Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 3: Rốt cuộc là thiên vị ai?
Một tuần sau khi khai giảng lớp 11, trong lớp có một học sinh chuyển trường chuyển tới.

"Xin chào tất cả mọi người, mình tên là Lâm Thi Vũ, đến từ thôn X núi Hồng Hà. Xin mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”

Mộc Trạch Tê ngước mắt lên nhìn học sinh chuyển trường mặc một bộ quần áo thô sơ rẻ tiền đứng ở trên bục giảng,.

Nữ sinh gầy yếu mà khô héo, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hóp lại, có chút xanh xao, giống như cỏ cây khô héo ven đường.

Nhưng một đôi mắt lại sáng ngời và tràn đầy sức sống.

Các bạn học phía dưới bàn tán sôi nổi: “Núi Hồng Hà không phải nổi tiếng là vùng núi nghèo sao?”

Lâm Thi Vũ nghe được, không xấu hổ chút nào, mà còn lớn tiếng thừa nhận: “Đúng vậy. Đó là vùng núi nghèo khó, nhưng là một vùng núi nghèo đang phát triển, trong tương lai chúng tôi sẽ thoát nghèo.”

Nghiêm Kỷ nhìn Lâm Thi Vũ, cơ thể anh đột nhiên rùng mình. Nó giống như một cảm giác hoàn toàn mới.

Mộc Trạch Tê đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ nên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Nghiêm Kỷ. Nghiêm Kỷ chưa bao giờ đối xử với bất kỳ cô gái nào như vậy.

Chẳng lẽ Nghiêm Kỷ thích như vậy sao...?

Chuyện phía sau bắt đầu giống như những gì Mộc Trạch Tê lo lắng.

Đi ra khỏi ngôi làng thôn núi, ngay cả máy bán hàng tự động trong khuôn viên trường Lâm Thi Vũ cũng không dùng, thường xuyên bị người khác chế nhạo.

Thứ nhất, cô ấy là con gái riêng của nhà họ Lâm, một nhà giàu mới nổi với công ty Kiến Trúc Lâm Thị là nỗi sỉ nhục trong giới nhà giàu thành phố Z.

Thứ hai, cô ấy luôn lạc lõng ở trường cấp 3 Hoa Thịnh.

Lâm Thi Vũ không mặc đồ hiệu, thẻ ăn của cô ấy thường xuyên không có tiền, cô ấy muốn sống trong ký túc xá của trường, không có xe sang đưa đón giống mọi người nên chỉ có thể đi tàu điện ngầm đi học, thậm chí cô ấy còn muốn ra ngoài làm thêm.

Mộc Trạch Tê cảm thấy lo lắng cho cô ấy khi bị mọi người cười nhạo như vậy.

Cô không cảm thấy mất mặt khi đi tàu điện ngầm, cũng không cảm thấy mất mặt khi đi làm thêm.

Nhưng Lâm Thi Vũ là con gái của một gia đình giàu có, mỗi ngày cô ấy đều sống như vậy thì sẽ luôn bị người khác đánh giá.

Nếu so với Mộc Trạch Tê có gia cảnh bình thường nhưng lại luôn phồng má giả làm người giàu ngồi trên xe sang đi học không phải càng khiến người ta khinh thường hơn sao?

Mặc dù Mộc Trạch Tê không cười nhạo Lâm Thi Vũ, nhưng cô cũng là người phải cam chịu loại bạo lực này.

Con gái riêng không được chào đón, trẻ em nghèo ở vùng núi, tính cách mạnh mẽ, dám cãi nhau với các bạn cùng lớp chế giễu mình.

Một bông hồng có gai?

Lâm Thi Vũ lại nhận được toàn bộ sự ấm áp và ủng hộ của Nghiêm Kỷ.

Đồ mà cô ấy không biết dùng, Nghiêm Kỷ sẽ dạy cô ấy cách sử dụng.

Lâm Thi Vũ rất thẳng thắn thừa nhận mình đến từ vùng núi lạc hậu, có rất nhiều thứ cô ấy không biết cho nên cô ấy cố gắng học hỏi.

Cô ấy bị người ta cười nhạo, không thể hòa nhập với các bạn cùng lớp, Nghiêm Kỷ lại vì cô ấy mà dành cho cô ấy chức vụ cán bộ lớp, để cô ấy và các bạn trong lớp có một kênh giao tiếp.

