Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 4: Ánh mắt nguy hiểm, xem phim trong phòng học, thỏ trắng bị đè lên bàn học làm tình
Trải qua chuyện kia, Mộc Trạch Tê cẩn thận hơn rất nhiều, không vì chút chuyện mà làm khó Lâm Thi Vũ nữa.

Cũng không ai đề cập đến chuyện đó nữa. Giống như tất cả những chuyện thứ đó thật sự chỉ là xích mích nhỏ do Mộc Trạch Tê không nghe rõ.

Điều này khiến Mộc Trạch Tê ở trước mặt Nghiêm Kỷ càng thêm xấu hổ, rất khó thẳng lưng đi.

Giữa giờ học thể dục hôm nay.

Trong phòng học không có người, Nghiêm Kỷ đang ngồi ngay ngắn trên bàn, trong tay cầm điện thoại di động xem bộ phim hành động cấp bốn mới nhất mà anh mới tìm được.

Nữ diễn viên đang cắn một mảnh vải, chân tay từ từ bị trói bằng một sợi dây bông đỏ tươi. Nghiêm Kỷ chuyên chú nhìn cách thắt nút thắt dây trói, rồi ghi nhớ cách trói vào trong đầu.

Đột nhiên, bên tai vang lên giọng nói mềm mại, kèm theo mùi sữa hạnh nhân ngọt ngào quen thuộc: “Nghiêm Kỷ, cậu đang xem cái gì vậy?”

Nghiêm Kỷ nhanh chóng úp điện thoại xuống, phát ra một tiếng xoạch lớn.

Đột nhiên quay đầu lại, đôi môi hồng nhuận ẩm ướt Mộc Trạch Tê xẹt qua tai anh, sau đó đụng vào trong mắt long lanh của Mộc Trạch Tê, hai người đột nhiên đối mặt nhìn nhau.

Mộc Trạch Tê ngẩn ra, hàng mi dài run lên, lập tức quay đầu nhìn đi chỗ khác, cuống quýt giải thích: “Thật ngại quá! Tôi không có nhìn trộm màn hình điện thoại của cậu! Tôi chỉ nhìn cậu thôi!”

Suy nghĩ trong lòng thốt ra, mặt Mộc Trạch Tê lập tức đỏ ửng, không cách nào giải thích rõ ràng: “A, không phải, cái kia tôi... Tôi thật sự không nhìn thấy…”

Cô vừa nói vừa kịch liệt xua tay, cơ thể cô lắc lư, khuôn ngực đầy đặn cũng nhờ đó mà nhún nhảy theo.

Khi xem phim khiêu dâm, đàn ông nào mà không cứng.

Nghiêm Kỷ là một người đàn ông có sinh lí bình thường, ánh mắt vô thức nhìn theo hai khối trắng lắc lư kia. Anh duỗi chân che chắn vật đang dần thức dậy.

Thật giống như lúc đói khát không chịu nổi thì có miếng bánh ngọt trắng nõn được mang lên.

Nghiêm Kỷ cảm thấy khoang miệng khô khốc, thu ánh mắt lại: “Tôi không sao. Chỉ là đột nhiên bị dọa mà thôi. Tôi biết cậu không nhìn thấy.”

Chỉ một câu nói mà mặt cô đã đỏ thành như vậy, nếu cô nhìn thấy có lẽ sẽ chín ngay tại chỗ.

Nghiêm Kỷ nở nụ cười không dễ phát hiện, đang nhìn tôi sao...

Mộc Trạch Tê thấy Nghiêm Kỷ thật sự không so đo, mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô vẫn không rời khỏi chỗ ngồi của Nghiêm Kỷ, Nghiêm Kỷ cũng nghi hoặc ngước mắt nhìn cô, phát hiện hình như cô có chuyện muốn nói.

Mộc Trạch Tê do dự mấy lần nhưng vẫn thốt ra câu nào.

Cô trở lại lớp thể dục để giúp giáo viên hóa học sao chép đáp án, đúng vậy, cán bộ môn bây giờ do Mộc Trạch Tê đảm nhiệm.

Trải qua chuyện lần trước, Nghiêm Kỷ đi đưa bài hóa học, giáo viên dạy hóa đã trao đổi hài hòa với Lâm Thi Vũ, sau đó đổi cô ấy thành lớp trưởng.

Bây giờ Mộc Trạch Tê thường xuyên phải leo lên tầng 10 để nhận và trả thiết bị.

