Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 20: Trừng phạt tự chơi âm hộ! Nữ phụ vừa sờ vừa run rẩy, tủi thân khóc nức nở không kiềm chế được mà phun nước
Buổi hẹn gặp mặt của hai người kết thúc tại khóa bỏng của bệnh viện.

Cũng may Chu Đan không có việc gì, bác sĩ nói vết thương ở tay một thời gian mới có thể tốt hơn.

Mộc Trạch Tê còn nhớ chuyện của Nghiêm Kỷ nên chào tạm biệt.

Chu Đan và Mộc Trạch Tê vẫy tay tạm biệt, nhìn bóng lưng cô đi xa.

Mộc Trạch Tê thấy không có người, mới lộ ra sự lo lắng.

Cô gọi lại nhiều lần cho Nghiêm Kỷ, nhưng đều không bắt máy. Sau đó Mộc Trạch Tê gửi mấy tin nhắn, giải thích lý do của sự việc.

Nghiêm Kỷ vẫn không trả lời.

Nghiêm Kỷ tức giận, thì sẽ không thích nói chuyện. Mộc Trạch Tê đanh phải chờ.

Buổi tối lúc nấu cơm.

Trong lúc cô đi mua nguyên liệu nấu ăn, cô lại nói chuyện điện thoại với mẹ, tâm trạng của Vạn Dung đã vui vẻ hơn rất nhiều.

Vui vẻ nói bệnh viện đã đưa ra các phương án điều trị, vì bệnh tình của bà nội đặc biệt, có ý nghĩa nghiên cứu nên không cần tốn nhiều chi phí.

Vạn Dung rất vui vẻ và thoải mái.

Mộc Trạch Tê yên lặng lắng nghe, đâu có ý nghĩa nghiên cứu gì, không cần tốn bao nhiêu tiền.

Là Nghiêm Kỷ ở sau lưng trả phần lớn chi phí, lấy quyền thế của nhà họ Nghiêm, bệnh viện phối hợp diễn trò, nói có ý nghĩa nghiên cứu.

Quyền thế là thứ thật sự kinh ngạc, hoàn toàn không để lại dấu vết, cứ như vậy mà giấu đi.

Mộc Trạch Tê lo sợ bất an, chỉ sợ mình thiếu nợ Nghiêm Kỷ, sợ mình thật sự khó có thể trả hết được.

Hai người sẽ không có ngày bình đẳng.

Mộc Trạch Tê một mình đi mua nguyên liệu, đang chuẩn bị trở về nấu cơm, lúc mở cửa, Mộc Trạch Tê vẫn nhìn điện thoại di động, vẫn không trả lời.

Mộc Trạch Tê thở dài, sau khi vào nhà thì chuẩn bị đóng cửa lại.

Một đôi tay thon dài mạnh mẽ đột nhiên kéo cửa lại, cửa bị chặn lại, lập tức không đóng được.

Mộc Trạch Tê thiếu chút nữa bị dọa chết, túi nhựa trên tay đều rơi xuống đất, cô cho rằng cái gì theo đuôi vào nhà cướp bóc linh tinh.

"Đừng sợ, là tôi." Tiếp theo thân bóng dáng thẳng quen thuộc chen chúc vào khe hở cửa đi vào.

Mộc Trạch Tê kinh hoảng: "Nghiêm Kỷ!”

Sau khi nhìn thấy đó là Nghiêm Kỷ, bây giờ Mộc Trạch Tê càng sợ hơn.

Đặc biệt là sau khi Nghiêm Kỷ vào, không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tê từ trên xuống dưới.

Mộc Trạch Tê chủ động mở miệng phá vỡ bế tắc, trên mặt treo nụ cười ngọt ngào, lấy lòng nói: "Nghiêm Kỷ cậu về rồi sao? Cậu về từ khi nào vậy?”

Nghiêm Kỷ ăn mặc rất giản dị, quần đen, áo phông trắng và khoác sơ mi màu xanh nhạt màu.

Anh cởi áo khoác ra, đi qua Trạch Tê liền đi vào trong như đang ở nhà mình: "Một giờ trước. Tôi đã tắm trong khách sạn rồi, thay quần áo rồi mới tới đây.”

Cho nên trước đó anh đang ở trên máy bay nên mới không trả lời.

Mộc Trạch Tê vội vàng đi theo, ngăn không cho anh đi vào, tranh thủ để hai người không một mình ở chung: "Nghiêm Kỷ, cậu ăn cơm chưa? Có đói bụng không? Không thì chúng ta ra ngoài ăn tối cùng nhau được nha?”

Nghiêm Kỷ dừng bước, liếc mắt nhìn thức ăn trên mặt đất: "Đây không phải có sắn nguyên liệu nấu ăn sao, không phải cậu muốn nấu cơm sao? Chỉ cần ăn những gì cậu nấu là được.”

