Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 33: Bé Tê vẫn luôn chịu oan ức cuối cùng cũng vênh váo lên mặt, Nghiêm Kỷ lại đau lòng và ghen tuông vì chuyện cũ
Trường cấp 3 Hoa Thịnh gần đây đã dấy lên một chiến dịch hoạt động trấn áp việc "lan truyền tin tức sai sự thật, phá hủy hình ảnh của trường".

Giọng của chủ nhiệm giáo dục chói tai: "Đừng tưởng cuối kỳ là có thể lười biếng! Chỉ muốn khuấy đục nước, biến khuôn viên trường trở thành một mới hỗn độn!”

Thanh thế to lớn.

Chỉ cần một luồng gió nghiêm khắc này, rất nhiều bạn học hay khua môi múa mép, lắm mồm đều bị mời đến phòng giáo vụ.

Không phạt nặng, không xử phạt, nhưng thanh thế rất lớn.

Như vậy cũng đủ để mọi người biết - "Bạn được mời lên nói chuyện, bạn nói xấu sau lưng người khác. Lan truyền tin tức sai sự thật. Mọi người sau này phải cẩn thận với một kẻ bỉ ổi như bạn.”

Khuôn viên trường lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Không ngờ phải nghẹn không thể bàn tán về người khác, chỉ có thể nói chuyện về học tập, nhất thời toàn bộ khuôn viên trường đều tràn ngập bầu không khí học tập.

"Nghiêm Kỷ, là cậu làm sao?”

Mộc Trạch Tê nén cười, ngồi trên đùi Nghiêm Kỷ, thuận theo rúc vào trong lòng anh. Giống như sủng phi xuân phong đắc ý khi thổi gió bên gối thành công.

Nghiêm Kỷ không trực tiếp thừa nhận: "Bầu không khí ở Hoa Thịnh gần đây quả thật rất kém, cần phải điều chỉnh lại một chút, để không ồn ào như vậy. Tâm trí đặt ở nơi khác, sau khi giải quyết xong, tâm trí mới có thể chuyên tâm học tập.”

Mộc Trạch Tê gật đầu, tâm trí lại vui mừng đến mức không biết đã chạy đi đâu.

Đôi mắt của cô là mắt hồ ly mí mắt tròn và đuôi mắt dài, khi cười trộm thì đuôi mắt sẽ kéo dài hơn, càng thêm quyến rũ.

Giống như một con cáo vui vẻ khi ăn vụng được thịt gà.

Khiến người ta có thể dễ dàng nhìn ra nụ cười nén của cô, Nghiêm Kỷ cũng cười theo, chọc vào mặt cô.

"Cậu cười cái gì? Hả?”

Mộc Trạch Tê mặt mày cong cong, vênh váo đắc ý: "Tôi không phải người tốt, tôi chỉ là đang vui sướng khi người gặp họa!”

Thẳng thắn.

"Bởi vì những bạn học nói xấu tôi, không có một ai ngoại lệ đều bị mời lên nói chuyện! Ngoài miệng tôi nói thật đáng tiếc cho những gì cậu đã phải chịu đựng', nhưng thực sự tôi lại vui vẻ trong lòng cả một ngày!”

Ngoại trừ Lâm Thi Vũ thì Mộc Trạch Tê không chủ động làm chuyện có lỗi với người khác. Nhưng cô vẫn bị người khác giẫm đạp, hắt nước bẩn.

Cô độc ác và đáng bị trời phạt. Thì cũng đến lúc đến lượt họ rồi.

Mộc Trạch Tê vui vẻ thở dài: "Trước kia họ không hề sợ hãi mà nói những lời khó nghe đó bên tai tôi.

Tôi rất tức giận, nhưng tôi chỉ có một mình, không dám chọc vào họ, không còn cách nào khác, cho nên tôi chỉ có thể chịu đựng.

