Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 6: Nối tiếp chương một nữ phụ chết tâm, tiến độ đã đạt 35%
Sáng hôm sau.

Bởi vì cô không nói chuyện tiền xe tăng giá với mẹ nên bác Lại không nhận được 500 tệ kia, vì vậy ông gửi tin nhắn nói với Mộc Trạch Tê rằng sẽ không đến đón cô.

Không có xe đưa đón, Mộc Trạch Tê chỉ có thể dậy từ sáng sớm, mặc một chiếc quần dài và áo ngắn tay rồi chuẩn bị chạy như điên đến ga tàu để bắt tàu điện ngầm đến trường.

Cô cảm thấy bụng dưới hơi khó chịu, người cũng rất mệt.

Vừa định ra ngoài thì Vạn Dung gọi cô lại: “Đầu tóc của con làm sao vậy hả? Không phải mẹ đã nói là phải luôn giữ dáng vẻ gọn gàng sao? Mau đi thay bộ quần áo khác đi.”

Mộc Trạch Tê vuốt tóc mình, cũng không rối chỉ là không được chải chuốt tỉ mỉ.

Vạn Dung túm lấy cô, bắt cô mặc một chiếc váy trắng có cổ, nhưng lần này là váy chữ A, lại hơi ngắn, Vạn Dung bảo Mộc Trạch Tê đi tất trắng đến giữa bắp chân rồi đeo giày trắng.

Vạn Dung quản lý Mộc Trạch Tê rất nghiêm khắc.

Ngoài thành tích và năng khiếu văn nghệ và việc luôn phải gọn gàng sạch sẽ ra thì còn phải xinh đẹp.

Liếc mắt một cái là thấy quyến rũ bắt mắt.

"Hôm qua con đã tiêu bao nhiêu tiền?" Vạn Dung nói xong buộc tóc nửa đầu cho Mộc Trạch Tê, cố định bằng một chiếc nơ con bướm.

"2 tệ. Con mua nước.”

"Vậy mẹ sẽ bổ sung cho con 2 tệ, học sinh các con không cần tiêu nhiều tiền. Mang theo quá nhiều tiền vừa nguy hiểm cũng dễ học cái xấu.”

Tất cả những đồ dùng Mộc Trạch Tê dùng đều là Vạn Dung mua. Bà vì để con gái không bị coi thường mà cho Mộc Trạch Tê dùng đều là đồ đắt tiền và thoải mái, chưa bao giờ thiếu con gái thứ gì.

Chỉ có tiền tiêu vặt luôn bị kiểm soát, 30 tệ một ngày, cô tiêu bao nhiêu thì bà sẽ bổ sung bấy nhiêu. Cho nên Mộc Trạch Tê rất nghèo, cũng thiếu tiền.

Chờ mẹ sửa sang cho Mộc Trạch Tê xong thì đã rất muộn.

Mộc Trạch Tê chỉ có thể bắt taxi đến trường, tiêu hết 30 tệ tiền tiêu vặt mỗi ngày.

Vừa mới đến lớp ngoại trừ học bá La Nam Nam. Cô còn nhìn thấy Lâm Thi Vũ, hai người liếc nhau.

Hôm qua tan học, Lâm Thi Vũ tóm lấy Mộc Trạch Tê chất vấn chuyện "chụp lén", Mộc Trạch Tê kiên quyết không nhận, ầm ĩ đến mức không thoải mái.

Mộc Trạch Tê đặt cặp sách lên bàn học, bắt đầu giờ tự học buổi sáng.

Nghiêm Kỷ chậm rãi đi lên bàn giáo viên, hơi thở của thiếu niên tỏa ra mạnh mẽ như gió xuân.

Mộc Trạch Tê hít sâu vài hơi, từ xa mỉm cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, Nghiêm Kỷ.”

Nghiêm Kỷ gật đầu: "Chào buổi sáng.”

"Chào buổi sáng, Nghiêm Kỷ." Lâm Thi Vũ mặt mày cong cong, chào hỏi.

"Chào buổi sáng.” Nghiêm Kỷ cười đáp lại.

Nhìn Nghiêm Kỷ cười với Lâm Thi Vũ, nụ cười của Mộc Trạch Tê rất nhanh đã dập tắt, trong lòng càng thêm chua xót.

