Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 12: Nữ phụ quyết định đi lên con đường bán nhan sắc
Chuyện Mộc Trạch Tê và Lâm Thi Vũ chết đuối ở bể bơi, đúng là một tai nạn, không có sóng gió gì, cũng không có lời đàm tiếu nào.

Ảnh chụp lén khi Mộc Trạch Tê ướt thân cũng không truyền ra ngoài.

Không có tin đồn là may mắn trong bất hạnh. Mộc Trạch Tê thở phào nhẹ nhõm.

Mộc Trạch Tê không biết có phải vì Nghiêm Kỷ hay không. Cô không dám hỏi, thậm chí cũng không dám nghĩ đến sự dịu dàng này của Nghiêm Kỷ, sợ mình sẽ ]quyến luyến.

Cô đã đưa ra quyết định, từ từ buông bỏ chấp niệm với Nghiêm Kỷ.

Một kỳ nghỉ dài. Một đám thiếu gia nhà giàu tầng lớp thượng lưu ở thành phố Z cùng nhau tổ chức một cuộc đua xe.

Đương nhiên Nghiêm Kỷ cũng được gọi tên.

Nghiêm Kỷ gần đây có chút phiền muộn không rõ. Anh thích đi đua một mình, không có hứng thú nên không muốn đi.

Nhưng Triệu Nhạc Sinh nhất định phải kéo anh theo.

Nghiêm Kỷ phiền muộn. Sau khi lên xe, một đường phóng nhanh cộng thêm nhiều pha trượt kỹ thuật khác nhau khiến Triệu Nhạc Sinh ngồi ở ghế phụ sợ tới mức mặt trắng bệch.

Triệu Nhạc Sinh sau khi xuống xe điên cuồng nôn mửa: "Nghiêm thiếu, ai chọc mày sao? Hai mạng người trên xe đấy!”

Nghiêm Kỷ châm một điếu thuốc, chỉ chỉ sợi dây đỏ trước xe: "Hạng nhất.”

Triệu Nhạc Sinh vừa mừng vừa ghen tị: "Mẹ kiếp! Tao còn tưởng trong lòng mày phiền muộn, đua xe để phát tiết! Nghiêm thiếu thật đúng là lúc nào cũng hành động theo lý trí!”

Nghiêm Kỷ phun ra vòng khói, lại tiếp tục hút một ngụm lớn.

Anh thực sự rất mệt mỏi. Kể từ lần rơi xuống nước lúc trước, Mộc Trạch Tê càng trốn tránh anh hơn bao giờ hết.

Thời gian quen thuộc vẫn chưa qua? Chỉ là một người mang theo lợi ích tiếp cận mà thôi.

Nghiêm Kỷ nhíu mày sâu hơn, phiền, rõ phiền. Phiền phức muốn hủy diệt cái gì đó.

Một đám thiếu gia nhà giàu đua xe, Triệu Nhạc Sinh hét lên cùng nhau đến quán bar "Về Sớm" uống một ly.

Các thiếu gia ngồi cùng bàn, đều nhớ lại khoảnh khắc đặc sắc của cuộc đua xe vừa rồi. Nghiêm Kỷ chỉ rầu rĩ uống rượu.

Tính cách Nghiêm Kỷ tương đối nghiêm cẩn, không nói nhiều, tất cả mọi người đều đã quen với tính tình của anh. Cũng không cảm thấy anh không hợp đàn hoặc không vui.

Sau khi nói về chuyện đua xe, những người trẻ tuổi đặc biệt dễ dàng nói về những người khác phái. Mang theo dục vọng ở tuổi đó, lời nói đương nhiên cũng mang theo chút dục vọng.

Một vị thiếu gia Tống Phi bỗng nhiên nói: "Nghe nói trong trường cấp 3 Hoa Thịnh các cậu có một nữ sinh rất xinh đẹp đúng không, tên là Mộc gì Tê à?”

Nói xong lấy điện thoại di động ra, đưa cho mọi người xem. Là ảnh chụp lần trước trong sự kiện bao nuôi mà Nghiêm Kỷ đã thay thế.