Bây giờ sau khi bị nghiêm quản, khi tôi đi qua, bọn họ đều không dám nói gì cả, đều nhượng bộ lui binh* lui về như chim bay tán loạn. Ha ha ha.”

(*)退避三舍 : là Lui binh tránh đi 3 Xá để nhường cho địch quân. Thành ngữ này sau được dùng để chỉ sự hết sức nhượng bộ, không thể nhường hơn được nữa.

Nghiêm Kỷ không cười theo, biểu cảm có chút nghiêm túc nhìn Mộc Trạch Tê.

Bây giờ chỉ là một sự ngăn chặn tạm thời mà đã vui vẻ dễ dàng nói ra những chuyện mà cô đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua như vậy.

Không nhận ra đó là bạo lực học đường.

Cô cười càng hả hê, thì trong lòng Nghiêm Kỷ lại càng buồn bực, mang theo một sự hối hận và đau đớn.

Bởi vì bản thân Nghiêm Kỷ rất đặc biệt, nên rất nhiều người không dám khua môi múa mép trước mặt anh.

Đối với chuyện của Mộc Trạch Tê, Nghiêm Kỷ cũng chỉ là nghe được một ít tin đồn, còn không bằng với những lời ác ý lạnh thấu xương mà Mộc Trạch Tê trực tiếp đối mặt.

Cho nên Mộc Trạch Tê vẫn 'không trả lời, không đáp lại, thậm chí không dám phản ứng.’

Cô chỉ có thể làm tê liệt bản thân để không nghe thấy, thu mình vào trong vỏ ốc để tự bảo vệ mình.

Bởi vì cô chỉ có một mình cô mà thôi.

Nghiêm Kỷ thở dài một hơi buồn bực, ôm chặt eo Mộc Trạch Tê: "Cậu rất thông minh, cậu hẳn là có cách để chỉnh bọn họ.”

Mộc Trạch Tê lắc đầu: "Ta không thích, hơn nữa quá phiền phức. Họ chỉ nói ngoài miệng, tôi cũng chỉ có thể trốn.”

Nghiêm Kỷ không đồng ý với tâm lý như vậy, nhưng cũng biết sự bất đắc dĩ của đương sự chỉ có đương sự biết.

"Vậy tại sao cậu không tìm kiếm sự giúp đỡ?" Anh đang ám chỉ bản thân mình.

Mộc Trạch Tê chưa bao giờ mở miệng nói với Nghiêm Kỷ, khi đó mặc dù Nghiêm Kỷ giữ khoảng cách với Mộc Trạch Tê, nhưng yêu cầu của cô, Nghiêm Kỷ đều có thái độ có cầu tất ứng.

Kết quả Mộc Trạch Tê chỉ dùng vào những chuyện vặt vãnh nhàm chán, những mối quan hệ xung quanh cô hoàn toàn không sử dụng được.

Điểm này cũng không giống dì Vạn Dung.

Mộc Trạch Tê không get được ý của Nghiêm Kỷ, nhưng cô lại cẩn thận nhìn xung quanh, xác nhận trong lớp chỉ có hai người.

Sau đó Mộc Trạch Tê nhỏ giọng nói: "Tôi đã từng muốn cá chết lưới rách trả thù bọn họ. Nghiêm Kỷ, cậu còn nhớ Cao Hồng Huy trong lớp chúng ta không?”

Nghiêm Kỷ rất ấn tượng. Anh vẫn tỉnh bơ chỉ gật đầu.

Mộc Trạch Tê tiếp tục nói: "Cao Hồng Huy là người đầu tiên nói muốn bao dưỡng tôi, ngay lúc học lớp 11. Mà khi đó tôi còn nhỏ tuổi, không thể chịu được chuyện này, ngay khi tôi sắp suy sụp, tôi suýt chút nữa đã đồng ý.”

Mắt Nghiêm Kỷ đột nhiên trở nên lạnh lùng, hai tay siết chặt, suýt chút nữa đã bẻ gãy thắt lưng Mộc Trạch Tê.

