Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 8: Không xuyên sách, không có người trên đường kêu "khoai tây chiên nửa giá", bắt đầu cuộc sống khó khăn.
Mộc Trạch Tê vừa bước vào cổng trường, không nghe thấy tiếng va chạm kịch liệt truyền đến từ xa sau lưng, không lâu sau tiếng còi cảnh sát và tiếng xe cứu thương trở nên hỗn loạn.

Bởi vì chuyện học phí hôn thứ sáu nên trong lớp có rất nhiều tin đồn.

Mộc Trạch Tê đến lớp, cả lớp ồn ào hỗn loạn lập tức im lặng, mỗi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Mộc Trạch Tê.

Mặc dù cuối tuần này Mộc Trạch Tê đã chuẩn bị tinh thần cho mình vô số lần, nhưng khi chân chính đối mặt, cô vẫn sợ, rất sợ. Cô siết chặt tay mình.

"Chào buổi sáng." Một giọng nói trầm thấp lại dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu.

Thoáng cái đã phá vỡ cảm giác ngột ngạt này.

Mộc Trạch Tê theo bản năng vừa quay đầu lại, thiếu chút nữa cô đã đụng vào ngực Nghiêm Kỷ.

Mùi xà phòng và mùi hương nam tính nhẹ nhàng, thanh mát trên người thiếu niên xông vào khoang mũi Mộc Trạch Tê...

Vương Khiết vội vàng đến lớp và thông báo La Nam Nam bị tai nạn xe nghiêm trọng trên đường đến trường vào buổi sáng, tình trạng vẫn không rõ.

Nhất thời lớp học xôn xao, Mộc Trạch Tê rất kinh ngạc, gần như cùng lúc với khi cô đến trường.

Tiết đọc sớm kết thúc với sự lặp lại liên tục của Vương Khiết về an toàn giao thông.

Tiết học cuối cùng sáng nay là tiết thể dục, lớp 1 và lớp 2 học chung một lớp, nên đã có một trận đấu bóng rổ hữu nghị.

Sân bóng tràn ngập tiếng reo hò, tiếng la hét của các nữ sinh. Người hấp dẫn người nhất đương nhiên là Nghiêm Kỷ.

Mộc Trạch Tê ngồi trên bậc thang lẳng lặng nhìn Nghiêm Kỷ, bình thường anh khiến cho người ta có cảm giác thân thiện mà điềm tĩnh, khi học anh thường đeo kính gọng bạc càng làm cho anh trở nên nhã nhặn và nho nhã hơn, nhưng thực ra sức bền khi vận động của anh cực tốt.

Đội đối phương luôn phòng ngự chặt chẽ, nhưng không chịu nổi tốc độ di chuyển nhanh nhẹn của anh.

Dẫn bóng hoàn hảo, ném rổ chính xác. Gây ra một trận tiếng la hét.

Anh là thiếu niên sáng ngời mà ưu tú, trên người tỏa ra hào quang lấp lánh đôi khi khiến cô không dám tới gần. Đây là cảm giác bây giờ của Mộc Trạch Tê.

Sau giờ học.

Một đám thiếu niên trẻ tuổi đều đói meo, tụm năm tụm ba cùng nhau đi ăn cơm. Vẫn còn một số người đang nghỉ ngơi.

Mộc Trạch Tê xách hộp cơm chậm rãi đi tới chỗ Nghiêm Kỷ.

Nam sinh chơi bóng rất tiêu hao thể lực, chơi bóng xong là cởi áo ra chỉ còn lại một cái áo thun vén vạt áo lên để quạt gió. Nam sinh không thích mang theo khăn giấy, cả một đám đều dùng tay lau mồ hôi.

Mộc Trạch Tê ném gói khăn giấy cho lớp trưởng lớp 2 Vương Đại Hữu, hắn cảm kích nhận lấy, lớn tiếng cảm ơn: "Trạch Tê, cậu giúp tôi rất nhiều! Cám ơn!”

Lập tức, một đám nam sinh như được cứu tinh mà chia khăn giấy.

Mộc Trạch Tê gật đầu cười cười tỏ vẻ không có gì, lướt qua đám người đầy mùi mồ hôi.

Mộc Trạch Tê cố gắng nâng lên một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, chậm rãi đi tới trước mặt Nghiêm Kỷ.

Vừa định đưa cho Nghiêm Kỷ một gói khăn giấy nhỏ, lại phát hiện Nghiêm Kỷ hình như không đổ mồ hôi, anh vẫn mặc đồng phục thể thao dài tay màu trắng xanh, che kín mít.

