Nữ Phụ Nghịch Tập Trừng Trị Tra Nam

Chương 6: Ảo Cảnh Thứ Nhất: PHẾ VẬT QUÝ PHI (6)
Giang Kim Hoa dung hoa thất sắc lệ nóng chảy dài tỏ rõ đau khổ không thôi. Nàng ta đứng giữa hai hàng phi tần đôi tay ôm bụng trân trối nhìn về hướng tẩm phòng, nói:

- Bệ hạ tuy rằng cát nhân thiên tướng được trời cao phù hộ nhưng hiện tại bệnh tình chuyển biến có phần không tốt... cung nữ thái giám nhiều việc bất tiện không thể dốc lòng chăm sóc... vì vậy bản cung cảm thấy vẫn cần một người trong chúng ta ở lại Chính Long điện này!

Lời Giang Kim Hoa thấu tình đạt lý không ai có thể phản đối được. Chương Hàm Yên đoán chừng những phi tần khác cũng giống như nàng chỉ muốn chạy khỏi Chính Long điện.

Chương Hàm Yên ngẫm nghĩ một lúc mới lên tiếng:

- Dung Phi muội muội nói không sai, chỉ là Dung Phi muội muội cùng Bệ hạ tình thâm nghĩa trọng đêm ngày quấn quýt, nếu để người khác lưu lại chăm sóc sợ rằng chính muội muội cũng không thể yên tâm. Mà đến khi Bệ hạ hồi tỉnh không trông thấy muội muội biết đâu lại buồn bã nhung nhớ!

Ý tứ Chương Hàm Yên rất rõ ràng, bình thường Hoàng thượng sủng ái ngươi nhất, nay không may hắn ta mắc bệnh truyền nhiễm ngươi lại muốn đùn đẩy trách nhiệm lên người khác sao. Những phi tần hậu cung còn lại tất nhiên nghe qua liền hiểu, lập tức khụy gối thi lễ.

- Cảm tạ Dung Phi nương nương chăm sóc long thể Bệ hạ!

Giang Kim Hoa tiến thoái lưỡng nan, hai tay nàng ta bất giác ôm lấy bụng.

Chương Hàm Yên thoáng trông thấy không khỏi nhíu mày, nhất quyết không thể để nàng ta dựa vào hài tử mà thoát thân, liền nhanh chóng tiến lên.

- Dung Phi muội muội cứ yên tâm, bản cung và các tỷ muội ở đây sẽ ngày đêm đến Phật đường chép kinh cầu phúc Bệ hạ mau chóng khỏe mạnh còn muội muội thì sớm ngày hạ sinh long duệ khai chi tán diệp giúp Hoàng gia!

Giang Kim Hoa lúc này muốn từ chối cũng khó, mi tâm nàng ta cau chặt, môi cũng cắn đến sắp bật máu. Một hồi lâu sau Giang Kim Hoa mới miễn cưỡng cười, gượng gạo đồng ý:

- Các tỷ muội đã tin tưởng bản cung như vậy, bản cung đương nhiên sẽ không phụ lòng hậu cung mong mỏi, dùng hết tâm sức chăm sóc Bệ hạ!

Thời gian sắp tới có thể tạm thời ăn ngon ngủ yên, nhưng lần này khiến cho Giang Kim Hoa mắc bẫy thật quá dễ dàng, Chương Hàm Yên vẫn cảm thấy chưa an tâm cho lắm.

...***...

Vạn Minh Đế không lên triều mới ba ngày mà tấu sớ đã chất chồng như núi. Trong cung lại có lời đồn thổi tiếc rẻ cho Đại Hoàng tử, nếu như Đại Hoàng tử không mất sớm thì lần này có thể đã được thay mặt Vạn Minh Đế xử lý công vụ. Đương triều Tứ Trụ Đại nhân đều là nguyên lão đã phụng sự ba đời, nếu có thể cầm tay chỉ việc cho Đại Hoàng tử đương nhiên con đường lên ngôi sẽ vô cùng rộng mở.

Chương Hàm Yên nghe mấy lời này chỉ biết thở dài, người ngoài có thể nhìn ra tương lai Đại Hoàng tử lẽ nào Trịnh thị lại không thể. Mảnh giấy đưa trong tang lễ Đại Hoàng tử, Chương Hàm Yên đã chỉ điểm với Trịnh thị rằng chính Giang Kim Hoa là kẻ đứng sau cố tình khiến dịch bệnh lan vào Kính Hy cung.

Trịnh thị hiện tại con đã mất, tuổi tác lại cao nhan sắc không còn, khó có thể lấy lại sủng ái. Nếu báo thù cũng được coi là một loại động lực, thì Chương Hàm Yên tin rằng Trịnh thị chắc chắn sẽ Đông Sơn tái khởi.

Buổi chiều, Chương Hàm Yên ghé qua Chính Long điện, đây là thông lệ, cho dù không phải đích thân chăm sóc nhưng thi thoảng vẫn cần xuất hiện. Chương Hàm Yên vừa trao cho Quang Tổng quản số kinh Phật nàng chép tay được, vừa ướm hỏi:

- Dung Phi muội muội mấy ngày này thật cực khổ... mùa hè còn nóng bức như vậy...

