Nữ Phụ Không Làm Theo Kịch Bản

Chương 59: VƯƠNG GIA THIÊN 3
Vân Nghiên tới chùa chính xác là có vài phần tâm tư muốn tìm y thuốc, nghe nói Không Giám pháp sư trong chùa không chỉ Phật pháp huyền diệu mà y thuật còn cao siêu, nếu được thầy chỉ điểm thì chắc chắn sẽ có tác dụng rất lớn.

Chỉ là không biết sao nàng ta có thể nhìn ra chuyện này, mà ánh mắt của nàng thực sự làm người ta cảm thấy quái dị.

Vân Nghiên lướt qua nhìn ẩn ý với Vân Cửu bên cạnh, sau khi dùng mắt trao đổi ý xong, thị vệ nhanh chóng lui xuống.

Mỗi tháng vào ngày mùng một và mười lăm, người đến thắp hương bái phật rất nhiều, đặc biệt là chùa có tiếng như thế này, khách hành hương đông, khách đến đầy chùa.

Ở lại chùa Thông Huyền mấy ngày, Vân Nghiên có được Không Giám pháp sư chỉ điểm, tâm tình thư giãn không ít, sau khi trở lại biệt viện Vân Ẩn, hạ nhân tới thông báo, nữ tử được cứu giúp lúc trước sớm đã tỉnh rồi, hỏi hắn nên xử trí như thế nào.

Vân Nghiên vẫy vẫy tay, không nói câu nào, lập tức rời đi đến hướng thư phòng.

tiếng cửa phủ màu đỏ “peng” 1 tiếng đóng lại, chủ nhân gia trở về làm cả tòa biệt viện náo nhiệt không ít.

Vãn Ninh cảm thấy rõ rệt hạ nhân hầu hạ trong phủ so với lúc trước càng đặc biệt dụng tâm, nha hoàn trong biệt viện đều dùng hết tinh lực trang điểm hoa hòe lộng lẫy, chỉ mong chủ tử để ý tới, hưởng thụ cả đời vinh hoa phú quý.

Nàng ở vân vương phủ trong nhiều ngày cũng coi như thư thái, Châu Nhi từng dò thăm về thân thế của nàng, Vãn Ninh phối hợp sao cho càng bi thảm càng tốt, bịa ra cho mình một thân thế thập phần bi thảm.

Nàng nói mình vốn dĩ ở trong gia đình nghèo khổ trong một thôn ở gần đây, từ nhỏ cùng phụ thân sống nương tựa lẫn nhau, hai người dựa vào bán chút thảo dược mà sống.

Không ngờ tới có một ngày bị ác bá Lý Thị trong thành nhìn trúng, ác bá kia buộc nàng làm tiểu thiếp thứ 18 của hắn, nàng thà chết chứ không chịu, ác bá kia liền ghi hận trong lòng, đem nàng nhốt vào trong quan tài, muốn chôn sống nàng.

May mà có công tử đi ngang qua cứu giúp, mới nhặt được cái mạng nhỏ này về.

Nữ tử buồn rầu gảy gảy tua rua trên màn, người khác tin hay không là một chuyện, nàng thích bịa như nào là chuyện của nàng.

Vân Nghiên đứng trước cửa sổ, cặp mắt sâu như hồ nước đôi mắt lẳng lặng nhìn một gốc cây hải đường trong viện, nha hoàn phía dưới cung kính bẩm báo việc trong phủ mấy ngày qua.

“A Vãn cô nương thực sự đáng thương, ác bá kia đã hãm hại cha của nàng ấy, lại cưỡng ép nàng làm thiếp, nếu không phải công tử ra tay tương trợ, chỉ sợ cô nương đã sớm mất mạng”

Châu Nhi vừa nói ánh mắt vừa hiện ra vài phần thương tiếc, A Vãn cô nương nhu mì xinh đẹp như vậy, nếu không có người bên cạnh bảo vệ, thực tình sẽ rất nguy hiểm.

Nam nhân đứng trước cửa sổ vuốt ve ngón cái, sau một lúc lâu, hắn cúi đầu, “Nàng ta nói như vậy thật sao”

Nha hoàn gật gật đầu, “Đúng vậy, chủ tử.”