Sự tận tâm và trách nhiệm của Lâm Thi Vũ, đương nhiên sẽ giành được sự ưu ái của một số bạn học không nhìn thân phận. Cô ấy cũng có một người bạn tốt tên là Mã Văn Lệ.

Nền giáo dục ban đầu của Lâm Thi Vũ ở thôn núi và giáo dục hiện đại ở thành phố Z không giống nhau, thành tích ở đây của cô có thể nói là nát bét, Nghiêm Kỷ đích thân dạy kèm cho cô ấy.

Lâm Thi Vũ liều mạng thức khuya dậy sớm học bài.

Mộc Trạch Tê cảm thấy Lâm Thi Vũ giống như bông hoa cúc nhỏ bị tát trong mưa, trông có vẻ thấp kém nhưng rất quyết tâm và chịu khó.

Sự thản nhiên của cô ấy khiến Mộc Trạch Tê cảm thấy khó chịu.

Tất cả hành động của Nghiêm Kỷ đối với cô ấy vượt qua dụng tâm thường ngày giúp đỡ các bạn học khác của anh. Hơn nữa, cô có cảm giác Nghiêm Kỷ mang theo một loại yêu thích mà đối xử với Lâm Thi Vũ.

Mộc Trạch Tê mới biết được, Nghiêm Kỷ anh không phải xa cách, cũng chẳng phải xa lạ, chỉ vì người anh muốn đến gần không phải là cô.

Từ lúc bắt đầu lo lắng, cho đến sau này khi Nghiêm Kỷ đã trở nên thân thiết với Lâm Thi Vũ khiến cho Mộc Trạch Tê sinh ra một cảm giác ghen tị với Lâm Thi Vũ, mang theo sự chua xót, địch ý và chán ghét không rõ xuất hiện từ đâu.

Mà tính tình quật cường của Lâm Thi Vũ luôn phát sinh mâu thuẫn với rất nhiều người. Mộc Trạch Tê cũng là một trong số đó.

Mộc Trạch Tê có thái độ thù địch với Lâm Thi Vũ đương nhiên Lâm Thi Vũ cũng nhận ra điều đó.

Mộc Trạch Tê luôn làm khó Lâm Thi Vũ trong mọi vấn đề, sẽ theo thói quen mà châm chọc cô ấy, khi người khác và Lâm Thi Vũ xảy ra mâu thuẫn thì cô sẽ âm thầm đổ thêm dầu vào lửa.

Mặc dù cô cũng không xung đột chính diện với người ta, chỉ bí mật ở sau lưng, đôi khi còn có trả đũa, thế nhưng cô luôn tỏ ra mình vô tội nhất.

Những người như vậy thật sự khiến người khác cảm thấy khó chịu và phiền phức.

Lâm Thi Vũ dù có nhẫn nhịn đến đâu cũng bị chọc cho nóng nảy.

Vừa rồi Lâm Thi Vũ mệt mỏi đổ mồ hôi, trông vô cùng chật vật, trực tiếp tìm Mộc Trạch Tê tính sổ.

Chất vấn cô tại sao lại truyền tin sai, thầy hóa học bảo Mộc Trạch Tê chuyển lời cho Lâm Thi Vũ đi lấy thiết bị thí nghiệm hóa học chứ không phải thiết bị thí nghiệm vật lý.

Lâm Thi Vũ đi được nửa đường thì gặp giáo viên dạy hóa, leo trở lại lên tầng 10 liền phát hiện thiết bị thí nghiệm hóa học đã bị lớp khác lấy đi.

Điều này có nghĩa là lớp thí nghiệm hóa học sẽ bị mất thêm một tiết nữa, giáo viên dạy hóa có chút lo lắng, quở trách Lâm Thi Vũ.

Lâm Thi Vũ vì lấy thiết bị thí nghiệm hóa học ở lớp khác mà còn phải chạy sang một tòa nhà giảng dạy khác để đưa.

Thời gian rất gấp gáp, cô ấy bị vấp lên từ trên tầng xuống dưới.

Mộc Trạch Tê tỏ ra rất kinh ngạc, kiên trì bảo bản thân nghe lầm: “Chắc là do tôi không nghe rõ lời thầy nói nên mới truyền sai.”

Lâm Thi Vũ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp hét lên: “Cậu rõ ràng đã nghe rất rõ!”

