Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 43: Bắt đầu con đường theo đuổi vợ, ai mới là người sau cùng Tê Tê yêu?
Nghiêm Kỷ biết bây giờ mình không thể đi tìm Mộc Trạch Tê, như vậy chỉ sợ sẽ khiến cô khóc nhiều hơn.

Nghiêm Kỷ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đăng nhập vào tài khoản có ảnh đại diện áo hoodie màu đen.

Mộc Trạch Tê lau nước mắt rất nhiều lần, ngửa đầu lên, nhưng nước mắt vẫn không kìm được tràn ra từ hốc mắt.

Đúng lúc này hình đại diện mũ áo hoodie đen quen thuộc vang lên, nhìn chuẩn thời cơ, cứ hơn mười giây sẽ kêu kên một lần, cho đến khi thu hút sự chú ý của Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê lau nước mắt, mở ra xem.

Vu Luật đăng một bài hát "Thân phận mới", và đề cử một bộ phim ấm áp cùng cảm nghĩ sâu sắc.

Mộc Trạch Tê ấn vào bản nhạc.

Giai điệu rất bi thương nhưng rất êm dịu, mang theo một cảm giác bi thương mới lạ. Mộc Trạch Tê nức nở, nghe vài lần, sau đó bị giai điệu hấp dẫn, dần dần bình tĩnh lại.

Cô quyết định tìm một cái gì đó để mình phân tâm nên mở một bộ phim.

Phim hay và bài hát có thể có khiến khán giả cảm động.

Sau khi Mộc Trạch Tê xem phim xong, cô điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói chuyện về bộ phim với Vu Luật. trong khoảng thời gian này hai người cũng coi như có một tình bạn đặc biệt nào đó, đi theo tiết tấu của hắn để cùng nhau suy nghĩ, rồi mở rộng đề tài từ cảm nhận c.

Nghiêm Kỷ trả lời, nhìn Mộc Trạch Tê trong màn hình càng ngày càng bình tĩnh, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách hay.

Nghiêm Kỷ cảm thấy thật sự là châm chọc, dùng thân phận của mình nhưng lại có thể nói chuyện quá giới hạn với Mộc Trạch Tê.

Anh quyết định sử dụng danh tính của Luật để tạm thời liên lạc với cô.

Sau kỳ nghỉ hè, Mộc Trạch Tê cũng không nghĩ về Nghiêm Kỷ nữa, nhưng vừa nghĩ đến cô vẫn sẽ khóc.

Nghiêm Kỷ dùng thân phận của mình cũng từng gửi tin nhắn cho Mộc Trạch Tê vài lần, nhưng cô vừa nhận được tin nhắn thì lại khóc, khóc đến mức trái tim Nghiêm Kỷ tan nát, cho nên anh cũng không dám gửi cho cô nữa.

Vẫn phải dùng thân phận của Vu Luật để nói chuyện với cô ấy.

Khoảng thời gian nói chuyện với Vu Luật đã mang đến cho Mộc Trạch Tê rất nhiều suy nghĩ. Vu Luật có loại cảm giác thành thạo mà buông thả tự do.

Kiến thức của hắn quá sâu quá rộng, nhìn vào mọi chuyện cũng rất thẳng thắn.

Có đôi khi Mộc Trạch Tê sẽ cảm thấy hắn có thể xé nát sự "giả tạo” của mình, điều này khiến Mộc Trạch Tê bừng tỉnh có cảm giác như mình là một tên ngốc chỉ muốn Nghiêm Kỷ.

Kỳ nghỉ hè hai tháng; Mộc Trạch Tê đến bệnh viện, chạy về nhà, cũng đi gặp la Nam Nam vài lần.

Thời gian trôi qua, cô đã không còn khóc nữa.

Mọi thứ sẽ luôn trôi qua, và mọi người luôn có thể bình tĩnh lại.

Mấy quốc gia Nghiêm Kỷ đến, chênh lệch múi giờ thường khác nhau, anh luôn tính toán thời gian, đặt đồng hồ báo thức, vừa nhìn camera giám sát vừa trò chuyện với Mộc Trạch Tê.

Trong suốt kỳ nghỉ hè này, Nghiêm Kỷ đều dung cách như vậy để ở chung với Mộc Trạch Tê.

Lúc trước Mộc Trạch Tê thường khóc, khiến trái tim Nghiêm Kỷ cũng đau. Cô đau khổ là thật, và nỗi đau trong lòng Nghiêm Kỷ cũng là thật.

