Nữ Xứng Không Muốn Chết

Thiên Kim Thật, Thiên Kim Giả - Chương 4
Tiêu lão phu nhân vân vê Phật châu trong tay, nhưng cũng không thể khiến tâm tình buông xuống được, nhìn thấy sắc mặt trưởng tử không tốt, liếc mắt một cái lại thấy sắc mặt trắng mắt đỏ của Du thị.

Cháu gái bà khẳng định là muốn đón trở về, điểm này không thể nghi ngờ. Chỉ là, phải xử trí phu thê Chu gia trước, Tiêu lão phu nhân thở dài: “Bị hai tiểu dân lừa một phen, chẳng lẽ đến thể diện cũng không cần. Che lấp đều không kịp, sao có thể nháo đến mọi người đều biết. Làm tiểu tử Kỷ gia tra án, mặc kệ thế nào, đối với phu thê nuôi lớn hài tử nhà chúng ta, làm người biết hài tử tố cáo dưỡng phụ dưỡng mẫu, là phải bị chọc cột sống. Đối phu thê chúng ta lén lút xử trí, với bên ngoài liền nói năm đó thời buổi loạn lạc, không cẩn thận ôm sai hài tử.”

“Khi nào mẫu thân cũng cân xứng dưỡng phụ dưỡng mẫu, phàm biết là Chu thị phu thê như thế nào đối hài tử, đều sẽ không cảm thấy hài tử cáo bọn họ là đúng. Mẫu thân vẫn là muốn giữ gìn chính là Tiêu Nhã Quân thanh danh đi.” Du thị khóe miệng nhấc công lên trào phúng: “Trời xui đất khiến cho người khác biết, lại không cách nào chỉ trích ai, rốt cuộc ai cũng không sai, chỉ có thể trách tạo hóa trêu ngươi, đối Tiêu Nhã Quân thanh danh chắc chắn ảnh hưởng. Nhưng khiến người ta tức giận chính là ý định đánh tráo con, nàng còn thành tội nhân chi nữ, thanh danh địa vị vì thế xuống dốc không phanh.”

Nghe nàng kêu cả tên họ Quân Nhi, Tiêu lão phu nhân biết nàng là đang giận chó đánh mèo lên Quân Nhi, nhưng việc này há có thể trách Quân Nhi, nàng chỉ là một hài tử.

Tiêu lão phu nhân ôn tồn mà nói: “Ta biết ngươi đau lòng hài tử, ta cũng đau lòng, nhưng ngươi không thể hành động theo cảm tính. Kia đối phu thê ngươi muốn như thế nào xử trí liền như thế xử trí, hà tất nhất định phải làm lớn mọi chuyện mà lên đến quan phủ, chính ngươi cũng nói Quân Nhi thanh danh sẽ bị hủy, ngươi liền bỏ được, nàng chính là nữ nhi ngươi một tay nuôi lớn, mấy năm nay hiếu thuận lại hiểu chuyện, ngươi thật sự nhẫn tâm huỷ hoại nàng?”

Du thị trong lòng một cảm giác tê tê dại dại mà phát đau, nàng không đành lòng, nhưng là nàng cần thiết quyết hạ tâm tới, đối Tiêu Nhã Quân không đành lòng, chính là đối nàng cốt nhục thân sinh tàn nhẫn. Nàng chăm sóc Tiêu Nhã Quân mười ba năm, lại trước nay chưa từng chăm sóc được nữ nhi chính mình thân sinh, nàng không nợ Tiêu Nhã Quân, chỉ nữ nhi nhà nàng chịu thua thiệt.

Du thị giương mắt ánh mắt kiên định, nhìn Tiêu lão phu nhân: “Không phải ta muốn hủy hoại danh dự nàng, là cha mẹ thân sinh nàng. Nếu bọn họ không trộm nữ nhi của ta, liền không có mọi chuyện hôm nay. Mẫu thân, Nhã Quân hưởng thụ chỗ tốt là do cha mẹ thân sinh nàng phạm tội mang đến chỗ tốt, nên thừa nhận việc này do tội tạo nghiệt ắt nhận hậu quả xấu.”

“Ngươi liền vì như vậy không thể gặp Quân Nhi sao!” Tiêu lão phu nhân tức muốn hộc máu.

“Mẫu thân, ngài như vậy đau lòng Tiêu Nhã Quân, như thế nào liền không hơi chút đau lòng cháu gái ruột của mình. Nàng vốn nên nhận trăm ngàn sủng ái, lại không có nỗi một ngày lành. Thật vất vả mới về được nhà, người nhà nàng lại yêu cầu nàng nói dối giữ gìn cho thanh danh nữ nhi của kẻ thù, có phải hay không còn muốn giấu giếm chuyện nàng bị Chu gia ngược đãi, nói Chu gia người đối nàng thực tốt, làm sao nàng mà chịu nổi.” Du thị lã chã rơi lệ.