Sáng sớm, giáo viên Vương Khiết chủ nhiệm lớp 11-1 đã đến lớp, việc đầu tiên là quan sát tình hình đọc sớm của mọi người.

Sau đó là vấn đề rút thăm điều chỉnh chỗ ngồi lần trước.

Ban đầu Mộc Trạch Tê vẫn có chút vui mừng, bởi vì cô rút được thăm ngồi phía sau bạn cùng bàn của Nghiêm Kỷ. Cách Nghiêm Kỷ rất gần.

Nhưng những lời tiếp theo của Vương Khiết lại khiến trái tim Mộc Trạch Tê lạnh lẽo.

"Bởi vì Lâm Thi Vũ mới chuyển đến, cho nên để công bằng và bình đẳng, thì lần rút thăm trước chúng ta sẽ không tính, mà sẽ rút lại lần nữa.”

Bình thường, chỗ ngồi xung quanh Nghiêm Kỷ chính là nơi tốt nhất trong lớp.

Bởi vì trong lớp lưu truyền một câu nói: "Chỉ cần ngồi gần Nghiêm Kỷ thì thành tích đều tiến bộ.”

Mấy nam sinh thành tích kém trong lớp đều đang vẽ chữ thập cầu nguyện có thể rút được chỗ ngồi xung quanh Nghiêm Kỷ.

Sau đó mấy lời lẩm bẩm của bọn họ bị mấy nữ sinh vẫn luôn muốn tới gần Nghiêm Kỷ nghe được, nói bọn họ 'cướp' danh ngạch, sau đó đều bị đấm.

Rút thăm xong.

Lâm Thi Vũ rút được chỗ ngồi trước bàn trước của Nghiêm Kỷ, mà cô ấy và Mã Văn Lệ vẫn là bạn cùng bàn. Hai chị em vui vẻ ôm nhau.

Mà lần này Mộc Trạch Tê lại rút tới hàng sau của tổ bên cửa sổ, cách tổ giữa của Nghiêm Kỷ rất xa, nếu muốn hỏi Nghiêm Kỷ một câu thì phải đi qua một lối đi lớn mới có thể tìm được anh.

Càng ngày càng xa...

Mộc Trạch Tê nhớ tới những lời nói của mẹ mình, nhớ tới sự theo đuổi không ngừng của mình, và cảm giác xa cách với Nghiêm Kỷ.

Tại sao? Tại sao đều là Lâm Thi Vũ!

Không hiểu sao vào lúc này sự sợ hãi, mất mát, chán ghét đối với Lâm Thi Vũ trong lòng Mộc Trạch Tê càng trở nên mãnh liệt hơn.

Thay đổi chỗ ngồi thực ra chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng rơi vào người đang ở thời kì thanh xuân thiếu niên lại là một chuyện lớn.

Thời thanh xuân đổi chỗ ngồi nếu không được ngồi gần người mình thích, thậm chí ngồi xa thì trái tim giống như cách mấy khúc cong eo biển vậy.

Chỉ cần một khoảng cách nhỏ như vậy, nhưng vô hình trung vẫn cảm thấy "lạ lẫm".

Sau khi các tiết học buổi sáng kết thúc thì đến giờ nghỉ trưa.

"Thi Vũ! Cùng nhau ăn cơm đi!" Lâm Thi Vũ đã dần hòa nhập vào lớp học, có được bạn bè thường xuyên hẹn nhau đi ăn cơm.

"Được!" Lâm Thi Vũ sắp xếp lại toàn bộ học phí thu được lần trước, kẹp chúng vào trong sách giáo khoa rồi đặt ở bên cạnh bàn. Đi theo một nhóm bạn đi ăn cơm.

Giờ nghỉ trưa, lớp học không có một ai.

Mộc Trạch Tê ăn xong bữa ăn giảm cân do mẹ cô chuẩn bị, ức gà không muối dầu, trứng không lòng đỏ, salad rau, hoàn toàn ít calo ít chất béo.

Cô vẫn rất đói, đói đến ngất xỉu. Đói đến mức Mộc Trạch Tê cố gắng đọc thuộc lòng để quên đi cái đói.

Cô đang học thuộc ‘Thấm Viên Xuân. Trường Sa’*. Cuối thu...” nhìn thấy Quất Tử Châu cô nuốt nước miếng, sau đó quyết định không học thuộc bài này nữa.