Mộc Trạch Tê sửng sốt.

Nghiêm Kỷ cho rằng cô không tình nguyện: "Sao vậy? Cậu không muốn nấu cho tôi ăn sao?”

Mộc Trạch Tê lắc đầu, biểu cảm có chút mất tự nhiên, mang theo sự tủi thân: "Trước đây tôi từng làm... Nhưng cậu không thích, cho nên..."

Nghiêm Kỷ lập tức nhớ lại hộp cơm lúc trước: "Lúc đó là hiểu lầm, tôi còn chưa nếm, không biết có thích hay không.”

Thực tế cái này không phải trọng điểm, Mộc Trạch Tê lo lắng, ở một mình với Nghiêm Kỷ rất nguy hiểm.

Hơn nữa Nghiêm Kỷ từ khi vào nhà đã không đề cập đến chuyện của Chu Đan... Anh không để ý sao?

Nghiêm Kỷ chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Trạch Tê: "Tôi không ăn bên ngoài, tôi muốn ăn đồ cậu làm, tự tay làm.”

Cô không trang điểm, cũng không ăn mặc đẹp. Đó thực sự là một cuộc gặp gỡ hàng ngày với bạn bè.

Mộc Trạch Tê cắn môi. Ông chủ đã lên tiếng thì chỉ có thể làm theo.

Mộc Trạch Đính đeo một chiếc tạp dề màu hồng, bắt tay chuẩn bị nấu cơm.

Nghiêm Kỷ nhìn bóng lưng bận rộn của cô, động tác có trật tự, hiển nhiên là biết nấu cơm.

Tạp dề màu hồng nhạt buộc ở eo nhỏ, phác họa ra phần mông lồi lõm uyển chuyển. Đặc biệt đẹp.

Trong lúc Mộc Trạch Tê bận rộn, quay đầu lại liếc trộm Nghiêm Kỷ vài lần. Phát hiện anh đang nhìn mình, động tác của Mộc Trạch Tê cứng đờ.

Anh dường như không thèm để ý, như thật sự đang chờ cơm.

Làm được món hầm cuối cùng, Mộc Trạch Tê mới thở ra một hơi.

Nghiêm Kỷ cuối cùng cũng không nhịn được dán lên, ôm lấy eo cô, dùng chóp mũi cọ vào cổ cô, tay đi tới chỗ cặp vú lớn của cô.

Mộc Trạch Tê cúi đầu nhìn bàn tay thon dài xinh đẹp đang tùy ý xoa xoa ngực mình, lại cách lớp quần áo vừa cạo vừa bóp.

Mộc Trạch Tê kinh hãi: "Nghiêm Kỷ! Tôi đang hầm canh!”

Nghiêm Kỷ muốn nhận thời gian hầm thịt, làm cô một trận, để cho cô nhớ lâu dài.

Tay Nghiêm Kỷ giữ chặt cằm Mộc Trạch Tê, cưỡng chế ngửa đầu cô ra sau, cúi đầu liếm môi cô.

Tư thế xảo quyệt như vậy, cũng chính là Nghiêm Kỷ đủ cao, thân hình vây quanh, Mộc Trạch Tê giống như bị nhốt trong ngực anh, không thể động đậy.

Đầu lưỡi của người đàn ông mạnh mẽ cạy hàm rằng cô ra, tức giận quấy rầy cái miệng nhỏ của cô, nước miếng hòa quyện với nhau, mút cho lưỡi Mộc Trạch Tê tê dại.

Mộc Trạch Tê không động đậy được, ngửa đầu, bị hôn đến kêu a a.

Đợi đến khi cơ thể của Mộc Trạch Tê sắp nhũn ra, người thiếu oxy, Nghiêm Kỷ mới lưu luyến không rời mà buông ra.

Môi Mộc Trạch Tê trơn bóng toàn nước miếng, hừ hừ thở hổn hển, cuối cùng Nghiêm Kỷ còn mút một cái trên đôi môi sưng đỏ vì hôn của cô.

Anh quay Mộc Trạch Tê lại, đối diện ôm và hôn, sau đó dùng một tay ôm cô lên.

Mộc Trạch Tê còn đang mơ màng hoảng sợ, dép lê rơi xuống, đôi chân trần trắng nõn kẹp lấy eo anh.

Nghiêm Kỷ hài lòng với phản ứng của cô, cứ như vậy dán lên miệng hôn cô, đặt cô ngồi lên trên quầy, chỗ đó tương đối rộng, cô có thể ngồi được.

Sau đó lại tách hai chân cô ra, để chân cô chạm lên mặt bàn.

