Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 51: Đàn ông nhà họ Nghiêm chẳng có ai tốt đẹp + ở trên tàu điện ngầm bị bịt miệng cưỡng chế cắm vào đến cao trào
Mộc Trạch Tê quá mệt mỏi nên cô nghỉ ngơi cả một ngày chủ nhật, trước khi thức dậy cô đã ngủ một giấc thật lâu để dậy xem lại bài kiểm tra hàng tuần. Trong lòng cô loạn như ma, chỉ sợ Nghiêm Kỷ lại tìm tới cửa.

Loại người như Nghiêm Kỷ thật đúng là biết cách làm chuyện đó, có chuyện gì là anh sẽ gọi điện thoại cho Mộc Trạch Tê, chỉ khi cô không chịu nổi nữa mới nhận.

"Hôm nay có mệt không? Bên trong có đau không? Hôm nay có công việc quan trọng nên tôi bảo bác Trần đưa thuốc cho cậu, hay tôi qua gặp cậu nhé?”

Mộc Trạch Tê thật sự rất sợ anh: "Cậu là muốn phế luôn tôi sao? Đừng đến đây! Tôi không muốn gặp cậu!”

Nghiêm Kỷ biết chuyện ngày hôm qua đối với cô có ảnh hưởng không nhỏ, cô đang rất rối loạn, vì thế nên anh mới dỗ dành cô.

Mộc Trạch Tê một câu cũng không muốn nghe, mắng ngược lại anh: "Những lời này của cậu chính là viên kẹo đường trong tay bọn buôn người! Là một kẻ bắt cóc! Chồn chúc tết gà, không có lòng tốt*!”

(*) 黄鼠狼给鸡拜年, 没安好心: Giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu

Nói xong liền cúp điện thoại, kéo hết tất cả phương thức liên lạc của Nghiêm Kỷ vào danh sách đen, còn bản thân lại chạy lên giường khóc.

Cô nói cũng không sai, Nghiêm Kỷ không gọi điện thoại được, thì có thể xem camera giám sát.

Tức giận đến mức yếu đuối còn tự mình khóc, thì làm sao mà tốt được, đến lúc đó chỉ sợ sẽ khóc càng nhiều hơn.

Nghiêm Hoành Hoa liếc mắt nhìn con trai, rồi nhìn lướt qua điện thoại di động của anh: "Hôm qua con không họp thì thôi, nghe mẹ con nói con nuôi phụ nữ ở bên ngoài?”

Nghiêm Kỷ không nhanh không chậm tắt điện thoại di động: "Lúc trước thì nuôi, cong bây giờ con đang đuổi theo.”

Nghiêm Kỷ nói rất đơn giản, nhưng thân là ba, Nghiêm Hoành Hoa vẫn có thể nghe hiểu, mày hơi nhíu lại.

"Vì phụ nữ mà hủy bỏ cả hội nghị quan trọng như vậy? Người ta đã không tình nguyện con còn bỏ nhiều tâm sức ra làm gì, một ít chuyện trong gia tộc ông nội vẫn cần con quản, giành quá nhiều nỗ lực cho chuyện này có đáng không?”

Nghiêm Kỷ từ chối cho ý kiến: "Lúc trước mẹ con không muốn gả cho ba, ba còn lén lút hao phí tâm lực lớn hơn. Nương theo hợp tác làm ăn đi một vòng lớn, lấy được sự tin tưởng của mọi người trên dưới nhà họ Phương. Ngay cả con chó già hung ác của ông ngoại con ba cũng không buông tha. Cảm thấy ba là cháu rẻ do nhà họ Phương lựa chọn, nên mọi người đều trông đợi ba.”

Phương Dung Hoa đỡ trán, hai cha con lại muốn cãi nhau.

Nghiêm Hoành Hoa khéo léo nhấp uống ngụm trà, không nói thêm nữa: "Chính con nói với ông nội con.”

Cuối cùng, Nghiêm Hoành Hoa buông chén trà xuống, liếc mắt nhìn con trai một cái, gương mặt vẫn lãnh khốc giờ phút này mang theo chút đắc ý. Bỗng nhiên nói: "Bây giờ mẹ con yêu ba là được.”

Nghiêm Kỷ chua xót, ba anh là ba anh, anh vẫn luôn thua một bậc.