Lại học “Vệ Phong*. Tang chi vi lạc...” thấy "vô thực tang trâm", dâu tằm, cô lại nuốt một ngụm nước bọt.

Khi nhìn thấy "kỳ thủy thương thương*", não Mộc Trạch Tê đã tự động dịch thành nước canh? Nước canh gì?

Thấy trong phòng học chỉ có một mình Mộc Trạch Tê, Nghiêm Kỷ chuẩn bị rời đi lần nữa, đúng lúc nhìn thấy Mộc Trạch Tê hai mắt phát sáng nhìn sách giáo khoa nuốt nước miếng.

Nghiêm Kỷ không muốn ở một mình với Mộc Trạch Tê, lần thứ hai lặng lẽ rời đi, trong đầu Nghiêm Kỷ đầy dấm chấm hỏi.

Mộc Trạch Đậu đắm chìm trong thế giới tri (mỹ) thức (thực).

Bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, "cạch" một tiếng, Mộc Trạch Tê sợ tới mức lau miệng.

Cô vừa nhìn, thì ra là sách giáo khoa trên bàn của Lâm Thi Vũ rơi xuống đất, tất cả học phí kẹp trong sách giáo khoa đều rơi ra ngoài.

Sao có thể kẹp một thứ quan trọng như tiền vào trong sách giáo khoa chứ?

Mộc Trạch Tê chịu đựng cơn đói có chút bực bội đi nhặt lên, khi cô nhặt lên thì trong đầu bỗng nhiên chợt lóe, cô đứng yên ở đó, mà trong lòng lại đang xoắn xuýt.

Cuối cùng, cô nhặt tất cả những tờ tiền rơi từ trên đất lên, nhưng lại kẹp tất cả vào trong một cuốn sách bài tập khác...

Lúc này có mấy bạn học trong lớp vừa quay lại, Mộc Trạch Tê chột dạ rời khỏi bàn của Lâm Thi Vũ.

Mấy tiết học buổi chiều không biết là bởi vì làm chuyện trái với lương tâm và chột dạ mà ngực Mộc Trạch Tê khó chịu phát đau, bụng quặn thắt đau đớn.

Cô ôm bụng, ù tai, sắc mặt trắng bệch, đầu óc quay cuồng không nghe được một chút kiến thức nào.

Trong tiết cuối cùng, Lâm Thi Vũ bỗng hoảng sợ sau khi không tìm thấy học phí kẹp trong cuốn sách giáo khoa.

Ban đầu, ủy viên sinh hoạt Lâm Thi Vũ phụ trách số tiền học phí này, nhưng hiện tại cô ấy lại không tìm được nó.

Đối với những chuyện mất cắp học phí trong lớp sẽ động chạm vào vấn đề đoàn kết trong lớp.

Sau khi Vương Khiết biết chuyện, bà ta đến lớp chủ trì chuyện này, nếu như lãnh đạo nhà trường biết chuyện này thì không phải đồng nghĩa với việc trong lớp học xuất sắc nhất của bà ta vừa xuất hiện một tên trộm sao?

Đến lúc đó phụ huynh của những học sinh kia đến hỏi, thì bà ta càng khó báo cáo kết quả công tác.

Rất nhiều người vốn không thích Lâm Thi Vũ, nhân cơ hội này chỉ trích cán bộ lớp thiếu trách nhiệm.

Từ sai lầm thiếu trách nhiệm ban đầu tăng lên, nói rằng cô ấy rời khỏi nông thôn mà không thể thay đổi thói xấu, tham lam tiền bạc.

Mọi chuyện càng ngày càng tệ hơn, Lâm Thi Vũ có trăm cái miệng cũng không giải thích được rõ ràng, hốc mắt và mũi của cô ấy bắt đầu đỏ lên.

Trước khi Nghiêm Kỷ rời khỏi lớp học, có dịu dàng nói một câu, nhưng lại mang theo ý cảnh cáo: "Chuyện nào ra chuyện đấy, đừng công kích cá nhân.”

Một số bạn cùng lớp không lên tiếng nữa, cũng không dám làm quá lên.

Mà Mộc Trạch Tê ở một bên nhìn Lâm Thi Vũ đang khóc, bên tai vang lên những tiếng ồn ào bàn tán, cô ngơ ngác nắm chặt váy, trong lòng cũng không cảm thấy dễ chịu mà càng thêm bực bội và lo lắng.