Lời tuy như thế, nhưng tâm vẫn là thiên. Thân cháu gái nàng có mười đứa, tự tay nuôi lớn chỉ có một mình Quân Nhi. Nàng đời này không sinh dưỡng nữ nhi, đem đứa cháu gái trở thành bảo bối yêu thương, ngần ấy năm trôi qua, dù cho giả cũng biến thành thật sự.

Tiêu lão phu nhân quay đầu nhìn Tĩnh Hải Hầu, nhi tử mới là người quyết định: “Quả thật ta có vài phần tư tâm, nhưng cũng là vì thể diện trong phủ mà suy nghĩ, đối với hài tử cũng tốt, một cô nương khuê cát há có thể lộ diện tham gia kiện tụng.”

“Nếu đã báo quan, vậy ấn luật đến đây đi. Sai không ở chúng ta càng không ở hài tử, không có gì nhận không ra người.” Tĩnh Hải Hầu nhìn Tiêu lão phu nhân nôn nóng: “Mẫu thân, Chu thị phu thê vì làm hài tử chính mình sống tốt mà trộm hài tử nhà của chúng ta, kết quả là vì giữ gìn thanh danh hài tử bọn họ, còn phải tiếp tục ủy khuất hài tử chính mình, đối đứa bé kia không công bằng.”

Nhìn bọn họ quyết định chủ ý, Tiêu lão phu nhân nổi nóng lên đâm: “Các ngươi đây là muốn bức Quân Nhi đi tìm chết! Lan truyền ra ngoài, người ngoài như thế nào đối đãi Quân Nhi, nàng còn như thế nào làm người? Dưỡng dục nhiều năm như vậy, các ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy.”

Tĩnh Hải Hầu lại nói: “Như thế nào? Đem nàng đưa đến nơi khác, một lần nữa an bài thân phận, quá hai năm lại cho nàng tìm một hộ giàu có, xuất giá chuẩn bị them của hồi môn. Đồ vật trong viện nàng cũng đều thuộc về nàng, cũng đủ cho nàng cơm áo không cần lo mà sống sung sướng mấy đời.”

Tiêu lão phu nhân không dám tin tưởng mà trừng mắt Tĩnh Hải Hầu: “Ngươi muốn đem Quân Nhi tiễn đi! Dưỡng mười ba năm, huyết thống là giả, nhưng cảm tình là thật, các ngươi như thế nào bỏ được?”

“Không được cũng phải được” Tĩnh Hải Hầu nhìn Tiêu lão phu nhân sắc mặt kinh động: “Nếu là vô tình ôm sai, tiếp tục dưỡng cũng không sao, chỉ nhiều là nhiều hơn một nữ nhi. Nhưng Chu thị phu thê cố ý khiến hai chúng ta cốt nhục chia lìa, còn ngược đãi hài tử. Không có giận chó đánh mèo lên Nhã Quân, đã là xem trọng tình cảm nhiều năm qua rồi. Đưa nàng rời đi, có thể miễn nàng gặp đồn đãi vớ vẩn, một lần nữa bắt đầu. Mẫu thân, chúng ta đối nàng đã tận tình tận nghĩa.”

Tiêu lão phu nhân á khẩu không trả lời được, thần sắc biến đổi, bỗng nhiên đứng dậy: “Muốn đưa nàng đi thì các ngươi tiễn ngay cả ta đi, cái nhà này nếu không cho chúng ta ở lại, vậy chúng ta đi còn không được sao, Như Ý, thu thập hòm xiểng, chúng ta hồi Dương Châu.”

“Mẫu thân!” Tĩnh Hải Hầu đau đầu một trận.

Du thị mắt lạnh nhìn Tiêu lão phu nhân càn quấy, không chỉ không được đem Tiêu Nhã Quân tiễn đi, còn một tấc lại muốn tiến một thước yêu cầu hủy án. Vì Tiêu Nhã Quân, lão phu nhân đây là bất cứ giá nào cũng đều từ bỏ.

Tĩnh Hải Hầu nhìn lão mẫu thân rơi nước mắt, không thể nói gì thêm.

Du thị cười lạnh một tiếng, phất tay áo mà đi. Cha mẹ thân sinh Tiêu Nhã Quân vì Tiêu Nhã Quân bí quá hoá liều, Tiêu lão phu nhân vì Tiêu Nhã Quân ngang ngược vô lý. Nữ nhi nhà nàng, chỉ có nàng.

Tiêu lão phu nhân trên mặt hiện lên chột dạ xấu hổ, nàng trong lòng hiểu rõ chính mình yêu cầu vô lý, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn Quân Nhi bị hủy. Chờ đứa bé kia trở về, nàng nhất định hảo hảo bồi đắp cho nàng.