Cũng không biết có phải là chủ ý của Nghiêm Kỷ hay không, Mộc Trạch Tê không thể hỏi, cũng không dám hỏi anh.

Mộc Trạch Tê tự lặng lẽ mang ghế lên, sao chép đáp án của 5 bài thi hóa học. Để viết chữ đẹp nên Mộc Trạch Tê viết rất chậm.

Gió thổi tung rèm cửa, ánh nắng cuối cùng xuyên qua khe hở rơi vào trong phòng.

Nghiêm Kỷ có thể nhìn thấy mái tóc dài xoăn xõa trên lưng của Mộc Trạch Tê, từ lưng đến chân là một đường mảnh mai.

Cô hiếm khi mặc đồng phục học sinh, luôn mặc đủ loại váy nhỏ.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu trắng có cổ, váy giữa đùi lộ ra hai chân dài thẳng trắng nõn nà mang theo cảm giác dục vọng gợi cảm.

Nghiêm Kỷ nhìn vài lần rồi nhắm mắt lại, không nhìn cũng không suy nghĩ lung tung nữa.

Tối qua anh chơi game cả một đêm, bây giờ thuận tiện cho đầu óc nghỉ ngơi một chút.

Mộc Trạch Tê viết gần xong, mới dám đổi phấn viết và len lén quay đầu nhìn Nghiêm Kỷ. Nhìn anh nhắm chặt hai mắt, hình như đã ngủ thiếp đi.

Mộc Trạch Tê nhìn theo mái tóc bị gió thổi động của thiếu niên, vụng trộm liếc mắt ngắm khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo của thiếu niên, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, xoay người tiếp tục viết.

Thời tiết nóng nực, Nghiêm Kỷ hình như chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát, khi anh mở mắt ra, Mộc Trạch Tê vẫn đang chép đáp án ở vị trí vừa rồi.

Nghiêm Kỷ lại nhìn thấy đường cong uyển chuyển của Mộc Trạch Tê, thân dưới cảm thấy nóng lên khiến dục vọng của anh ngày càng lớn hơn.

Anh muốn đi.

Đột nhiên Mộc Trạch Tê đặt viên phấn xuống, quay người lại và nói với anh: “Nghiêm Kỷ, chuyện kia tôi thật sự vô tội.”

Nghiêm Kỷ dừng lại, không muốn nhắc lại những chuyện nhỏ nhặt này: “Lần trước tôi đã từng nói rồi.”

Đáp lại một câu liền xoay người rời đi, bây giờ cả người anh rất khó chịu, càng nhìn Mộc Trạch Tê càng khó chịu hơn.

Mộc Trạch Tê đi lên giữ chặt lấy Nghiêm Kỷ, quấy rầy ôm lấy anh, khóc lóc nói: “Tôi thật sự vô tội, đều là Lâm Thi Vũ các cô ấy hãm hại tôi!”

Khi cơ thể mềm mại của cô chạm vào lưng Nghiêm Kỷ, cả người Nghiêm Kỷ như bị điện giật, đầu óc kêu ong ong.

Sự nóng nảy không rõ tức thì bao trùm lấy toàn thân và tâm trí của Nghiêm Kỷ.

Anh vặn cổ tay của Mộc Trạch Tê bằng tay kia và quật ngã cô nằm trên bàn học. Nghiêm Kỷ chống tay lên mép bàn, hơi thở nóng bóng gấp gáp phả ra.

Nghiêm Kỷ vẫn luôn ngụy trang tính tình tốt giờ phút này mới bộc lộ ra thái độ tàn bạo của mình, anh nắm lấy mặt Mộc Trạch Tê, cảnh cáo: “Lần trước tôi đã nhắc nhở cậu rồi, đừng có chạm vào người tôi!”

Mộc Trạch Tê nằm ngửa trên bàn học, nước mắt lăn xuống, hoa lê đái vũ khóc, khóc đến mức Nghiêm Kỷ cảm thấy bực bội.

Tóc của Mộc Trạch Tê phủ kín mặt bàn, nức nở nói: “Nghiêm Kỷ, vì sao cậu đối xử tốt với người khác như vậy mà hết lần này tới lần khác lại đối xử không đối tốt với tôi?”

Nghiêm Kỷ không hiểu tại sao Mộc Trạch Tê lại đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Anh cười, cái gì gọi là tốt, đối xử dịu dàng một chút là tốt, nói một hai câu là tốt.

Giờ phút này Nghiêm Kỷ không hiểu sao có loại cảm giác thô bạo, muốn xoa nát Mộc Trạch Tê, anh cúi người xuống để gần cô hơn.