"Giờ nghỉ trưa chỉ có Mộc Trạch Tê ở trong lớp học.” Đột nhiên Lý Vi âm dương quái khí nói.

Tiếng bàn tán chợt nhỏ xuống, mọi người đều nói Mộc Trạch Tê ghen tị với Lâm Thi Vũ, nhất định là do cô hãm hại, mũi nhọn thoáng cái chỉ về phía Mộc Trạch Tê.

Chân Mộc Trạch Tê mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống. Cô ổn định tinh thần, phủ nhận cô không ăn cắp học phí, nếu không tin có thể lục đồ đạc của cô.

Chỉ một lát sau, Nghiêm Kỷ trở lại lớp học.

Nghiêm Kỷ cầm quyển sổ bài tập vật lý Lâm Thi Vũ vừa thu vào chiều nay. "Cô Vương, em vừa đi giúp giáo viên vật lý sửa bài tập về nhà, thì tìm được học phí.”

Khi mở sách giáo khoa ra học phí đều ở bên trong.

Lần này chuyện trộm cắp tiền học phí không còn tồn tại.

Mộc Trạch Tê kiệt sức, cô cảm thấy khó thở, nước mắt lưng tròng. Vẻ mặt giống như cô bị oan uổng.

Mà Lâm Thi Vũ nghĩ trăm lần cũng không ra, cô ấy nhớ rõ mình kẹp trong sách giáo khoa.

Nghiêm Kỷ cảm thấy chuyện ầm ĩ như vậy, chấm dứt rồi thì thôi.

Đúng lúc này, một bạn cùng lớp nhỏ giọng nói: "Sau khi ăn trưa quay lại lớp, hình như tôi nhìn thấy Mộc Trạch Tê rời khỏi chỗ ngồi của Lâm Thi Vũ.”

Cả người Mộc Trạch Tê cứng đờ.

Nhất thời mọi người đều ồ lên, mọi người nhìn Mộc Trạch Tê như thể cô là một tai họa ghê gớm.

Tình huống như vậy chỉ có thể là cố ý hãm hại.

Tiếng chỉ trích của bạn học trong lớp, tiếng cười nhạo, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Mộc Trạch Tê.

Ngay cả La Nam Nam trong lớp chưa bao giờ nghe thấy để tâm tới bất cứ chuyện gì cũng ngước đầu lên nhìn Mộc Trạch Tê.

Trong lòng Mộc Trạch Tê phát lạnh, cái gì gọi là ác giả ác báo. Hơi thở của cô thở ngột ngạt và lạnh lẽo.

Sắc mặt Vương Khiết nhất thời có chút khó coi: " Em có nhìn lầm không? Lúc đó chỉ có một người nhìn thấy Mộc Trạch Tê ở bên cạnh chỗ ngồi của Lâm Thi Vũ trong lớp thôi sao? Vậy em có nhìn thấy chính xác Mộc Trạch Tê đang làm gì không?”

Trần Triết do dự vài lần, cậu ta nhìn về phía La Nam Nam. La Nam Nam chắn trước mặt Trần Triết, cô ấy hẳn là nhìn rõ.

Nhưng cô chỉ cúi đầu tiếp tục làm đề, im lặng không nói, hiển nhiên không muốn mình bị cuốn vào chuyện này.

Trần Triết chỉ vào góc sách bị gấp lại khi mấy quyển sách rơi xuống bàn của Lâm Thi Vũ: "Bạn học Mộc Trạch Tê đang nhặt sách. Em thấy cô ấy nhặt sách.”

Vừa thấy có đường Vương Khiết rất hưng phấn.

Đều do sự ghen tị giữa các cô gái trong chuyện tranh giành tình cảm, lớp học này rắc rối phức tạp, có một số học sinh trong nhà không giàu thì quý, bà ta cũng không muốn nhiều chuyện.

Vương Khiết cho Mộc Trạch Tê bậc thang: "Mộc Trạch Tê, có phải trong quá trình nhặt sách vở em đã kẹp học phí vào một cuốn sách bài tập khác không?”