Nam nhân đôi mắt híp lại, thanh sắc trên mặt bất động, trong lòng lại có chút vi diệu.

Bị ác bá cưỡng ép lấy sao

Kể ra cũng là một lý do không tồi.

Nếu không phải lúc trước hắn đã tra được thân phận của nữ tử này, chỉ sợ cũng sẽ tin câu chuyện này.

Chỉ là

Vân Nghiên đưa ánh mắt xuống, tầm mắt dừng ở nha hoàn vẫn đứng yên chỗ cũ, vẻ mặt mang vài nét thất vọng khó nhìn ra.

nữ tử của Đại Ngụy đều thích lừa gạt người như vậy sao.

Một người, hai người đều như vậy, quả thật làm người ta có chút thất vọng.

Lòng bàn tay hắn chống vào song cửa sổ làm bằng gỗ Ô Đàn, nhẹ nhàng cọ xát, nhìn nô tì này còn không chịu đi, giọng nói có chút không kiên nhẫn, “Ngươi còn có chuyện gì”

Lông mày Châu Nhi nhẹ nhàng nhướn lên, cẩn thận quan sát tâm trạng chủ tử của mình, lại chỉ nhìn thấy một bóng dáng vân đạm phong khinh, nàng nghĩ ngợi, cắn cắn môi tiếp tục nói.

“Công tử, A Vãn cô nương đã tỉnh rồi, ngài muốn sắp xếp như thế nào”

Là định thu nạp làm thiếp, hay là đưa ra ngoài phủ

Đừng trách Châu Nhi nghĩ nhiều, chỉ là e với dung mạo kia của A Vãn cô nương, nếu bị đưa ra ngoài phủ, chỉ sợ là sống không quá đêm nay.

Cô tự nghĩ, nếu công tử có thể nạp A Vãn cô nương làm thiếp, thì cũng coi như anh hùng cứu mỹ nhân, thành toàn một chuyện đẹp.

“Hỗn xược.”

Nhưng cô không nghĩ tới công tử nhà mình lại bài xích A Vãn cô nương như vậy, rõ ràng lúc trước còn dặn dò nàng phải chăm sóc vết thương cho cô nương thật tốt, bây giờ chưa qua bao lâu, công tử liền thay lòng đổi dạ rồi.

Khuôn mặt nhỏ của tỳ nữ trắng bệch, hoảng loạn nói, “Nô tỳ đáng chết, chỉ là việc này không liên quan đến A Vãn cô nương, là nô tỳ thấy cô nương đáng thương, mới tự ra chủ ý”

Vân Nghiên nhăn mày, trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, “Nàng ta hứa với ngươi cái gì, lại làm cho người tận tâm trung thành như thế”

Không khí lặng im trong chớp mắt, thân mình Châu Nhi đều run lên, thanh âm ủy khuất run run nói, “Cô nương thật sự không hứa hẹn điều gì với nô tỳ, thật sự là chủ ý của nô tỳ, cầu công tử tha mạng”

Vân Nghiên nhìn vẻ mặt này, trong lòng đột nhiên có chút bực bội, cũng không biết hôm nay làm sao, lúc trước hắn cũng không dễ dàng tức giận xúc động như thế này.

Ho nhẹ vài tiếng, phất phất tay với người dưới đất, “Thôi, niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, lần này không tính toán với ngươi, chỉ là không được có lần sau.”

“Đối với A Vãn cô nương kia, đợi sau khi vết thương của nàng ta lành hẳn, liền sai người đưa ra khỏi phủ.”

Dứt lời liền rời đi

Bộ dạng thanh lãnh không dục, bộ dáng tự nhiên tùy ý

Khi Châu Nhi quay trở lại viện, tâm tình rõ ràng không thế nào vui được, Vãn Ninh ngồi ở đình mát hóng gió ngắm hoa, tóc đen như mực rủ ở trên đầu gối, trong tay thiếu nữ cầm mấy bông hoa hải đường quý hiếm, che đi nửa gương mặt xinh đẹp kiều diễm.