"Nghiêm Kỷ..." Mộc Trạch Tê không có cảm giác an toàn, giọng nói có chút run rẩy.

Bồn rửa chén có chút vết nước, Mộc Trạch Tê ngồi ở bên trên, lập tức làm ướt chiếc váy trắng nhỏ trên người cô, dính sát lên mông, mơ hồ lộ ra dấu vết của chiếc quần lót nhỏ màu hồng nhạt.

Nghiêm Kỷ lại đuổi theo hôn cô: "Tôi không giết cậu, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không trừng phạt cậu.”

Phạt? Thì ra là như vậy, anh chỉ nhịn!

Mộc Trạch Tê túm lấy quần áo của anh, khóe mắt phiếm hồng, nói: "Vậy cậu muốn phạt như thế nào?”

"Yo? Không mặc cả?”

Mộc Trạch Tê cắn răng, nghẹn lại: "Tôi mặc cả cậu có thể đồng ý sao?”

"Không thể." Nghiêm Kỷ nở nụ cười, theo một ý nghĩa nào đó mà nói quả thật Mộc Trạch Tê rất hiểu bản tính xấu xa của mình.

"Tự mình sờ âm hộ, chơi mình cho tôi xem.”

Mộc Trạch Tê ngây ngẩn cả người, đây là hành vi xấu hổ gì chứ! Cô chỉ muốn từ chối.

Nghiêm Kỷ rất có ý tứ nhìn Mộc Trạch Tê: "Bằng không thì để tôi đến, cũng không phải đơn giản như vậy đâu.”

Mộc Trạch Tê cúi đầu: "Tôi sẽ không..."

"Tôi sẽ dạy cậu.”

Nghiêm Kỷ kéo chiếc ghế trên bàn ăn, khoanh chân ngồi ở trên đó, trong tay còn cầm đồ lót nhỏ hồng nhạt của Mộc Trạch Tê, thỉnh thoảng hít sâu một hơi, ngửi mùi bên trên.

Đều là mùi bột giặt trộn lẫn với mùi sữa hạnh nhân trên người Mộc Trạch Tê, mùi thơm quyến rũ.

Mộc Trạch Tê nhìn hành động của anh, xấu hổ muốn chết.

Ánh mắt Nghiêm Kỷ sâu kín, nhìn miệng huyệt trắng nõn của cô, ra lệnh nói: "Sờ.”

Mộc Trạch Tê mím môi, cô mở to hia chân ra, quần áo gần như bị lột sạch. Nhưng tạp dề Nghiêm Kỷ không cởi, cũng không cho cô cởi.

Vẫn ở xung quanh cô.

Chỗ ngực tạp dề không che được, nội y bị Nghiêm Kỷ cởi ra để lộ bộ ngực của cô. Tạp dề màu hồng bị kẹp ở trong hai bầu vú to, khiêu dâm không chịu nổi.

Tạp dề dưới thân bị vén lên một mắc vào chỗ dây buộc, như vậy để lộ ra tiểu huyệt hồng hào mềm mại cho Nghiêm Kỷ nhìn.

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn do dự đưa xuống dưới.

Nghiêm Kỷ nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô, run rẩy dò xét trong khe nhỏ màu hồng kia, vừa chạm vào đôi môi nhỏ xinh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp liền cau lại.

Nghiêm Kỷ hừ cười một tiếng, ánh mắt thâm trầm, tiếp tục chỉ huy: "Sờ vào chỗ viên trân châu đấy. Xoa đi.”

Đôi mắt Mộc Trạch Tê lấp lánh, cắn môi, sờ chỗ đó, ngón tay chạm vào viên trân châu xoa vài cái.

Cảm giác điện giật lúc trước bị Nghiêm Kỷ xoa xoa lan rộng ra, tự mình xoa không giống khi được Nghiêm Kỷ xoa, Mộc Trạch Tê run lên a một tiếng, ngón chân tròn cong lên.

"Không được dừng lại. Tiếp tục đi.”

Mộc Trạch Tê nước mắt lưng tròng, nhìn Nghiêm Kỷ, như cầu xin: "Nghiêm Kỷ..."

Nghiêm Kỷ không trả lời, thả côn thịt thô dài đỏ bừng nắm trong tay lắc lắc, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Mộc Trạch Tê, lại nhìn chằm chằm vào nụ hoa nhỏ bắt đầu ướt kia.

Dịch tuyến tiền liệt chảy ra ở miệng chuông của côn thịt to dài, chảy ra khi thủ dâm.

Nghiêm Kỷ thở hổn hển nhìn cô: "Cậu muốn nói gì? Hả?”

