Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 49: Là thích cũng là cố chấp. Quang minh chính đại bị cưỡng ép, bị làm đến tận tủ đầu tường
Trong đầu Mộc Trạch Tê xoay chuyển rất nhanh, Nghiêm Kỷ có rất nhiều cách để nắm thóp cô. Cô sợ mẹ nhìn ra điều gì đó: "Mẹ! con, con, con thay quần áo!”

Vạn Dung hiểu, đương nhiên phải ăn mặc đẹp hơn một chút. Bà cười gượng: "Xin lỗi cháu nha, tâm tư của nữ sinh mà.”

Nghiêm Kỷ cười đáp lại, liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, ánh mắt tối sầm: "Không sao đâu ạ, cháu chờ được, dù sao cũng phải mở ra.”

Mộc Trạch Tê nghe thấy, chân lại mềm nhũn. Anh thật sự cố ý tới cửa!

Cửa mở ra, Mộc Trạch Tê lui ra sau cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.

Vạn Dung cười rạng rỡ, chào đón nói: "Nghiêm Kỷ, mau vào đi cháu, đừng khách sáo ha, cứ tự nhiên như ở nhà mình. Bé Tê con đứng ngây ra đó làm gì? Đi rót nước cho Nghiêm Kỷ đi!”

"Không sao đâu, dì Vạn Dung, cháu tự làm là được." Nghiêm Kỷ giúp đỡ xách một túi đồ lớn bước vào, lúc đi ngang qua Mộc Trạch Tê, thì liếc mắt nhìn cô một cái.

Cái nhìn đó mang theo cảm giác lạnh lẽo, đắc ý, cậu có thể làm gì được tôi. Mộc Trạch Tê tức chết, lại sợ anh, hận không thể cắn chết anh.

Nghiêm Kỷ dưới sự dẫn dắt của Vạn Dung, đi thẳng vào phòng Mộc Trạch Tê, dù sao thì anh cũng đến để dạy thêm cho Mộc Trạch Tê. Anh còn giả vờ như không quen cách trang trí trong phòng Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê...

Thành tích của Mộc Trạch Tê giảm xuống nghiêm trọng, đáng lẽ sẽ bị mắng một trận, kết quả Nghiêm Kỷ lại tới nên không bị mắng nữa. Mẹ còn cười hì hì không ngừng khen cô, hận không thể nói con gái mình là tốt nhất, bỏ lỡ cũng đáng tiếc. Nghiêm Kỷ cũng cười đồng ý.

Thường ngày tính tình của Nghiêm Kỷ ở trước mặt người khác diễn rất tốt, lại biết nói chuyện, vài lời đã dỗ mẹ cô đến mở cờ trong lòng.

Hai người nói chuyện rất thoải mái, chỉ có mình Mộc Trạch Tê cắn răng thu dọn bàn học ra một khoảng trống cho Nghiêm Kỷ.

Vạn Dung để lại hai đứa con ở chung, nói mình đi mua đồ ăn ngon về nấu cơm.

"Dì Vạn Dung, cháu ăn cơm rồi, nghe Trạch Tê nói đặc biệt ngon, mặc dù cháu rất muốn thử món dì nấu. Nhưng dì đừng bận rộn, quá vất vả, đơn vị của dì không phải vẫn còn có việc sao?”

Đứa nhỏ này vừa ưu tú lại săn sóc, cũng không giống cha nó. Vạn Dung lại được khen đến mức vui vẻ, bà càng thích Nghiêm Kỷ hơn.

"Dì đến đơn vị xử lý chút việc, về lại nấu cơm cho các con, không thể không ăn, đừng để dì ở đây rồi mà còn đói bụng trở về, đến lúc đó lại xấu hổ không biết nói với mẹ con thế nào!”

Thấy mẹ mình bị đuổi đi, Mộc Trạch Tê trở nên lo lắng, khoảnh khắc cửa phòng vừa khóa lại, ý cười trên mặt Nghiêm Kỷ lập tức biến mất, không khí xung quanh như giảm xuống.