Nhìn bộ mặt ủy khuất đáng thương của cô gái, nàng không nhịn được duỗi tay ra xoa đầu tiểu nha hoàn, dịu dàng nói, “Nhìn xem đây nhà tiểu nha đầu nhà ai, lại có bộ dạng yêu kiều như vậy, để người ta thấy rồi, không nhịn được mà muốn cắn cho một cái.”

Tiểu nha hoàn hít hít mũi, hai má đỏ bừng như tôm hùm đất nấu chín, “Cô nương chớ có trêu ghẹo nô tỳ”

“Cái này không phải là trêu ghẹo nha”

Vãn Ninh xinh đẹp cười, sóng mắt lưu chuyển, hải đường che môi hồng, làm người ta không có cách nào cự tuyệt được yêu cầu của nàng, “Ngoan ngoãn lại đây, để tiểu tỷ tỷ cắn một miếng nếm thử xem, là vị ngọt gì”

Châu Nhi bị nàng trêu như vậy mặt đỏ bừng bừng, gấp đến độ dậm dậm chân, “Cô nương”

Vãn Ninh mi mắt cong cong, chống cằm dịu dàng nói, “Ai da, Châu Nhi tức giận rồi, làm người ta càng muốn trêu.”

Tỳ nữ cắn khóe miệng, hai má càng đỏ hơn, “Cô nương còn như vậy, nô tỳ giận thật đấy.”

Như này mà cũng giận sao.

Vãn Ninh hứng thú có chút tiêu tan, các tiểu tỷ tỷ cổ đại ai nấy đều liễu yếu đào tơ, so với nam nhân đáng yêu hơn nhiều, chỉ là trêu ghẹo một tí rất dễ xấu hổ.

Ánh mắt nàng chất đầy ý cười dơ tay ra, ngón tay trắng muốt vuốt ve gương mặt của cô gái, sau đó dừng ở trán của thiếu nữ, nhẹ nhàng búng nhẹ, “Hôm nay làm sao vậy, tên tiểu tử nhà nào không có mắt bắt nạt tiểu khả ái nhà ra rồi, mau nói đi, để tỷ tỷ thay ngươi xả giận”

mặt Châu Nhi bỗng chốc cứng đờ, sau đó quay mặt đi, khô khốc nói một câu, “Không có ai bắt nạt nô tỳ.”

Vãn Ninh hơi hơi nhướng mày, “không có thật sao”

Tiểu nha đầu muốn nói lại thôi, đôi mắt tròn đỏ lên, càng thêm ủy khuất đáng thương, “Là công tử nhà ta, công tử nói, đợi vết thương cô nương khỏi hẳn, liền sai người đưa cô nương ra khỏi phủ.”

Vãn Ninh không nhịn được “Phụt” một tiếng bật cười.

Gió nhẹ phất qua, cánh hoa hải đường rơi xuống, môi hồng của thiếu nữ lộ ra ngoài, mắt như nước mùa xuân, cười rộ lên hoàn toàn rung động lòng người, “Chỉ vì chuyện này?”

Đối phương ngơ ngác nhìn nàng, dường như vẫn còn chìm đắm trong bức tranh tuyệt sắc kia chưa hồi tỉnh được lại.

“Cô nương biết rõ bản thân xinh đẹp, lại còn luôn bắt nạt nô tỳ như vậy” Châu Nhi cắn cắn môi, đáy mắt lộ vẻ sốt ruột.

“Ta không hề bắt nạt ngươi.”

Tiểu nha đầu vẻ ánh mắt ái mộ nhìn nàng

Vãn Ninh hơi hơi ngước mắt, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu của cô gái, “Châu Nhi không cần lo lắng cho ta, đợi khi vết thương của ta khỏi hẳn, ta đương nhiên phải rời khỏi chỗ này, còn việc đi đâu, trời đất bao la, ắt sẽ có chỗ cho ta dung thân.”

“Nhưng cô nương xinh đẹp như vậy, sẽ khó tránh khỏi có người xấu gây rối.”

“cô bé ngốc”

Vãn Ninh xoa xoa khuôn mặt nhỏ của đối phương, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.

