Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 17: Nam chính không dễ lừa gạt, bị ôm lên bàn học liếm ngực xoa tiểu huyệt, sướng đến mức ngón chân hồng hào co quắp bám chặt mép bàn
Mộc Trạch Tê nằm trên giường nhỏ của mình, đắp chăn quấn mình thật kín.

Ánh mắt cô có chút trống rỗng, sờ sờ môi. Cái loại tê dại này đi vào tim, ngay cả trái tim cũng tê dại.

Giống như môi Nghiêm Kỷ còn ở trên môi cô, nghĩ đến bất giác mà phát run.

Mộc Trạch Tê nhớ lại vừa rồi.

Bởi vì đã muộn, Nghiêm Kỷ đưa Mộc Trạch Tê tới trước cửa nhà. Trước khi đi nắm lấy gò má Mộc Trạch Tê rồi hôn cô.

"Nếu là quan hệ khách hàng, vậy thì cố gắng làm cho tôi thấy hài lòng trong phạm vi nghiệp vụ của cậu.”

Mộc Trạch Tê chưa kịp hỏi anh hài lòng đến mức nào thì điện thoại di động của Nghiêm Kỷ vang lên, Mộc Trạch Tê không dám nói nữa, yên lặng quay về.

Mộc Trạch Tê trở mình, nằm ở trong chăn như con nhộng.

Mộc Trạch Tê từng hy vọng Nghiêm Kỷ liếc mắt nhìn mình một cái, bây giờ anh thật sự đã nhìn cô.

Chỉ là, Nghiêm Kỷ không đề cập đến một dục vọng nào, nhưng khắp nơi đều là dục vọng.

Buổi sáng, Nghiêm Kỷ đến muộn vì phải xử lý một vấn đề về núi Hồng Hà trong nhà, nên rất muộn anh mới ngủ, có chút mệt mỏi.

Cho nên vừa đến lớp, anh đã thấy Mộc Trạch Tê chào mình bằng nụ cười rạng rỡ quen thuộc.

Nghiêm Kỷ bị nụ cười ngọt ngào này mê hoặc lóa mắt. Anh cảm thấy thoải mái như gió xuân thổi qua, sự mệt mỏi của anh đã tán biến mất.

Nhìn Mộc Trạch Tê tích cực như vậy, nghĩ đến cô lạc quan như thế, Nghiêm Kỷ cũng vui vẻ cười.

Ngày hôm nay, Mộc Trạch Tê có thể nói là dán (chó) tim (chân) đến cực điểm.

Giúp Nghiêm Kỷ trực nhật lau bảng đen, đưa bài tập về nhà, vô cùng ân cần. Thiếu chút nữa ngay cả nắp chai nước khoáng của Nghiêm Kỷ Mộc Trạch Tê cũng vặn ra.

Mộc Trạch Tê nhìn chằm chằm Nghiêm Kỷ, trong ánh mắt còn kém để lộ ra: "Ông chủ có hài lòng không?”

Nắp chai đương nhiên vẫn là Nghiêm Kỷ tự mình vặn.

Anh hiểu được ý của Mộc Trạch Tê, nhưng lại không nói lời nào, chỉ mang theo nụ cười đầy ẩn ý nhìn cô.

Mộc Trạch Tê chỉ có thể ra sức hơn.

Có thể nói là phát huy sự dịu dàng và quan tâm đến cực hạn. Tan học cũng không trốn, đợi ở trong lớp đông người, chỉ còn kém vì Nghiêm Kỷ mà không tiếc cả mạng sống.

Mộc Trạch Tê dường như đều đang cố gắng làm tốt nhất trong "phạm vi nghiệp vụ".

Nghiêm Kỷ chỉ nhìn mánh khóe nhỏ của cô.

Khi Mộc Trạch Tê đưa cây bút mà anh vẫn dùng để viết cho Nghiêm Kỷ giống như thái giám tổng quản đưa bút cho Hoàng Thượng.

Lâm Thi Vũ cuối cùng cũng nhịn không được sợ ngây người. Mộc Trạch Tê trước đó cũng ân cần, nhưng không phải như thế này, hơi giống lấy lòng?

Mã Văn Lệ trừng mắt nhìn Mộc Trạch Tê thầm mỉa mai cô gian xảo bất tử, mà Lý Vi không thể nhịn được lao tới.