Phương Dung Hoa nhìn hai cha con chưa bao giờ nói chuyện tử tế, khẽ thở dài: "Đàn ông nhà họ Nghiêm mấy người không phải là theo đuổi, cả đám đều mang theo âm mưu quỷ kế. Mẹ biết không khuyên được con, cho nên con tự mình lo liệu đi.”

Nghiêm Kỷ cũng không nói người đó là Mộc Trạch Tê, chính anh tự lo liệu.

.

Sáng sớm Mộc Trạch Tê rời giường, thì nhận được tin nhắn của Nghiêm Kỷ, nói đến đón cô cùng đi học.

Mộc Trạch Tê vừa tức vừa sợ Nghiêm Kỷ, không muốn ở cùng một chỗ với anh. Thừa dịp anh còn chưa tới, cô điên cuồng gặm bữa sáng, đeo cặp sách bỏ chạy.

Mãi cho đến khi lên tàu điện ngầm Mộc Trạch Tê mới thở phào nhẹ nhõm, hiện tại không phải ca sớm nên không có nhiều người. Mộc Trạch Tê tìm vị trí góc cửa xe và đứng đó, lấy đề thi hôm trước Nghiêm Kỷ đã dạy ra xem, chuẩn bị cho bài kiểm tra tuần.

Mặc dù Nghiêm Kỷ là một tên khốn nạn, nhưng anh dạy thật sự tốt, Mộc Trạch Tê xem rất nghiêm túc.

Tàu điện ngầm đi qua mấy trạm, Nghiêm Kỷ đã đợi lâu lập tức đi lên, anh nhìn quanh một vòng, rồi tập trung vào vị trí của Mộc Trạch Tê.

Anh theo dõi nhìn Mộc Trạch Tê chạy nên anh trực tiếp lái xe tới mấy trạm tiếp theo. Anh lướt qua đám người, đi tới trước mặt Mộc Trạch Tê, dán về phía trước vây Mộc Trạch Tê lại.

"Chạy rất nhanh.”

Mộc Trạch Tê cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu lên, thì thấy Nghiêm Kỷ đang cười với mình.

Chạy đi! Mộc Trạch Tê theo bản năng muốn chạy trốn, kết quả toa xe đột nhiên rung lên, Mộc Trạch Tê trực tiếp ngã vào trong ngực Nghiêm Kỷ.

"Nhiều người quá, ôm cho vững." Nghiêm Kỷ ôm cô, hai người ôm chặt, Nghiêm Kỷ hôn sợi tóc Mộc Trạch Tê nói.

Nhìn như rất dịu dàng, nếu không phải Mộc Trạch Tê đã cảm nhận được tay anh đã chạm vào dưới váy của cô thăm dò. Ngón tay móc quần lót ra, trực tiếp luồn vào, bàn tay ôm eo cô cũng tìm tới ngực cô, nhẹ nhàng xoa nắn.

Mộc Trạch Tê hoảng sợ kẹp hai chân lại, giọng nói cảnh cáo lại không kìm được run rẩy, như sắp khóc: "Cậu đừng làm bậy!”

Nghiêm Kỷ dán vào tai cô, như khuyên bảo nhưng lại rất nguy hiểm: "Suỵt, đừng làm ồn, người khác có thể chú ý tới bên này.”

Mộc Trạch Tê sợ tới mức rùng mình, nhìn xung quanh. Trời còn quá sớm, người trên tàu đều đang ngủ bù, không ai chú ý tới bên này.

Nhưng không được phát ra tiếng.

Mộc Trạch Tê mím môi. Cô thật sự là không ngờ Nghiêm Kỷ lại không kiêng nể gì đến mức này! Giống như không có gì là anh quan tâm hay sợ hãi vậy!

Tay Nghiêm Kỷ đã tìm được âm vật nhỏ mẫn cảm, xoa xoa chơi đùa với nó, thỉnh thoảng cạo nhẹ một cái: "Đừng kẹp chặt như vậy, mở chân ra một chút ”

Mộc Trạch Tê cắn môi, hai chân lại càng thêm kẹp chặt hơn.

Sức của Nghiêm Kỷ rất lớn nên ảnh hưởng gì, tiếp tục trêu đùa. Sau khi xoa nắn hạt châu, chơi đùa khiến tiểu huyệt chảy ra nước, ngón giữa của anh trực tiếp cắm vào, rút qua rút lui.