Những vị thiếu gia còn lại nhìn thoáng qua, sợ hãi than ra tiếng: "Mẹ kiếp! Đây là tiên nữ sao! Kinh vi thiên nhân*! Cậu giấu đủ kín đấy, đám cháu các cậu vậy mà lại không nhắc tới!”

(*)惊为天人 Kinh vi thiên nhân: kinh ngạc trước vẻ đẹp của người phụ nữ nào đó.

Triệu Nhạc Sinh giật lấy xem, thật sự là một người đẹp.

Anh ta thốt lên: "Người đẹp này từ đâu ra! Dáng vẻ quyến rũ như vậy, nhưng khí chất lại trong sáng thuần khiết, dáng người cũng đẹp. Đặc biệt thẹn thùng ngậm tình, giống như nhìn người yêu vậy, cho cô ấy mọi thứ đều đáng giá.”

Sau đó đưa cho Nghiêm Kỷ xem, hỏi anh chuyện này là sao.

Bức ảnh này, đương nhiên Nghiêm Kỷ rất quen thuộc.

Đó là bức ảnh hai người bị chụp lén khi cùng nhau nhập học. Chỉ có một phần của Mộc Trạch Tê bị chặn.

Mộc Trạch Tê trong ảnh dưới ánh mặt trời ngượng ngùng cúi đầu, có thể nhìn thấy ánh nắng rực rỡ chiếu lên mặt cô, giống như dòng suối trong suốt, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống.

Lúc đó Mộc Trạch Tê luôn nhìn mình như vậy. Dường như đã lâu lắm rồi không gặp.

Một thiếu gia nói: "Người đẹp như vậy mà chưa có người yêu sao? Các cậu đang học ở Hoa Thịnh, đều là hòa thượng sao?”

Mấy thiếu gia đang học ở Hoa Thịnh thoáng cái liền trầm mặc. Mọi người trong trường đều biết, Mộc Trạch Tê được Nghiêm Kỷ canh giữ.

Trong số họ không phải chưa từng có ai nghĩ đến, Mộc Trạch Tê năm đó từng múa trong buổi tiệc giải trí trong trường Hoa Thịnh, không biết là tình nhân trong mộng của bao nhiêu người.

Ngày thường một một nụ cười không biết có thể chạm đến trái tim của bao nhiêu người.

Tuy rằng cô ở Hoa Thịnh có tiếng xấu, thế nhưng khuôn mặt và dáng người của cô, những thứ này căn bản cũng không tính là gì.

Chỉ là cô vẫn luôn xoay quanh Nghiêm Kỷ, Nghiêm Kỷ cũng vô tình mà cố ý tuyên bố chủ quyền.

Bọn họ không nắm bắt được thái độ của Nghiêm Kỷ, cũng không dám ra tay.

Tống Phi nhìn chăm chú, cô gái trong ảnh đúng là mẫu người Tống Phi thích, hắn vội vàng hỏi: "Ai kết bạn đi? Đưa ra ngoài chơi, nhìn sướng mắt quá.”

Nghiêm Kỷ đặt mạnh chén rượu xuống, phát ra tiếng thủy tinh va chạm thanh thúy, âm sắc lạnh lẽo: "Cậu ở nơi khác náo loạn như thế nào, tôi không có ý kiến, nhưng không nên gây chuyện ở trường cấp 3 Hoa Thịnh.”

Tống Phi sửng sốt, Nghiêm Kỷ chưa bao giờ nói như vậy. Trong lúc điện quang hỏa thạch*, Tống Phi lập tức hiểu ra.

(*)电光石火 Điện quang thạch hỏa/Điện quang hỏa thạch(电光火石): ánh chớp; tia đá lửa | vốn là lời nói của Phật để chỉ sự vật lướt qua trong chớp mắt, sát na; vụt lướt qua | hành động cấp tốc | bỗng nhiên phát động.

Khó trách đám cháu trai này không ra tay, thì ra là không dám.

Thì ra là Nghiêm Kỷ che chở.

Tống Phi rất biết điều, cầm lấy chén rượu tự phạt một chén: "Thì ra là người của Nghiêm thiếu, là tôi lỗ mãng. Tôi tự phạt mình một ly." Nói xong liền nâng chén rượu lên.