Nghiêm Kỷ chỉ có thể tìm cách để giảm bớt nỗi đau này. Vì vậy, anh đã cố ý hướng dẫn cô cách để giảm bớt nỗi đau tình cảm.

Theo thời gian, bây giờ cô đã không khóc nữa. Có đôi khi nói chuyện trên môi sẽ nở nụ cười, giống như đã đã bỏ lại Nghiêm Kỷ ra sau đầu, hồi sinh sống lại.

Nghiêm Kỷ bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn?

Là hướng dẫn của mình quá mãnh liệt? Hay là năng lực tiếp nhận của Mộc Trạch Tê khác với người thường?

Nghiêm Kỷ chỉ để mối quan hệ trước đó chấm dứt, nhưng không muốn hai người chấm dứt!

Sau khi khai giảng, Nghiêm Kỷ không tiếp tục tham gia các cuộc họp quan trọng với ông nội nữa. Không chịu nổi, nên anh vội vàng trở về nước.

Sáng sớm, ở cổng trường chờ Mộc Trạch Tê, nhưng đợi rất lâu anh cũng không thấy người đến.

Nghiêm Kỷ nôn nóng lo lắng, không ngừng nhìn đồng hồ. anh đã xem thời gian Mộc Trạch Tê ra ngoài trong camera giám sát Mộc Trạch Tê, đáng lẽ bây giờ cô phải đến trường rồi.

Nghiêm Kỷ lập tức lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị cho người đi tìm.

Kết quả vừa nghe điện thoại, một chiếc xe sang trọng dừng ở cổng trường. Nghiêm Kỷ liếc mắt một cái, liền nhìn thấy Chu Đan xuống xe trước, không khỏi dừng lại.

Chu Đan sao lại đến trường cấp 3 Hoa Thịnh?

Sau đó Chu Đan chặn cửa xe, đưa tay, đỡ người Nghiêm Kỷ đã chờ rất lâu xuống xe.

Sau khi Mộc Trạch Tê xuống xe thì cười với Chu Đan, cười đùa nói cái gì đó, khiến Chu Đan đỏ mặt ngượng ngùng cười.

Nghiêm Kỷ!

Hai người đứng dưới ánh mặt trời, nhìn nhau nói chuyện cười vui vẻ.

Đó là một khung cảnh quen thuộc, những khung cảnh bây giờ lại khác nhau.

Mà Nghiêm Kỷ còn để ý tới quần áo trên người Mộc Trạch Tê đã không còn là chiếc váy trắng cổ bẻ mà cô mặc vào buổi sáng, mà là một chiếc váy nhỏ màu xanh nước biển mới!

Chuyện gì mà phải đổi váy giữa chừng? Chuyện như vậy quá mập mờ, lại khiến người ta mơ hồ.

Trong đầu Nghiêm Kỷ có quá nhiều thứ không đứng đắn, lập tức nghĩ lệch mười nghìn tám ngàn dặm. Đầu óc giống như bị pháo oanh một tiếng, ót nổ tung mà vang dội.

Anh nên trực tiếp chờ ở dưới lầu nhà Mộc Trạch Tê! Nếu cô trốn, thì trói cô vào xe!

Nghiêm Kỷ cúp điện thoại di động, trực tiếp đẩy cửa xe ra đi ngoài.

“Mộc Trạch Tê!”

Mộc Trạch Tê nghe thấy tiếng quay đầu lại, thì nhìn Nghiêm Kỷ đi về phía này. Thiếu niên vẫn mặc bộ đồng phục màu xanh trắng, đón mặt trời đạp chân bước đến.

Vừa thấy Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tê vẫn bàng hoàng, mũi chua xót.

Chu Đan thấy Nghiêm Kỷ hùng hổ bước tới, lại nhìn thấy Mộc Trạch Tê đối mặt với anh đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn như muốn khóc, dù sao cũng không phải là dáng vẻ vui mừng.

Chu Đan theo bản năng chắn trước người Mộc Trạch Tê, Mộc Trạch Tê cũng thuận thế co rụt lại, cô sợ mình sẽ khóc.

Mức độ đau lòng của chuyện này đối với Mộc Trạch Tê không thua kém gì nói về một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, sau đó lại phải đau đớn chia tay.

Xương cốt bị gãy gân, cô cũng kéo gân ra, hoàn toàn tách ra. Cô ấy chỉ có một số bóng đau và cần một thời gian để đệm.

Hai người bọn họ đồng thời có động tác ăn ý như vậy, hình như rất thân mật, bọn họ mới ở bên nhau. Ngay lập tức khiến Nghiêm Kỷ cảm thấy anh là nhân vật phản diện đến chia rẽ bọn họ.