Mộc Trạch Tê bị cây côn thịt lớn gân guốc dọa sợ, không dám nói nữa. Sợ Nghiêm Kỷ trở nên hung ác.

Vậy hai người đang nhìn nhau tự thủ dâm à? Cái gì đây... Ngày càng trở nên điên rồ.

Mộc Trạch Tê nén nước mắt lắc đầu. Chỉ có thể tiếp tục xoa cho Nghiêm Kỷ xem, vừa xoa vừa run rẩy. Lại cảm thấy ngượng ngùng, xoa một chút lại dừng một chút.

Thật thoải mái...

Mộc Trạch Tê càng xoa càng thoải mái, cắn chặt môi, sợ mình kêu thành tiếng. Bản thân cô lại cảm thấy quá xấu hổ...

Nghiêm Kỷ rất có hứng thú quan sát, ngón tay trắng nõn đang xoa nắn tự chơi đùa viên trân châu của mình. Hình ảnh vừa đẹp vừa dâm mỹ. Thách thức sự xấu hổ của Mộc Trạch Tê.

Anh phát hiện Mộc Trạch Tê chưa bao giờ thủ dâm. Cho nên cô không biết mình rất mẫn cảm, trời sinh ưu tú.

Mặc dù động tác của cô còn vụng về, mới sờ được vài cái, mà đã sảng khoái đến mức cơ thể không tự chủ được co rúm lại sau.

Dịch tình càng ướt hơn, chảy ra từ cái lỗ nhỏ, rồi chảy dọc xuống đùi. Nhỏ giọt theo bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô.

Từng chút một lấp lánh.

Mộc Trạch Tê đột nhiên sáng lên, ách kêu khẽ một tiếng, cả người đang run rẩy.

Xoa xoa, tự mình xoa mình đến cao trào, còn tủi thân mà khóc nức nở, không dám nhìn Nghiêm Kỷ.

Vừa yêu vừa đáng thương.

Trước kia cô thích giả bộ ngoan ngoãn đáng thương, không ngờ tính tình của cô thật sự là như vậy. Khiến người ta nhịn không được muốn bắt nạt.

Nghiêm Kỷ thở dốc: "Dùng bàn tay nhỏ bé của mình cắm vào cái lỗ nhỏ đó.”

"A" Mộc Trạch Tê cuộn người lại tự mình mò mẫm đến cái lỗ nhỏ. Nhưng vừa vào một chút đã bị kẹt lại.

Có phải lần trước Nghiêm Kỷ trực tiếp nhét thứ khổng lồ đó vào không! Vậy sau này Nghiêm Kỷ phải làm đến bước đó thì sao? Mộc Trạch Tê vừa nhìn côn thịt thô dài trong tay Nghiêm Kỷ. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Cô cũng không dám vào.

Cố nén nước mắt, cơ thể run lên: "Nghiêm Kỷ... Không cần đi vào có được không."

Thấy cô thật sự không dám đi vào, Nghiêm Kỷ thở dài một hơi, đứng lên. Mở chân cô ra, nhìn nụ hoa nhỏ của cô phun ra dịch hoa, trong suốt hồng hào run rẩy.

Nghiêm Kỷ không nhịn được, nghiêng chiếc cằm xinh đẹp, trực tiếp liếm mút lên.

"A...a... không!” Mộc Trạch Tê không ngờ anh đột nhiên lại như vậy.

Cơ thể đột nhiên cong lên như con tôm, tay luồn vào trong tóc của Nghiêm Kỷ nắm lấy tóc anh, vừa khóc vừa kêu, nhưng cơ thể lại không kiềm chế được mà run rẩy.

Cô ấy đạt cao trào nên rất nhạy cảm.

Nghiêm Kỷ cố ý dùng đầu lưỡi ướt đẫm linh hoạt cắm vào miệng huyệt, thỉnh thoảng liếm vào viên trân châu.

"Không...không muốn nữa! Nghiêm Kỷ! Thả tôi ra!”

Chờ Mộc Trạch Tê không nhịn được nữa, a a hét lên.

Ngón tay rõ ràng cắm vào trong cái lỗ nhỏ, cắm vào một bên mẫn cảm lồi lõm co rút, môi mỏng mút hột le mút mạnh một cái.

Mộc Trạch Tê lập tức thất thần ngẩng cổ lên, cơ thể căng thẳng cứng đờ, không còn sức lực mà trượt xuống, lại bị Nghiêm Kỷ một tay ôm lấy.

Cao trào mãnh liệt cuốn trôi hơi thở nghẹn ở cổ họng Mộc Trạch Tê, không có tiếng động. Chỉ có cơ thể co rút run rẩy dữ dội, âm hộ phun ra một dòng dịch tình nóng bỏng.

Thật kinh khủng...
Chương kế tiếp