"Vậy vì sao ngay từ đầu Mộc Trạch Tê không nói! Mãi đến sau không chịu được mới nói?” Mã Văn Lệ an ủi Lâm Thi Vũ, tức giận tranh cãi.

Nghiêm Kỷ quay đầu nhìn Mộc Trạch Tê, ánh mắt anh không tức giận cũng không gợn sóng. Nhưng lại khiến Mộc Trạch Tê sợ tới mức tim đập loạn xa, cả người rét run.

Mộc Trạch Tê không dám thừa nhận, không dám gánh chịu hậu quả, cô chỉ có thể nói dối lần nữa.

Đôi môi phấn hồng căng mọng của Mộc Trạch Tê khẽ run, cúi đầu lẩm bẩm: "Tôi chỉ sợ học phí bị thiếu, tôi bồi thường không nổi... Cho nên ngay từ đầu mới không dám thừa nhận. Tôi xin lỗi..."

"Phụt" Không biết trong miệng ai phát ra một trận cười không nhịn được. Nhất thời cả lớp trừ mấy người đương sự, thì tất cả đều cười.

Những người học tại trường cấp 3 Hoa Thịnh, không phải không giàu thì quý, có mấy ngàn tệ bình thường mà không đền nổi?

Ngực và bụng Mộc Trạch Tê càng ngày càng đau, mà đầu cũng càng cúi xuống càng thấp.

Mộc Trạch Tê thật sự không bồi thường nổi, nhưng làm thế nào để nói với mẹ cô chuyện này cũng không phải là vấn đề bồi thường.

"Nghiêm túc! Có cái gì đáng buồn cười!” Vương Khiết quát lớn, hơn nữa còn khống chế được tình cảnh.

Cô nói với học sinh trong lớp: "Nếu tất cả đều là hiểu lầm, vậy thì lớp chúng ta đã giải quyết. Tôi hy vọng tất cả các em không đưa ra những nhận xét không hay làm tổn hại đến danh dự tập thể của lớp!”

Truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến việc đánh giá lớp học của bà ta.

Sau khi tan học, Vương Khiết gọi Lâm Thi Vũ, Mộc Trạch Tê đến văn phòng của giáo viên, còn mời Nghiêm Kỷ tới.

Mộc Trạch Tê kéo cơ thể đau đớn và nặng nề của mình đi qua.

Lâm Thi Vũ và Mộc Trạch Tê đứng ngay ngắn một chỗ, còn Nghiêm Kỷ lại nhàn nhã tựa vào tường.

Đầu tiên Vương Khiết ngọt ngào với Lâm Thi Vũ: "Lâm Thi Vũ, em rất nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc của lớp, giáo viên vẫn luôn rất thích em. Nhưng đôi khi em thực sự quá bất cẩn, nếu không thay đổi thì sau này khi ra ngoài xã hội sẽ chịu thiệt thòi.”

Sau đó tạo áp lực: "Em có hài lòng với kết quả xử lý vừa rồi của giáo viên không?"

Lâm Thi Vũ vừa tức vừa ủy khuất, cô ấy không hiểu vì sao rõ ràng mình là người bị hại, kết quả cuối cùng còn muốn cô nhẫn nhịn?

Cô ấy không khỏi nhìn về phía Nghiêm Kỷ.

Vương Khiết cũng biết Nghiêm Kỷ luôn thân thiết với Lâm Thi Vũ.

Mà lúc trước, chính Nghiêm Kỷ là người đề nghị với bà ta việc sắp xếp công việc của cán bộ lớp cho Lâm Thi Vũ, để cô ấy có thể giao lưu với các bạn học, để Lâm Thi Vũ nhanh chóng hòa nhập với lớp.

Thật sự có hiệu quả.

Quan hệ giữa hai thiếu nam thiếu nữ mập mờ không rõ, chuyện này bà ta không hiểu được suy nghĩ của Nghiêm Kỷ.

Nhà họ Nghiêm ở thành phố Z có thể hô mưa gọi gió không phải nói quá, bà ta vẫn nên nhìn thái độ của Nghiêm Kỷ thì hơn.

Vương Khiết đối mặt với Nghiêm Kỷ dịu dàng hỏi: "Nghiêm Kỷ là học sinh trong lớp, là người rõ ràng nhất về quan hệ giữa các bạn cùng lớp, giáo viên có làm gì không ổn không? Em có ý kiến nào khác không?”