Vốn là không mong chờ vào câu trả lời, nào ngờ Quang Tổng quản lại khiến nàng vô cùng kinh hỉ.

- Nương nương không biết... Dung Phi nương nương hiếm khi tự mình vào tẩm phòng, mọi việc từ vệ sinh thân thể, thay y phục, bôi thuốc đều là cung nữ Hương Hoan làm thay!

Chương Hàm Yên tuy trong lòng vui vẻ nhưng vẫn giả vờ như đang bối rối, sau đó rất nhanh liền rời khỏi Chính Long Điện. Ra đến Ngự Hoa viên, nàng mới phân phó Nhị Hồng tìm cách liên lạc với Hương Hoan.

Chập tối, khi Chương Hàm Yên vừa tắm xong còn đang hong khô tóc thì Hương Hoan đến. Chương Hàm Yên vội vàng đưa nàng ta vào trong, lựa lời an ủi:

- Bản cung không nghĩ Giang thị lại tàn độc thế này!

Hương Hoan ngân ngấn nước mắt, lắc lắc đầu.

- Nô tì số khổ... từ khi theo Dung Phi nương nương đến giờ... chưa từng được đối xử công bằng...

Chương Hàm Yên chậc lưỡi một tiếng, hồi lâu mới thì thầm:

- Ngươi xuất thân từ Vương phủ nếu như cảm thấy không thể tiếp tục hầu hạ một chủ tử như Dung Phi thì nên cầu xin Lương Vương điện hạ cho phép quay về Vương phủ!

Hương Hoan mím môi đáy mắt ánh lên tia lửa hận.

- Trừ khi Dung Phi không còn... nếu không tuyệt đối Lương Vương điện hạ sẽ không đồng ý!

- Mấy lời này ngươi chỉ được giữ trong lòng, không nên trực tiếp nói ra! - Chương Hàm Yên khẽ giọng nhắc nhở nàng ta.

Trong phòng yên ắng chỉ nghe tiếng gió thổi qua cửa sổ, Nhị Hồng bắt đầu treo đèn lồng lên trước thềm hoa, Hương Hoan cũng hành lễ quay về. Chương Hàm Yên nghĩ nghĩ rồi ra hiệu nàng ta dừng bước, nói thêm:

- Dung Phi chỉ cần thất sủng... ngươi... biết đâu có thể rời khỏi Hoàng cung.

Hương Hoan bần thần lặng nhìn nàng, cuối cùng cũng không để lộ biểu tình, cứ thế cúi đầu rời đi.

Nhị Hồng gác cần treo đèn qua một bên, nhìn theo vạt áo cung nữ xanh sẫm màu lo ngại hỏi:

- Nương nương... người tin Hương Hoan sẽ phản bội Dung Phi nương nương ư?

Chương Hàm Yên hít một hơi sâu ngẩng đầu ngắm vầng trăng cuối chân trời.

- Lương Vương chính là giới hạn của Hương Hoan, nàng ta đi theo Giang Kim Hoa vì Lương Vương, chịu tủi nhục cũng là vì Lương Vương... nên nếu như có cơ hội... nàng ta ắt hẳn sẽ muốn quay về... vả lại Giang Kim Hoa lần này thật sự đã ép Hương Hoan quá mức rồi!

...***...

Mùng năm tháng năm Tết Đoan Dương, Trịnh Quý nhân có làm một ít điểm tâm bánh ngọt đích thân đem tặng Trường Xuân cung, lại muốn nhờ vả Chương Hàm Yên đưa đến Chính Long điện. Cấp bậc của Trịnh thị hiện tại rất thấp nếu không được tuyên triệu thì không thể tùy ý gặp gỡ thánh nhan. Chương Hàm Yên cũng chẳng cự tuyệt nàng ta, liền sắp xếp giữa trưa cùng nhau thỉnh an Hoàng thượng.

- Nghe nói bệnh tình của Bệ hạ đã đỡ phần nào? - Trịnh Quý nhân vừa vân vê vạt áo vừa e dè hỏi.

Chương Hàm Yên phất phơ quạt ngọc trong tay nụ cười vô cùng tươi tắn.

- Dung Phi muội muội tận tâm chăm sóc như thế cho dù bệnh tình Bệ hạ có nặng đến độ nào cũng chóng khỏi mà thôi!

Nhắc đến Giang Kim Hoa vành mắt Trịnh Quý nhân liền ửng đỏ gân máu, khóe môi ngay lập tức run rẩy. Chương Hàm Yên không nói thêm nữa, hành thiện gặp thiện gieo ác gặt ác, mối hận này của Trịnh thị e rằng Giang Kim Hoa muốn cản cũng không cản nổi.

Mỗi người cứ thế đuổi theo một suy nghĩ, chẳng mấy chốc bước chân đã dừng lại trước Chính Long điện.