Tiếng khóa cửa lớn vừa vang lên, Mộc Trạch Tê liền chạy ra ngoài cửa phòng, Nghiêm Kỷ túm cô lại, ném lên giường.

Mộc Trạch Tê ngã xuống giường, lập tức co rúm lại trên giường, trốn không được: "Nghiêm Kỷ! Đây là nhà tôi! Mẹ tôi sẽ quay lại bất cứ lúc nào! Gan cậu thật lớn!”

Nghiêm Kỷ vươn tay ra, bắt lấy quần lót nhỏ của cô cởi ra, dễ dàng phá giải hàng phòng ngự của Mộc Trạch Tê.

Anh móc lấy chiếc quần lót nhỏ, còn hít vào mùi thơm bên trên, sau đó lại nhét vào túi quần của mình. "Vậy thì sao? Chỉ cần tôi muốn làm cậu, dùng sức, thì sao lại không đụ được cậu?”

Quần lót lại bị lấy đi...

Mộc Trạch Tê đều nhớ thủ đoạn gây sức ép của Nghiêm Kỷ trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đỏ vừa trắng: "Tôi tôi có..."

"Sao lại đỏ mặt run cầm cập rồi? Cậu có nhớ tới cái gì sao? Có vẻ như cậu vẫn nhớ những lần bị chịch đó." Nghiêm Kỷ cởi quần áo ra, côn thịt đỏ bừng nhảy ra, cứng rắn đến nổi gân xanh liên tục nổi lên, nhưng mặt lại không chút thay đổi.

"Có gì thì nói đi.”

Dưới thân Mộc Trạch Tê trần truồng, nhìn cây côn thịt dài, theo bản năng kẹp chặt hai chân lại để che chắn. Cô không dám nói, Nghiêm Kỷ như vậy là đang uy áp đe dọa, Mộc Trạch Tê thật sự sợ anh.

"Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, bây giờ cậu đang cưỡng gian!" Mộc Trạch Tê không có ý định bại lộ thân phận của Vu Luật mà mình đã biết.

"Cưỡng gian thì cưỡng gian.”

Trái tim Mộc Trạch Tê phát lạnh: "Đồ xấu xa! Quỷ dữ! Cậu đang ngụy trang!" Học sinh ba tốt gì chứ, tất cả dịu dàng đều là giả!

Nghiêm Kỷ thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy. Bản chất của tôi là diễn xuất, tôi có thể đóng bất cứ ai. Nhưng đối với cậu thì tôi không thể diễn, sự chia ly của chúng ta khiến tôi hiểu trái tim mình, tôi thích cậu, tôi xấu xa và thẳng thắn muốn cậu, muốn đụ cậu.

Cậu là người phụ nữ tôi bao nuôi cũng được, bạn gái cũng được. Cho dù là thân phận gì thì chỉ cần đó là cậu.”

Mộc Trạch Tê bật khóc, á khẩu không nói nên lời. Từ nhỏ cô đã biết trên người Nghiêm Kỷ có một sự độc ác và độc đoán nào đó, anh có thích hay không phụ thuộc vào cách anh dùng để cho anh ăn.

"Đừng kéo nữa, tôi cứng khó chịu lắm, làm xong rồi nói sau.”

Nghiêm Kỷ bắt lấy cổ chân Mộc Trạch Tê, kéo cô về phía trước, Mộc Trạch Tê kinh hãi kêu lên, dùng chân đạp anh, nhưng Nghiêm Kỷ như làm bằng sắt, đạp anh mấy đạp đều không nhúc nhích.

Ngược lại còn bị bắt lấy liếm một cái vào mu bàn chân trắng nõn, Mộc Trạch Tê kêu lên: "A!”

Hai chân bị cường ép tách ra, môi lưỡi nóng bỏng của người đàn ông dán lên.