“Tôi đối xử với cậu đã là tốt nhất rồi, tôi không thích những người tính toán lợi ích làm phiền người khác, như ruồi nhặng đuổi mãi không đi. Nếu tôi bỏ mặc cậu cùng với việc ngày thường cậu gây ra bao nhiêu rắc rối xung quanh tôi thì cậu đã sớm cút khỏi trường cấp 3 Hoa Thịnh rồi.”

Mộc Trạch Tê nghe không hiểu lời anh nói, ngực phập phồng kịch liệt, chỉ biết nức nở khóc.

Phải làm sao đây, cô ấy còn khóc nhiều hơn ban nãy.

Nghiêm Kỷ cắn răng, một tay kéo váy Mộc Trạch Tê ra, ngực của cô nhảy ra, anh cúi người đè lên người Mộc Trạch Tê, xoa nắn ngực của cô.

Mộc Trạch Tê lúc này mới có biểu cảm khác, cô giãy dụa đứng lên.

Nghiêm Kỷ tận dụng cơ hội đè hai chân gợi cảm của cô lên trước ngực của cô, dùng chân của cô để áp chế cơ thể của cô.

Mộc Trạch Tê vẫn đang khóc.

Đôi chân trắng nõn như được bao phủ bởi sương mù của Mộc Trạch Tê đẹp đến mức khiến người ra có ý nghĩ xấu xa.

Nghiêm Kỷ cũng không khách khí, vừa nắn bóp vừa xoa ngắm, thỉnh thoảng xoa bóp ngực của cô.

Anh cảm thấy rất kỳ quái, như thể luôn có một thứ gì đó ngăn cách anh, khiến cho anh không thể hoàn toàn chạm vào da thịt và chạm vào cơ thể Mộc Trạch Tê.

Nghiêm Kỷ càng như vậy, anh càng gấp gáp, càng muốn vuốt ve cái loại cảm giác mềm mại này.

Anh có thể cảm giác tê dại thoải mái, nhưng đó không phải là loại thoải mái vuốt ve da thịt của Mộc Trạch Tê. Anh cảm thấy có gì đó không ổn.

Cứ đơn giản xoa xoa như vậy, liếm một cái có phải sẽ tốt hơn không? Nghiêm Kỷ muốn nhiều hơn, nhưng nhất thời lại không làm được.

Giống như trong giấc mơ muốn chạy nhanh hơn, nhưng không phải lúc nào cũng có thể làm được.

Nghiêm Kỷ tiếp tục cúi người liếm cắn cơ thể Mộc Trạch Tê, Mộc Trạch Tê vẫn đang khóc.

Nghiêm Kỷ nhất thời cảm thấy tức giận, anh muốn nhìn thấy nhiều phản ứng của Mộc Trạch Tê hơn.

Khi Nghiêm Kỷ thả côn thịt cứng rắn ra chống vào miệng huyệt của cô, bày ra tư thế muốn đâm vào ngay lập tức.

Nhưng anh lại phát giác mình làm thế nào cũng không chen vào được!

Nghiêm Kỷ cau mày, tuy rằng anh không có kinh nghiệm về tình dục, nhưng cấu trúc của hai giới tính anh vẫn biết.

Tìm không được cửa vào, điều này sẽ không bao giờ xảy ra ở trên người anh. Vậy tại sao anh không thể vào được? Nghiêm Kỷ không khỏi hoài nghi liệu có phải mình không đủ cứng hay không?

Cảm giác muốn chạy nhanh nhưng không thể làm gì được lại lan tràn trong lòng Nghiêm Kỷ, giống hệt cảm giác như khi người ta ngứa lưng nhưng lại không thể gãi được.

Mộc Trạch Tê rưng rưng nước mắt, cả người run rẩy, gọi Nghiêm Kỷ: “Nghiêm Kỷ... Nghiêm Kỷ…”

“Nghiêm Kỷ? Nghiêm Kỷ?”

Nghiêm Kỷ nghe được hai âm thanh của Mộc Trạch Tê vang lên cùng lúc.

Nghiêm Kỷ đột nhiên mở đôi mắt sắc bén ra, khi nhìn thấy Mộc Trạch Tê anh còn sửng sốt vài giây.

Nhìn thấy đáp án hóa học được viết chỉnh tề trên bảng đen, Nghiêm Kỷ thoáng sửng sốt, lúc này mới hiểu được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, thì ra đó chỉ là một giấc mơ...