Nghiêm Kỷ cũng không phản bác, rầu rĩ không nói gì.

Triệu Nhạc Sinh nhìn dáng vẻ này của Nghiêm Kỷ, hay lắm, thì ra tiểu tử này vì phụ nữ mà phiền muộn đua xe.

Anh ta không ngại chuyện lớn: "Không thể tìm, vậy biết tên của người đẹp cũng được. Tên của người đẹp là gì vậy?”

Nghiêm Kỷ nghe thấy tiếng, mi tâm như nhíu ra mực, cảm thấy phiền não không giải thích được.

"Mộc Trạch Tê, trong chim khôn chọn cành mà đậu.”

Một đoạn tự giới thiệu quen thuộc với giọng nữ trong trẻo mềm mại vừa vặn truyền đến, đúng lúc tiếp lời Triệu Nhạc Sinh.

Giọng nói truyền đến từ chỗ ngồi phía sau Nghiêm Kỷ.

Cả người Nghiêm Kỷ cứng đờ, lập tức xoay người nhìn, nhất thời có chút trợn mắt.

Dưới ánh đèn hơi mờ ảo mơ hồ.

Một thân váy ngắn màu hạnh nhạt, bóng lưng quen thuộc với mái tóc xoăn gợn sóng lớn ngồi rất đoan chính, chiếc vòng tay mặt trăng đeo trên cổ tay trắng mịn đang cầm ly rượu vẫn sáng lấp lánh.

Mọi người ngồi trên ghế anh đều nhìn chằm chằm vào cô Mộc Trạch Tê, tự giới thiệu với nhau. Giống như một cuộc hẹn kết bạn.

Mộc Trạch Tê dáng vẻ đoan chính hào phóng, gật đầu mỉm cười với bọn họ.

Nghiêm Kỷ dừng một chút, tại sao Mộc Trạch Tê lại tới đây? Không phải bây giờ cô ấy đã đến lớp khiêu vũ sao?

Một nữ sinh bên cạnh kéo cánh tay Mộc Trạch Tê, nói gì đó với cô, Mộc Trạch Tê nghiêng đầu lắng nghe.

Nghiêm Kỷ nhìn thấy trong ánh đèn neon mờ ảo, khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của Mộc Trạch Tê vẽ đường kẻ mắt mảnh khảnh, tô son môi.

Thoáng cái phát huy vẻ xinh đẹp của cô đến cực hạn.

Triệu Nhạc Sinh đẩy Nghiêm Kỷ đang ngốc trệ, hỏi: "Không phải là cô ấy chứ?”

Nghiêm Kỷ không trả lời, ánh mắt chỉ lo nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tê.

Cô gái kia và Mộc Trạch Tê dán rất chặt, gần như là kề tai, rất thân mật.

Nghiêm Kỷ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra khuynh hướng tính dục của nữ sinh bên cạnh, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Mộc Trạch Tê cô ấy? Thậm chí Nghiêm Kỷ còn nghĩ đến, cho nên vì như vậy mà cô mới chậm trễ chính mình?

Nhưng một giây sau, Nghiêm Kỷ nghe được những cô gái kia nói: "Tê Tê, tôi có thể hôn cậu một cái không? Tôi muốn hôn miệng, không thè lưỡi. Tôi sẽ trả cho cậu 5000.”

Nghiêm Kỷ cứng đờ. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tê trầm mặc một lúc, đôi lông mi dài như cánh bướm của cô run lên, nói: "Được.”

Cô gái này Chu Thiền là danh bạ nữ chị họ nói, girls like the pretty girl.

Chỉ là hôn một cái mà thôi, Mộc Trạch Tê không ngại con gái hôn mình. Chu Thiền rất dịu dàng, rất lễ phép, biết chừng mực, cũng biết chăm sóc người khác.

Như vậy, sẽ làm giảm đáng kể mâu thuẫn và 'cảm giác tội lỗi' ban đầu của Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê xem như là bạn gái cho thuê. Đi cùng khách hàng đến một bữa tiệc hoặc một cuộc họp bạn bè. Nắm tay, hôn má đều có báo giá.