"A! Đừng!" Mộc Trạch Tê đạp chân giãy dụa, dùng hai tay nhỏ bé đẩy đầu giữa hai chân mình ra, nhưng cô đẩy không nổi, ngược lại nghe tiếng liếm láp chụt chụt xấu hổ.

Môi lưỡi người đàn ông áp lên hạt chân trêu đùa, liếm rất hung ác rất gấp gáp, dịch tình chảy ra, ngón tay cắm vào, tìm được chỗ nhạy cảm lồi lên tận tình cắm vào âm hộ để cho cô chảy nước.

"A" Mộc Trạch Tê đã lâu không làm, rất nhạy cảm, chỉ chốc lát sau, cơ thể cô đã run lên, tiết ra một lần.

Mộc Trạch Tê thậm chí còn không có thời gian để nghỉ, Nghiêm Kỷ lập tức đè lên người cô, côn thịt trực tiếp cắm vào. Mộc Trạch Tê bị đẩy vào đến khó chịu, lắc đầu từ chối, nhưng vẫn bị đâm vào hoàn toàn, bị đâm khiến thân thể lao về phía trước.

"A..ưm... ừ!”

Khoái cảm đến rất nhanh, chỉ chốc lát sau, hai người đều bị choáng váng.

Nghiêm Kỷ nắm lấy mặt cô, nhìn vẻ vui sướng không thể cưỡng lại trên mặt cô, anh dùng sức mạnh hơn, côn thịt thô cứng phá vỡ lớp thịt co thắt quấn chặt, trực tiếp đâm vào miệng tử cung.

Nghiêm Kỷ sung sướng thở dốc: "Bên trong vẫn luôn kẹp tôi, nhanh như vậy đã ướt sũng quấn lấy không buông, bị đâm rất sảng khoái đúng không, ngoài tôi ra, cậu còn muốn tìm ai làm cậu nửa, hửm?”

Tiểu huyệt phun ra một lượng nước dâm lớn, đâm ra rút vào theo côn thịt, nước bị đập bắn tung tóe, tiếng nước giao hợp ái muội mà thối rữa.

Mộc Trạch Tê cũng nói không nên lời, ưm a kêu to một tiếng, thắt lưng mạnh mẽ cong lên, cơ thể kịch liệt run rẩy, nước phun ra. Nghiêm Kỷ bị kẹp đến nỗi gân xanh trên trán nổi lên.

Trong đầu Mộc Trạch Tê trắng bệch, có chút choáng váng, thân thể như nước, mềm nhũn run rẩy trên giường.

Trên người Nghiêm Kỷ đẫm mồ hôi, anh nhịn đến khó chịu, lật người Mộc Trạch Tê đã mềm như nước lại. Kéo thắt lưng cô lên, khiến Mộc Trạch Tê quỳ xuống nằm sấp, thân hình trắng như tuyết xinh đẹp uốn cong thành một dải ngân hà.

Mộc Trạch Tê phát hiện mình bị chơi đùa thành tư thế quỳ nằm sấp, anh chuẩn bị sau tiến vào, sau vào tiến vào côn thịt có thể vào rất sâu, Mộc Trạch Tê lập tức tỉnh táo lại, cô sợ.

"Cậu đang làm gì vậy! Đừng! Nghiêm, Nghiêm Kỷ!”

"Làm gì sao? Cậu không cho tôi làm người đàn ông của cậu, quan hệ tình dục trên giường lại miễn cưỡng, là hiếp dâm. Cậu ngoan ngoãn nghe lời, xem cậu còn dám nghĩ đến người đàn ông khác hay không.”

Mộc Trạch Tê khóc. Lý lẽ là Nghiêm Kỷ, anh không nói lý. Anh đang cố ý quấy rối mà thôi.

Nghiêm Kỷ vỗ vào mông nhỏ đang né tránh của cô, Mộc Trạch Tê ô một tiếng, cái mông nhỏ lập tức như một quả đào xuân đỏ mọng: "Quỳ cho tốt vào.”