Cắn răng thấp giọng nói: "Mộc Trạch Tê! Từ khi nào mà cậu lại trở nên mặt dày như vậy ở trước mặt Nghiêm Kỷ thế hả! Trước đây cậu chưa bao giờ ân cần như vậy! Cậu muốn vay tiền hay nợ tiền của cậu ấy!”

Nghiêm Kỷ đương nhiên nghe thấy, sau khi nhận lấy bút, cố nén tiếng cười của mình.

Mộc Trạch Tê vẻ mặt buồn bã nhìn Lý Vi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Khóc thầm trong lòng, đúng vậy, nợ tiền, còn không chỉ đơn giản là tiền đâu.

Lý Vi...

Lại đến lớp thể dục.

Đi xuống lớp thể dục, trong lớp học trống truyền ra tiếng nức nở của nữ sinh.

Bây giờ Mộc Trạch Tê đang ngồi trên đùi Nghiêm Kỷ, nam sinh mạnh mẽ ôm lấy eo của cô, sau đó nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô ngăn lại.

Nghiêm Kỷ Cao, Mộc Trạch Tê ở trong ngực anh, chỉ có thể bị ép ngẩng đầu, tiếp nhận nụ hôn bá đạo và điêu luyện của Nghiêm Kỷ.

Bên môi dần dần tràn ra nước bọt của hai người khi giao triền.

Cơ thể Mộc Trạch Tê run rẩy, nức nở, cơ thể nhũn ra, người như trôi dạt. Chỉ có thể cảm nhận được hơi thở và môi lưỡi của Nghiêm Kỷ.

Khi tay Nghiêm Kỷ dò xét vạt áo của Mộc Trạch Tê, sau khi vuốt ve bụng Mộc Trạch Tê, liền di chuyển lên chỗ ngực mà đàn ông thích nhất.

Bàn tay trực tiếp xâm nhập, cách nội y vuốt ve bộ ngực mềm mại.

Lúc này Mộc Trạch Tê mới giật mình phản ứng lại, lắc lắc cơ thể muốn trốn.

Nghiêm Kỷ cảm thấy cách nội y không tận hứng, vì vậy anh vén đồ lót lên dò xét bên trong.

Mộc Trạch Tê cuối cùng cũng tránh ra khỏi sự chấp nhất của Nghiêm Kỷ với ngực của cô, nhả đầu lưỡi của anh ra, có cơ hội nói chuyện.

Cô khóc đẩy Nghiêm Kỷ: "Nghiêm... Nghiêm Kỷ..." Sau khi hít vài hơi, mới hoàn toàn từ chối nói: "Phạm vi nghiệp vụ của tôi không có cái này!”

"Cho nên... Cậu không thể làm thế...!”

Nghiêm Kỷ cũng thở dốc, như không hiểu cô nói gì, anh hôn lên cổ mộc Trạch Tê, hơi thở nóng hổi phả vào bên tai Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê chỉ nghe được Nghiêm Kỷ khàn giọng nói: "Mộc Trạch Tê, cậu muốn lấy lòng tôi, phải chọn cách thức mà tôi thích. Những chuyện ân cần vừa rồi tôi không cần, cậu chỉ cần dựa theo cách tôi vừa lòng là được.”

Nghĩa là, Mộc Trạch Tê ân cần như vậy, cũng vô dụng. Anh muốn chính là cơ thể của Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê có thể cảm nhận rõ ràng vật cứng dưới mông chống vào mình, cô có chút sợ hãi, cô biết đó là cái gì.

Cũng biết ý của Nghiêm Kỷ.

Mộc Trạch Tê khóc lóc hỏi: "Vậy cậu sẽ ủng hộ hết mình cho đến khi bà nội tôi hồi phục sao?”

Những thứ đó không rẻ.

Nghiêm Kỷ gật đầu. Cười ra tiếng, Mộc Trạch Tê quả nhiên là Mộc Trạch Tê, mặc dù là thịt cá nằm trên đao, cũng sẽ tranh thủ lợi ích cao nhất.

Tay Nghiêm Kỷ tiếp tục vuốt ve cơ thể Mộc Trạch Tê, ngửi mùi hạnh nhân ngọt ngào trên người cô: "Cậu ngoan một chút, thì cái gì cũng dễ nói.”

Mộc Trạch Tê nhìn vào đôi mắt đen của Nghiêm Kỷ, nhẹ giọng cầu xin: "Nghiêm Kỷ... Vậy thì câu trả lời tôi... Chỉ nhìn và sờ thôi, được không?”