Khăn giấy vươn ra lại thu về, đầu cũng không dám ngẩng quá cao, cô nhẹ giọng nói với Nghiêm Kỷ: "Nghiêm Kỷ, cám ơn cậu tuần trước đã đưa tôi về. Còn có..."

Còn có sáng nay giải vây cho cô...

Trong mắt Nghiêm Kỷ ẩn chứa suy nghĩ không rõ, thu hết vẻ đẹp buồn bã cụp mi rũ mắt của Mộc Trạch Tê vào trong mắt.

Anh đã đọc bài viết trong hộp thư nháp, vốn ban đầu không muốn nói chuyện với người phụ nữ như vậy.

Nhưng sáng nay khi đến lớp, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ của cô tái nhợt đến không chút huyết sắc, túm lấy váy nhỏ luống cuống đứng ở đó, anh lại động lòng trắc ẩn.

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cũng không tốn chút sức nào.”

Mộc Trạch Tê hít sâu vài hơi, ấp úng vài lần, sau đó lấy ra hộp thức ăn màu xanh đậm ra nâng lên bằng hai tay.

"Tôi còn cùng mẹ làm chút đồ ăn, tôi hy vọng cậu có thể nếm thử nó. Chỉ cần nếm thử vài miếng là được.”

Nghiêm Kỷ cúi đầu nhìn dáng vẻ cẩn thận của Mộc Trạch Tê, dáng vẻ đáng thương không chịu nổi.

Anh thở dài, nghĩ cứ nhận là được rồi, anh gật đầu: "Để đó đi.”

Thấy Nghiêm Kỷ đồng ý nhận, trong lòng Mộc Trạch Tê buông lỏng, đặt hộp thức ăn xuống ở bên cạnh anh, khẽ cười rồi rời đi.

Nghiêm Kỷ xách hộp thức ăn chuẩn bị trở lại lớp học, nửa đường gặp phải tình huống bất ngờ, không tiện mang theo hộp thức ăn qua đó, nên mời một bạn học lớp 2 giúp mang về lớp.

Lâm Thi Vũ gửi lại tiền cho mẹ, lại trả tiền lần trước đập vỡ máy tính. Đêm nay mới được thanh toán tiền lương, chỉ không ăn một bữa trưa mà thôi, cô ấy vẫn chịu đựng được.

Cho nên cô ấy mới về lớp sớm làm bài tập, nhưng lại nhìn thấy trên bàn mình có một hộp thức ăn.

Các bạn cùng lớp nói với cô ấy một bạn học lớp 2 mang nó đến và đặt trên bàn của cô ấy, bảo hình như là Nghiêm Kỷ cho.

Lâm Thi Vũ sửng sốt, Nghiêm Kỷ nhận ra gần đây mình đang khó khăn?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thi Vũ ửng đỏ, cảm thấy hơi xấu hổ. Cô ấy yên lặng ngồi xuống, vừa mở hộp thức ăn ra thì bị thức ăn đầy màu sắc hương vị bên trong làm cho ngây người.

Một loại ấm áp lây nhiễm Lâm Thi Vũ.

Buổi sáng mẹ hầm canh nói bà nội bị đau chân, Mộc Trạch Tê liền gọi điện thoại cho bà nội, mặc dù bà nội nói không có gì, nhưng Mộc Trạch Tê luôn có cảm giác bất an.

Khi cô đói trở lại lớp học, thì nhìn thấy Lâm Thi Vũ đang ăn hộp thức ăn mình đưa cho Nghiêm Kỷ!

"Cậu lấy hộp thức ăn này từ đâu ra?”

Lâm Thi Vũ đắm chìm trong thức ăn ngon, theo bản năng trả lời: "Nghiêm Kỷ cho tôi.”

"Phang" một tiếng, sợi dây nào đó vẫn luôn căng thẳng trong lòng Mộc Trạch Tê đứt ra. Trong đầu kêu ong ong.

Nghiêm Kỷ không thích mình như vậy sao...

Có thể tùy ý đưa tâm ý của mình cho người khác, như thể tâm ý của mình không quan trọng.

Không ai biết trong lòng Mộc Trạch Tê đang không ngừng giãy dụa và dày vò, không ai biết cô đã cần bao nhiêu dũng khí mới dám đưa hộp thức ăn này.

Trong long Mộc Trạch Tê đột nhiên có một loại xúc động tự hủy muốn cá chết lưới rách, chặt đứt hoàn toàn một số ảo tưởng.

Mộc Trạch Tê ngồi trên bồn cầu, tay run rẩy ấn đăng bài viết trong hộp thư nháp...