"Tên khốn nạn cậu rốt cuộc đang ghen với ai vậy hả! Không phải với chính cậu sao?”

"Vậy cậu có theo tôi hay không, đi theo Nghiêm Kỷ, Nghiêm Kỷ.” Nghiêm Kỷ nhắc lại Nghiêm Kỷ một lần.

"Không theo! Tôi có người khác!" Mộc Trạch Tê bị giày vò đến phát khóc, lời này ít nhiều mang theo chút giận dỗi.

Nghiêm Kỷ hừ lạnh một tiếng, đã bị dâm thành như vậy, Mộc Trạch Tê chỉ khóc không nháo để che giấu chuyện khác.

Bàn tay bóp cái eo mềm của cô nhấc lên, nâng cái mông nhỏ còn mang theo dấu tay lên, nâng cao âm hộ đã bị anh cắm cho ướt sũng.

"Tôi chính là một tên khốn kiếp, tồi tệ. Trên giường tôi thích bắt nạt cậu, đến nỗi cậu phải cầu xin sự tha thứ. Không sửa được, Tê Tê cậu chỉ có thể chấp nhận.”

"Ô..."

Côn thịt cọ cọ dịch tình, rồi lại đâm thẳng vào miệng tử cung, sau khi côn thịt ma sát với lớp thịt mẫn cảm, thì đâm thẳng vào miệng tử cung.

Mộc Trạch Tê muốn điên rồi, cơ thể run rẩy kịch liệt: "A... a... ừ... ưm... hức... không đừng đụng vào chỗ đó."

Nghiêm Kỷ thật sự canh cánh trong lòng chuyện Mộc Trạch Tê gửi ảnh khỏa thân cho "đàn ông" khác, anh trừng phạt ác liệt, giữ chặt eo nhỏ của Mộc Trạch Tê tàn nhẫn đâm mạnh vào chỗ đó.

Nghiêm Kỷ cao thẳng, mặc dù Mộc Trạch Tê không thấp bé, nhưng ở trước mặt anh lại nhỏ hơn anh một chút. Mộc Trạch Tê trực tiếp bị đẩy về phía trước vài bước, Nghiêm Kỷ làm sao có thể buông tha cho cô, tiếp tục tóm lấy cô rồi đâm vào.

Giường Mộc Trạch Tê nhỏ, cho đến khi đầu cô đụng trúng giường không thể tránh được, hai tay phải chống ở đầu tường, mới có thể chống đỡ được khoảng cách Nghiêm Kỷ va chạm.

Mộc Trạch Tê đáng thương ôm lấy tủ đầu giường chống đỡ, người đàn ông phía sau đâm mạnh khiến cơ thể mềm mại của cô lắc lư không ngừng, khoái cảm từng đợt từng đợt đánh tới, khiến cô phát mê đến mất hồn.

"Ô... không cần đâm vào... không cần đâm vào!" Mộc Trạch Tê khó khăn nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng rơi xuống, nước bọt chảy xuống khi cô cầu xin tha thứ. Cô đã tiết một lần, vừa sướng vừa đau.

Âm hộ bị đâm vào cho mở rộng, vẫn đang cao trào co rút lại. Côn thịt của người đàn ông rút ra từng giọt nước tình trong suốt, tất cả đều nhỏ xuống chăn màu hồng phấn, để lại vết nước ái muội.

Mộc Trạch Tê vẫn bị Nghiêm Kỷ hung hăng đâm lên đỉnh, giọng cô khàn đi, cô thật sự không chịu nổi nữa, cô hoàn toàn không còn sức cả người mềm nhũn xuống.

Nghiêm Kỷ đặt cô nằm xuống, nhìn chằm chằm cơ thể tràn đầy sắc xuân đang run rẩy của Mộc Trạch Tê, chính diện cắm vào bên trong cô.

Cô rên rất dễ nghe, bầu ngực cũng đang lắc lư rất tốt, Nghiêm Kỷ nắm lấy chơi đùa, sung sướng mà thở dốc, biết Mộc Trạch Tê đã đến cực hạn rồi.