"A eo eo eo!”

Nghiêm Kỷ vội vàng buông cánh tay ra, xoa eo cho cô: "Thật ngại quá, tôi hơi căng thẳng quá rồi. Cậu nói rõ chuyện này xem.”

Mộc Trạch Tê không biết tại sao Nghiêm Kỷ bỗng nhiên để ý, cô đột nhiên lại không dám nói. Nhưng lại bị ánh mắt của Nghiêm Kỷ buộc phải kiên trì nói tiếp.

Mộc Trạch Tê luôn hữu hình vô hình trung có một loại "chiến tranh" nào đó với người khác. Cô chỉ muốn trở nên hoàn hảo, ngoại hình, thành tích hay sự nỗ lực đều không có gì để nói.

Một lần thất bại thảm hại nhất của cô là bị người khác cố ý bới móc nhiều chuyện của gia đình cô.

Ví dụ như gia đình bình thường của cô lại hư vinh, ví dụ như chuyện giáo dục của mẹ cô với cô, ví dụ như chuyện giả làm người mập ngồi xe sang đi học.

Bị người ta ác ý thêm mắm thêm muối, lan truyền một cách bừa bãi.

Lần đầu tiên tàn nhẫn xé nát trái tim nhạy cảm của một thiếu nữ vị thành niên.

Khi Mộc Trạch Tê bị chặn ở hành lang cười nhạo, là Cao Hồng Huy đã đuổi những nữ sinh đó đi.

Khi Mộc Trạch Tê lau nước mắt, Cao Hồng Huy cuối cùng không kìm được.

"Mộc Trạch Tê cậu đừng thích Nghiêm Kỷ nữa, loại người này không trèo cao được, không nhất định phải là cậu ta. Cậu theo tôi đi, quyền thế nhà tôi cũng không thấp, đủ để bảo vệ cậu.”

Mộc Trạch Tê đột nhiên ngẩng đầu. Chỉ thấy thiếu niên cao lớn tự tin nhìn chằm chằm mình như nhìn chằm chằm vào một con mồi.

Mộc Trạch Tê lui về phía sau. Cao Hồng Huy nói cho Mộc Trạch Tê thời gian suy nghĩ.

Ba của Cao Hồng Quân là X trưởng cục XX, ở thành phố Z cũng coi như là quyền cao chức trọng. Cao Hồng Huy hứa hẹn với Mộc Trạch Tê, chỉ cần đồng ý ở bên cạnh cậu ta, cậu ta sẽ giải quyết mọi chuyện.

Cao Hồng Huy không chỉ nói mà cậu ta cũng từng hành động, cậu ta đối xử với Mộc Trạch Tê rất tốt.

Khi Mộc Trạch Tê bị những lời cười nhạo tra tấn đến gần như sụp đổ, cô thật sự do dự.

Nghiêm Kỷ nghe được chuyện này rất không vui, mặt lạnh lùng, u oán nói: "Tôi vậy mà lại không phải lựa chọn duy nhất của cậu.”

"Vậy tại sao cậu không đến tìm tôi? Cảm thấy xấu hổ sao?”

"Đúng vậy.” Mộc Trạch Tê thừa nhận.

"Tôi chỉ là một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình bình thường. Không giống với loại người từ nhỏ lớn lên trong trò chơi quyền thế như cậu, thời gian tỉnh táo không giống nhau. Chúng ta sẽ bị cảm xúc chi phối.”

Mộc Trạch Tê nhỏ giọng nói: "Hơn nữa, lúc đó tôi chỉ xúc động. Sau đó tôi đã tỉnh táo ngay lập tức khi tôi gặp cậu ngày hôm đó.”

Mộc Trạch Tê nói rất mơ hồ, nhưng Nghiêm Kỷ lập tức biết ngày đó là ngày nào.