Mộc Trạch Tê chớp chớp mắt, tỏ ra rất ngây thơ, vô tội nói: “Tôi thực sự không nghe rõ, đây là lỗi của tôi. Sau đó tôi muốn tìm cậu để nói lại, nhưng cậu không mang theo điện thoại mà đã đi được một lúc rồi. Tôi tưởng cậu là cán bộ môn hóa, cậu phải biết rõ tiến độ của lớp hóa chứ.”

Lâm Thi Vũ cảm thấy tức giận cũng rất ủy khuất, nhưng mọi chuyện cô đều nín nhịn ở trong lòng mà không nói ra.

Mã Văn Lệ chạy tới an ủi Lâm Thi Vũ, trừng mắt nhìn Mộc Trạch Tê: “Vậy nếu cậu đã biết sai rồi thì sao không đi tìm Thi Vũ!”

Mộc Trạch Tê càng ngạc nhiên hơn: “Bạn học Lâm Thi Vũ là vì có việc phải đi ra ngoài, tôi lại không phải. Đến lúc đó nhà trường kiểm tra, tôi không có ở đây thì lớp chúng ta sẽ bị trừ điểm. Vì hạnh kiểm lớp học nên tôi mới chịu đựng không đi.”

Mã Văn Lệ cũng bị nghẹn trong ngực.

Liên quan đến vấn đề danh dự của lớp, mặc dù náo loạn đến chỗ Vương Khiết, bà ta chắc chắn cũng sẽ đứng về phía Mộc Trạch Tê.

Lâm Thi Vũ phẫn nộ nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tê, chỉ còn 15 phút nữa là đến giờ nghỉ trưa mà Mộc Trạch Tê mới đến nói cho mình biết.

Cô đang nhắm vào mình nhưng mỗi một bước của cô đều hoàn mỹ không chút sơ hở, khiến người ta rất khó bắt lỗi.

Cuộc tranh cãi giữa hai người đã thu hút sự chú ý của các bạn học cùng lớp, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào bọn họ.

Còn có người nói vẫn phải tìm cách giải quyết, ngày mai là thi tuần rồi. Nếu không tìm ra thì bài thi ngày mai của mọi người sẽ rất tệ.

Có người sốt ruột vì thành tích, cũng không khỏi oán giận Lâm Thi Vũ làm cán bộ môn mà không nhớ tiến độ nhớ chương trình giảng dạy.

Mộc Trạch Tê vội vàng giúp giải thích: “Mọi người đừng trách bạn học Lâm Thi Vũ, Nghiêm Kỷ vì cô ấy mà dạy kèm cho kịp tiến độ, chắc có lẽ vì quá nhiều và quá mệt nên nhất thời cũng không thể nhớ được.”

Không đề cập đến thì không sao, vừa nhắc tới đám người ngay lập tức bùng nổ. Học sinh luôn cạnh tranh cố ý hoặc vô tình về thành tích.

Có người nói: “Làm sao? Trong lớp này chỉ có một mình cô ta chăm chỉ học tập, còn chúng tôi không cần phải học à?”

Có người nhân cơ hội thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, cô ta có Nghiêm Kỷ dạy còn chúng ta không có. Tất cả chúng ta đều trông cậy vào giáo viên, bây giờ thì tốt rồi.”

Lâm Thi Vũ đối mặt với những lời chỉ trích mà ngây ngẩn cả người, trong lòng tràn đầy chua xót, khóe mắt ươn ướt.

Bây giờ cô ấy phải ứng phó với nhà họ Lâm, còn ôm đầu học tập, đầu óc mê man, cô ấy thực sự không nhớ rõ tiến độ chương trình giảng dạy.

Cô ấy tự trách mình, nhưng sẽ không tha thứ cho ác ý của người khác.

Đúng lúc này, Nghiêm Kỷ đi tới.

Mộc Trạch Tê kìm nước mắt, trước tiên nức nở nói: “Chuyện này tôi cũng có sai, đúng là giáo viên vật lý thay mặt giáo viên hóa học truyền lời, tôi tự nhiên sẽ cho rằng đó là tài liệu giảng dạy thí nghiệm vật lý, nhưng tôi cũng đã gửi tin nhắn…”

Có một vài bạn học tốt bụng đứng bên cạnh Lâm Thi Vũ mà bên cạnh Mộc Trạch Tê lại không có ai.