Chu Đan hỏi: "Đã lâu không gặp, cậu chủ Nghiêm. Cậu tìm Tê Tê có việc gì?”

Giống như Mộc Trạch Tê là người của anh ta, muốn tìm cô thì phải chờ anh ta chuyển chuyển lời.

Sắc mặt của Nghiêm Kỷ lạnh lùng liếc anh ta một cái, cũng không thèm để ý tới anh ta. Trực tiếp nói chuyện với Mộc Trạch Tê.

"Mộc Trạch Tê, vào trường, chúng ta vẫn học chung lớp, chúng ta cùng nhau đi nhé." Nghiêm Kỷ nghiến hai chữ chúng ta rất nặng.

Mộc Trạch Tê nhanh chóng điều chỉnh lại, nghiêng người sang một bên: "Không cần chờ tôi đâu, tôi có chuyện muốn nói với Chu Đan, bạn học Nghiêm Kỷ cậu đi trước đi.”

“Bạn học?” Nghiêm Kỷ lạnh lùng nói một tiếng.

Anh trực tiếp đưa tay giữ Mộc Trạch Tê, nâng tay lên xoay cô lại như một con bướm xoay quanh bông hoa, xoay tròn kéo Mộc Trạch Tê ra khỏi sau lưng Chu Độc, chuyển vào trong vòng tay mình.

Anh di chuyển quá nhanh đến nỗi mọi thứ xảy ra quá bất ngờ. Chu Đan một chút cũng không kịp phản ứng.

Mộc Trạch Tê?

Nghiêm Kỷ tuyên bố chủ quyền, ôm eo Mộc Trạch Tê, hờ hững nhìn Chu Đan một cái, rồi trực tiếp kéo Mộc Trạch Tê rời đi.

Mộc Trạch Tê lấy lại tinh thần muốn đẩy Nghiêm Kỷ ra: "Cậu làm gì vậy hả!”

Mà Chu Đan cũng đuổi theo: "Tê Tê!”

Nghiêm Kỷ vốn không thèm để ý chút lực nhỏ của cô, ôm eo Mộc Trạch Tê nửa ôm cô vào cổng trường cấp 3 Hoa Thịnh, sau đó dừng lại, xoay người nói với Chu Đan: "Không phải học sinh của trường thì không được vào trong.”

Nhân viên an ninh của trường đứng bên cạnh đều nhận ra Nghiêm Kỷ, rất ngay thẳng lập tức đóng cửa sắt, cũng cảnh cáo Chu Đan: "Không phải học sinh của trường này thì dừng bước!”

Mộc Trạch Tê chỉ có thể cách cổng trường, thò đầu từ trong ngực Nghiêm Kỷ nói to với Chu Đan: "Cám ơn anh đã đưa tôi tới đây, lần sau có duyên chúng ta sẽ gặp lại!”

Chu Đan chỉ có thể gật đầu, hét lại: "Được! Tê, giữ liên lạc nha, lần sau chúng ta gặp lại!”

So với Ngưu Lang Chức Nữ tách ra còn đau khổ hơn, cách cổng sắt trường học nói 'Thiên Hà' lưu luyến không rời.

Thân là vai diễn độc ác "Vương Mẫu nương nương" mặt Nghiêm Kỷ vừa đen vừa lạnh.

Chờ Chu Đan đi rồi.

Mộc Trạch Tê giãy dụa, cô thật sự cảm thấy không thể giải thích được, cô khó khăn lắm mới liếm vết thương, bây giờ lại dán lên làm gì?

"Nghiêm Kỷ! Chúng ta đã chia tay trong hòa bình! Mối quan hệ bạn cùng lớp cậu không thể làm điều này với tôi! Làm ơn đừng làm phiền tôi nữa.”

Nghiêm Kỷ dừng lại, đối với anh mà nói, anh xem như thường xuyên nhìn thấy Mộc Trạch Tê, liên hệ của hai người cũng chưa bao giờ rạn nứt.

Anh nhất thời quên mất đó là một thân phận khác của mình.

Mà đối với Mộc Trạch Tê thì mình và cô ấy đã hai tháng không hề liên lạc.

Vì thế, Nghiêm Kỷ chỉ có thể sững sờ buông Mộc Trạch Tê ra, hỏi: "Chiếc váy nhỏ màu trắng buổi sáng cậu mặc đâu?”

Mộc Trạch Tê mím môi, nghiêm mặt chỉnh lại vạt áo của mình. Nghe vậy nghi hoặc, sao Nghiêm Kỷ biết buổi sáng mình mặc gì?
Chương kế tiếp