Ham muốn xuất tinh của anh vốn đã rất mãnh liệt, anh cũng không muốn nhịn, đâm vào hơn trăm lần cuối cùng, Mộc Trạch Tê lại bị đâm trúng phía sau một lần, anh thả lỏng rồi bắn tinh.

Nghiêm Kỷ suốt một trận chưa bắn, lượng tinh dịch bắn vào rất nhiều lại dính sệt, Mộc Trạch Tê bị nóng đến sợ hãi.

Cô đột nhiên có một nỗi sợ hãi rằng cô có thể mang thai ...

Cô lập tức khóc lên, chống tay không có chút sức nào đẩy Nghiêm Kỷ, nhưng lại đẩy không nổi: "Ô... Đừng! Đừng bắn vào bên trong! Sẽ có thai!”

Nghiêm Kỷ sung sướng thở dốc, đàn ông xuất tinh rất hưng phấn, anh trực tiếp nắm lấy tay Mộc Trạch Tê ấn vào bụng dưới của cô, ưỡn thắt lưng, vừa bắn vừa đẩy vào chỗ sâu nhất, để cho cô dùng tử cung nhỏ tiếp được hoàn toàn tất cả của mình.

Mộc Trạch Tê bị nhấn đến phát đau, sau đó còn có thể cảm nhận được cảm giác lồi lõm trong cơ thể cách một tầng da thịt.

Thật đáng sợ...

Nghiêm Kỷ thu dọn phòng Mộc Trạch Tê, anh tự đi tắm rửa, để Mộc Trạch Tê muốn ngủ nằm nghỉ ngơi.

Anh đi ra ngoài nhìn đồng hồ, Mộc Trạch Tê cũng đã tỉnh táo hơn nhiểu, mơ màng nhìn miệng huyệt của mình bị trứng rung chặn lại không cho tinh dịch tràn ra, lại muốn khóc.

"Học đã rồi khóc sau.”

Nghiêm Kỷ thật sự muốn giúp Mộc Trạch Tê ôn tập, anh trực tiếp ôm Mộc Trạch Tê lên ghế ngồi, sau đó tự mình ngồi bên cạnh cô giảng bài cho cô.

"Hiểu chưa?”

Mộc Trạch Tê không theo kịp tốc độ của Nghiêm Kỷ, vừa mới làm xong chuyện kia, lại bị kéo tới học, cả người vẫn ngẩn ngơ. Nhưng cô vẫn lắng nghe, bởi vì có một bài kiểm tra vào thứ hai.

"Không... Không. Công thức đó..."

"Cậu không nhớ công thức. ”

Mộc Trạch Tê nghe, ùng ục một tiếng, cô cúi đầu nhìn. Nghiêm Kỷ vẫn luôn chú ý đến cô đương nhiên cũng thấy được.

Nghiêm Kỷ là dấm thành tinh, bắt cô nhất định phải mặc lại chiếc váy ngủ màu hồng của cô, bây giờ váy ngủ bị kéo lên cao mắc ở bên hông, cúi đầu xuống là có thể thấy mọi thứ.

Tinh dịch bắn vào vẫn tràn ra, đầy đến mức chảy xuống ghế, toàn bộ lòng bàn chân đều là tinh dịch trắng đục.

Cô lập tức khóc rống lên, bị anh giày vò như vậy, cô vung bút lên: "Tôi không học nữa! Cậu về đi!”

Nghiêm Kỷ vốn vẫn chưa phát tiết xong, anh cất kỹ bút cô ném đi: "Cậu giận rồi à? Không học thì không học, nhưng về thì không được.”

Anh nói xong bất chấp đứng dậy, tách hai chân Mộc Trạch Tê ra đè lên hai thành chỗ ghế xoay, cởi quần ra, rồi đâm vào.

"A! Đừng!”
Chương kế tiếp