Lúc đó, rất nhiều lời đồn đãi về việc nhà của Mộc Trạch Tê, Nghiêm Kỷ cũng nghe qua. Nhưng một người xuất thân từ gia đình bình thường thì có cái gì để bàn tán. Cho nên anh cũng không để ý nhiều.

Không ngờ, nó lại suýt chút nữa bức Mộc Trạch Tê cô đi lệch đường.

Mà lúc đó Nghiêm Kỷ không chỉ quan tâm đến các vấn đề ở trường, mà còn bị ba éo học về các vấn đều trong nhà. Chạy qua chạy lại giữ trường học không hề dễ dàng.

Anh thường xin nghỉ vài ngày.

Hôm đó hoàng hôn buông xuống phía tây, khi anh đi ngang qua trường, thì nhìn thấy tài xế đưa đón Mộc Trạch Tê, liên tục gọi điện thoại ngay trước cổng trường, rất bực bội.

Mộc Trạch Tê vẫn chưa tan học sao? Nghiêm Kỷ thầm nghĩ.

Xe đã chạy ra được một đoạn được khá xa, Nghiêm Kỷ đột nhiên nói: "Bác Trần, quay lại trường một chút, tôi đi lấy bài tập.”

"Cậu chủ, thời gian cho cuộc họp tiếp theo có thể không kịp..."

Bác Trần nhìn gương chiếu hậu, chỉ thấy biểu cảm của Nghiêm Kỷ ngưng trọng, vẫn nhìn chằm chằm vào cổng trường đã cách xa.

Bác Trần nhận lời, vòng một vòng quay đầu.

Từ sỉ nhục cá nhân Mộc Trạch Tê đến cách giáo dục của mẹ mình, sỉ nhục đến năm đó mẹ cô leo lên nhà quyền quý thất bại, gả cho một tên bệnh thần kinh.

Cả hai ba mẹ đều bị xúc phạm.

Mộc Trạch Tê đã sắp sụp đổ, nước mắt không ngừng rơi vào vở bài tập.

Cô cầm điện thoại di động, nhiều lần chỉnh sửa rồi xóa bỏ, chờ Cao Hồng Quân trả lời.

Cô bàng hoàng tự hỏi, tại sao không đồng ý với Cao Hồng Huy? Đánh bạc chính bản thân mình, có nhà cậu ta che chở, để cho những người đó, những chuyện kia toàn bộ cút đi!

Nghiêm Kỷ chạy gấp, thở hổn hển, nhìn vào trong lớp, Mộc Trạch Tê thật sự ở trong lớp.

Cô lẻ loi ngồi trong phòng học có chút tối tăm, hoàng hôn chiếu lên mặt cô đỏ bừng, dưới bóng tối, những giọt nước mắt bị tia nắng nhuộm đỏ, trong bóng tối lóe lên như những viên pha lê từng giọt từng giọt rơi xuống.

Biểu cảm của Mộc Trạch Tê, giống như vứt bỏ tất cả, bất chấp tất cả.

Cô ấy sẽ từ bỏ điều gì? Lại muốn mạo hiểm làm chuyện gì?

Nghiêm Kỷ gọi cô: "Mộc Trạch Tê, về nhà.”

Giọng nói quen thuộc kia đã đánh tan mọi bối rối, căm ghét, ý nghĩ điên rồ của Mộc Trạch Tê. Kéo cô ra.

Nghiêm Kỷ đứng trong phòng học tối tăm, giống như một ngọn đèn, xua tan khói mù trong lòng Mộc Trạch Tê.

"Nghiêm, Nghiêm Kỷ!" Mộc Trạch Tê đứng dậy, lau sạch sẽ nước mắt trên mặt.

Ngày hôm đó, hai người cùng nhau bước ra khỏi cổng trường dưới ánh hoàng hôn cuối cùng. Cả hai đều không hỏi đối phương chuyện gì.

Mộc Trạch Tê vẫn như trước ba câu đáp hai câu tìm lời để nói, Nghiêm Kỷ trả lời.