Nghiêm Kỷ chỉ lo nhìn cơ thể của cô, không nói gì.

Tình cảnh bây giờ của Mộc Trạch Tê dường như bị lột sạch. Áo sơ mi nhỏ lỏng lẻo, lộ ra một mảng da thịt lớn.

Cô ôm ngực mình, sợ có người trở về lớp học.

Cô không hiểu vì sao Nghiêm Kỷ lại muốn làm loại chuyện này trong lớp học, cô không dám hỏi, cũng không muốn hỏi. Nếu đổi lại là nơi khác không có người, Nghiêm Kỷ sẽ không kiêng nể gì nữa.

Nhưng Nghiêm Kỷ rất chắc chắn nói: "Sẽ không có người, nhưng nếu cậu la hét thì sẽ khác.”

Nói xong tay Nghiêm Kỷ vuốt ve trên da thịt của Mộc Trạch Tê. Mộc Trạch Tê rất trắng, lại tương đối đẫy đà, cả người trắng đến óng ánh.

Cảm giác sờ lên rất thích, mềm mại như không xương, khi tay lướt qua làn da trơn nhẵn của cô, giống như ngọc mịn lạnh lẽo bóng loáng.

Nghiêm Kỷ vì loại cảm xúc này mà thở dài và khuất phục. Không mang theo một lớp màng mỏng trong giấc mơ, mà là chân thật chạm vào.

Cảm giác này thật tuyệt vời.

Nghiêm Kỷ phải nhìn nhiều hơn, cảm nhận nhiều hơn.

Nghiêm Kỷ kéo lấy, nội y trượt xuống thắt lưng, bộ ngực lớn mềm mại nảy ra.

Bộ ngực trắng nõn lắc lắc run rẩy, núm vú hồng hào trên ngực vẽ ra hư ảnh. Còn có một nốt ruồi nhỏ xinh đẹp kia, đều xinh đẹp như vậy.

Bàn tay to lớn của Nghiêm Kỷ bao phủ lấy nó, vừa mềm vừa nặng, cũng trơn nhẵn trượt tay, từ kẽ ngón tay lộ ra không ít thịt.

Nghiêm Kỷ xem nhiều lắm phim, nhưng không có kỹ xảo thực chiến, chỉ có thể nắn bóp bộ ngực và dùng đầu ngón tay xoa xoa núm vú.

Nơi đó của phụ nữ nhạy cảm, khoái cảm như có như không lan tràn ra, cơ thể Mộc Trạch Tê căng thẳng, cố gắng nhịn xuống để không có phản ứng.

Nghiêm Kỷ chơi một lúc rồi buông lỏng tay. Mộc Trạch Tê đang cảm thấy vui mừng.

Thì Nghiêm Kỷ lập tức ôm Mộc Trạch Tê lên bàn học của mình, khiến chân cô giẫm lên mép bàn học, dang rộng hai chân như vậy.

Như vậy càng thuận tiện cho nghiêm Kỷ ra tay hơn, cũng có thể nhìn thấy Mộc Trạch Tê.

Trên người Mộc Trạch Tê phủ lên một lớp phấn mỏng vì xấu hổ, bởi vì căng thẳng mà những ngón chân hồng hào tròn trịa co quắp giữ chặt mép bàn.

Nghiêm Kỷ dùng ngón tay nhéo nhéo ngón chân của cô, nhỏ nhắn đáng yêu, thích hợp chơi đùa.

Thuận tiện còn thấy quần lót mỏng manh đã mơ hồ ướt, ướt sũng tạo thành một vết ướt nhỏ.

Đó là phản ứng xảy ra khi vừa rồi ngực bị vuốt ve. Nghiêm Kỷ hưng phấn hẳn lên.

Mộc Trạch Tê vì cảm thấy xấu hổ, mà muốn khép hai chân lại, nhưng lại bị Nghiêm Kỷ dùng lực bẻ ra.

Nghiêm Kỷ bị kẹt đứng ở giữa hai chân Mộc Trạch Tê, vùi đầu vào trong bộ ngực đầy đặn, tham lam ngửi ngửi mùi hương của hai rãnh sâu mềm mại.

Mộc Trạch Tê chưa từng thấy vẻ mặt như vậy của Nghiêm Kỷ, xấu hổ nhất thời không biết làm sao.