Thật là một nha đầu ngốc đơn thuần, nếu đã ăn vạ được vương gia công tử nhà ngươi, sao nàng có thể dễ dàng buông tay như thế được.

muốn đuổi nàng đi, không dễ như thế, trong vương phủ hoa đẹp người đẹp, nàng ở lâu như vậy rồi, có chút luyến tiếc đám tiểu tỷ tỷ dễ thương kia.

Hoa hải đường bên ngoài đình nở lúc đẹp nhất, thiếu nữ cong cong mắt, mái tóc đen nhánh bay qua chiếc eo mảnh, bàn tay trắng của nữ nhân nhẹ dương lên, đang muốn ngắt đóa hoa cao lãnh ngoài đình.

Đột nhiên ――

“Dừng tay.”

Phía sau truyền tới một thanh âm ôn nhuận trầm thấp.

Có điểm khàn khàn, nói không ra là có dễ nghe hay không, chỉ là cho người ta một loại cảm giác ôn nhu.

động tác của Vãn Ninh đột ngột dừng lại, hàng ngàn sợi tóc phấp phới ở eo, thiếu nữ hiện ra ánh mắt cười đa tình lay động người, nghiêng đầu, yêu kiều nhìn hắn.

Nam nhân không bị dung mạo như hoa kia mê hoặc, ngược lại lộ ra vẻ thương tiếc đối với bông hoa mà nàng cầm trong tay, “Đừng chạm vào hoa của ta.”

“Hoa” Vãn Ninh hướng về phía người mới tới hơi hơi mỉm cười, “Hoa này nở chính xác là rất đẹp, rất xứng với cây trâm của ta.”

Ngón tay như ngọc nắm được nhành hoa, nhẹ nhàng bứt xuống, cây hoa hải đường nở rũ kia vừa nhẹ vừa dễ bứt liền như vậy mà nằm trong bàn tay của nữ tử



Mọi người đều biết, Vân Vương điện hạ tính cách ôn nhuận thích nhất là chăm sóc đống hoa hoa cỏ cỏ này, ngay cả đi ra ngoài tìm thuốc, cũng muốn đem mấy cây hoa hải đường này đi.

Nữ nhân này thật là không biết tốt xấu, lại dám ngắt cây hoa hải đường chủ tử yêu quý nhất.

Lần này toi rồi, chủ tử tức giận rồi.

Thập Nhất bên cạnh âm thầm lùi một bước, tránh cho lúc chủ tử phát hỏa bị tai bay vạ gió.

“Ngươi” Vân Nghiên hít một hơi sâu, nghiêm mặt, nhanh chóng bước lên phía trước, nắm chặt lấy cổ tay của nữ nhân, “Ai cho ngươi động vào hoa của ta”

Bàn tay trắng nhỏ dài của cô gái, tay cầm hoa hải đường vẫy ra mấy lần, vẫn không rút ra được, như có chút oán trách nhìn hắn, “Ngươi nắm tay ta đau rồi.”

Hơi thở ấm áp phảng phất quanh đầu mũi, Vân Nghiên lúc này mới ý thức được khoảng cách của hai người quá gần, hắn theo bản năng mà muốn lùi về phía sau, mà quên mất mĩnh vẫn đang nắm chặt cổ tay của người ta, liền đưa luôn thiếu nữ trước mặt lùi ra phía sau.

Nam nhân bị nàng đánh cho mấy cái lùi mấy bước về sau, không cẩn thận dẫm vào cục đá ở dưới chân, mất thăng bằng, hai người cùng ngã vào biển hoa thơm ngát, đè lên một mảng hoa lớn.

“Ai za, đau quá”

Trên môi thiếu nữ lộ ra tiếng ưm.

Vân Nghiên gồng mình cúi đầu xem, chỉ thấy ở giữa trăm hoa, hàng mi dài đen láy mỏng như cánh bướm run lên nhè nhẹ, một giọt nước mắt trong như pha lê treo ở đuôi mắt, bộ dáng lung lay yếu ớt càng làm người ta không nhịn được mà muốn ôm nàng chặt hơn

Đối với ánh mắt của hắn, đôi mắt xinh đẹp động lòng người như hờn như giận lườm hắn ta một cái, tuy nàng không có ý mê hoặc, nhưng ánh mắt kia quá thu hút người, làm cho người ta tâm gan ngứa ngáy.

