầm anh thành anh ấy, thành thật xin lỗi”.

“Không…không có gì”.

Hô hấp của người đàn ông có chút không ổn định, anh ta cố tránh phát ra âm thanh lạ, ánh mắt tham lam mà bí ẩn nhìn cô, từ đầu tóc cho tới bàn chân, từng li từng tí nhìn cô thật kỹ.

Thật tốt, cô sống hạnh phúc hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng.

Cô vẫn nhớ anh, và thế là đủ.

Cứ để như vậy đi, để cho cô tưởng rằng anh đã chết trong trận hỏa hoạn kia, như vậy, ấn tượng mà cô lưu lại mãi mãi sẽ là khí phách hiên ngang, mà không phải là bộ dáng quỷ dị vô nhân tính này.

Người như anh thì có tư cách gì đứng ở bên cạnh cô?

Tạm biệt, người con gái mà tôi yêu, hy vọng kiếp sau có thể gặp được em sớm hơn.

Người phụ nữ ôm cô bé đi ngược về hướng vừa rồi, cô bé nằm trên vai mẹ, khi thấy ba chạy tới liền nức nở nhào vào lòng người đàn ông, nũng nịu nói: “Papa, hôm nay con đã nhìn thấy ma!"

Người phụ nữ xoa đầu cô gái nhỏ: "Không phải ma, chỉ là chú bị thương mà thôi, từ sau Tiểu Vãn không được lỗ mãng như vậy nữa".

Hạ Tiểu Gia một tay ôm con gái, một tay ôm vợ, gia đình ba người vô cùng hạnh phúc.

Một tiếng kêu khàn khàn thống thiết từ phía sau truyền đến, người đàn ông quấn chặt áo khoác trốn vào trong góc, lồng ngực đau thấu tim.

Tạm biệt, người yêu yêu dấu, lần này, anh thực sự không thể bên em được nữa.

Khóe miệng Vãn Ninh khẽ cong lên, nụ cười có chút dịu dàng, yêu không thể chia lìa, kết thúc như vậy mới là kết thúc viên mãn nhất đúng không?
Chương kế tiếp