Sao anh dám làm như vậy! Mộc Trạch Tê sợ ngây người, không ngừng đẩy anh đấm vào ngực anh, cơ thể Nghiêm Kỷ đè lên phía trước, đặt cô ở trên cửa xe, nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng của cô, nhìn biểu cảm động tình của cô.

Anh quá quen thuộc với cơ thể Mộc Trạch Tê, ngón tay tiến sâu vào bên trong, tiến vào chỗ mẫn cảm nhất.

Mộc Trạch Tê kẹp chân, huyệt đạo cũng chặt, ngón giữa vừa đi vào lập tức cảm thấy trướng lên, nhưng như vậy lại càng dễ bị ma sát vào bên trong. Rất nhanh đã đạt đến cao trào... Mộc Trạch Tê Ô một tiếng, thả lỏng chân.

Cô muốn nắm lấy tay Nghiêm Kỷ, lại bị chơi cho đứng không vững, nên giống như ôm lấy cánh tay anh rên rỉ nức nở, run rẩy đến kịch liệt.

Nghiêm Kỷ cười, nhân cơ hội tăng nhanh tốc độ đâm vào.

Dịch tình yêu ra làm ướt ngón tay của anh, thêm một ngón áp út, hai ngón tay càng đâm vào nhanh hơn.

Người bên ngoài nhìn không ra có bất kỳ sư khác thường nào, chỉ có động tác nhanh chóng của ngón tay đàn ông dưới làn váy, và Mộc Trạch Tê sung sướng vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn.

"Đừng nhúc nhích, đừng để người khác phát hiện.”

Mộc Trạch Tê cắn răng, kìm nén, loại cảm giác xấu hổ về đạo đức này khiến cô căng thẳng, phản ứng càng trở nên rõ ràng hơn, mặt cô đỏ lên và cơ thể run rẩy kịch liệt.

Dần dần cô cũng không ôm được cánh tay Nghiêm Kỷ nữa, cô không kiềm chế được trượt xuống. Nghiêm Kỷ ôm chặt eo cô, khiến cô tựa vào lồng ngực mình.

Nghiêm Kỷ Cao, hoàn toàn ngăn trở tầm mắt của Mộc Trạch Tê. Cô không biết rằng tất cả các hành khách đã xuống xe tại ga cuối cùng.

"Đừng... Không cần..." Mộc Trạch Tê rơi nước mắt bên bờ vực mất khống chế.

"Thật ướt.”

"Miệng huyệt thật biết ăn, hút ngón tay tôi rất thật chặt.”

Nghiêm Kỷ vừa cắm, vừa quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, nói lời dâm đãng kích thích cô. Anh tùy ý chơi đùa cơ thể Mộc Trạch Tê, như màn dạo đầu mỗi lần anh không thể chờ đợi được muốn cắm vào, kịch liệt mà làm cho người ta mê đắm.

Mộc Trạch Tê đột nhiên có cảm giác sợ anh sẽ tiến vào ở chỗ này... Cô sợ hãi, nên không tự chủ được mà thả lỏng, nhịn không được kêu lên một tiếng.

Nghiêm Kỷ lập tức che miệng cô lại, tay dưới váy tăng nhanh tốc độ, hai ngón tay được đâm vào, ngón cái ấn vào hạt châu ma sát.

"A!" Mộc Trạch Tê bị bịt miệng, cũng không nén được kêu lên một tiếng cao trào. Cao trào mê ly khiến nước nhỏ chảy ra, một lượng lớn nước cũng tràn ra giữa hai chân.

Khi tàu điện ngầm đến nhà ga, chỉ có hai người xuống.

Mộc Trạch Tê đã không còn sức lực bị Nghiêm Kỷ nửa ôm đi, bước đi tập tễnh, hai chân run rẩy treo vài vết nước trong suốt...

Cô phát hiện, Nghiêm Kỷ đang dọa cô, trong xe đã không còn người nữa.

Nghiêm Kỷ đi rất gấp, tiếng thở dốc rất nặng, Mộc Trạch Tê có dự cảm không tốt, anh lại muốn làm gì sao!
Chương kế tiếp