Nghiêm Kỷ đối với thái độ như vậy rất là bình thường, buột miệng nói ra lời khen ngợi: "Cô Vương luôn hết mình vì lớp, luôn yêu thương học sinh nên đương nhiên có sự cân nhắc của giáo viên.”

Vương Khiết rất hưởng thụ, cười gật gật đầu.

Bà ta quay đầu nghiêm khắc phê bình Mộc Trạch Tê: "Mộc Trạch Tê, giáo viên dạy em phải luôn trung thực đáng tin cậy, gặp chuyện phải nói ra, cô hy vọng sau này em nhớ kỹ.”

Vương Khiết thầm nghĩ Mộc Trạch Tê vẫn rất ưu tú, giành nhiều vinh về cho lớp, về sau cũng không biết cô có xảy ra chuyện gì khác hay không, Vương Khiết không tiện nói quá nhiều.

Lâm Thi Vũ đương nhiên hiểu được ý của Vương Khiết, bởi vì Mộc Trạch Tê là học sinh ưu tú, cho nên thay cô bao che sự thật.

Lâm Thi Vũ rất thất vọng, nơi này thật sự khắp nơi đều có quan hệ. Đúng hay sai không quan trọng, quan trọng là có quan hệ.

Mộc Trạch Tê thấy sự việc được giải quyết xong xuôi trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô xấu hổ nhưng lại mang theo tâm lý may mắn, càng may mắn vì cô đã không uổng công lao khổ nhọc mà giành được nhiều danh dự cho lớp.

Sắc mặt Mộc Trạch Tê tái nhợt, cả người rét run, bụng đau quặn không ngừng, suýt nữa chút nữa đứng không vững.

Cô run giọng nói: "Cảm ơn cô..."

Đột nhiên cô cảm giác giữa hai chân mình nóng lên, một dòng nước ấm áp chảy ra, màu máu đỏ tươi chảy dọc xuống đùi cô.

Thoáng cái tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Mộc Trạch Tê cúi đầu nhìn, hạ đường huyết cộng thêm tinh thần căng thẳng khiến trước mắt cô choáng váng, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất.

Nghiêm Kỷ đưa tay ôm lấy chiếc eo mềm của cô trực tiếp bế cô lên. Lâm Thi Vũ cũng cuống quít tới đỡ lấy Mộc Trạch Tê.

Máu đỏ vẫn đang chậm rãi chảy ra, trên đùi trắng nõn đều là vết máu, ngay cả vớ trắng trên bắp chân cũng nhiễm máu đỏ. Vết máu đan xen như mạng nhện, chói mắt mà rõ ràng trên đôi chân trắng nõn.

Mộc Trạch Tê vô lực dựa vào trong lòng Nghiêm Kỷ, cô chợt nhớ ra kỳ kinh nguyệt của mình luôn không chính xác, hình như là đến sớm.

Những chuyện liên tiếp xảy ra trong thời gian này đã khiến cô mệt mỏi đến mức muốn sụp đổ, đầu óc rối bời.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Trạch Tê tái nhợt, phát ra vài tiếng khóc nức nở: "Cô Vương... Hình như em bị băng huyết trong kỳ kinh nguyệt..."

Vương Khiết thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện gì, vội vàng nói: "Mau! Đưa em ấy đến phòng y tế!”

Bởi vì Vương Khiết còn có hội nghị chủ nhiệm lớp, Lâm Thi Vũ cần phải đến phòng giáo vụ nộp học phí lớp.

Cuối cùng chỉ có thể để Nghiêm Kỷ đưa Mộc Trạch Tê đến phòng y tế.

Chuyện xấu hổ như vậy, Mộc Trạch Tê kiên quyết từ chối nói cô có tự đi được.

Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng như tờ giấy, trên đùi đều là vết máu đỏ tươi khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Vương Khiết sợ cô xảy ra chuyện gì, nhất định bắt Nghiêm Kỷ đi cùng cô.

Bác sĩ Trần trực trong phòng y tế, là một nữ bác sĩ rất dịu dàng.

Con người rất dí dỏm hài hước, bà không chấp nhận tuổi già của mình, nghỉ hưu thì về làm nhân viên y tế của trường học, ở chung với học sinh trẻ tuổi và hoạt bát rất tốt.