Nghiêm Kỷ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mộc Trạch Tê, có loại cảm giác không chân thật của Trang Chu Mộng Điệp, anh nhất thời cảm thấy phức tạp hỗn độn.

Mặc dù giấc mơ đã trôi qua, nhưng phản ứng thực tế của anh vẫn còn, cảm giác tê dại kia lan rộng đến toàn bộ cơ thể trong thực tế.

Lúc này dưới thắt lưng ướt đẫm một mảnh, còn sót lại dư vị của khoái cảm, so với cảm giác trước kia càng nồng đậm hơn.

Mặc dù đã bắn một lần, nhưng dưới thắt lưng vẫn trướng cứng kèm theo một loại khoái cảm đau đớn rất nhỏ.

Mộc Trạch Tê nhìn Nghiêm Kỷ không nói một lời, cho rằng chính mình đã đánh thức anh khiến anh cảm thấy tức giận, cô căng thẳng đến mức tim đập thình thịch.

Cô rụt rè mở miệng giải thích: “Tôi không cố ý quấy rầy cậu. Chỉ là điện thoại di động của cậu vẫn luôn đổ chuông... Nên tôi mới gọi cậu…”

Nghiêm Kỷ siết chặt lòng bàn tay đến đau đớn: “Không có việc gì, thật ngại quá làm cậu sợ rồi, vừa rồi tôi nằm mơ, cũng may mà cậu gọi tôi dậy, tôi nhất thời không kịp phản ứng lại thôi.”

“Thì ra là như vậy.” Mộc Trạch Tê cười ngọt ngào, không biết xấu hổ.

Khóe miệng của Nghiêm Kỷ cũng cong lên trong vô thức. Mặc dù mắt không nhúc nhích, anh vẫn liếc qua toàn bộ cơ thể của Mộc Trạch Tê.

Hiện giờ chính chủ đang ở ngay trước mắt anh, cảm giác phiền não trong mộng lại lan tràn vào trong lòng, Nghiêm Kỷ thiếu chút nữa không kiềm chế được mà đè Mộc Trạch Tê lên bàn học.

Muốn tự tay chạm vào thân thể của cô để biết cảm giác khi chạm vào cô thì cô sẽ cảm thấy như thế nào?

Xem có phải cô chỉ biết khóc như trong mơ của anh không.

Mộc Trạch Tê nhìn ra ánh mắt của Nghiêm Kỷ âm trầm khó có thể nói thành lời, cô không biết rằng đó là ánh mắt dục vọng nguy hiểm của người đàn ông muốn nuốt người khác vào bụng.

Mộc Trạch Tê chỉ cảm thấy mình sắp gặp nguy hiểm, theo bản năng lui về phía sau vài bước.

Nghiêm Kỷ không cảm thấy việc mình có dục vọng với Mộc Trạch Tê là một chuyện khó xử, dù sao khuôn mặt và dáng người của Mộc Trạch Tê thật sự rất gợi cảm và quyến rũ.

Đã có khoảnh khắc Nghiêm Kỷ muốn giữ Mộc Trạch Tê ở bên người mãi mãi.

Muốn khống chế những người phụ nữ muốn trèo cao thực sự rất dễ, chỉ cần cho họ chút tiền, mua chút trang sức yêu thích để dỗ dành là được.

Nhưng Nghiêm Kỷ lại lập tức đập tan ý nghĩ này, Mộc Trạch Tê là một người tâm cơ, sống với người như vậy rất phiền phức.

Mặc dù nhìn Mộc Trạch Tê có tính cách dịu dàng ngây thơ, quanh năm bị mẹ cô kiểm soát. Nhưng thật ra cô rất thông minh và lý trí, cô cũng có sự cố chấp của riêng mình.

Không cần phải trêu chọc.

Nghiêm Kỷ rời mắt khỏi cơ thể Mộc Trạch Tê, nhìn vào điện thoại của mình, phát hiện ra là ông nội gọi tới.

Bây giờ Nghiêm Kỷ không tiện đứng dậy, chỉ có thể đuổi khéo Mộc Trạch Tê đi bằng cách nhờ cô giúp mình nộp một phần tài liệu đến phòng giáo vụ.

Mộc Trạch Tê đương nhiên có nhiệm vụ phải đi. Mà Nghiêm Kỷ cũng nghe được ông nội tiếp tục nói về chuyện núi Hồng Hà, sự thật chứng minh, ngày thường Nghiêm Kỷ không ngại vất vả giúp đỡ Lâm Thi Vũ sẽ có không ít tác dụng cho sau này.
Chương kế tiếp