Mà Nghiêm Kỷ đang nói chuyện với lãnh đạo, thì điện thoại di động đinh một tiếng, anh cầm lên nhìn. Một bài viết về việc Mộc Trạch Tê được bao nuôi được đăng trong tài khoản của Mộc Trạch Tê.

Anh gõ gõ ngón tay thon dài trên giao diện điện thoại: "Cô ấy vẫn làm như vậy.”

Tối hôm đó anh hack vào điện thoại của Mộc Trạch Tê, anh có thể xem và kiểm soát một số chức năng trên giao diện điện thoại của Mộc Trạch Tê.

Nếu Mộc Trạch Tê đăng bài viết kia, nội dung trong bài viết lập tức sẽ thay đổi, mà ảnh chụp của Lâm Thi Vũ cũng sẽ thay thế thành ảnh của Mộc Trạch Tê.

Gậy ông đập lưng ông.

Nghiêm Kỷ mở album ảnh ra, nhìn một tấm ảnh mình chuyển từ điện thoại của Mộc Trạch Tê.

Trong ảnh là thân hình trắng nõn, trong sáng yêu kiều của cô gái hai tay cứng ngắc ngượng ngùng ôm ngực mình, ngực to mềm mại như bóng bay chứa nước, tràn ra từ trong cánh tay trắng nõn.

Núm vú hồng hào hơi lộ ra từ kẽ ngón tay trắng nõn, càng giống như hồng mai lãnh diễm trong khe tuyết trắng, hấp dẫn mê người như bánh kem dâu tây.

Nửa vòng cung duyên dáng nhô lên trên ngực trái còn có thể nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ màu đỏ dễ thấy, tô điểm cho bộ ngực như ngọc kiều diễm mà quyến rũ, rất bắt mắt.

Nghiêm Kỷ cảm giác xinh đẹp không tệ, lại có chút bất mãn.

Lẩm bẩm: "Chậc, chụp ảnh này là muốn làm gì đây?" Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, khuôn mặt tuấn trở nên u ám: "Hay là, cậu muốn gửi cho ai?”

Mộc Trạch Tê cảm thấy toàn bộ sức lực cả người đều bị rút đi, hồi lâu cũng không đứng dậy được, tim đập thình thịch, cô mơ hồ biết mình phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng.

Ngày này, dường như là một bước ngoặt của số phận.

Mộc Trạch Tê do dự mấy lần mới đi ra ngoài, cô vừa trở lại lớp, trong lớp lại là loại im lặng quỷ dị như vậy.

Mộc Trạch Tê bị loại cảm giác này bức đến hít thở không thông.

Lý Vi đi tới, kéo cô một cái rồi đưa điện thoại cho cô, trực tiếp hỏi: "Mộc Trạch Tê, chỉ số thông minh của cậu bị offline rồi à? Cậu muốn giở trò thì cũng phải che lại chứ!”

Mộc Trạch Tê vừa nhìn, nội dung mình đăng lại là ảnh chụp của mình và tin tức mình được bao dưỡng! Còn có ảnh chụp màn hình cô biên tập tin đồn bịa đặt Lâm Thi Vũ được bao nuôi trên tài khoản của mình!

Tại sao lại như vậy...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Trạch Tê trắng bệch, môi nhiều lần run rẩy mới phát ra âm thanh khàn khàn từ trong cổ họng như nuốt thủy tinh vỡ: "Cái này... Cái này không phải là tôi đăng..."

Mộc Trạch Tê nói không phải là để phủ nhận việc mình đăng tin đồn bịa đặt, nhưng bài viết đó đúng là do tài khoản của mình đăng...

Trần Triết đè giọng nói: "Xóa bài đi! Càng ngày càng có nhiều người nhìn thấy nó! Bài viết đó lên top, cậu không nhìn thấy sao? Tôi tìm cậu nửa ngày rồi!”

Mã Văn Lệ lao tới mắng chửi: "Mộc Trạch Tê, mày thật sự quá độc ác! Mày sẽ gặp báo ứng!”

Lý Vi và Trần Triết vội ngăn cản Mã Văn Lệ, bảo cô ấy đừng xúc động.

Lớp trưởng vừa nghe điện thoại xong, rất đau đầu, đi tới bên cạnh nói với Mộc Trạch Tê: "Mộc Trạch Tê, cô Vương Khiết bảo cậu đến văn phòng giảng dạy... Lâm Thi Vũ đã ở đó rồi.”

Không nghĩ tới nhân quả báo ứng lại đến nhanh như vậy...
Chương kế tiếp