Bác sĩ Trần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Mộc Trạch Tê nói: "Khí huyết không tốt, suy dinh dưỡng.”

Sau đó kéo tay Mộc Trạch Tê bắt mạch: "Kinh nguyệt không đều, cung hàn, thể hư.”

Tay bắt mặt trở nên căng thẳng, cau mày: "Bạn học nhỏ, vấn đề của cháu hơi nghiêm trọng, sau này không dễ dàng mang thai đâu.”

"Có thời gian thì cháu nên đến bệnh viện chụp CT kiểm tra đi, đúng bệnh hốt thuốc, phải điều trị cho tốt. Nếu không sau này chỉ cần thụ thai cháu cũng phải chịu khổ.”

"Có phải cháu còn tức ngực, đau bụng đúng không?”

Bởi vì Nghiêm Kỷ đi cùng Mộc Trạch Tê, mặc dù anh lảng tránh đứng ở ngoài cửa phòng y tế, nhưng anh vẫn nghe được.

Mộc Trạch Tê lén nhìn thoáng ra ngoài cửa, nhỏ giọng "vâng" một tiếng.

"Cô gái nhỏ nhìn người cháu rất gầy nhưng ngực lại phát triển rất tốt. Tức ngực là do cháu mặc nội y quá chật, chỉ cần đổi nội y phù hợp là được, đừng xấu hổ rồi quấn ngực.

Cũng đừng sợ bị một số bạn nam không hiểu chuyện cười nhạo bàn tán. Thật là lúc cháu nhớ anh ta thì nói cho bác biết. Ngoài việc tăng cường các lớp học giáo dục giới tính, bác cũng cắt chúng.”

Bác sĩ Trần vừa kê đơn thuốc vừa lải nhải với Mộc Trạch Tê: "Đau bụng kinh và những vấn đề khác sau khi sinh con sẽ tốt hơn rất nhiều. Cháu bị đau ngực, sau này có chồng có bạn trai xoa bóp cũng sẽ tốt hơn rất nhiều. Ha ha ha, kỳ thật tự mình xoa bóp cũng được, nhưng ngực của cháu đầy đặn, tay của đàn ông thô to sẽ dễ dàng xoa bóp hơn.”

Lời nói của bác sĩ Trần xua tan sự căng thẳng và lo lắng của Mộc Trạch Tê, cô rất cảm động trước những gì bác sĩ Trần nói với mình.

Nhưng... Nghiêm Kỷ đang...

Mộc Trạch Tê có sự nhạy cảm và ngượng ngùng ở độ tuổi này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng nói: "Bác sĩ Trần, có con trai ở đây, cháu..."

Bác sĩ Trần không quay đầu lại, chính trực nói: "Có con trai ở đây thì làm sao, nam nữ đều phải học kiến thức về giới tình. Không chỉ học giới tính của riêng mình, mà còn học kiến thức của cả hai giới!”

Mộc Trạch Tê chỉ có thể nghe bà nói hết lời, gật đầu như giã tỏi.

Khi cô cầm thuốc đi ra, thấy Nghiêm Kỷ vẫn đang chờ mình, cô cũng không biết anh đã nghe bao nhiêu. Mộc Trạch Tê xin lỗi anh vì đã lãng phí thời gian của anh.

Nghiêm Kỷ lộ ra nụ cười dịu dàng, vẫn không nói gì.

Đột nhiên một cuộc điện thoại gọi đến điện thoại di động của Nghiêm Kỷ, sau khi nghe điện thoại xong.

Nghiêm Kỷ nói với Mộc Trạch Tê: "Tôi qua phòng giáo vụ một chút.”

Mộc Trạch Tê lần này không muốn tỏ ra yếu đuối lôi kéo Nghiêm Kỷ không cho anh đi. Thứ nhất, hiện tại cô rất chật vật, thứ hai, Mộc Trạch Tê cũng muốn giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.

Cô nghẹn ngào: "Cậu đi đi, tôi tự về là được rồi. Lần sau tôi sẽ xin lỗi Lâm Thi Vũ.”

Nghiêm Kỷ cúi đầu nhìn dáng vẻ sắp khóc của Mộc Trạch Tê, biết hôm nay cô bị dọa.

Tự gây bậy, cần gì phải làm vậy? Mệt mỏi, thực sự rắc rối.