Tĩnh Hải Hầu trong lòng cũng không thoải mái, vốn dĩ đối Tiêu Nhã Quân còn có vài phần thương tiếc, bị Tiêu lão phu nhân nháo một phen, không khỏi phai nhạt vài phần. Tiêu lão phu nhân luôn mồm Tiêu Nhã Quân đáng thương vô tội, nếu so đáng thương, so vô tội, nữ nhi hắn cùng Du thị mới là đáng thương hơn, vô tội hơn.

Trấn an Tiêu lão phu nhân xong, Tĩnh Hải Hầu cáo từ rời đi.

Như Ý lo sợ bất an: “Lão phu nhân, hầu gia cùng phu nhân, hình như có không vui?”

Tiêu lão phu nhân đè nén đau đớn ở thái dương, nặng nề thở dài: “Nếu không phải bọn họ nhẫn tâm như vậy, ta làm sao làm đến nỗi này.” Chẳng lẽ nàng nguyện ý thân tuổi già mà hồ nháo không đứng đắn còn không phải bị bọn họ ép ra.

Tiêu lão phu nhân nhìn Như Ý oán giận: “Không phải bọn họ chính tay nuôi lớn, rốt cuộc không đau lòng, nói không phải liền buông bỏ. Quân Nhi chỉ là hài tử, chuyện nàng có cái gì sai.”

Nhớ tới ngoan ngoãn hiểu chuyện của Tiêu Nhã Quân, Như Ý cũng dấy lên một trận đau lòng, an ủi khuyên giải: “Chuyện xảy ra bất ngờ, Hầu gia cùng phu nhân đang nổi nóng, qua vài ngày liền êm đẹp. Rốt cuộc tình cảm nhiều năm như vậy, sao có thể dễ dàng dứt bỏ.”

Tiêu lão phu nhân thần sắc tái nhợt, nhớ tới Tiêu Nhã Quân, được nha hoàn đỡ tay đứng lên: “Nha đầu này không chừng thương tâm thành cái dạng gì, ta phải đi xem.”

Tiêu Nhã Quân cảm thấy trời sụp đất nứt không ngoài như vậy, nàng thế nhưng không phải nữ nhi của cha mẹ, không phải hài tử Tiêu gia, nhớ tới ánh mắt chán ghét lạnh của Du thị, hô hấp đều trở nên khó khăn lên.

Nhìn thấy gương mặt đau lòng của Tiêu lão phu nhân, Tiêu Nhã Quân nhào vào lòng Tiêu lão khóc lớn, tiếng khóc nức nở đầy bất lực.

Khóc đến Tiêu lão phu nhân lòng đau thắc lại thành một đoàn: “Đừng sợ, tổ mẫu ở đây, tổ mẫu ở đây. Tổ mẫu đều xử lý tốt, ngươi đừng sợ, không có việc gì.”

Tiêu lão phu nhân từ từ nói chính mình đã dàn xếp ổn thỏa, tự nhiên giấu đi thái độ Tĩnh Hải Hầu cùng Du thị, cùng với điều càn quấy của chính mình.

Tiêu Nhã Quân khiếp sợ mà nói không ra lời: “Đây là…” Nhất thời khó có thể nói rõ tư vị trong lòng, cảm động, vui sướng, áy náy… Như trút được gánh nặng.

“Cha mẹ ngươi chung quy là thương ngươi, chỉ là có chút không thể tiếp nhận, ngươi đừng để trong lòng, qua một thời gian thì tốt rồi.”

Tiêu Nhã Quân gương mặt khẽ động, lại một lần đọng nước mắt ở hàng mi.

Tiêu lão phu nhân vỗ về trấn an nàng: “Muội muội ngươi mấy năm nay chịu chút ủy khuất, trong lòng khó tránh khỏi có oán khí, nếu có gì quá đáng, không hợp phép tắc, ngươi hãy chỉ dạy cho nàng. Nếu là thật quá đáng, ngươi hãy nói lại với ta, tổ mẫu sẽ không làm ngươi chịu ủy khuất.”

Tiêu lão phu nhân xem, cháu gái ruột nhiều năm lưu lạc bên ngoài chỉ sợ không bằng người cùng chung sống lâu nay. Mặc kệ thế nào, Chu gia kia cũng là dưỡng phụ dưỡng mẫu của nàng, tố cáo cha mẹ, xem như ngỗ nghịch bất hiếu.

Như vậy tính tình sau khi trở về sợ là sẽ gây rối Quân Nhi, đối nghịch với nàng, Quân Nhi trời sinh đuối lý vài phần, nếu cùng nàng so, Quân Nhi có lý cũng biến thành không.

Tiêu Nhã Quân gật đầu: “Nàng không thích ta là lẽ thường tình, tổ mẫu, ta sẽ nhịn nàng.”

Tiêu lão phu nhân vui mừng gật gật đầu, đối nàng lại thêm phần an tâm, chỉ mong đứa bé kia cũng là đứa hiểu chuyện, hai bên hòa thuận ở chung, sẽ là vui mừng to lớn.
Chương kế tiếp