Nghiêm Kỷ thè chiếc lưỡi mềm mại của mình ra, liếm qua nốt ruồi nhỏ màu đỏ kia, để lại nước bọt trong suốt trên nốt ruồi, sau đó trực tiếp đưa quả anh đào vào trong miệng liếm nó.

Đầu lưỡi vừa ướt vừa mềm liếm dọc theo quầng vú nhạy cảm, không phải quét qua núm vú, môi mỏng thỉnh thoảng mút một cái.

Cảm giác ướt đẫm trên ngực rất xa lạ, Mộc Trạch Tê a một tiếng, cơ thể mềm nhũn. Muốn đẩy đầu Nghiêm Kyra: "A! Không! Không được liếm!”

Đàn ông có lẽ không thể hiểu được cảm giác đó là như thế nào. Chỉ theo bản năng thích làm nơi đó, huống chi, cặp vú của Mộc Trạch Tê thật sự rất xinh đẹp.

Nghiêm Kỷ mút ngực Mộc Trạch Tê, tay đi xuống, ngón tay thon dài vén chiếc quần lót ra, từ mép trượt vào, dùng đầu ngón tay xoa nắn khe hở nhỏ ướt đẫm và nhạy cảm kia.

Tìm được hạt trân châu mẫn cảm, bắt chước mà xoa xoa. Thỉnh thoảng cào nhẹ vào âm vật.

"A! Đừng! Nghiêm Kỷ, đừng! Ô" Mộc Trạch Tê bị kích thích đến mức cơ thể căng lên.

Mộc Trạch Tê kêu to một tiếng, đột nhiên nhớ tới, sợ mình thật sự gọi người tới, Mộc Trạch Tê vội vàng che miệng mình lại.

Chỗ mềm mại mà mẫn cảm bị đối xử như vậy, theo động tác trên tay của Nghiêm Kỷ. Mộc Trạch Tê cảm nhận được miệng huyệt nhảy dựng rung động, càng ngày càng ướt, còn đang nóng lên.

Bộ ngực mẫn cảm cũng bị Nghiêm Kỷ liếm ướt sũng, anh không phải ngước mắt lên xem phản ứng mà mình cắn mút.

Hôn rồi liếm, đem Mộc Trạch Tê giày vò đến chết.

Một khoái cảm xa lạ tràn ngập toàn thân Mộc Trạch Tê, cô chưa từng thủ dâm, cảm giác sung sướng mang đến cho cô rất kích thích.

Mộc Trạch Tê trước đó chỉ hôn miệng mà thôi, làm sao chịu được khoái cảm bất ngờ và kích thích như này.

Giống như từng đợt thủy triều lặng lẽ ập tới, lại kéo theo cát biển dưới lòng bàn chân, cảm giác lúc cát biển trôi qua lún xuống mang theo chút ngứa ngáy, khiến người ta lo lắng.

Mộc Trạch Tê bị khoái cảm tình dục xa lạ làm cho mê ly.

Nghiêm Kỷ vẫn đang xoa nắn ấm hộ, ngậm vú trong miệng, ngước mắt nhìn dáng vẻ của Mộc Trạch Tê lúc này.

Cô đỏ mặt, cắn cánh tay khẽ hừ khẽ không dám phát ra tiếng. Ánh mắt mê ly đầy nước mắt trong suốt như giận dữ mà trừng mắt nhìn Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ cố ý làm mấy chuyện xấu, ngón tay dài sau khi cào hạt trân châu thì nhanh chóng xoa nắn, hai chân Mộc Trạch Tê run lên, ô một tiếng.

Nước mắt trong suốt lập tức tràn ra hàng mi dài, giống như giọt nước, chợt lóe lên.

Miệng huyệt không ngừng chảy nước.

Quả nhiên không giống với Mộc Trạch Tê trong mộng chỉ biết khóc.

Thật sự là Mộc Trạch Tê rất nhạy cảm, hơi chạm vào đã đỏ mặt, hôn một cái cơ thể đã run rẩy thân thể, sờ một cái đã rên rỉ. Khiến Nghiêm Kỷ rất thỏa mãn.

Ánh mắt Nghiêm Kỷ càng ngày càng tối lại.

Thật sự là đáng yêu không chịu được, không khỏi làm cho người ta muốn khi dễ chà đạp cô.

Muốn đụ cô đến phát khóc.

(Nghiêm Kỷ ngay từ đầu đã mất thận, mang theo chút dục vọng chiếm hữu. )
Chương kế tiếp