Mộc Trạch Tê dáng vẻ đẹp đến rung động lòng người, tính tình tốt, tính chủ động mạnh mẽ, cũng sẽ dỗ dành người khác. Thành thật mà nói, không ai không thích một người đẹp như vậy.

Chỉ một lần, Chu Thiện đã yêu Mộc Trạch Tê, hôm nay lại góp vốn với giá cao mời cô đến cùng mình tham gia hội bạn bè.

Ngay khi hai cô gái sắp chạm vào nhau, một bàn tay của to rõ ràng của một người đàn ông xuất hiện, dường như che cả mặt Mộc Trạch Tê lại, ngăn cách hai người đến gần.

Mộc Trạch Tê, Chu Thiện?

Mộc Trạch Tê ngửa đầu nhìn chủ nhân của bàn tay, Nghiêm Kỷ đứng ở lối đi, sắc mặt có chút u ám.

Nghiêm Kỷ vẫn không buông tay, biến thành nắm lấy mặt Mộc Trạch Tê. Anh đè thấp cơ thể, bao phủ hoàn toàn Mộc Trạch Tê đang ngồi ở bên ngoài lối đi.

Đôi mắt đào hoa hẹp dài híp lại, giọng nói áp lực lạnh lẽo, khí tức áp bách rõ ràng, "Cậu đang làm cái gì vậy, Mộc Trạch Tê?”

Đồng tử Mộc Trạch Tê mở to, ngây ngốc gọi: "Nghiêm Kỷ?”

Dáng người của Nghiêm Kỷ hơn người, rõ ràng không vui, dáng vẻ bây giờ của anh giống như là đến "bắt gian". Nhất thời đám người Chu Thiện đều ngây ngẩn cả người.

Nghiêm Kỷ kéo Mộc Trạch Tê, không muốn cho Mộc Trạch Tê khó xử, mặc dù lạnh lùng nhưng vẫn lịch sự nói với đám người Chu Thiện: "Bọn tôi là bạn học, có chuyện muốn nói, xin thứ lỗi.”

Mộc Trạch Tê cứ như vậy bị cưỡng chế kéo ra khỏi quán bar.

Triệu Nhạc Sinh cũng nhìn thấy một màn vừa rồi, bám qua cửa sổ nhìn trộm, nỉ non nói.

"Hay lắm, girl like girl." Cho nên Nghiêm Kỷ có sức hấp dẫn lớn đến đâu cũng thua, trách không được 'yêu mà không được' đua xe. Thật sự rất phấn khích.”

"Mộc Trạch Tê sao cậu lại ở đây, cậu tới làm gì?" Nghiêm Kỷ giống như chủ nhiệm giáo dục, đứng trước mặt Mộc Trạch Tê, nghiêm túc hỏi.

Mộc Trạch Tê tự nhiên sẽ không nói thật, cô theo bản năng nhéo nhéo ngón tay: "Tôi cùng bạn bè đến uống cocktail thôi.”

Nói dối. Nghiêm Kỷ đã nghe được báo giá rồi.

Nghiêm Kỷ cũng không khách sáo, trực tiếp hỏi: "Mộc Trạch Tê, cậu thiếu tiền?”

Mộc Trạch Tê ngẩn ra.

Cô nắm chặt nắm tay, trong lòng chua xót không chịu nổi, nhưng vẫn thẳng thừng phủ nhận: "Không phải. Tôi chỉ đến uống rượu thôi. Không phải cậu cũng đến uống rượu sao?”

Nghiêm Kỷ cười, anh chưa bao giờ cảm thấy mạnh miệng nói dối thành tính, lại thích dẫn dắt chuyện đến trên người người khác, như vậy khiến người ta "cắn răng phát điên".

Trong lòng Mộc Trạch Tê hoảng sợ, không phải nói nơi này rất ít người tới sao? Vì sao ra trận chưa kịp thắng mà đã chết, lại còn đúng lúc gặp phải Nghiêm Kỷ?
Chương kế tiếp