Chiếc nơ con bướm mảnh khảnh trên đầu thiếu nữ có chút lỏng lẻo, theo tóc vụn buông xuống trên chiếc cổ trắng nõn, mang theo cảm giác xinh đẹp mỏng manh dễ vỡ.

Bốn chữ "dẫn người phạm tội" hiện lên trong đầu Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ đột nhiên dâng lên một loại cảm giác bá đạo độc chiếm, anh không cho phép người khác nhìn thấy Mộc Trạch Tê như vậy...

"Cậu nghỉ ngơi cho tốt." Nghiêm Kỷ ném xuống một câu rồi đi đến phòng giáo vụ.

Nghiêm Kỷ nói cho Vương Khiết và Lâm Thi Vũ rằng Mộc Trạch Tê không có việc gì, chỉ là kỳ kinh nguyệt. Sau đó lại giúp Lâm Thi Vũ vào hồ sơ học phí.

Mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng khi Nghiêm Kỷ quay lại thì Mộc Trạch Tê đã không còn ở phòng y tế nữa.

(*)《Thấm Viên Xuân • Trường Sa》Mao Trạch Đông. (đây là bản dịch ngắn gọn)

Một mình đứng giữa trời cuối thu

Nhìn sông Tương chảy về hướng bắc

Chảy qua Quất Tử Châu

Nhìn khắp núi, cây rừng như phủ một màu đỏ rực

Nước sông xanh biếc, tàu thuyền tranh nhau vượt lên

Chim ưng bay trên bầu trời rộng lớn

Cá bơi dưới dòng nước trong veo

Vạn vật đều kiếm tìm một cuộc sống tự do

Đối diện với vũ trụ bao la

Buồn thương hỏi đất mẹ mênh mông

Ai nắm giữ thịnh suy hưng phế của mảnh đất này?

Cùng bạn bè đến nơi này dạo chơi

Nhớ lại rất nhiều những tháng ngày trước kia

Vừa lúc gặp được các bạn học trẻ tuổi hào hoa phong nhã

Thanh niên học sinh sôi nổi đầy khí phách

Bàn chuyện đất nước, viết những trang văn gạn đục khơi trong

Coi những thứ quan liêu quân phiệt như rác rưởi

Còn nhớ hay không

Bơi giữa lòng sông nước sâu chảy xiết

Sóng chặn những con tàu đang lướt như bay.

(*) Vệ phong

Chương 3:

Tang chi vị lạc,

Kỳ diệp ốc nhược.

Hu ta cưu hề!

Vô thực tang trâm (thậm).

Hu ta nữ hề!

Vô dữ sĩ trâm (đam).

Sĩ chi đam hề!

Do khả thuế dã.

Nữ chi đam hề!

Bất khả thuế dã.

*Dịch nghĩa

Cây dâu chưa rụng,

Thì lá trơn mướt (như dung sắc em còn đẹp đẽ rỡ ràng).

Than ôi, này chim cưu!

Mi chớ ăn trái dâu nhiều (thì mi phải say).

Than ôi, này con gái.

Chớ phải lòng mê trai.

Con trai có phải lòng mê gái

Thì còn có thể gỡ ra được

Con gái mà phải lòng mê trai,

Thì không thể gỡ thoát ra được.

(*) câu này nằm trong chương 4 của Vệ Phong

Tang chi lạc hĩ

Kỳ hoàng nhi vân (vẫn).

Tự ngã tổ nhĩ

Tam thuế thực bần.

Kỳ thuỷ thương thương.

Tiêm xa duy thường.

Nữ dã bất sảng,

Sĩ nhị kỳ hạng (hạnh)

Sĩ dã vông cực.

Nhị tam kỳ đức.

*Dịch nghĩa

Cây dâu đã rụng,

Lá vàng mà rơi xuống (như dung sắc của em đã tàn phai).

Từ khi em đến nhà anh,

Đã ba năm ăn uống nghèo khổ.

Nước sông kỳ mênh mông,

(Bị phụ bỏ em lên xe trở về, đi ngang qua sông Kỳ) mà ướt cả màn che trên xe.

Gái này không có lỗi,

Trai kia đã hai lòng (hai hạnh nết).

Trai kia không còn biết đến thế nào nữa.

Đã có hai ba cách ăn ở với em.
Chương kế tiếp