Cô khóc như vậy, giống như người khác cố ý tụ tập lại đổ lỗi lên người cô, bắt nạt cô.

Mã Văn Lệ tinh mắt, thấy Nghiêm Kỷ tới, cô lập tức hiểu ra, trách không được Mộc Trạch Tê một cái miệng đối đầu với ba người lại trở nên yếu ớt.

Khi Nghiêm Kỷ xuất hiện cô sẽ trở thành người hai mặt.

Mã Văn Lệ vì lời nói của Mộc Trạch Tê cố ý dẫn dắt mà bùng nổ, chỉ vào mũi cô rồi rống lên: “Cậu đang giả vờ giả vịt cho ai xem đấy!”

Mộc Trạch Tê bị cô ấy hét vào mặt như vậy, không khỏi cảm thấy chua xót, nước mắt giàn giụa đọng lại trong mắt, chỉ chực rơi xuống.

Yếu đuối không chịu nổi, giống như cả thế giới chỉ có mình cô chịu ủy khuất.

Mã Văn Lệ sắp tức chết.

Thấy Nghiêm Kỷ tới, Mộc Trạch Tê di chuyển đến bên cạnh anh, nghẹn ngào nói: “Nghiêm Kỷ…”

Nghiêm Kỷ đương nhiên biết chuyện này do Mộc Trạch Tê cố ý, chuyện như vậy xảy ra không hề ít.

Anh cúi đầu nhìn Mộc Trạch Tê, vẻ mặt ủy khuất, nước mắt từ hàng mi dài rơi xuống, thật sự có thể gọi là mỹ nhân hoa lê đái vũ.

Cũng quen mê hoặc và lừa gạt người khác.

Nghiêm Kỷ nhìn sang chỗ khác, nói với mọi người: “Chuyện thiết bị thí nghiệm giảng dạy không phải lo lắng, trường học không chỉ có một chút thiết bị này. Tôi đã nộp đơn xin một cái mới, tất cả mọi người trở lại lớp học đi.”

Mộc Trạch Tê sửng sốt, giải quyết dễ dàng như vậy thôi sao? Tại sao mỗi lần đều là Nghiêm Kỷ chịu trách nhiệm xử lý hậu quả cho Lâm Thi Vũ?

Thái Tường ở một bên đi theo, Nghiêm Kỷ chỉ nói với chủ nhiệm giảng dạy một tiếng, rồi đi đến kho đồ dùng giảng dạy của trường lấy thiết bị thí nghiệm.

Ngay cả thủ tục nộp đơn cũng được bổ sung sau.

Giống như tài liệu giảng dạy thí nghiệm hóa học rất tốn kém và nguy hiểm. Các trường học sẽ kiểm soát chặt chẽ, nên mới dễ có cái mới.

Thái Tường... Có quyền có tiền thật tốt.

Nghiêm Kỷ không nói đến đúng sai, anh chỉ giải quyết vấn đề. Cuối cùng, anh nói với Lâm Thi Vũ, sau này lúc nào cũng giữ liên lạc để nhận được thông tin quan trọng.

Mộc Trạch Tê gây ra nhiều chuyện như vậy, may mà có Nghiêm Kỷ trợ giúp, Lâm Thi Vũ rất cảm kích anh.

Nhưng Nghiêm Kỷ chỉ giúp cô ấy mà anh cũng không điều tra sâu. Anh biết rõ nguyên nhân mọi việc, đối với hành vi của Mộc Trạch Tê cũng cảm thấy không vui.

Cô ấy cổ quái nhìn Nghiêm Kỷ một cái, anh đây không phải là đang theo bản năng mà che chở cho Mộc Trạch Tê sao...

Sau khi giải tán, mọi người đều trở về lớp học.

Nghiêm Kỷ chợt nói với Mộc Trạch Tê: “Mộc Trạch Tê, mặc dù khoa học không nói nhân quả báo ứng và lý luận nhân quả. Nhưng con người phải yêu thương và bảo vệ nhân của mình thì mới có được kết quả tốt.”

Một mình Mộc Trạch Tê cứng đờ đứng tại chỗ, Nghiêm Kỷ biết hết tất cả...

Vậy những hành động của mình ở trước mặt anh chẳng phải giống như một tên hề đang nhảy nhót sao...
Chương kế tiếp