Chương Hàm Yên mỉm cười nhìn Quang Tổng quản đang gà gật ngủ, khe khẽ hỏi:

- Bệ hạ vẫn còn thức chứ?

Quang Tổng quản thoáng trông thấy thạp bánh ngọt trên tay Nhị Hồng liền cười cười nói nói:

- Nương nương cứ vào đi, Bệ hạ vừa mới dùng thuốc xong tinh thần đang rất tốt!

Chương Hàm Yên xuất thân từ danh gia thế tộc kinh thành, ngay khi tiến cung đã một tước Quý phi cao cao tại thượng. Hiện tại nàng tuy bị giáng một bậc, nhưng nhìn vào thế lực nhà mẹ đẻ ai cũng phải nể mặt ba phần.

Chương Hàm Yên cùng Trịnh thị tiến vào tẩm phòng. Vạn Minh Đế quả thật chưa ngủ nửa nằm nửa ngồi tựa lưng vào tường, bốn phía long sàn đều phủ một tầng sa mỏng tránh gió lùa.

Chương Hàm Yên khụy chân thi lễ yêu kiều liễu nhược:

- Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Trịnh Quý nhân đi sau giọng nói dè chừng pha lẫn sợ hãi:

- Tần thiếp... tham kiến... Hoàng thượng...

Hương Hoan đang đứng bên cạnh giường vội đem ghế đến mời hai nàng ngồi. Chương Hàm Yên liếc mắt nhìn Hương Hoan một cái, rất nhanh lấy lại điệu bộ vô âu vô lo mà trò chuyện.

- Thần thiếp có làm một ít điểm tâm đem đến, cũng chẳng biết Bệ hạ dùng được hay chăng, nhưng ít nhất vẫn mang được chút không khí Tết Đoan Dương vào Chính Long điện này!

Vạn Minh Đế sau rèm gật đầu, còn hỏi thăm Tứ Hoàng tử mấy câu. Trịnh Quý nhân từ đầu yên lặng lúc này mới lên tiếng:

- Hôm nay Lương Vương tiến cung, tần thiếp nghe nói Lương Vương tài nghệ bắn cung phi phàm biết đâu Tứ Hoàng tử có thể học hỏi được...

Vạn Minh Đế hừ một tiếng, tỏ ra vô cùng ngạc nhiên hỏi:

- Lương Vương nhận chỉ đến huyện Phù Lai xem xét tình hình dịch bệnh... sao có thể tiến cung?

- A! - Chương Hàm Yên tỏ ra bất ngờ khăn tay che miệng, lại nhìn qua Hương Hoan mà hỏi:

- Chủ tử ngươi đâu rồi, bản cung đến đây lâu như vậy vẫn chưa được diện kiến Dung Phi muội muội?

Hương Hoan ấp úng hết nhìn nàng rồi lại quay sang nhìn Vạn Minh Đế, cuối cùng mới nói:

- Nô tì không biết... nô tì ngày đêm hầu hạ trước long sàn chưa từng rời nửa bước... đến bóng áo của Dung Phi nương nương còn chưa nhìn thấy làm sao có thể biết được nương nương đã đi đâu!

Trịnh thị ngẩng người kinh ngạc, Chương Hàm Yên liếc mắt ám chỉ nàng ta đừng thất thố. Trịnh thị rất nhanh liền hiểu ý tứ của nàng, ngay lập tức té nước theo mưa.

- Tần thiếp không hề nhìn nhầm... rõ ràng... rõ ràng là Lương Vương đang cùng Dung Phi nương nương ở trước Ngọc Tú cung trò chuyện!

Chương Hàm Yên phất phất quạt ngọc, giống như vô tình nhắc lại chuyện xưa.

- Dung Phi cùng Lương Vương quan hệ thâm tình, ngày trước Lương Vương trên đường công vụ Giang Châu vô tình gặp mặt Dung Phi trong phủ Tri Châu, mến mộ tài sắc của Dung Phi, Lương Vương liền đưa về kinh tiến cử nàng ta lên Bệ hạ!

Sắc mặt của Vạn Minh Đế đã bệch bạc vì bệnh tật lại càng thêm trắng vì tức giận. Chương Hàm Yên cảm thấy nói cũng đủ rồi, Vạn Minh Đế là người đa nghi, chỉ cần gieo một chút nghi ngờ thì hắn ta dần dần sẽ nảy sinh ác ý.

Chương Hàm Yên kéo tay Trịnh thị đứng dậy, nhíu mày nhìn ra cửa sổ.

- Cũng không còn sớm... Bệ hạ thong thả nghỉ trưa, chúng thần thiếp xin được phép hồi cung không làm phiền nữa!

Chương Hàm Yên cùng Trịnh Quý nhân tản bộ quay về, ngang qua liên hoa hồ thơm ngát hương mùa hạ, nàng cố tình chậm bước dừng chân. Đoán chừng trong lòng Trịnh thị hẳn đã có tính toán, Chương Hàm Yên liền bồi thêm một câu:

- Hương Hoan có thể dùng được!
Chương kế tiếp