Mộc Trạch Tê ngượng ngùng khi ở chung với Nghiêm Kỷ, xấu hổ cười, điện thoại di động cũng gửi ra tin nhắn từ chối đã chỉnh sửa.

Về sau, Cao Hồng Huy vẫn không hết hy vọng, đối xử rất tốt với Mộc Trạch Tê. Cậu ta đã mua rất nhiều trang sức xa xỉ, hoa tươi, những món quà nhỏ, thậm chí thổ lộ, nói cậu ta vẫn luôn thích Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê đều từ chối.

Mộc Trạch Tê nhớ lại còn thấy sợ: "Lúc đó tôi thật sự ngây thơ, cho rằng cậu ta thâm tình thật sự thích tôi, thì ra cậu ta cũng muốn lừa tôi.”

"Không lâu sau tôi nghe nói Cao Hồng Huy lừa dối mấy cô gái, trong đó còn có người muốn chết muốn sống, nhà cậu ta tốn tiền thay cậu ta dìm xuống, cũng không biết chuyện đó có thật không.”

Nghiêm Kỷ bỗng dưng nở nụ cười: "Nếu không cậu cảm thấy vì sao cậu ta lại chuyển trường?”

Mộc Trạch Tê đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, lòng buôn chuyện lại dấy lên: "Nghiêm Kỷ, cậu nhất định biết nội tình, vì cái vậy.”

Nghiêm Kỷ cười mà không trả lời.

Cao Hồng Huy xem như có ý đồ xấu với Nghiêm, mơ ước Mộc Trạch Tê, giết gà để dọa gà trong bầy khỉ.

Nghiêm Kỷ cảm thấy Cao Hồng Huy không sạch sẽ. Tuổi còn nhỏ, phụ nữ bên ngoài không ít, ngoài miệng đối với phụ nữ cũng rất bẩn.

Cao Hồng Huy cũng là thiếu niên, đúng vào lúc tuổi thanh xuân bồng bột đầy khao khát dục niệm lại mong muốn tình cảm thuần túy.

Hoặc có lẽ cậu ta cũng từng ước nguyện có một tình cảm tốt đẹp sạch sẽ, có lẽ cậu ta thật sự thích Mộc Trạch Tê.

Cho nên mới cắt đứt với tất cả phụ nữ bên ngoài, chuyên tâm theo đuổi Mộc Trạch Tê. Cho nên vì Mộc Trạch Tê mà cậu ta khiêu khích với Nghiêm Kỷ.

Nhưng vậy thì sao, người đã quen với hoa, có thể chuyên tâm được bao lâu.

Nghiêm Kỷ ám chỉ một chút, ba anh lập tức chuyển trường cho cậu ta.

Nghiêm Kỷ đã nghĩ ra đêm nay chơi gì, anh xoa mặt Mộc Trạch Tê: "Cho nên, lúc đó cậu chỉ xúc động, tôi luôn là sự lựa kiên định duy nhất đúng không?”

Mộc Trạch Tê? Có vẻ có thể nói như vậy.

Cô thành thật và do dự "ừm" một tiếng.

Nghiêm Kỷ nhận được câu trả lời mà bật cười, giống như muốn xoa Mộc Trạch Tê vào cơ thể mình, không ổn.

Đừng trêu chọc anh, đừng trêu chọc anh.

Mộc Trạch Tê nhanh chóng bổ sung, cũng coi như thành thật bổ sung: "Bây giờ thứ có thể khiến tôi kiên định, là tiền.”

Nghiêm Kỷ cười lạnh, đôi mắt âm trầm dọa người: "Vậy ý của cậu chính là, chỉ cần người khác có tiền, cậu cũng sẽ đi theo người khác. Không quan trọng là ai, miễn là có tiền.”

Mộc Trạch Tê nghẹn lại, xong rồi...
Chương kế tiếp