Cổ họng của nam nhân có chút ngứa ngáy, hắn ho nhẹ vài tiếng, chân tay luống cuống buông tay ra, không dám đụng vào nữ tử nằm trên ngực, “Xin, xin lỗi”

Vãn Ninh khóe miệng hơi giơ lên, nàng nâng tầm mắt, trên mặt có một tia ý cười, cắn cắn môi, cố ý lộ ra bộ dạng đau đớn cực điểm, “Đau quá”

Nam nhân bị đè phía dưới càng thêm vài phần áy náy.

“Thực sự xin lỗi”

Ta thật sự không phải cố ý

Hắn cũng không biết vì sao biến thành cái bộ dạng như này.

Hạ nhân bốn phía đều bị cảnh tượng này dọa cho ngây người, không phải nói muốn xả giận sao, sao lại biến thành chủ tử đẩy người ta ngã rồi.

sắc môi nam nhân có chút tái nhợt, Vãn Ninh duỗi tay chống lên ngực hắn, muốn mượn lực đứng dậy, lại không nghĩ rằng chuỗi trang sức ngọc bên hông không cẩn thận cuốn vào thắt lưng của hắn.

Nàng nhấc mình dậy, quần áo nam nhân liền bị xé ra ở giữa, lộ ra trung y màu trắng bên trong.

Tuy là Vãn Ninh đủ kiên định, nhưng cũng bị vẻ đẹp của nam nhân nằm trong biển hoa hải đường trước mắt làm cho lóe hai mắt.

“Ta”

Tim Vân Nghiên bỗng nhảy lên một cái, hắn vừa kinh vừa giận, đời này hắn chưa từng chật vật như vậy qua.

Nam nhân nhanh chóng quyết định ôm chặt eo của nữ nhân, đem nàng ôm vào trong lồng ngực, tránh cho tình trạng thảm hải của mình lộ ra trước công chúng.

Thiếu nữ không phòng bị kịp bị hắn kéo xuống, mái tóc đen dài rũ xuống, mùi hương quyến rũ bay qua mũi, nàng dương đôi mắt đẹp nhìn hắn, trong đôi mắt kia tràn đầy kinh ngạc, ngơ ngác ngã vào trong lồng ngực hắn.

“ô”

Nam nhân không nhịn được mà phát ra một tiếng kêu rên.

Vãn Ninh giãy giụa, quyết tâm đẩy ngực của nam nhân ra, định đứng dậy.

Nam nhân ở phía dưới lại dùng sức ghì chặt lấy eo của nàng, vành tai có chút đỏ lên, “Đừng, đừng nhúc nhích”

Hắn là thanh tâm quả dục, nhưng không có nghĩa là vô dục vô cầu, đặc biệt là đối mặt với một tuyệt sắc nữ tử lay động lòng người như vậy, mềm mại thơm ngát trong ngực , rất khó để không động một tia kỳ niệm nào.

Tim của Vân Nghiên đập nhanh hơn, ớ bên dưới nàng giãy giụa, hắn chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt từ tim truyền xuống bụng dưới, hơn nữa ngày càng mãnh liệt.

Gương mặt bạch ngọc của nam nhân dường như đỏ lên, đối mặt với nữ tử không ngừng giãy giụa, hắn cố gắng giữ chặt tay chân nàng lại, “Ngươi không được động đậy nữa”

Thanh âm khàn khàn trầm thấp, hàm chứa vài phần tức giận.

“Ngươi mau thả ta ra.”

Đôi mắt đẹp ảo não của thiếu nữ trừng trừng nhìn hắn, răng khẽ cắn môi, Vân Nghiên cảm giác yết hầu có chút ngứa, nhìn chằm chằm thiếu nữ một lát, sau đó xấu hổ quay mặt qua chỗ khác.

“Ngươi đừng nhúc nhích, ta tự nhiên sẽ buông ngươi ra”

Vãn Ninh nháy mắt, nhìn thấy hàng mi dài của nam nhân rung lên, như đang chịu đựng điều gì.

Nàng rũ mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười.
Chương kế tiếp